Sơn trang Thanh...
Mãn Bôi Chanh Tử
2025-03-19 07:09:18
La Tố khóc không thành tiếng, nàng ấy ngẩng đầu lên, căm hận nhìn Tiêu Phong Việt. Người trước mắt chính là kẻ đã giết cô cô của mình, người hủy hoại sơn trang Thanh Phụng, mà nàng ấy lại không có dũng khí cầm kiếm đối mặt với ông ta, thật là bi ai biết bao.Không trách được cô cô của nàng ấy, trước khi chết, đối mặt với hàng chục đệ tử của sơn trang Thanh Phụng, La Thanh Phụng lại cảm thấy không có ai đáng để truyền thừa võ công. Thậm chí bà ấy phải nhờ người ngoài tiếp nối võ học của mình, điều này thật là đáng thương.Trong lúc phẫn uất, bàn tay La Tố càng nắm chặt con dao găm, lưỡi dao bén lộ ra khỏi tay áo.Phương Hủ Chi nhanh hơn nàng ấy một bước, giữ lấy cổ tay của La Tố rồi lắc đầu. Con dao găm trượt khỏi tay áo La Tố, rơi vào tay Phương Hủ Chi.“La đại tiểu thư, xin hãy nén bi thương.” Phương Hủ Chi nói đầy ẩn ý, khựng lại rồi đưa dao găm cho nàng ấy.La Tố nhíu mày nhìn Phương Hủ Chi một cái, giật lại dao găm.Sau khi bị Phương Hủ Chi ngăn cản, nàng ấy cũng bình tĩnh trở lại. Muốn nhân lúc Tiêu Phong Việt thần trí bất minh để ám toán ông ta, đâu dễ dàng đến thế.Dù Tiêu Phong Việt bị thương nặng, nhưng La Tố, một nữ tử yếu đuối cũng không phải đối thủ của ông ta. La Thanh Phụng vừa chết, Tiêu Phong Việt đã điên loạn. Nếu nàng ấy ám toán không thành, ngược lại dễ bị ông ta đả thương.Thích Dung vẫn đang ngẩn người, lúc tỉnh táo lại chỉ thấy ánh mắt ngầm trao đổi giữa Phương Hủ Chi và La Tố.Tiêu Phong Việt phát cuồng, ở một bên cười lớn: “Ta không tin tỷ đã chết. Tỷ vẫn luôn thích lừa ta, trước kia hứa hẹn với ta chẳng qua là để dẫn dụ ta đến Trung Nguyên để giết ta, lần này nhất định cũng là mưu kế của tỷ. Ta tuyệt đối sẽ không để tỷ được toại nguyện!”Vừa nói, ông ta vừa vươn tay định giành lấy thi thể La Thanh Phụng vẫn còn ấm trong lòng La Tố.La Tố ôm chặt lấy thi thể La Thanh Phụng, giận dữ nói: “Người chết đã chết, Tiêu Phong Việt, cô cô ta đã chết rồi, ngươi đừng quá đáng.”Tiêu Phong Việt càng phẫn nộ, một chưởng đánh nát góc võ đài bên phải còn sót lại: “Ai nói tỷ ấy chết rồi! Ta chưa cho phép tỷ ấy chết, tỷ ấy không thể chết!”La Tố ngước mắt, trong lòng còn đầy lo lắng. Người của sơn trang Thanh Phụng, vì báo thù máu chảy thành sông, có chết cũng không đáng tiếc, thậm chí nàng ấy còn mong đồng quy vu tận cùng Tiêu Phong Việt. Nhưng những nhân sĩ võ lâm có mặt đều vô tội, không thể để họ phải chôn cùng sơn trang Thanh Phụng.Nghĩ đến điều này, nàng ấy nuốt những lời cay nghiệt vào, cắn răng nói: “Tiêu tiền bối, ngài đã thua, cô cô ta đã thắng ngài. Theo quy tắc giang hồ, ngài hãy mau chóng rút khỏi sơn trang Thanh Phụng, không được làm hại bất kỳ ai ở đây.”Tiêu Phong Việt hệt như không nghe thấy, lặp đi lặp lại một câu: “Tỷ ấy chưa chết, tỷ ấy đang lừa ta. Chắc chắn tỷ ấy đang lừa ta, tỷ ấy chưa chết, sao tỷ ấy có thể chết chứ, ha ha, tỷ ấy sẽ không chết…”“Ngươi nói tỷ ấy chết rồi, vậy thì ta sẽ để ngươi chết trước!”Thiết chưởng của Tiêu Phong Việt nhanh như chớp, đã vụt đến trước mặt La Tố. La Tố nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng đón lấy cái chết. Khoảnh khắc tiếp theo, cơn gió từ chưởng lực chỉ dừng ngay trước mặt. Nàng ấy từ từ mở mắt, chỉ thấy Tiêu Phong Việt trước mặt chuyển từ buồn sang vui, ánh mắt tràn ngập