Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Diêm La sống (2...

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Thích Dung không thể hiểu nổi, thậm chí còn cảm thấy buồn bực.Trịnh Quan Âm và Diêm La sống là tình nhân của nhau, vậy thì càng không cần phải cung kính cúi đầu với Diêm La sống mới đúng, tại sao lại sợ hắn ta đến vậy, chẳng lẽ Diêm La sống đối xử tệ bạc với nàng ta lắm sao?Hai người họ bay vút qua một cây tùng cao lớn Phương Hủ Chi mới từ từ chậm lại, thấy nàng cau mày suốt đường mới không nhịn được mà hỏi: "Sao lại làm vẻ mặt như vậy?"Thích Dung lắc đầu nói: "Diêm La sống có thành thân chưa?"Phương Hủ Chi tò mò không biết bên trong đầu nàng rốt cuộc chứa những gì, đang lúc thoát thân mà còn có tâm tư quan tâm những chuyện này. Ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng hắn vẫn thành thật trả lời: "Chưa từng nghe nói."Cơn mưa đã tạnh, cánh rừng đang bốc cháy không còn cơn mưa cản lối càng lúc cháy càng lớn, trong rừng khói bốc lên nghi ngút, chim bay tứ tán, muôn thú kêu gào, chỉ có vài chú quạ đen bay đến chân trời.Hai người bọn họ chạy cả nửa canh giờ, sắp đến chân núi, càng lúc càng gần thành Tương Châu, còn cách chưa đến năm dặm mà trời đã ửng sáng, qua thêm hai canh giờ nữa thì trời sẽ sáng hẳn. Đợi đến trời sáng, chỉ cần cổng thành mở ra vào được thành Tương Châu, trà trộn vào phố, Diêm La sống có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không cách nào tìm được bọn họ trong quãng thời gian ngắn.Nơi này là con đường mòn đến Tương Châu, quay đầu đến đường lớn về Vân Châu rất dễ dàng, thế nhưng suốt dọc đường chẳng có thành trấn nào cả, cộng thêm gương mặt của Phương Hủ Chi, dọc đường từ Vân Châu đuổi đến đây, những kẻ ngấp nghé có được Khô Mộc Phùng Xuân càng nhiều hơn.Chỉ có bước được vào thành, tìm thứ gì đó thay đổi dung mạo mới có thể tìm cách khác chạy trốn.Hai canh giờ nói lâu không lâu, nói ngắn cũng không ngắn, ngọn lửa đã đốt được nửa mỏm núi, Diêm La sống cũng sắp đuổi đến đây rồi, đuổi kịp bọn họ chẳng cần đến nửa canh giờ. Quan sát xung quanh, xuống núi ra khỏi cánh rừng này, cả đường đi không còn gì có thể che chắn được nữa.Phương Hủ Chi đột ngột dừng lại, đưa mắt nhìn sang phía khác, cách đó không xa một mảng đen kịt, lại còn có sương mù bao phủ từng tầng.Đường phía trước không nhìn rõ, phía sau lại có kẻ đuổi theo, quả thật là đường cùng.Phương Hủ Chi suy tư trăm bề, chân trước vừa nhấc lên đã bị gọi lại: "Đi đâu vậy?"Hắn không dám quay đầu, ậm ờ không rõ, đưa tay phải lên chỉ bừa vào một hướng: "... Hình như ta nhìn thấy một cái sơn động, chắc có thể tránh một lúc, đợi đến trời sáng rồi tìm cơ hội vào thành."Nhìn theo hướng chỉ tay của hắn tầm mấy trăm mét, có một vùng bùn, một ngọn núi thấp, phủ đầy bụi gai, xung quanh bụi cây um tùm, cỏ mọc còn cao hơn cả người, một màn đêm đen kịt còn bị sương mù che khuất, trông thì giống như một cái cửa động, nhìn không được rõ.Thích Dung đưa mắt nhìn theo rồi tiến lên vài bước, sắc mặt của Phương Hủ Chi không còn trắng bệch như lúc nãy nữa, trông có vẻ đã hồi phục lại trạng thái bình thường. Thế nhưng bước chân vẫn lơ lửng như vậy, màu môi tái nhợt, rõ ràng là đang cố nén cơn đau đớn, không biết sẽ ngã xuống lúc nào.Nàng không kiềm được mà đưa tay lên sờ lên trán của Phương Hủ Chi, lần này Phương Hủ Chi không né tránh, mà để