Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Sơn Trang Thanh...

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Nhan Dự cười nói: “Nếu giọng nói của Thích cô nương mềm mỏng hơn chút, lúc nói từ 'trùng hợp' đừng nghiến răng nghiến lợi như vậy, có thể tại hạ sẽ cảm thấy cô nương thật sự đang đồng ý với cách nói của tại hạ.”Thích Dung khoanh tay trước ngực, đáp lại một câu: “Hừ hừ, Nhan công tử nghĩ nhiều rồi.”Phương Hủ Chi lại quan tâm đến chuyện khác, hỏi thêm: “Ồ? La tiền bối bị bệnh sao? Ta thật sự tò mò, bệnh gì có thể khiến bà ấy đến mức bị ứ động nội lực, mà ngay cả Nhan huynh cũng không thể làm gì được?”Khóe miệng Nhan Dự giật nhẹ không mấy tự nhiên, y thở dài một tiếng: “Phương huynh à, thật không dám giấu, bệnh của La tiền bối là tâm bệnh, uất khí kết tụ trong lòng, do đó mới tổn thương đến gốc rễ. Tại hạ có đến hay không đến sơn trang Thanh Phụng, kết quả cũng vẫn vậy.”Ý ngầm chính là, y không có cách nào trị được cho La Thanh Phụng, thắng hay thua chỉ có thể nghe theo số phận định đoạt. Võ đài đã bị hai người đánh cho tan tành, hai người công lực ngang nhau, lúc này vẫn chưa phân thắng bại, nhưng lại khiến Thích Dung cảm thấy có một áp lực lớn tựa gió thổi mưa giông trước cơn bão.Từ sau chưởng đó khiến cho nội lực La Thanh Phụng ngưng kết, bà ấy đã rơi vào thế yếu, nhưng Tiêu Phong Việt lại không nhân cơ hội này để giành chiến thắng. Thay vào đó, ông ta chỉ tránh né từng chiêu của La Thanh Phụng, không hề chủ động tấn công.Cả hai người đều là những người từng xuất thân từ quân ngũ, chiêu thức không chú trọng đến sự đẹp mắt như giới giang hồ, mà mỗi chiêu đều vô cùng dứt khoát và tàn nhẫn.Hai bóng người lướt dọc theo mái nhà, chân nhẹ nhàng chạm vào mặt hồ, đứng trên mặt nước, khinh công của cả hai đều đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa. Đứng trên mặt hồ, mặt nước dập dềnh những gợn sóng, nội lực của hai người va chạm trong hồ nước tạo nên những con sóng nhỏ lăn tăn, vỗ vào các tảng đá.Cuộc đối đầu này thật khiến người ta cảm thấy kinh hoàng, không thể rời mắt.Dẫu sao thì nội thương của La Thanh Phụng vẫn chưa hồi phục, Thích Dung có thể nhận ra sơ hở trong một chưởng của bà ấy, thì không lý do gì Tiêu Phong Việt lại không nhìn ra. Ông ta đã nhìn thấy, nhưng lại chần chừ không động thủ, chỉ lo tránh né các đợt tấn công của La Thanh Phụng, rốt cuộc là đang chờ điều gì?Tiêu Phong Việt cầm tràng hạt, chân nhẹ nhàng chạm nước, đánh lâu như vậy mà bộ tăng bào của ông ta không hề dính một giọt nước, nhẹ nhàng xoay người tránh khỏi một chiêu khác của La Thanh Phụng. So với sự ung dung của ông ta, La Thanh Phụng lại có vẻ nôn nóng hơn nhiều, dường như bà ấy rất muốn nhanh chóng giành chiến thắng.Tiêu Phong Việt nói: “La tướng quân, hôm nay người không thể thắng ta...”