niềm vui điên dại: “A tỷ, ta biết ngay tỷ sẽ không chết mà, làm sao tỷ có thể chết chứ.”Gương mặt của La Tố giống La Thanh Phụng đến bảy tám phần. Che đi nửa khuôn mặt dưới, chỉ nhìn phần trên thì nàng ấy trông giống hệt La Thanh Phụng của mười mấy năm trước.Tiêu Phong Việt như thể tìm thấy bảo vật, nâng khuôn mặt La Tố lên, cười ngây dại: “A tỷ, ta không phải là người Yết tộc, ta thực sự không phải là người Yết tộc. Tỷ phải tin ta, ta không muốn làm người Yết tộc, ta muốn theo tỷ về Trung Nguyên, mãi mãi làm đệ đệ của tỷ.”Đôi mắt trong veo đầy oán hận của La Tố, giống hệt ánh mắt của La Thanh Phụng khi ly biệt với ông ta ở Tiêu Phong Độ mười mấy năm trước. Đôi mắt đó, hiện diện từng ngày trong ký ức ông ta, giờ đây lại xuất hiện trước mắt.Tiêu Phong Việt bối rối và tủi thân, khóc lóc nói: “Ta là người Yết tộc thì sao? Huyết mạch là điều không thể thoát khỏi, ta không thể chọn lựa huyết mạch của mình, cũng không thể chọn xuất thân của mình. A tỷ, tại sao tỷ không thể tin ta? Ta có thể vì tỷ mà từ bỏ mọi thứ, không làm người Yết tộc nữa...”Ông ta cúi đầu một lúc, rồi ngẩng lên, giận dữ: “Vì tỷ, ta có thể không cần gì cả, còn tỷ thì luôn muốn ta chết. Tại sao? Tại sao vậy hả!”Ông ta đưa tay lướt qua môi La Tố, La Tố há miệng cắn mạnh, biến thù hận thành cú cắn này, cắn rồi không nhả. Tiêu Phong Việt không trốn, không né, dường như không cảm nhận được đau đớn, cho đến khi ngón tay của ông ta chỉ còn thấy xương trắng.A Đồ và những người khác vội vã kéo Tiêu Phong Việt lại, gọi: “Tướng quân!”Tiêu Phong Việt vẫn mỉm cười, để mặc La Tố cắn. La Tố càng cắn mạnh hơn, miệng đầy máu của ông ta, mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng.Tiêu Phong Việt vẫn cười, cười như điên dại.A Đồ thấy vậy, kéo mạnh cánh tay La Tố, muốn kéo nàng ấy ra. Nếu cứ để nàng ấy cắn như thế, ngón tay của Tiêu Phong Việt sẽ không còn. Nhưng vừa chạm vào La Tố, Tiêu Phong Việt đã đánh A Đồ một chưởng: “Ai cho ngươi đụng vào tỷ ấy! Cút!”Một chưởng của Tiêu Phong Việt khiến A Đồ lảo đảo vài bước, ngã xuống đất.Nhìn Tiêu Phong Việt điên cuồng như vậy, hoàn toàn mất thần trí, La Tố kiệt sức, thả tay ông ta ra, môi đầy máu nhếch miệng.Tiêu Phong Việt tỉnh táo lại một chút, nhìn vào khuôn mặt trước mắt, kinh hãi đẩy nàng ấy ra: “Ngươi không phải a tỷ!”Thích Dung ngẩng lên nhìn, đúng lúc chạm vào đôi mắt không gợn sóng của Phương Hủ Chi. Hắn vẫn luôn như vậy, càng ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, hắn càng bình tĩnh.Điều này thật tốt, cho dù lòng nàng có bao nhiêu sóng gió, chỉ cần nhìn thấy cũng có thể lắng dịu đi.Phương Hủ Chi chỉ cần nhìn nàng một cái, không cần nói lời nào, cũng đủ hiểu lòng nàng. Nhìn từ xa, Phương Hủ Chi gật đầu: “Được.”Thích Dung mỉm cười. Mười mấy năm qua, dao Tế Vũ luôn nằm trong tay nàng, nhưng chưa bao giờ nặng nề như lúc này. Mỗi lời hứa đều quý giá, lưỡi dao trong tay nàng nặng trĩu, như thể lời nói của La Thanh Phụng vẫn văng vẳng bên tai.Tiêu Phong Việt bước lên hai bước, tụ khí vào lòng bàn tay, giây tiếp theo sẽ đánh về phía La Tố.Thích Dung đứng dậy chắn trước mặt La Tố, nói: “Tiêu Tiền bối, ngài thật sự không biết sao? La Thanh Phụng thực sự đã chết, chính tay ngài đã giết bà ấy.”Ánh mắt của Tiêu Phong Việt đột ngột chuyển từ mặt La Tố sang Thích Dung, sắc mặt từ xanh tái chuyển thành trắng bệch, ánh mắt bắt đầu dao động, không nhìn về một điểm cố định, thái dương giật liên hồi. Đột nhiên, ông trừng to mắt, cười tự giễu vài tiếng: "Đúng vậy, là ta... thật sự là ta... là chính tay ta giết tỷ ấy, chính tay ta... tỷ chết trong tay ta... chính tay ta giết tỷ ấy..."Giọng nói càng lúc càng yếu, mãi đến khi không còn nghe rõ nữa. Ông ta ngửa mặt lên trời cười lớn vài tiếng, sắc mặt tái xanh, phun ra một ngụm máu tươi, vết thương trên ngực không ngừng chảy máu.Cú chưởng cuối cùng trước khi chết của La Thanh Phụng đã đánh nát kinh mạch lớn của ông ta.Tiêu Phong Việt nhìn Thích Dung với đôi mắt đỏ ngầu: "Ta muốn các ngươi cũng chôn cùng tỷ ấy!"Lời chưa dứt, chưởng đã đến trước mặt Thích Dung. Thích Dung xoay người nhảy lên, lưỡi dao của thanh Tế Vũ cắt qua lòng bàn tay của Tiêu Phong Việt. Ông ta vốn đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, bị thương không nhẹ do La Thanh Phụng gây ra, nên lẽ ra lực tấn công không còn mạnh như trước.Nhưng không hiểu vì sao, kinh mạch toàn thân ông ta như được thông suốt, ngược lại tốc độ càng nhanh, thế tấn công càng mạnh mẽ hơn.Thích Dung sử dụng thanh Tế Vũ hoa cả mắt, trước mặt, sau lưng, dưới chân và trước ngực hắn, mỗi chiêu mỗi thức đều như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện.Phương Hủ Chi cầm quạt che chắn những người khác, chỉ để Thích Dung tập trung đối phó với Tiêu Phong Việt mà không phải lo lắng về bất cứ điều gì.Tiêu Phong Việt nhảy lên trên cổng của sơn trang Thanh Phụng, Thích Dung theo sát ngay sau, dao đến người theo, nơi nào lưỡi dao đi qua, không có chỗ nào lành lặn.Trên sân, mọi người lại giao đấu thành một đoàn, không ai giúp được, tất cả đều lo lắng thay cho Thích Dung, trái tim như đã lên đến cổ họng, gần như sắp nhảy ra khỏi lồ|\|g ngực.Thân hình của Thích Dung vô cùng nhanh nhẹn, mỗi lần nhảy là một khoảng dài, không kém gì tốc độ của Tiêu Phong Việt. Lưỡi đao sắc bén của nàng mang theo một luồng sáng lạnh, cắt qua y phục trước ngực Tiêu Phong Việt, để lại những vết máu nhỏ chảy ra từ những vết cắt.Tiêu Phong Việt trọng thương, nội lực không còn tinh thuần như trước, có vẻ như đã bị nàng áp chế. A Đồ thấy vậy thì sốt ruột, vung đao chém nát chiếc quạt gấp của Phương Hủ Chi, cầm đao lao về phía Thích Dung. Phương Hủ Chi dùng lực chân, nhảy lên chắn trước mặt gã, chặn đường gã lại.Thích Dung lại nhanh chóng vung thêm một đao, Tiêu Phong Việt cảm thấy tim mình chấn động, trong khoảnh khắc tỉnh táo còn lại, ông ta thầm suy nghĩ. Cô nhóc này quả thật có một thân thể tốt, lại có dũng khí quyết tử, nếu cho nàng thêm thời gian, nàng sẽ trở thành một La Thanh Phụng khác, không thể xem thường.Nghĩ xong, chưởng phong của ông ta càng mạnh thêm vài phần, gào thét xông tới. Nội lực chia thành vài luồng cuốn về phía Thích Dung.Phương Hủ Chi nín thở, chú ý đến động tĩnh của Thích Dung, còn A Đồ cường tráng, xét về võ công, hắn không phải là đối thủ, chỉ có thể như đang dắt chó đi dạo mà dẫn dắt A Đồ.Thích Dung giậm chân xuống, nàng biết với nội lực của mình thì không thể đỡ nổi cú chưởng này của Tiêu Phong Việt. Cú chưởng này cùng loại với chiêu cuối cùng trước khi chết của La Thanh Phụng, chưởng phong bao trùm từ bốn phía, không thể tránh né, không có chỗ nào để trốn.Nàng cũng hiểu, nếu đỡ cú chưởng này, chắc chắn sẽ bị thương nặng hoặc mất mạng. Chân khí từ bốn phía tràn đến, Thích Dung vung đao chém ngang, dù phải cắn răng cũng phải liều mạng đấu với ông ta.