trán của mình sát gần vào một chút, áp sát vào tay của Thích Dung, biểu cảm tự nhiên, đôi mắt như ẩn chứa nét cười.Làn da chạm vào tay của nàng lạnh ngắt, không sốt, Thích Dung cũng bị ánh mắt của hắn làm cho ngượng ngùng, vội vã rút tay về.Nửa đêm nửa hôm, rừng thiên nước độc, ai mà biết được trong cái động đó có thú hoang xuất hiện hay không.Thích Dung nói: "Ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây cho ta, ta sang đó xem thử."Phương Hủ Chi khựng lại, cười nói: "Sao vậy, sợ ta có chuyện hả?"Thích Dung trợn mắt nhìn hắn: "Ta sợ ngươi chết sớm." Chết sớm thì không ai dẫn nàng đến Hoành Dương, ai trả ngân lượng cho nàng.Phương Hủ Chi nở một nụ cười, niềm vui như muốn tràn ra đáy mắt, cảm xúc ấy khó mà phát giác được: "Yên tâm đi, người xấu sống ngàn năm, ta không dễ chết như thế đâu."Thích Dung quét mắt nhìn hắn, trêu chọc nói: "Cũng đúng, một tên xấu xa như ngươi, chỉ sợ người trên đời này chết sạch chắc ngươi vẫn còn sống, đừng nói là ngàn năm, vạn năm còn ít ấy chứ."Da mặt của Phương Hủ Chi càng ngày càng dày hơn, cũng cười theo và nói: "Vậy ta phải cảm ơn vì cô đã chúc ta trường thọ rồi.""Con rùa cũng sống lâu vậy đó."Nàng huơ huơ tay, chẳng đợi Phương Hủ Chi ngăn lại, nàng đã nhón gót chân khẽ đạp lên ngọn cây, mượn lực bay vượt qua bùn đất. Những bụi gai ở vũng bùn mọc đầy gai, nàng rút dao Tế Vũ ra, nhẹ nhàng chặt đứt bụi gai, nàng giẫm lên cành cây khô bay qua những bụi gai đó.Nơi này quả đúng là một nơi ẩn nấp lý tưởng, thế nhưng Diêm La sống đến đốt cả ngọn núi còn có thể làm ra được thì những bụi gai này làm sao có thể qua mắt được hắn ta, có thể là một ngọn lửa đốt sạch cả cỏ cả người luôn cũng nên.Nàng dùng dao rạch cỏ ra xem, làm gì có sơn động nào, chỉ có một nhánh cây khô của một cái cây cao chọc trời thôi, nhìn từ xa thì thấy một mảng đen kịt tối om, nhìn gần thì lại chỉ là một nhánh cây.Thích Dung đột nhiên cảm thấy trong lòng bất an, vội vã quay đầu nhìn ra sau.Đứng từ phía xa nhìn qua, khoảng đất trống trên ngọn núi nhỏ mà hai người đứng lúc nãy, trên mỏm núi chẳng còn một ai, Phương đại công tử đã biến mất tự bao giờ.Tên Phương Hủ Chi chết tiệt, trúng kế điệu hổ ly sơn của hắn rồi, dụ nàng qua đây là cố ý cắt đuôi nàng mà!Thích Dung nhanh chóng quay về mỏm núi nhỏ đối diện, thanh Ngọc Tiêu Phương Hủ Chi lúc nào cũng mang theo bên người đang nằm im trong vũng bùn, bên trên Ngọc Tiêu còn có một chiếc khăn tay được gấp lại.Trên chiếc khăn tay có thêu hoa sơn trà xinh đẹp diễm lệ, màu sắc tươi tắn, đây là chiếc khăn nàng vứt cho hắn lau mồ hôi bên trong từ đường của sơn trang Vấn Kiếm ngày hôm đó.Nàng cầm thanh Ngọc Tiêu lên, càng nghĩ càng tức tối, muốn cầm thanh Ngọc Tiêu lên đập thẳng xuống đất cho hả giận.Đột nhiên nghĩ lại, nhớ đến túi tiền trên người còn sạch hơn cả mặt mình nữa, thanh Ngọc Tiêu này giá trị liên thành sao mà ném đi được.Nàng siết chặt thanh Ngọc Tiêu trong tay, chỉ có thể trút giận lên thứ khác, đá mạnh vào viên đá nhỏ cạnh bên chân.Bên trong rừng sâu, ngọn lừa dần nhỏ lại, ngọn lửa đã đốt gần hơn nửa ngọn núi, nơi thưa thớt nào đó trong rừng cây đã tắt lửa, một nhóm người mặt đồ đen đang giơ đuốc lên đốt lại từ đầu.Có đá vụn vụt qua không khí đập vào cổ tay của bọn họ, ngọn đuốc trong tay bọn họ rơi xuống.Bọn họ tức tối, ngẩng đầu nhìn.Phương Hủ Chi đang đứng trên nhánh cây của một