Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Lời đồn

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Khi hắn dần mất đi hơi thở lại đột ngột khỏi hẳn, Thích Dung kết hợp với Khô Mộc Phùng Xuân mà giang hồ tranh nhau giành lấy, nàng cũng mơ hồ đoán được.Vậy nên chuyện hắn có Khô Mộc Phùng Xuân là thật, vậy lời đồn hắn đội mồ sống dậy có phải là thật không? Trạng thái hôn mê của hắn chẳng khác gì với người đã chết, nếu như không phải lang trung giang hồ Nhan Dự kia kịp thời đuổi đến, e là nàng cũng ngỡ rằng Phương Hủ Chi đã tắt thở, đào bừa một cái hố chôn hắn rồi.Còn nữa, bệnh cũ lắm lúc lại tái phát của hắn có liên quan gì đến Khô Mộc Phùng Xuân không? Tại sao hắn luyện Khô Mộc Phùng Xuân nhưng nội lực lại không ổn định, sức khỏe còn tệ như vậy?Có phải Khô Mộc Phùng Xuân là thứ nguy hiểm đến tính mạng như vậy không...Phương Hủ Chi chống tay lên mặt nhìn Thích Dung đang thỉnh thoảng chau mày, đôi lúc thở dài, rất khó dùng từ ngữ để miêu tả sắc mặt nàng, đôi mắt chan chứa sự đồng tình, hắn vẫn luôn cảm thấy ánh mắt khi nàng nhìn hắn giống hệt như đang nhìn một chú chó nhỏ bên vệ đường.Một hồi lâu, Thích Dung mới nói: "Căn bệnh cũ của huynh cũng là vì Khô Mộc Phùng Xuân hả?"Nàng hơi cụp mắt, hàng mi dài che khuất cả đôi mắt, con tim của Phương Hủ Chi bỗng như hẫng đi một nhịp, nụ cười cũng đơ cứng.Tim đèn trong đế cắm nến nổ ra khiến cho Phương Hủ Chi luống cuống giây lát, hắn ngỡ nàng sẽ hỏi Khô Mộc Phùng Xuân ở đâu mà có, cho rằng dù nàng không quan tâm đến Khô Mộc Phùng Xuân đi nữa thì cũng sẽ hỏi hắn và lầu Hóa Vũ đang âm mưu thực hiện điều gì, mục đích thật sự của hắn đến Vân Châu là gì.Nào ngờ việc mà nàng quan tâm nhất lại liên quan đến bản thân mình.Nàng ngước mắt nhìn Phương Hủ Chi, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, khẽ thở dài rồi quyết tâm hỏi hắn: "Có phải huynh sắp chết rồi không?"Cha của nàng từng nói tuyệt thế thần công vô duyên vô cớ có được thì không phải ai cũng có thể luyện được nó, nếu bất cẩn luyện nhầm thì không chỉ đơn giản là mất đi nội công, hơn cả là phải gán thêm tính mạng của mình vào.Phương Hủ Chi luyện Khô Mộc Phùng Xuân, không những không vươn lên được thành cao thủ võ lâm xuất chúng, mà lại khiến cho bản thân mắc phải căn bệnh cũ có thể phát tác bất cứ lúc nào, chẳng phải luyện nhầm thì là gì.Phương Hủ Chi hơi sững người, thầm cười bản thân đang tự mình đa tình, không nhịn được mà đưa tay ra nhéo má của Thích Dung, khẽ cười nói: "Cô hận ta đến vậy à, trù cho ta chết sớm."Thích Dung nhướng mày, lạnh lùng nhìn hắn, hay thật đấy lúc này mà còn không quên động tay động chân, không chết thì không chết thôi, nói chuyện còn tranh thủ chọc ghẹo nàng, nàng nghiến răng thốt ra vài chữ: "Thả tay ra."Phương Hủ Chi buồn bã nhanh chóng rút tay về, lấy tay bụm miệng giấu đầu hở đuôi. Hắn nhất thời đắc ý vênh váo quên mất rằng cô nhóc này vẫn chưa được thông suốt.Thích Dung đứng dậy đi ra ngoài cửa: "Không chết là tốt, huynh nghỉ ngơi đi. À đúng rồi, tuy Lâm Chương là một nơi nhỏ nhưng người đến người đi khó tránh có người sẽ nhận ra mặt của huynh, ngày mai huynh... huynh tìm cách che mặt mình lại đi."Nói xong, nàng đóng cửa rời đi, Phương Hủ Chi nhìn theo bóng lưng đã khuất xa của nàng, không kiềm được