Ánh dao chém đứt bốn luồng chân khí, nhưng bị luồng cuối cùng phá tan, không kịp tránh né, chân khí cuối cùng đánh thẳng vào ngực Thích Dung. Nàng đỡ thẳng cú chưởng này, lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát, không có chỗ nào là không đau đớn.Một bóng đen lao đến, nàng lại nhìn thấy đôi mắt của Phương Hủ Chi, lúc này trong mắt hắn lắp đầy hoảng loạn và sợ hãi.Eo của nàng bỗng bị siết chặt, nàng đã được Phương Hủ Chi ôm vào lòng.Cùng lúc đó, Tiêu Phong Việt cũng dùng hết sức lực cho cú chưởng cuối cùng, cũng như La Thanh Phụng, nội lực đã cạn kiệt, không còn sức để sử dụng, như một cánh diều giấy bị gió cuốn bay, ngã xuống đất.Thích Dung nghiêng đầu, nhìn thấy cảnh tượng đó, chắc chắn Tiêu Phong Việt đã không còn sự sống,nàng mới gắng gượng giữ lại chút hơi tàn, cười rạng rỡ với Phương Hủ Chi: "Phương đại ca, yên tâm, ta tính toán cả rồi, cú chưởng đó không thể giết ta được đâu."Lúc này, đầu óc Phương Hủ Chi trống rỗng, lồ|\|g ngực như bị bàn tay to lớn bóp chặt, sắp không thở nổi, hắn không thể nói được lời nào, chỉ có thể để mặc cho Thích cô nương nói năng lung tung.Thích Dung ngước lên nhìn hắn, đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa chân mày của hắn, không quên trêu chọc: "Huynh đừng khóc đấy nhé, khóc là đang nguyền rủa ta đấy, xui lắm."Nói xong, nàng từ từ chìm vào cơn mê man.Lời này của nàng khiến lòng Phương Hủ Chi trở nên bình tĩnh hơn, chỉ là bàn tay không ngừng toát mồ hôi lạnh, bị nàng dọa cho điếng người. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã trải qua những cảm xúc thăng trầm lớn nhất trong đời.Khi Đường Nhạn và Từ Yến Ngọc đến gần thì nghe thấy câu nói đó của nàng, Từ Yến Ngọc tức đến không chịu nổi, nếu không phải thấy nàng đã hôn mê, thì đã mở miệng trách mắng nàng rồi.Phương Hủ Chi cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu trong người, tìm kiếm bóng dáng của Nhan Dự trong đám đông. Từ Yến Ngọc là người đầu tiên gọi: "Nhan công tử!"Nhan Dự từ trong đám đông bước ra, nhìn Phương Hủ Chi nói: "Phương huynh, thứ lỗi lần này ta không thể ra tay."Tính tình Đường Nhạn nóng nảy, chuyện liên quan đến tính mạng con người, sao có thể để y tính toán, nàng ấy vội vàng hỏi Phương Hủ Chi trước: "Tại sao? Ta từng nghe nói các y sư của cốc Vạn Hoa có lòng nhân ái, không thể thấy chết mà không cứu."Sắc mặt của Thích Dung đã trở nên xanh tái, ấn đường đen lại, mày nhíu chặt vì đau đớn, khóe miệng chảy ra máu đen. Đường Nhạn vội rút khăn tay ra định lau, nhưng giọng run rẩy của Phương Hủ Chi ngăn cản: "Khoan đã, Đường cô nương, không được chạm vào."Đường Nhạn vốn định hỏi tại sao, nhưng nghĩ rằng Thích Dung bị thương, Phương Hủ Chi còn lo lắng hơn cả nàng ấy, hắn bảo không được chạm, chắc chắn có lý do, nên nàng ấy ngoan ngoãn rút tay về.Phương Hủ Chi nuốt một ngụm máu tanh trong cổ họng, nói: "Xin Nhan huynh hãy ra tay."Nhan Dự chắp tay hành lễ, áy náy nói: "Phương huynh, người bên dưới mái hiên, thân bất do kỷ mà thôi, người có mặt tại đây hôm nay, Nhan mỗ đều có thể cứu, chỉ duy nhất Thích cô nương là không thể."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro