Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Dựa dẫm

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Cửa của Xuy Hoa Tiểu Trúc được Tiểu Thích Dung đẩy mở ra, Từ Châu nắm tay nàng bước vào trong viện, bên trong sân chẳng có ai tu sửa, đã không còn dáng vẻ như lúc xưa, cây liễu tiêu điều khô khốc, bóng chiếu xuống liêu xiêu, Thích Tự Thiên thần trí không tỉnh táo đang ngồi co ro trong khoảng sân hoang vắng đầy lá khô.Bị Thích Tự Thiên dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú, Tiểu Thích Dung không hề sợ hãi, ngược lại nàng cảm thấy rất thú vị, ghé sát gần tò mò nhìn gương mặt của ông.Từ Châu và Từ Yến Ngọc ở cách đó không xa bất giác như nín thở đưa mắt nhìn, chỉ sợ Thích Tự Thiên phát điên lên thì đến thân thích cũng không nhận ra, vung bừa một chiêu đánh chết Tiểu Thích Dung.Nói đến đây, Từ Yến Ngọc cười nói: "Bây giờ nhớ lại, từ nhỏ tiểu cô cô đã gan lớn bằng trời, tính khí của sư tổ không được tốt ai cũng sợ người, chỉ mỗi tiểu cô cô không sợ."Phương Hủ Chi như thể nhìn thấy được một Thích Dung ngây thơ vô ngần của khi ấy, một cô gái nhỏ trắng trẻo đáng yêu, cộng thêm một gương mặt cao ngạo không kiêng kị gì, vô pháp vô thiên.Vốn dĩ hắn vẫn còn đang ngồi suy ngẫm, hoàn cảnh môi trường như thế nào mới có thể nuôi dưỡng ra được tính cách như Thích Dung của bây giờ, một cô nhóc non nớt đã dám xông vào sơn trang Vấn Kiếm trong đêm, tính kế Trịnh Quan Âm, cầm dao giành giật cơ hội sống sót từ tay của Diêm La sống.Thì ra từ khi Thích nữ hiệp bốn tuổi đã có một sự dũng cảm mà người thường không có.Từ Yến Ngọc nói: "Thế là sự xuất hiện đột ngột của tiểu cô cô đã an ủi trái tim vốn đã chết đi của sư tổ, từ đó về sau, sư tổ không còn nhắc đến sư tổ mẫu nữa, người và tiểu cô cô sống nương tựa vào nhau, đã qua bấy nhiêu năm nay rồi."Phương Hủ Chi lẩm bẩm nói: "Thì ra không nỡ lại chính là ý này."Bởi vì không dễ mà có được nên mới không nỡ.Người thường luyện võ đã khó khăn, muốn luyện đến mức đứng đầu trên võ lâm càng khó hơn rất nhiều, chăm chỉ và thiên phú là hai yếu tố không thể thiếu, sự khổ cực gian nan trong đó mỗi một người luyện võ đều hiểu rõ. Một khi đã bắt đầu luyện võ, cho dù cực khổ một năm, mười năm, hay thậm chí cả đời cũng phải kiên trì, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc.Thích Tự Thiên không nhẫn tâm nhìn thấy Thích Dung chịu nỗi khổ như vậy, nên mới không dạy cho nàng.Chẳng trách Thích Dung nhắc đến chuyện này ở quán trọ lại không hề thất vọng hay trách móc không cam tâm, nàng thông minh như vậy, chắc đã hiểu được đạo lý này từ lâu.Từ Yến Ngọc nói: "Nói ra có lẽ huynh không tin, khi sư tổ vừa bắt đầu dạy tiểu cô cô võ công, nắng quá gắt sợ cô cô bị nóng, trời mưa thì sợ cô cô lạnh, trung bình tấn nửa canh giờ đã xót rồi, bảo cô cô đứng dậy. Nếu như không phải Dư lão tiền bối khó chịu lén lút dụ dỗ tiểu cô cô đến chỗ người luyện võ thì e là huynh sẽ không được nhìn thấy tiểu cô cô như bây giờ rồi."Phương Hủ Chi thầm cười một tiếng, cũng đúng ha, nếu như lúc đầu mặc cho Thích tiền bối cứ thế tiếp tục nuông chiều nàng, há chẳng phải phí đi gân cốt thượng hạng này của A Dung sao, lớp trẻ trong giang hồ cũng sẽ thiếu đi một nhân vật tài năng và xinh đẹp như vậy.Dù  là căn cốt hay thiên phú của Thích Dung đều không thua gì Tứ Thánh Tam Tuyệt năm đó, ví như nàng ở thời của bọn họ, nói không chừng có thể cân sức với họ ấy chứ.