Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Hoành Dương (1)

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Nửa tháng sau, một chiếc xe ngựa lặng lẽ tiến vào thành Hoành Dương. Mùa đông ở phương Nam dường như đến muộn hơn một chút, cùng đoàn người của Thích Dung đi vào thành Hoành Dương, trong thành sương chiều lớp lớp, sương giá phủ khắp mười dặm.Hoành Dương nằm ở vùng Giang Nam, là một địa điểm trọng yếu của miền Nam. Gần đây, bỗng nhiên có rất nhiều người lạ đến, các quán trọ lớn nhỏ trong thành hầu như đều đã chật kín, không còn một phòng trống.Đêm về trời dần lạnh, trước quán trọ nọ, có một chiếc xe ngựa và hai con ngựa dừng lại. Thích Dung dựa vào xe ngựa, tay cầm một cuốn sách chăm chú đọc, thỉnh thoảng nghe tiếng Đường Nhạn nói.Ban ngày mùa Đông luôn ngắn ngủi, trời nhanh chóng chuyển từ hoàng hôn sang đêm. Đêm đen bao phủ, đi lại trên đường toàn những người giang hồ mang kiếm đeo đao, ai nấy đều phong trần mệt mỏi.Đường Nhạn vén rèm xe nhìn thấy Từ Yến Ngọc bước ra, vội hỏi: “Sao rồi?”Từ Yến Ngọc lắc đầu, nhẹ thở dài. Đây đã là quán trọ thứ tám họ ghé vào trong thành, không nơi nào còn phòng trống. Có lẽ hôm nay họ phải ngủ ngoài đường.Đường Nhạn nhướng mày về phía Thích Dung, ra hiệu cho Từ Yến Ngọc. Nàng và Từ Yến Ngọc cùng tên lang băm kia thì không sao, nhưng Thích Dung vừa mới khỏi trọng thương, không thể để nàng ngủ ngoài trời hứng gió lạnh được.Từ Yến Ngọc nhìn Thích Dung trong xe ngựa, muốn nói nhưng rồi thôi. Từ sau khi Phương Hủ Chi rời đi, Thích Dung tỉnh lại khiến mọi người bất ngờ vì không hỏi một câu nào về Phương Hủ Chi, như thể nàng đã biết trước hắn sẽ không bao giờ quay lại.Nàng vẫn như thường ngày, không có biểu hiện cảm xúc gì đặc biệt, vẫn ăn uống bình thường, mỗi ngày ôm lấy cuốn bí kíp mà La Thanh Phụng để lại. Từ khi chuyển đường đến Hoành Dương, thỉnh thoảng nàng còn mở miệng châm chọc Nhan Dự đôi câu.Lúc này, Thích Dung không ngẩng đầu lên, nói: “Không cần lo cho ta, ta khỏe lắm rồi. Nhưng đã vào thành Hoành Dương mà phải ngủ ngoài đường, e rằng có chút quá đáng.”Nàng lộ nửa khuôn mặt ra khỏi cuốn sách, liếc nhìn Nhan Dự đang ngồi đối diện, thấy y đang ngẩng đầu nhìn trần xe ngây người. Nàng không chịu nổi nữa, đá chân vào mũi giày đối diện, cười nhạt: “Huynh nói đúng không, Nhan Thần Y? Giang Nam là địa bàn của huynh cơ mà.”Cuối cùng Nhan Dự cũng tỉnh khỏi cơn ngơ ngẩn, thở dài: “Thích nữ hiệp, dù ta có thần thông quảng đại đến đâu cũng không thể tiên đoán được cô sẽ đến Hoành Dương. Hơn nữa, không phải ai ở Hoành Dương cũng biết mặt ta đâu.”Thích Dung ồ lên một tiếng, cố tình châm chọc: “Nhất định là vì Nhan Thần Y thần cơ diệu toán suốt dọc đường, như thần tiên sống vậy, cái gì cũng thông thạo, khiến ta hiểu lầm cơ đấy.”Nhan Dự tức không nói nên lời, y sờ vào vết sẹo