Sơn trang Thanh...
Mãn Bôi Chanh Tử
2025-03-19 07:09:18
Nhan Dự thở dài một hơi: "Phương huynh, trò đùa này chẳng thú vị chút nào. Nếu không phải do huynh tự nguyện, thì ai có thể quyết định được cho huynh?"Phương Hủ Chi chớp chớp mắt: "Huynh chứ ai, hôm nay chẳng phải huynh đã quyết định thay ta rồi sao?"Nhan Dự ngẩn người, như thể vừa nghe điều gì rất buồn cười: "Phương huynh tâng bốc ta quá rồi."Phương Hủ Chi hơi nhếch miệng, mỉa mai: "Đột nhiên ta cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc Thế tử của Bình Nam vương là người như thế nào mà có thể khiến lầu Hóa Vũ một mực phục tùng, còn có thể khiến huynh đến làm thuyết khách, quả là hiếm có."Nếu nói lầu Hóa Vũ muốn là công lao sau khi Bình Nam Vương phủ thành công, thì Nhan Dự lại vì điều gì? Hắn và Nhan Dự đã quen biết năm năm, giao tình không cạn, người của cốc Vạn Hoa luôn thanh tâm quả dục, xem tiền tài danh lợi như cỏ rác, không cầu tiền tài, cũng không cầu danh lợi, hắn thực sự không nghĩ ra Nhan Dự mong muốn điều gì.Nhan Dự thu ánh mắt, nói đầy ẩn ý: "Chẳng phải Phương huynh cũng giống như vậy sao."Phương Hủ Chi giật mình, cơn mưa lạnh lẽo thấm ướt trán hắn, khiến hắn đột nhiên tỉnh táo.Nhan Dự lại nói: "Ngay từ khi huynh đến Vân Châu, huynh đã chuẩn bị tinh thần để chết rồi, nói thật, người thực sự tin tưởng Bình Nam Vương phủ không phải ta, mà chính là Phương huynh đó. Nếu không có biến cố gì thì trong phủ nha Vân Châu, huynh đã sẵn lòng hy sinh bản thân để hoàn thành tâm nguyện cho họ. Câu trả lời này, Phương huynh có thể cho ta không?"Ánh mắt đen láy của Phương Hủ Chi chuyển từ cơn mưa gió lên người Nhan Dự. Nhan Dự ra tay bất ngờ, không trả lời câu hỏi của hắn mà chuyển hướng câu chuyện về phía hắn.Phương Hủ Chi khẽ cười khổ, đúng vậy, hỏi ra câu này, chẳng lẽ hắn không biết câu trả lời sao?Trong ngoài Đại Chu đều nguy khốn, nhân tài cạn kiệt, trong hậu cung Thái hậu nắm quyền, kiểm soát triều cương, Tiểu Hoàng đế chỉ là một con rối. Ở ngoài biên cương, dị tộc đang dòm ngó như hổ đói mồi, chỉ chờ Đại Chu nội loạn là sẽ kéo quân qua Lương Châu, bình định Trung Nguyên.Trên dưới triều đình, ngoài Bình Nam Vương phủ, còn ai có dã tâm và thủ đoạn để thanh trừng chính trị và mang lại hòa bình cho thiên hạ?Nhan Dự đột nhiên nói: "Mục vương gia đã chết, khí số của Đại Chu đã hết, thời gian không còn nhiều, Phương huynh hãy quyết định sớm."Nói xong, y quay người đi vào mật đạo. Nửa đêm gió lạnh thấu xương, việc uống gió Tây Bắc chỉ phù hợp với những người đẹp như Phương Hủ Chi, y không muốn nán lại cùng đến mai lại ốm dậy không nổi.Đi tới cửa mật đạo, y quay lại nhìn Phương Hủ Chi đang sững sờ, thở dài: "Thích cô nương rất tốt, nàng ấy là cô nương có ngoại hình và võ công xuất sắc, tuy tính tình hoạt bát, hiếu động, lời nói hơi cay độc nhưng cũng ngây thơ đáng yêu. Quan trọng nhất là nàng ấy rất mến huynh. Một hồng nhan tri kỷ như vậy, ta không biết liệu đời này ta còn có phúc gặp được không."Nhắc đến Thích Dung, sắc mặt Phương Hủ Chi dịu lại, ánh mắt trở nên dịu dàng. Một luồng ấm áp trào dâng trong lòng, xua tan nỗi cô đơn và lạnh lẽo.Hắn cười cợt nói: "Không giấu gì huynh, ta cũng rất ghen tị với bản thân ta, trở thành một con mèo chết dở sống dở mà vẫn may mắn sống sót và gặp được Thích cô