cái cây to ở phía xa, liếc mắt nhìn xuống bọn họ.Kẻ đứng đầu bên dưới tầm ba mươi tuổi, một thân y phục đen mang đầy sát khí, chăm chăm nhìn hắn từ xa, tò mò nói: "Tưởng công tử còn muốn trốn nữa chứ, nào ngờ công tử lại dễ bị kích động như vậy, khiến cho chủ nhân thất vọng quá."Trong giọng điệu của ông ta còn mang theo một chút tiếc nuối.Phương Hủ Chi dùng quạt của mình gõ nhẹ vào trán, nhếch môi cười rồi nói: "Nghe nói Diêm La sống đích thân đến đây, làm rầm rộ như vậy chẳng qua cũng chỉ muốn cái mạng quèn này của tại hạ, nói gì đi nữa tại hạ cũng phải nể mặt Diêm La sống, ra mặt gặp gỡ một lần chứ."Người mặc đồ đen có đeo mặt nạ, mặt nạ được là từ da, thoạt nhìn trông có vẻ như làn da đã bị bỏng, khuôn mặt khó mà nhận diện. Ông ta phụt cười: "Không ngờ công tử lại muốn gặp chủ nhân của ta, tất nhiên là phải để công tử thỏa lòng mong ước rồi."Dứt lời, ông ta giơ tay lên vẫy nhẹ, người bên tay trái bèn thổi cốt tiêu lên.Thích Dung vẫn không thể yên tâm rời đi, bèn quay trở lại đường cũ.Nàng cũng chẳng hiểu tại sao, trong lúc tức giận mà vẫn không khỏi lo lắng, nàng có một sự chắc chắn đến lạ rằng Phương Hủ Chi nhất định sẽ quay về tìm Diêm La sống.Càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi, sợ hãi vô cùng. Là một cảm giác trước giờ chưa từng có, nàng cũng không rõ đây là gì.Nghĩ đến nghĩ lui, nàng chỉ có thể cắn răng quay lại trên núi, càng leo lên núi, cảm giác bất an lại dâng lên.Trên người Phương Hủ Chi còn đang bị thương, hơn nữa thân thủ của hắn cũng không tốt, thuộc hạ dưới tay của Diêm La sống còn chưa tiếp được mấy chiêu chứ đừng nói đợi đến lượt Diêm La sống ra tay.Bước chân của Thích Dung càng nhanh, trong lòng càng sốt ruột, sợ đến khi mình đến chỉ còn có thể nhặt xác cho Phương đại công tử. Khi đi đến một lối rẽ, bỗng có ba người mặc đồ đen đang đi về phía nàng, Thích Dung lách người tránh đi, lấy Nhục Cốt Đinh trong tay áo ra ném về phía ba người bọn họ.Nhục Cốt Đinh ghim vào bả vai của ba người đó, người mặc đồ đen rút kiếm ra đang định ra tay, Thích Dung thân thủ nhanh nhẹn hệt như một tia chớp bay đến phong ấn huyệt đạo của ba người đó lại.Nàng dùng vỏ dao kề sát vào cổ của một trong ba người đó và dò hỏi: "Các ngươi là người của lầu Yến Tử đúng không?"Người này trông tầm thường, nghe đến ba chữ lầu Yến Tử này thì cau mày nhăn mặt, im bặt không nói.Thích Dung lại gặng hỏi tiếp: "Diêm La sống đâu?"Cậu ta vẫn không trả lời, câm như khúc gỗ hệt như A Nam trước đó, không biết nói chuyện, Thích Dung bất giác nghi ngờ, chẳng lẽ đây mới là môn quy của lầu Yến Tử? Đệ tử ở bên ngoài không được nói chuyện ư?Nàng vung dao lên đánh ngất người này, rồi lại kề dao lên cổ của một người khác: "Hắn không nói, ngươi có nói không?"Người đó cũng trố mắt lắc lắc đầu, vẫn là cắn chặt răng không đáp, Thích Dung lại vung tay đánh cậu ta ngất xỉu. Quay đầu lại thì chỉ còn thấy một người cuối cùng, chắc chắn cũng là kiểu thà chết không đầu hàng.Thích Dung dứt khoát không hỏi gì cả, đánh ngất luôn người cuối cùng, tiếp tục đi về hướng mà bọn họ đến lúc nãy.