trên cổ, nắm tay chặt rồi lại buông ra.Mấy ngày gần đây, y mới hiểu rõ sự lợi hại của cô nương này. Bên ngoài thì tươi cười vui vẻ, nhưng bên trong lại đầy mưu mô hiểm độc, ra tay không chút nương tình.Chẳng trách Phương Hủ Chi không dám tự mình lừa nàng, mà lại để y gánh vác nhiệm vụ này, có lẽ sợ rằng nếu lừa không thành, sẽ mất mạng oan.Khi bọn họ đang chuẩn bị rời đi, từ trong quán trọ có một người chạy ra, đó chính là La Huyền, người họ đã từ biệt tại sơn trang Thanh Phụng. Y mặc bộ đồ trắng giản dị, tóc buộc bằng dải xanh, giọng nói vang dội: “Từ thiếu hiệp, xin dừng bước.”Mọi người đều kinh ngạc. Nhan Dự liền nhân cơ hội nhảy khỏi xe ngựa, nở nụ cười hỏi han: “Sao La thiếu hiệp lại có mặt ở đây?”Sơn trang Thanh Phụng cần sửa chữa khẩn cấp, La Thanh Phụng đã chết hơn mười ngày. La Huyền không ở sơn trang canh giữ mà lại đến thành Hoành Dương, chắc chắn chỉ có một lý do duy nhất là y cũng đến đây vì đại hội anh hùng. Chẳng lẽ sau khi La Thanh Phụng qua đời, La gia cũng muốn chen chân vào cuộc loạn thế này?La Huyền nói: “Đây cũng là điều ta đang thắc mắc. Chẳng phải Nhan công tử đưa Thích cô nương về cốc Yên Hà sao? Sao nửa đường lại chuyển hướng đến Hoành Dương? Sớm biết cùng đường, chúng ta đã có thể đi chung rồi.”Nhan Dự liếc nhìn xe ngựa, cười gượng: “Nói ra thật xấu hổ, chuyện này dài dòng lắm. Đối với ta mà nói, gặp được La thiếu hiệp tại Hoành Dương quả thật cũng là một niềm vui bất ngờ.”Hôm đó, nghe lời Phương Hủ Chi, Nhan Dự đã lén tăng liều thuốc mỗi ngày, ép Thích Dung uống một bát thuốc khiến nàng mê man nửa ngày. Trong thuốc có thêm cỏ Bà Sa, có tác dụng giúp ngủ sâu. Hơn nữa, Phương Hủ Chi còn âm thầm phong tỏa huyệt đạo của Thích Dung, chắc chắn sẽ an toàn hộ tống nàng trở về cốc Yên Hà.Nhưng không ngờ, khi vừa ra khỏi Lĩnh Nam, vào một đêm tối gió lớn, lúc y đưa thuốc, Thích Dung đã ra tay khống chế y. Con dao Tế Vũ gọt sắt mượt như bùn đặt lên cổ y, mũi dao còn lạnh hơn cả gió mưa. Y đã từng thấy Thích Dung ra tay, không chút do dự, một nhát dao là đủ.Giữa mạng sống và lời hứa, y vẫn còn phân biệt được cái nào quan trọng hơn. Chỉ còn cách thuận theo ý Thích Dung, đổi đường đến Hoành Dương.Đường Nhạn lườm Nhan Dự, nghĩ thầm tên lang băm này thật to gan. Nếu không phải Thích Dung cẩn trọng, có lẽ nàng đã bị y thuốc chết rồi.La Huyền hỏi: "Từ lần từ biệt mấy hôm trước, thương tích của Thích cô nương đã đỡ hơn chưa?Thích Dung ngó đầu ra, mỉm cười đáp: "Đa tạ vì đã nhớ đến ta, ta đã khỏi hoàn toàn rồi."La Huyền thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Thích cô nương, mấy ngày trước khi mọi người rời đi, đại tiểu thư đã rất lo lắng, sợ rằng vết thương của Thích cô nương sẽ trở nặng. Giờ gặp lại ta có thể yên tâm rồi. Nếu mọi người không ngại, hãy vào quán trọ nghỉ ngơi vài ngày, thế nào?”Từ Yến Ngọc đáp: “Nhưng chưởng quầy vừa nói quán trọ đã kín phòng rồi.”La Huyền giải thích: “Mong các vị thông cảm. Quán trọ này thuộc về sơn trang Thanh Phụng. Do gần đây tình hình trong thành không mấy thái bình nên mới đóng cửa không tiếp khách. Hiện tại sơn trang Thanh Phụng tự lo được cho mình đã là may mắn lắm rồi.”Chắc hẳn sơn trang Thanh Phụng không muốn bị cuốn vào cục diện loạn lạc này mới đóng cửa quán trọ, Thích Dung cùng mọi người theo La Huyền vào bên trong.Sau khi hỏi thăm tình hình sơn trang Thanh Phụng, đêm đã đến giờ Tý, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.Trước cửa phòng, Nhan Dự gọi Thích Dung: “Thích cô nương, từ đầu ta đã rất tò mò, làm sao cô xác định được Phương huynh đã đến Hoành Dương? Giang hồ rộng lớn, Đại Chu đâu chỉ có mỗi Hoành Dương, mà Phương huynh lại là người tính tình hoạt bát trước giờ vẫn luôn phiêu bạt khắp nơi.”Thích Dung nhìn y một cách kỳ lạ, có chút nản lòng. Chẳng lẽ nàng đến Hoành Dương chỉ để tìm Phương Hủ Chi sao? Không thể vì mục đích khác à?“Ai nói ta đến Hoành Dương để tìm huynh ấy?”Nhan Dự hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải à?”“Tất nhiên không phải.” Thích Dung đáp. Phương Hủ Chi đã đi, thì cứ để hắn đi. Dù đi sớm hay muộn, có gì khác nhau đâu. Tại sao nàng lại phải đi tìm hắn chứ?Nhan Dự không tin, hỏi tiếp: “Vậy Thích cô nương đến Hoành Dương vì lý do khác ư?”Thích Dung nhướng mày, lòng đầy nghi ngờ. Cái tên họ Nhan này rõ ràng đang có ý đồ, nàng vừa đặt chân đến thành Hoành Dương, còn chưa kịp làm gì mà y đã vội vàng muốn thử thăm dò nàng.Nàng tiến lên một bước, hỏi ngược lại: "Ý của Nhan Thần Y là, cái tên Phương Hủ Chi thật sự đã đến Hoành Dương ư?"Nhan Dự bị hỏi đến á khẩu, lùi lại một bước. Đêm nay có vẻ như y không nói gì, nhưng cũng có vẻ như đã nói hết mọi điều.Cô nương trước mắt thông minh vô cùng. Y quên mất, Phương Hủ Chi là người trí tuệ hơn người, tài mưu lược xuất chúng. Và tất nhiên cô nương mà Phương Hủ Chi để ý, sao có thể là người tầm thường.Nhan Dự vội vàng rút lui: "Ta nói khi nào? Đừng có vu oan cho ta."Thích Dung nhìn y lần cuối, rồi đóng sập cửa lại trước mặt y.Nhan Dự không khỏi bực bội lắc đầu, sau đó bật cười: "Nữ nhân, quả là hay nói một đằng nghĩ một nẻo."Thích Dung đóng cửa lại, cơn bực tức trong lòng dâng lên làm cơn buồn ngủ biến mất, ngược lại, nàng còn cảm thấy tỉnh táo hơn ban ngày. Trong phòng có đặt lò than, cửa sổ đóng kín khiến không khí ngột ngạt, cảm giác như không thể thở nổi.Sơn trang Thanh Phụng vì nể mặt La Thanh Phụng mà chăm sóc nàng chu đáo. Bếp than này chắc chắn là do La Huyền sai người mang vào, ý định là để giữ ấm căn phòng, không để nàng lạnh lẽo trong lòng.Nhưng nàng lại trách y quá khách sáo, lòng tốt hóa ra thành hỏng chuyện, khiến nàng càng thêm khó chịu. Nàng mở toang cửa