mà nở nụ cười.Sáng hôm sau, kể từ lúc Thích Dung rời khỏi Vân Châu vẫn chưa có hôm nào được ngon giấc, hôm nay nàng ngủ đến lúc mặt trời lên cao, mãi cho đến giữa trưa có người khẽ gõ cửa nàng mới rời khỏi phòng.Quy mô của quán trọ này khá lớn, trên dưới tổng cộng có ba tầng, bốn người bọn họ ngồi ở nhã gian cạnh cửa sổ lầu hai, dùng một bức bình phong thủy mặc ngăn cách, đối diện đang có nhân sĩ giang hồ cầm kiếm ung dung trò chuyện.Tiểu nhị bê lên các đĩa thức ăn đủ màu sắc, Phương Hủ Chi đã dùng thuật dịch dung thay đổi diện mạo ngồi ngay bên cạnh Thích Dung, mỗi khi bê lên một món hắn lại gắp cho Thích Dung, ân cần vô cùng.Thuật dịch dung của Phương Hủ Chi xuất thần nhập hóa, chẳng dán bất cứ thứ gì trên mặt nhưng lại như biến thành một người khác, biến thành một nam tử tướng mạo tầm thường.Đường Nhạn đưa mắt nhìn thức ăn rồi lại nhìn sang Phương Hủ Chi đang cố lấy lòng người khác một cách lộ liễu, sau thì nhìn sắc mặt không chút biểu cảm của Thích Dung ở bên cạnh hắn, nàng ấy mới thắc mắc: "Công tử đã làm chuyện gì có lỗi với A Dung sao?"Nàng ấy thốt ra câu này Thích Dung vẫn chưa có biểu cảm gì nhưng sắc mặt của Từ Yến Ngọc đã khó chịu tái xanh, quét mắt sang nhìn Phương Hủ Chi.Bàn tay đang gắp thức ăn của Phương Hủ Chi chợt dừng lại: "Sao Đường cô nương lại nói như vậy?"Rất rõ ràng là vì hắn đã quá ân cần, Đường Nhạn đưa tay chỉ vào cái chén với chỗ thức ăn chất cao như núi trước mặt Thích Dung, nàng ấy nói: "Không có hả? Vậy là công tử muốn nàng ấy bể bụng chết à?"Thích Dung không nhịn được mà phụt cười.Ở bàn đối diện cùng lúc vang lên tràng cười giòn ta, một người trong số đó nâng chén cao giọng nói: "Nếu không thì sao nói rắn chết còn nọc chứ. Tưởng Tô Thanh Y võ công tầm thường, sau khi Tô Nhược Bạch thì sơn trang Vấn Kiếm nhất định lụi tàn. Ai mà ngờ Tô Thiếu trang chủ lại là một người biết ẩn mình, khi Tô Nhược Bạch còn sống vẫn luôn im ắng vô danh, bây giờ không ngờ lại có thể xưng hùng xưng bá trên đỉnh Vấn Kiếm, Vấn Kiếm Minh cũng xem như là có người kế thừa rồi."Một người khác mặc một bộ y phục bằng vải thô, nốc cạn chén rượu rồi nói: "Tô Thiếu trang chủ vốn là người kế thừa được Tô Nhược Bạch chỉ định khi còn tại thế, lại là truyền nhân của ông ấy, hết lòng dạy dỗ biết bao năm, chắc hẳn cũng không phải là một kẻ vô tích sự. Nam Cảnh Bắc Cảnh, Nam Lầu Bắc Minh, võ lâm chí tôn, đầy thứ để mà tranh."Bàn tay Đường Nhạn chợt khựng lại, nhìn về phía bên đấy.Thích Dung và Phương Hủ Chi đưa mắt nhìn nhau, rời khỏi sơn trang Vấn Kiếm đã được một thời gian, cuộc tranh tài giành chức Minh chủ Vấn Kiếm Minh ắt cũng đã kết thúc từ lâu, sớm đã có kết quả rồi, tin đồn đã truyền đến tận trấn nhỏ Lâm Chương ở phía Nam này.Theo như lời của bọn họ nói thì cuối cùng vẫn là Tô Thanh Y chiếm được thế, ngồi lên vị trí Minh chủ Vấn Kiếm Minh.Nàng từng trông thấy Tô Thanh Y giao đấu với Ngũ Quỷ Tương Biên ở dưới chân núi Vân Sơn, là lúc nàng vẫn để tâm đến tính mạng của y, võ công của Tô Thanh Y quả thật không có gì quá nổi bật, căn bản không có chỗ đứng trên giang hồ.Theo như nàng được biết, môn chủ Vạn Thọ môn và chưởng môn phái Thiên Nguyên vốn có hiềm khích với nhau, hơn nữa đã không cùng tiếng nói với Tô Nhược Bạch từ lâu, trước đến nay đều là bất đắc dĩ mới quy phục dưới trướng người khác.Cúi người bên dưới Tô Nhược bao năm, oán khí cũng như nỗi uất hận nặng nề, hai người họ đều mong muốn có được chiếc ghế Minh chủ Vấn Kiếm Minh, không có lý do gì cố ý thua Tô Thanh Y.Chẳng lẽ bấy lâu nay Tô Thanh Y vẫn luôn che giấu thân thủ thật sự trước mặt mọi người? Nếu như tâm tư của y thâm sâu đến mức này thì ngồi trên chiếc ghế Minh chủ Vấn Kiếm Minh cũng có thể tha thứ được.Phương Hủ Chi chỉ cần liếc nhìn nàng một lần là đã biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, hắn bèn mở lời giải đáp thắc mắc cho nàng: "Võ công của Tô thanh Y quả thật tầm thường, y không hề che giấu thực lực của mình trước mặt mọi người."Thích Dung nhướng mày, quên mất kế bên cạnh mình còn có một đồng minh của Tô Thanh Y, còn ai có thể hiểu rõ gương mặt thật của Tô Thanh Y hơn Phương Hủ Chi cơ chứ?Đường Nhạn đặt đôi đũa xuống, dỏng tai lên chăm chú nghe cuộc trò chuyện ở đối diện.Từ Yến Ngọc lo lắng nhìn Đường Nhạn.Người đang nói là một tên có bộ râu dài đến tận ngực, mặc bộ đạo bào không cũ cũng không mới, xem cái ăn vận tiên phong đạo cốt, đôi mày dài, là một tên giang hồ lừa đảo thật thụ: "Không ngờ môn chủ Vạn Thọ môn Phùng Thiệu lại thua một đứa nhóc miệng còn hôi sữa như Tô Thanh Y, làm gì còn mặt mũi nữa."Đệ nhất cao thủ hay cao thủ cao cường nhất đều bại dưới tay của Tô Thanh Y, từ sau lúc này Tô Thanh Y hiên ngang xuất hiện trước mặt mọi người, danh tiếng của y cũng xem như được vang dội trên giang hồ, không hề thua kém Lầu chủ lầu Hóa Vũ.Thích Dung mơ hồ đoán được bèn ngước mắt nhìn về phía Phương Hủ Chi.Phương Hủ Chi khẽ mỉm cười nói: "Môn chủ Vạn Thọ môn Phùng Thiệu là người của Tô Thanh Y, đã âm thầm đầu quân cho Tô Thiếu trang chủ từ nửa năm trước rồi."Hắn xoa xoa ấn đường, ghé sát vào bên tai Thích Dung nói nhỏ: "Tô Thanh Y có đánh thắng hay không không có gì quan trọng, có thể chiến thắng trên võ đài hay không không đơn giản chỉ dựa vào võ nghệ của bản thân, đặc biệt là loại võ đài được bố trí trên đỉnh Vấn Kiếm. Tô Thanh Y chỉ cần đảm bảo được Phùng Thiệu có thể thể hiện được võ nghệ của mình trên đỉnh Vấn Kiếm, đợi đến trận cuối cùng, y lại bước lên võ đài quyết đấu với Phùng Thiệu là được."Lời này của hắn chỉ thiếu mỗi câu Tô Thanh Y dùng thủ đoạn để đạt được chiếc ghế đó thôi, Thích Dung bất giác nhìn sang Đường Nhạn.Đường Nhạn khi nghe tin Tô Thanh Y trở thành minh chủ, sắc mặt không hề lộ vẻ vui mừng như mong đợi. Đối mặt với lời nói của Phương Hủ Chi, cũng không tỏ ra tức giận như tưởng tượng, mà chỉ vờ như không nghe thấy, chăm chú ăn thức ăn của mình.Theo như tình cảm của nàng ấy với Tô Thanh Y từ trước đến giờ, không nên có biểu cảm thế này mới đúng. Có lẽ trong hai tháng gần đây Đường Nhạn đã phải trải qua những sóng gió mà người thường không ai hiểu được, tính tình cũng được kiềm lại, tâm tư cũng sâu hơn, vui giận không thể hiện ra ngoài.Thích Dung yên tâm hỏi tiếp: "Tại sao Phùng Thiệu lại quy thuận dưới trướng của Tô Thanh Y?"Đều là chủ của một môn phái, võ nghệ của Tô Thanh Y không bằng Phùng Thiệu, Tô Thanh Y có thể cho ông ta được gì chứ?Phùng Thiệu có thể dùng danh lợi cả đời của mình để làm bàn đạp cho Tô Thanh Y đưa cao tên tuổi của mình, nếu muốn đổi một món đồ nào đó thì nó nhất định phải quan trọng hơn chiếc ghế Minh chủ Vấn Kiếm Minh.Phương Hủ Chi nói: "Vậy nên ta mới nói Tô Thiếu trang chủ không hề đơn giản đâu."