Đi được tầm nửa tuần hương, khói và sương mù dày đặc, con đường phía trước gần như không thể nhìn rõ được nữa. Trong tiếng muôn thú kêu gào bỗng có một tiếng bạt tay giòn giã vang lên.Thích Dung chạy lên trên ngọn cây gần đó, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.Người bị đánh không ngờ lại là Trịnh Quan Âm.Gương mặt trắng ngần của nàng ta hằn lên một bàn tay, chiếc khăn che mặt không biết bị gỡ xuống từ khi nào, để lộ gương mặt của nàng ta ra. Từ trước đến giờ Thích Dung chưa được nhìn thấy dáng vẻ không đeo khăn che mặt của Trịnh Quan Âm, nhìn từ xa trông nàng ta vô cùng kiều diễm khiến người khác động lòng.Ngay lúc này, nàng ta cuộn người ngồi xuống nền đất, có một nam nhân đứng nghiêm khoanh tay mặc y phục đen quay lưng lại với Trịnh Quan Âm.Trịnh Quan Âm bị đánh một bạt tay, gương mặt không hề thể hiện sự bất mãn của mình, chỉ thấy nàng ta cúi đầu, cụp mắt nhìn xuống đất.Người kia quay đầu lại, cũng có một gương mặt vô cùng quyến rũ, là một người đàn ông, khóe mắt nhếch lên, hàng mi cong dày, nếu bàn về dung mạo chẳng qua cũng chỉ hơn mức bình thường, còn nếu bàn về quyến rũ thì không hơn không kém với Trịnh Quan Âm.Một người đàn ông quyến rũ, khắp người của gã toát lên một luồng yêu khí, nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị, gã nói: "Chủ nhân ban cho ngươi cái chết, đã là rất nhân từ với ngươi rồi, ngươi đừng không biết tốt xấu."Cơn gió thổi qua mái tóc của Trịnh Quan Âm, mái tóc phất phơ lướt trên gương mặt nàng ta, che đi vết hằn đỏ ửng, nàng ta cười nhạt: "Ngươi á, ngươi mà cũng xứng đến lấy mạng ta à?"Người đàn ông đó đỏ mặt: "Ngươi!"Trịnh Quan Âm đứng lên, chăm chăm nhìn gã: "Tú Lệ, ngươi muốn giết ta, thì cứ tự mình ra tay chứ đừng kéo chàng vào."Gã sững người rồi lại ngẩng mặt lên trời bật cười khanh khách, tựa như đang thương hại, tựa như đang châm biếm: "Ngươi quả nhiên không hổ là kẻ ngốc nhất thiên hạ, đã đến lúc này rồi mà không ngờ ngươi vẫn nghĩ mình gặp may, cảm thấy phản bội chủ nhân rồi người vẫn sẽ tha mạng cho ngươi ư?"Dứt lời, gã bước gần về phía Trịnh Quan Âm, bắt lấy cổ tay nàng ta: "Xem ra bị phế một cái tay vẫn không làm cho ngươi tỉnh ngộ, nhớ kỹ, cả đời này của ngươi là do ngu xuẩn mà chết, kiếp sau đầu thai thì nhớ cố gắng mà làm người, đừng là một kẻ ngu muội nữa."Gã cầm cây kim châm trong tay, định đâm vào cổ của Trịnh Quan Âm, vẫn còn cách một lớp da thì Thích Dung tiện tay hái vài quả tùng trên cây vứt sang đó.Người đàn ông gọi là Tú Lệ kia làm rơi cây kim châm, gương mặt bỗng biến sắc chỉ đưa mắt nhìn Trịnh Quan Âm một lần rồi quay đầu rời đi không ngó lại, gã để lại một câu: "Ngươi tự mình giải quyết ổn thỏa đi."Thích Dung nhảy từ trên xuống, đi đến trước mặt Trịnh Quan Âm, chỉ thấy cô ta đưa mắt nhìn về phía Tú Lệ ở đằng xa, nôn ra một vũng máu đen, mềm nhũn ngã xuống nền đất."Nè, tỷ không sao chứ?" Thích Dung hỏi thăm.Rõ ràng, có sao đó.Trịnh Quan Âm bị thương rất nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng không có chỗ nào là lành lặn, cho dù Tú Lệ không giết thì nàng ta cũng không còn sống được mấy hôm nữa.Bị nội thương nghiêm trọng đến vậy là vì bị một người có nội lực thâm hậu đánh vào phần bụng mà gây nên, quả tùng vừa nãy của Thích Dung đánh trúng Tú Lệ, điều đó chứng minh võ công của Tú Lệ bình thường không phải là người có công lực thâm hậu.Trịnh Quan Âm dùng tay ôm lấy phần ngực, năm ngón tay phải của nàng ta bị ai đó vót từ lòng bàn tay đứt đoạn, xương trắng dày đặc, máu chảy không ngừng, gương mặt đau đớn cắt không còn giọt máu, cắn răng nói không được câu nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0