Đêm đã giờ Tý, bốn bề yên ắng đến lạ kỳ, Từ Yến Ngọc nói xong câu nói ấy cũng trầm lắng chìm vào giấc ngủ say.Phương Hủ Chi cũng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ nhưng lại không tài nào ngủ được, bèn ngồi dậy tựa lưng vào tảng đá to phía sau ngẩn người.Nhớ lại những chuyện xảy ra trong mấy hôm nay, hắn chắc chắn không phải sơn trang Thanh Phụng có chuyện mà là biên quan. Nếu như Mục Vương gia vẫn trấn thủ được biên quan, không cần biết triều đình có những ai ủng hộ, Tiêu Phong Việt có giải giáp hay không, ông ta cũng không thể nào nhập quan dưới tầm mắt của Mục Vương gia.Tiêu Phong Việt đến Trung Nguyên, điều này cho thấy Mục Vương phủ đã có chuyện không hay, Mục Vương gia nới lỏng sự điều khiển với triều đình, dẫn đến việc trong triều có người cấu kết với Quan Ngoại, âm thầm để Tiêu Phong Việt bước vào Trung Nguyên.Tình hình của Mục Vương gia hiện nay không ai biết, chắc hẳn là lành ít dữ nhiều.Thích Dung mở chiếc rèm trên xe ngựa thì nhìn thấy Phương Hủ Chi đang ngồi tựa lưng vào tảng đá bèn chầm chậm bước xuống đi về phía hắn.Phương Hủ Chi đưa mắt nhìn xuống, trong tay cầm vò rượu, khắp người tỏa ra một sự thất vọng không nói rõ được thành lời, Thích Dung bước gần đến vài bước."Sao vẫn còn chưa ngủ?"Phương Hủ Chi ngẩng đầu, nét thờ ơ trên mặt tan biến đi, khóe miệng nặn ra nụ cười và biểu cảm quen thuộc, hắn hơi nhướng mày nói: "Tất nhiên là chuẩn bị nhâm nhi chút rượu, đợi nửa đêm gặp gỡ tiểu mỹ nhân rồi."Thích Dung nheo mắt, ngón tay cái siết chặt lên vỏ dao, nhìn từ trên xuống dưới quan sát hắn, Phương đại công tử lại ngứa đòn rồi thì phải, nếu đã như vậy thì nên giúp hắn vỗ vỗ lưng hay là đập vào chân thì hay nhỉ.Phương Hủ Chi nhìn thấy nàng không đáp lời cũng chột dạ, một số nơi trên lưng và chân dường như đang râm ran đau nhức, hắn bèn vội vã tiến lên trước giữ bàn tay đang rục rịch động thủ của Thích Dung, bật cười vài tiếng dỗ dành: "Chẳng phải là do sư điệt nhà cô đấy sao, cô nghe đi, ngáy rung cả một góc trời, nửa đêm nửa hôm, làm phiền giấc ngủ của người khác, ta có lãng tai cỡ nào đi nữa cũng đâu thể xem như không nghe thấy gì."Lửa đang xém đến mông, Từ Yến Ngọc say giấc mộng xoay người, tiếng ngáy nhỏ đi một lúc lại bắt đầu to lên.Thích Dung dùng sống dao gõ nhẹ vào chân của cậu, Từ Yến Ngọc nhướng mày rồi dịch chân sang một hướng khác.Nàng bất lực lắc đầu, bước đến ngồi bên cạnh Phương Hủ Chi, tựa lưng vào tảng đá, Thích Dung khẽ mỉm cười: "Huynh cũng biết chọn chỗ quá nhỉ, thoải mái đấy."Phương Hủ Chi nhìn thấy nàng cười thì bản thân cũng bất giác cười theo, tiện tay đưa vò rượu sang.Thích Dung cầm lấy rồi uống một ngụm, rượu này không ngon, uống vào thì chẳng còn chút mùi rượu nào, ngược lại xộc lên một vị chát nhẹ, hắn không bảo đây là rượu nàng còn tưởng là nước nhỏ thêm hai giọt giấm vào.Thích Dung nhăn mặt nuốt xuống, không thích nói: "Phương đại công tử, vò rượu dở