sổ, gió lạnh ùa vào phổi, làm tan biến những cảm xúc bị đè nén bấy lâu, khiến nàng thấy dễ chịu hơn.Nhìn về phía xa, trong ngọn núi đối diện có ánh đèn sáng rực. Nàng nhẹ nhàng trèo lên mái nhà, hít một hơi thật sâu, cảm giác uất ức trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa hoàn toàn.Vừa định thở phào một hơi, phía sau bỗng có tiếng gọi: "Thích cô nương."Thích Dung giật mình, trượt chân nhưng nhanh chóng đứng vững lại, nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy La Huyền đang đứng ở đầu ngọn gió, áo trắng như tuyết bay phấp phới, trông như một bóng ma đáng sợ."Thích cô nương đang nhìn gì vậy? Hay là cô nương không khỏe, sắc mặt cô nương hơi tái nhợt thì phải."Thích Dung cười gượng hai tiếng, nuốt nỗi sợ hãi vào trong. Với mối quan hệ giữa nàng và La Huyền, gặp nhau chỉ một lần, làm sao có thể nói sắc mặt nàng tái nhợt là do bị y dọa cơ chứ.Thích Dung tiện tay chỉ vào tòa lầu cao nhất giữa đêm tối, hỏi: "Đó là nơi nào thế?"Tòa lầu cao đó đứng độc lập ngoài thành Hoành Dương, sừng sững giữa những ngọn núi, rất nổi bật, ánh đèn sáng rực, không hề thua kém so với trong thành.La Huyền nhìn theo hướng nàng chỉ, đáp: "Lầu Hóa Vũ.""Vậy đó là lầu Hóa Vũ sao? Cao thế này, chẳng trách, lầu Hóa Vũ có thể tồn tại vững vàng trong giang hồ nhiều năm sóng gió, cũng là nhờ thực lực của nó." Ví dụ như... thì ra lầu Hóa Vũ giàu có đến vậy.Thích Dung nghĩ thầm trong bụng, tự bổ sung nửa câu sau.Nàng lại nghĩ tiếp, lầu Hóa Vũ ở Giang Nam, là Nam Lầu trong Nam Lầu Bắc Minh, một trong những bang phái lớn nhất trong giang hồ, là bá chủ của võ lâm Nam Cảnh. Sau cái chết của Tô Nhược Bạch, ngay cả Vấn Kiếm Minh cũng phải kiêng dè, giờ chỉ còn lầu Hóa Vũ độc chiếm ngôi đầu, mỗi năm thu không ít cống nạp từ các bang phái khác.Nhiều tiền, tự nhiên có thể làm bang phái hưng thịnh. Mấy ngọn nến thôi mà, Hóa Vũ Lâu đốt thỏa thích.La Huyền mỉm cười nhẹ, vô tình hỏi: "Thích cô nương vẫn chưa tìm thấy Bất Tri công tử sao?Thích Dung nhíu mày, phản bác: "Nói bậy, ta tìm huynh ấy làm gì."La Huyền lắp bắp một lúc, mới nói: "Xin lỗi, cô nương đừng giận. Ta cứ tưởng Thích cô nương vội vã rời khỏi sơn trang Thanh Phụng là để đi tìm Bất Tri công tử."Thích Dung khoát tay: "Huynh ấy có chết thì mặc xác huynh ấy, ta tìm làm gì."La Huyền cười nhẹ, hỏi: "Thích cô nương thật sự đã hồi phục chưa?"Thích Dung ngẩng đầu nhìn y. Hỏi thế này là muốn đưa thêm thuốc bổ cho nàng à? Nàng ở sơn trang Thanh Phụng dưỡng thương mấy ngày, chắc đã ăn gần hết các loại thuốc quý hiếm còn sót lại của sơn trang rồi. Tuy nàng bị thương vì sơn trang, nhưng sơn trang Thanh Phụng có thể đối đãi tốt đến mức này, đã là hiếm có rồi.Nàng đáp: "Tất nhiên rồi."La Huyền nói: "Nếu đã khỏe, vậy chúng ta đấu một trận đi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0