“Vậy sao?”Khóe miệng Tiêu Phong Việt là một đường thẳng tắp, giọng điệu dịu đi vài phần: “Người còn nhớ ước định của chúng ta mười tám năm trước không? Chỉ cần người đồng ý giữ lời hứa đó, ta có thể dừng tay và hứa với người, sẽ tha cho tất cả mọi người ở đây.”La Thanh Phụng chỉ khẽ cười nhếch môi, hai ngón tay trỏ và giữa chụm lại, điểm ngược vào huyệt lớn trước ngực mình, nội lực lập tức tăng vọt, khí thế tỏa ra xung quanh mạnh hơn gấp đôi so với trước.Trong đám đông vang lên một loạt tiếng hít thở dồn dập.La Thanh Phụng bình thản cười: “Ta đã nói rồi, hôm nay ngươi không thể thắng ta.”Tiêu Phong Việt đột nhiên trợn to mắt, đôi mắt đầy tia máu, tay siết chặt thành quyền, các khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc: “Người thực sự muốn thắng ta đến vậy sao?”Ông ta nắm chặt chuỗi tràng hạt trong tay nhưng chỉ trong chốc lát, chuỗi tràng hạt đã hóa thành bụi, bị gió thổi tan.La Thanh Phụng nhướng mày đáp lại: “Không chỉ muốn thắng ngươi, mà ta còn muốn giết ngươi.”Lời vừa dứt, chưởng phong đã đến trước, Tiêu Phong Việt không kịp né tránh, đối diện trực tiếp với một chưởng của La Thanh Phụng, nội lực khiến mặt hồ rung động, nước bắn tung tóe khắp nơi, động tĩnh còn lớn hơn so với trận giao đấu vừa rồi.Thích Dung có chút không chắc chắn, lên tiếng gọi: “Phương đại ca, đây là...”Mặt Phương Hủ Chi lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm vào hai bóng người kia, từ từ gật đầu, giọng khô khốc: “Đúng vậy, là Phong Quá Vô Hình.”Nhan Dự lại thở dài một hơi: “Phong Quá Vô Hình, Nguyệt Quá Vô Thanh. Truyền thuyết kể rằng, trăm năm trước, quốc sư Đồ Bạch đến Trung Nguyên, không một ai có thể địch nổi ông ta. Lúc thoi thóp Thiên Cơ lão nhân cũng chỉ dùng cách này mới đánh bại được quốc sư Đồ Bạch, tưởng chừng đã thất truyền từ lâu, không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy, chẳng trách...”Phương Hủ Chi hỏi: “Chẳng trách cái gì?”Mọi người chỉ biết về nguồn gốc và tác dụng của Phong Quá Vô Hình, nhưng không ai biết rằng để thi triển Phong Quá Vô Hình, biết được phương pháp thôi là chưa đủ. Thi triển nó còn cần một cao thủ tinh thông y thuật trợ giúp, trong vòng mười hai canh giờ phải khai thông toàn bộ huyệt đạo trên cơ thể, dùng kim bạc dẫn khí, không được sai sót chút nào. Nếu không có sự trợ giúp của Nhan Dự, La Thanh Phụng không thể nào tự mình thi triển Phong Quá Vô Hình.Nhan Dự cúi đầu, lẩm bẩm với giọng vừa như mỉa mai vừa như cảm thán: “Biết rõ là không thể làm, nhưng vẫn làm.”Người trong giang hồ ai cũng biết về Phong Quá Vô Hình Nguyệt Quá Vô Thanh, La Thanh Phụng biết rõ mình không phải đối thủ của Tiêu Phong Việt, nên ngay từ khi xuất hiện đã quyết định sẽ sử dụng cách này.Từ Yến Ngọc kinh ngạc thốt lên: “Thuật đồng quy vu tận á? La tiền bối... muốn cùng Tiêu Phong Việt đồng quy vu tận.”Thích Dung cắn môi, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc La Thanh Phụng đã dùng đến Phong Quá Vô Hình, chắc chắn có thể đánh bại Tiêu Phong Việt trong một chiêu. Nhưng phương pháp này