tệ này của huynh là rượu gì sao mà khó uống quá."Phương đại công tử khẽ bật cười: "Xin mỹ nhân lượng thứ, chúng ta gấp rút đi liên tục mấy ngày đường, rừng núi hoang vu ta đi đâu tìm được rượu ngon cơ chứ, có rượu đã hay lắm rồi, tìm không thấy Đỗ Khang chỉ có thể lấy thứ này để đỡ cơn thèm thôi."Sau khi uống rượu này xong, đầu lưỡi bắt đầu đắng ngắt, một chữ "dở" chưa thể lột tả hết được nó, một mùi rượu kém chất lượng nồng nặc, Thích Dung đảo mắt, suy đoán: "Đừng nói là huynh hết tiền mua rượu ngon rồi nha."Nguồn thu nhập chủ yếu của hắn đến từ việc lừa gạt khắp nơi, từ sau khi đi cùng với nàng, cũng lâu lắm rồi không đi lừa lọc người khác, không có tiền cũng bình thường.Phương Hủ Chi phụt một ngụm rượu ra, ho khù khụ một lúc lâu rồi mới dùng hai ngón tay gõ nhẹ lên trán của Thích Dung, buồn cười nói: "Đúng đó, bây giờ ta chẳng còn một xu dính túi, cô phải chịu hoàn toàn rách nhiệm, chi bằng, tiền ta nợ cô xóa hết đi được không."Thích Dung cười khẩy một tiếng, ngồi cách xa hắn ra một chút, để tránh bị hắn khắc cho nghèo mạt đến cuối đời: "Nằm mơ đi, cho dù huynh có chết đi nữa, xương cốt hóa thành tro đến Âm Tào Địa Phủ thì năm trăm lượng bạc huynh nợ ta huynh cũng phải trả cho hết, hơn nữa không được thiếu dù chỉ một xu."Năm trăm lượng bạc? Phương Hủ Chi hít một hơi thật sâu, Thích nữ hiệp còn tàn ác hơn cả Cao gia cho vay nặng lãi nữa, chỉ mới hơn một tháng mà ba trăm lượng bạc tăng lên năm trăm lượng cả vốn lẫn lời rồi ư.Hắn thở dài nói: "Không thể tưởng tượng nổi, sóng sau xô sóng trước, sóng sau càng lúc càng đen hơn sóng trước nhỉ, những người tốt như ta có phải nên rủ sạch sẽ rồi lui về ở ẩn giang hồ luôn cho khỏe không?"Thích Dung với nét mặt khó tin, cười nói: "Được đó."Nói gì thì nói, đùa gì thì đùa, Thích Dung vẫn mở túi tiền của mình lấy ra vài bạc lẻ tội nghiệp, vô cùng hào sảng nhét vào tay của Phương Hủ Chi, ngập ngừng nói: "Huynh... Huynh cầm lấy, mua rượu uống đi."Phương Hủ Chi nhướng mày, đưa mắt nhìn xuống ba lượng tám ít ỏi trong lòng bàn tay, còn có vài tiền đồng lẻ, khóe môi bất giác mỉm cười, lòng hắn vui sướng tột cùng.Đây là số tiền duy nhất còn sót lại của Thích cô nương, ấy vậy mà nàng lại chịu lấy ra toàn bộ để hắn mua rượu uống.Người khác nhìn thấy cô nương mình ái mộ lấy tiền ra chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ, thế nhưng Phương đại công tử lại không hề cảm thấy rằng mình đang dựa dẫm ăn bám vào ai, ngược lại càng cười càng thấy vui, hớn hở cho ngân lượng vào trong túi tiền của mình.Thích Dung vỗ nhẹ vào lồ|\|g như lẽ đương nhiên: "Huynh yên tâm đi, nếu như huynh đã quyết định theo ta thì ta chắc chắn không để cho huynh chịu đói đâu."Phương Hủ Chi với nét cười tươi hớn hở, khẽ gật đầu.Màn đêm hôm nay tối đen, dù chân trời không có trăng, nhưng lại có vầng trăng ở ngay trước mặt, vầng trăng trước mặt này còn rạng rỡ hơn cả vầng trăng nơi chân trời."A Dung, sau khi cô tìm được Thích tiền bối thì cô sẽ đi về đâu?" Phương Hủ Chi hỏi nàng.Nàng vẫn còn rất nhiều thứ chưa được thấy qua, chưa từng thấy hoang mạc nơi Tây Bắc, đồng hoang nơi cực Bắc, chưa từng thấy cảnh sắc tuyệt mỹ ở nhân gian, còn