Đường Nhạn hừ một tiếng, nói: "Từ nhỏ sư huynh đã tài trí hơn người, như này đã là gì."Tên đạo sĩ giả ở đối diện bỗng nhiên thở dài, ra vẻ tiếc nuối: "Nói đến Kiếm Thánh Tô Nhược Bạch, một đời danh hiệp lại đi đến bước đường người người mắng nhiếc, thật sự quá đáng tiếc."Người ở đối diện thì trưng ra vẻ mặt khát cầu được biết, gã lại nói: "Giờ đây giang hồ không ngừng tranh cãi nói mười tám năm trước Tô Nhược Bạch cưỡng đoạt đệ nhất mỹ nhân Quan Trung Minh Nguyệt, làm việc như vậy quả thật khiến cho người khác kinh tởm, còn xưng là đại hiệp một thời nữa chứ."Nói xong còn không quên căm phẫn mà đập mạnh chén rượu trong tay xuống bàn, vô cùng khinh bỉ khạc một tiếng.Sắc mặt của Đường Nhạn thay đổi, đến lúc này thì nàng ấy không còn ngồi yên được nữa: "Ta ăn no rồi, mọi người từ từ ăn đi, ta về phòng trước."Thích Dung vội đưa mắt ra hiệu cho Từ Yến Ngọc, Từ Yến Ngọc đang gắp miếng thịt bò trước mặt đưa vào miệng thì nhìn thấy ánh mắt của Thích Dung, gương mặt ngơ ngác không biết phải làm sao.Thích Dung bĩu môi, tỏ ý muốn cậu đuổi theo.Từ Yến Ngọc chậm rãi nhai miếng thịt trong miệng rồi nuốt xuống, dùng chiếc khăn tay lụa luôn mang theo trên người lau miệng rồi mới nghiêm túc nói: "Tiểu cô cô, không được hay lắm đâu."Thích Dung: "..."Đúng là cái đồ đầu gỗ đáng chết, xứng đáng sống cô đơn cả đời.Sau khi Đường Nhạn rời đi, Phương Hủ Chi ở bên cạnh nhìn hai cô cháu cố ra hiệu cho nhau, cực khổ nhịn cười.Thích Dung hận rèn sắt không thành thép liếc nhìn Từ Yến Ngọc, quay đầu có chút phấn khích nói: "Bí mật của sơn trang Vấn Kiếm, sao Mạnh Trưởng lão không cẩn thận giữ vậy, còn để nó lan khắp giang hồ nữa."Không chỉ truyền ra ngoài, mà còn truyền đến một cái trấn nhỏ như Lâm Chương nữa.Phương Hủ Chi buồn cười nói: "Đây là chuyện tốt hả? Cô cảm thấy nếu chuyện này truyền ra ngoài thì người bị sơn trang Vấn Kiếm nghi ngờ đầu tiên là ai nào?"Thích Dung dùng đũa xắn đứt chiếc bánh bao trong chén, hả hê khoái chí nói: "Còn cần phải nói, tất nhiên là Bất Tri công tử tiếng tăm lừng lẫy không gì là không biết rồi."Phương Hủ Chi bất lực quét mắt nhìn nàng, thật sự không nghĩ ra tại sao hắn gặp xui xẻo mà nàng lại vui đến vậy.Chuyện này chỉ có người của sơn trang Vấn Kiếm và hai người bọn họ biết, giờ đây lan truyền ồn ào, giang hồ ai nấy đều biết, sơn trang Vấn Kiếm sẽ không chỉ mũi dùi vào người trong nhà mình, vậy thì vũng nước bẩn này chỉ có thể hất vào người của hắn mà thôi."Huynh nói thử xem, rốt cuộc là ai đã lan truyền tin này ra ngoài?""Còn ai vào đây nữa." Phương Hủ Chi vô cùng khoái chí mỉm cười.Không phải hắn, cũng không phải Thích Dung, càng không phải là Mạnh Trưởng lão, bằng không tại sao ông ta lại ra sức ngăn cản Hứa Nguyệt Chi nói ra chân tướng."Tô Thanh Y?" Thích Dung tò mò nói: "Tại sao y lại làm như vậy, Tô Nhược Bạch không phải là nghĩa phụ của y sao? Lại còn là người dạy y võ công, còn thay y chèo chống môn phái, ân tình của Tô Nhược Bạch đối với sơn trang Vấn Kiếm có trả mấy đời cũng chưa hết, tại sao y lại muốn hủy đi thanh danh của nghĩa phụ mình?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0