làm tổn thương cả địch lẫn mình, La Thanh Phụng sẽ phải chịu phản đòn nặng hơn, đúng là mất nhiều hơn được. Nếu chỉ là một cuộc tỉ thí, hà cớ gì phải đến mức này?Nhìn thấy La Thanh Phụng quyết tuyệt liều chết như vậy, Thích Dung lo lắng vô cùng. Dù hôm nay mới gặp bà ấy lần đầu, dù La Thanh Phụng có chút hiềm khích với cha nàng, nàng vẫn không thể nhẫn tâm nhìn La Thanh Phụng sử dụng cách thức tổn thương địch tám trăm nhưng tổn hại mình đến một nghìn như vậy.Xung quanh vang lên những tiếng thì thầm, lúc này, người Tây Vực nhận ra sắc mặt Tiêu Phong Việt có gì đó không đúng lắm, ai nấy đều xôn xao, nói những lời bằng tiếng Tây Vực mà mọi người không hiểu.La Thanh Phụng và Tiêu Phong Việt đấu đến mức khó phân thắng bại, dần dần lại là La Thanh Phụng chiếm thế thượng phong.Hai tay áo La Thanh Phụng tung bay, bà ấy dùng sức rung mạnh, chân khí chia làm hai luồng ào ào bắn ra, một trước một sau đánh vào lòng bàn tay Tiêu Phong Việt, chân khí của Tiêu Phong Việt bị cản lại giữa không trung, ngưng lại trong chốc lát.Thích Dung quét mắt nhìn các nhân sĩ giang hồ trong khoảng sân, hạ giọng hỏi Phương Hủ Chi: “Phương đại ca, họ bị trúng hoa Bách Diệp thật sự không có cách nào giải sao?”Phương Hủ Chi liếc mắt nhìn Nhan Dự, nói: “Yên tâm đi, người của cốc Vạn Hoa ở đây, không cần chúng ta lo lắng, Nhan Dự tự khắc sẽ có cách giải.”Thích Dung đáp: “Vậy thì tốt rồi.”Phương Hủ Chi kéo nhẹ tay áo Thích Dung, hỏi: “Cô muốn giúp La tiền bối một tay sao?”Thích Dung nói: “Giúp một tay thì không dám nhận, ta không muốn chết, tacũng đánh không lại. Huống hồ, ta đã hứa với La tiền bối là không bước vào. Chỉ là ta muốn biết, nếu đồ đệông ta hết lòng bồi dưỡng mà mất mạng, thì liệu Tiêu Phong Việt Tiêu tiền bối có phân tâm không nhỉ?”Thích Dung đảo mắt một vòng, đột ngột lên giọng: “Ôi chao, đại ca ơi, Tiêu Phong Việt chịu một chưởng này không nhẹ đâu nha! Có khi nào sắp thua rồi không?” Mọi người trong sân đều đang tập trung vào trận đấu kịch liệt trên hồ, trầm trồ trước võ nghệ xuất thần nhập hóa của cả hai, phần lớn đều im lặng nín thở, lo sợ việc lên tiếng có thể ảnh hưởng đến kết quả của cuộc đấu.Vậy mà lời nói của Thích Dung như một đột phá, lập tức thu hút vô số ánh mắt nhìn về phía nàng. Phương Hủ Chi mỉm cười tiếp lời: “Hiện tại quả thực Tiêu tiền bối đang ở thế hạ phong.”“Vậy chẳng phải sắp thua rồi sao!”Sau lưng vang lên những tiếng xì xào đồng tình, có người là chưởng môn với mái tóc bạc phơ, người là tiền bối võ lâm râu đã hoa râm.Khi những tiếng xì xào ngày càng lớn, A Đồ nổi giận quát: “Con nhóc thối, ngươi nói năng bậy bạ gì thế!”Thích Dung vung dao trước mặt A Đồ, lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi đấy, ngươi làm gì được ta nào? Ngươi là kẻ bại dưới tay ta, sao dám nhiều lời trước mặt ta.”A Đồ vừa tức vừa cuống, gãi đầu đáp: “Kẻ bại dưới tay gì chứ, ngươi đánh lén ta, ta không phục. Trừ phi đấu lại một