có rất nhiều rất nhiều nơi nàng chưa từng đi qua.Nếu như nàng muốn đi xem cũng không phải là không thể.Thích Dung chống tay lên mặt nói: "Chắc là sẽ phải theo cha quay về cốc Yên Hà."Nàng lén lút chạy ra ngoài, có thể xông pha giang hồ mấy tháng nay đã quá đủ với nàng, trong cốc vẫn còn người già yếu lớn tuổi đợi chờ nàng quay về, cũng không biết sau khi quay về có được vị thái sư thúc kia của nàng cho vào cửa hay không.Nghĩ đến đây thôi Thích Dung đã bất giác thở dài thườn thượt.Phương Hủ Chi nói: "Cũng tốt."Núi sông dù đẹp, thế nhưng những năm tới đây e rằng sẽ xảy ra một trận ác chiến long trời lở đất, không thích hợp để du sơn ngoạn thủy. Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù hắn từng ngắm rất nhiều cảnh đẹp núi non nhưng lại không có cơ hội tận mắt nhìn thấy phong cảnh nơi Thích Tự Thiên ẩn cư sẽ trông như thế nào."Cốc Yên Hà chắc là đẹp lắm nhỉ."Thích Dung quay đầu nhìn hắn nói: "Ồ, không ngờ mắt nhìn của Phương đại công tử cũng có lúc tốt như vậy, cốc Yên Hà là nơi đẹp nhất thế gian này đấy."Phương Hủ Chi chăm chú nhìn vào mắt của Thích Dung, người trước mắt sắc mặt linh động, trong đôi mắt hệt như ánh lên vầng sáng, từ trước đến nay mắt nhìn của hắn vẫn rất tốt.Hắn khẽ khàng mở lời: "Nếu có cơ hội, ta cũng muốn đi xem thử."Thích Dung hồi hộp hỏi: "Huynh muốn đi đâu?"Phương Hủ Chi nhướng mày: "Ta còn có thể đi đâu nữa chứ, trong giang hồ này làm gì còn nơi nào để ta dung thân, rời xa khỏi vòng tay bảo vệ của nữ hiệp, toàn là hổ sói đang chực mồi, há chẳng phải ta sẽ mất mạng sao. Tất nhiên là cô đi đâu là ta đi đó rồi."Bàn tay siết chặt của Thích Dung thả lỏng, nàng thầm thở phào rồi cười nói: "Vậy còn nghe được. Cốc Yên Hà được bao quanh bởi một dãy núi thấp, có dòng suối nhỏ chảy qua, dọc bờ suối là hoa phù dung mà mẹ ta yêu thích nhất, mùa Xuân ngắm hoa, mùa Hạ ăn cá, mùa Thu leo núi, mùa Đông ngắm tuyết rơi..."Phương Hủ Chi vừa nhâm nhi rượu vừa tưởng tượng ra cảnh sắc cốc Yên Hà trong trí óc.Thích Dung đột nhiên dừng lại, câu nói lúc nãy của Phương Hủ Chi làm cho nàng chợt nhớ lại những lời nửa thật nửa đùa của hắn, ngay cả hắn còn chẳng biết làm sao mới có thể quay về nhà.Bình thường những câu nói của Phương Hủ Chi mười câu thì hết chín câu là giả, câu còn lại là thật giả lẫn lộn, vậy câu nói ấy là thật hay là giả đây?"Thích Dung đột ngột gọi lên một tiếng: "Phương đại ca."Trái tim của Phương Hủ Chi như hẫng một nhịp, quay đầu nhìn nàng."Nhà của huynh thì sao? Nhà của huynh trông như thế nào?"Đôi mắt Phương Hủ Chi tựa ánh sao, hăn gõ nhẹ chiếc quạt gấp vào tay còn lại, cố tỏ ra cao thâm: "Đất trời rộng lớn, nơi mà tim ta hướng về, nơi mắt ta nhìn đến là nơi ta thuộc về, là nhà của ta."Hắn vốn đang nở nụ cười, nụ cười càng rạng rỡ thì tim của Thích Dung càng cảm thấy xót xa.Tại sao rõ ràng hắn đang cười, thế nhưng nàng lại cảm thấy được sự bất lực của hắn, lời nói ra lại tự do tự tại hơn bất cứ ai, Thích Dung chỉ chậc lưỡi một tiếng rồi nói: "Ta biết ngay mà, huynh lại định trả lời ta cho có lệ thôi."---[Tác giả có điều muốn nói]Thích Dung: Ta nuôi huynh mà~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0