trận!”Thích Dung chậm rãi rút dao ra, vẻ mặt ngạo mạn không coi ai ra gì, nhướng mày nói: “Sao lại có kẻ miệng cứng mà xương lại mềm thế nhỉ. Ngươi có phục hay không không quan trọng, chỉ cần dám đấu lại, con dao trong tay ta tự khắc khiến ngươi phải phục.”Trước đó A Đồ đã bị Thích Dung chém gãy đao, vốn không phục, nghe nàng nói vậy liền nhấc thanh loan đao định chém rơi dao của Thích Dung.Thích Dung đã chuẩn bị từ trước, dao bật nhẹ, uyển chuyển xoay một vòng, mũi dao hướng về phía A Đồ, nhẹ nhàng rạch một đường. Ngay từ lúc ra tay, nàng đã không định chừa đường lui cho A Đồ. Nàng từng nghe thái sư thúc kể rằng, chiêu "Phong Quá Vô Hình" có thể lập tức tăng cường nội lực trong vòng một nén nhang, nhưng chỉ duy trì được trong thời gian ngắn ngủi. Sau đó, người thi triển sẽ kiệt quệ như đèn cạn dầu.Tiêu Phong Việt là một đối thủ khó nhằn, ngay cả khi La Thanh Phụng có nội lực tăng đột biến, một nén nhang cũng không đủ để đánh bại ông ta.Trong lúc nghĩ vậy, tay nàng càng thêm vững vàng, dao Tế Vũ trong tay nàng trở nên vô cùng mạnh mẽ, phát ra tiếng vang rền rĩ. A Đồ chỉ dựa vào sức mạnh, nhưng Thích Dung lại luôn học cách lấy nhu chế cương. Nàng né tránh giao đấu trực diện, chỉ dùng đao pháp linh hoạt và khinh công để đối phó. A Đồ chịu đựng chưa qua được mấy chục chiêu đã thất bại.Khi dao Tế Vũ Đao gần kề cổ A Đồ, một kẻ râu quai nón cùng đồng bọn xông tới. Thích Dung lập tức tung ra ám khí Vũ Lâm Linh từ trong ống tay áo.Phương Hủ Chi nhẹ nhàng nhảy tới chắn trước mặt Thích Dung, quạt xếp múa lượn, cản lại từng lưỡi loan đao. Thích Dung biết thời gian không còn nhiều, không thể để mấy tên lâu la này làm lỡ việc. Nàng và Phương Hủ Chi nhìn nhau, Phương Hủ Chi vung quạt ngăn chặn những kẻ khác.Thích Dung giơ dao Tế Vũ lên, lưỡi dao chĩa thẳng vào A Đồ. Ánh mắt A Đồ dừng lại trên con dao của nàng. Con dao này nhìn bề ngoài hết sức lộng lẫy, vỏ đao được khảm đầy những viên ngọc Đông Châu, trông giống một món đồ trang trí hơn là một vũ khí chiến đấu. Lưỡi dao không dài không ngắn, so với kiếm thì ngắn hơn vài phân, so với dao găm thì lại dài hơn, trông chẳng giống loại dao dùng để đấu võ.Vậy mà nó đã khiến gã bại trận!Mắt A Đồ đỏ ngầu, cầm thanh loan đao lên chém mạnh vào Thích Dung. Thích Dung tái diễn chiêu cũ, nhẹ nhàng gõ vào lưỡi loan đao, mũi dao chỉ vừa chạm nhẹ lên lưỡi đao, nàng truyền chân khí vào mũi đao, chỉ trong chớp mắt, thanh loan đao của A Đồ lại lần nữa gãy đôi, rơi xuống đất.Đao vừa chạm đất, Thích Dung đã lập tức đâm thẳng mũi dao Tế Vũ về phía A Đồ.Dao chỉ còn cách A Đồ một tấc, bỗng nhiên một luồng chân khí vừa lạnh vừa nhanh đánh úp từ phía sau lưng nàng, khiến nàng cảm giác như lông tơ toàn thân dựng đứng. Theo bản năng, nàng cúi người, vội vàng né sang bên cạnh, xoay người nhìn lại, thấy chưởng của Tiêu Phong Việt chỉ còn cách nàng một trượng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0