nương. Đồng thời, ta cũng rất đồng cảm với nàng ấy, kiếp trước chắc hẳn nàng ấy đã làm điều ác phóng hỏa giết người gì đó, nếu không thì làm sao lại bất hạnh mà gặp ta như vậy."Nhan Dự cũng bật cười theo, bầu không khí căng thẳng tan biến trong chốc lát.Phương Hủ Chi đột nhiên thu lại nụ cười, nói: "Nhan Dự, ta cầu huynh một chuyện."Nhan Dự cau mày: "Huynh và ta đã quen biết năm năm, tuy không thể nói là tri kỷ, nhưng cũng là giao tình sâu sắc, không cần phải nhắc đến chữ cầu. Có chuyện gì cứ nói không sao."Phương Hủ Chi nhìn về phía chân trời, mưa nhỏ chầm chậm rơi xuống. Từ khi gặp Thích Dung, một nửa là mưa, một nửa là nắng, mỗi khi họ gặp rủi ro, trời luôn đổ mưa lớn. Có lẽ thật sự như Thích Dung đã nói, hắn sinh ra để khắc nàng chăng?Phương Hủ Chi nói: "Đợi A Dung hồi phục vết thương ở sơn trang Thanh Phụng, tiếp nhận y bát của La Thanh Phụng, huynh hãy bịa một lý do, lừa nàng ấy về nhà. Chuyện hôm nay huynh đã uy hiếp ta, ta sẽ không tính toán với huynh, được chứ?"Nhan Dự không hiểu: "Với võ công của Thích cô nương, nàng ấy ở bên cạnh huynh chắc chắn sẽ giúp sức không ít, đến lúc cần thiết còn có thể bảo vệ huynh. Tại sao huynh không mang nàng ấy theo?"Không cho Nhan Dự cơ hội do dự, Phương Hủ Chi đã quyết định: "Ta đồng ý đi Hoành Dương, huynh thay ta đưa A Dung về cốc Yên Hà, đây là điều kiện duy nhất của ta. Không cần phí lời, không có thương lượng."Việc Phương Hủ Chi nhờ khiến Nhan Dự càng không hiểu nổi. Nhắc về sự hiểu biết Thích Dung của y, y chỉ là một người qua đường bình thường. Một không có tình cảm sâu đậm, hai không có vẻ đẹp vô song như Phương Hủ Chi, y lấy gì để thuyết phục Thích Dung.Chẳng lẽ Thích Dung chỉ là cô nhóc trông có vẻ thông minh nhưng thực ra không hề thông minh à?"Tại sao huynh không tự đi lừa nàng ấy, mà lại nhờ ta? Huynh không sợ ta làm ngược lại, đưa nàng ấy đi theo luôn sao?"Phương Hủ Chi thản nhiên: "Nếu ta có thể tự lừa nàng ấy, ta còn cần nhờ huynh sao?"Nhan Dự: "..."Phương Hủ Chi nghiêm túc nói: "Trung Nguyên không còn bình yên được bao lâu. Tuy ta không thể giữ mình bình an, nhưng mong nàng ấy có thể sống yên ổn, vô lo vô nghĩ. Huynh hãy giúp ta việc này, để ta không phải lo lắng gì nữa."Nhan Dự nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn, rồi gật đầu: "Được."Trời dần tảng sáng, một bóng người xuất hiện nơi cửa mật đạo. Đó là Đường Nhạn, người đã trông coi Thích Dung. Nàng ấy mặt mày vui vẻ, gọi lớn: "Phương đại ca, A Dung đã tỉnh rồi."Buổi sáng, mưa gió đã ngừng. Ngọn lửa bị dập tắt sau trận mưa đêm. Trong sân vẫn còn mùi khét cháy, đệ tử tuần núi đã được phái ra, một nhóm khác đi truy đuổi Tiêu Phong Việt.Trên hành lang quanh co của sơn trang Thanh Phụng, có một bóng người đứng đó, quay lưng lại, mái tóc bạc trắng, thân hình thẳng tắp. Trong sương mù và làn khói xanh, trông như một người không thuộc về thế gian này.Hai đệ tử tuần tra lấy hết can đảm tiến tới hỏi: "Ai đó? Dám xâm nhập sơn trang Thanh Phụng, mau khai ra tên họ!"Lão nhân tóc bạc giơ một tay ra sau lưng, trên cổ tay đeo một vòng hoa. Vòng tay đặc biệt này được làm từ hoa phù dung phơi khô, dùng chỉ bạc xuyên qua, tạo thành một vòng hoa như vẫn còn đang nở. Ông đứng bên hồ, nhìn quanh sơn trang Thanh Phụng đã bị tàn phá đến đổ nát.Đệ tử tuần tra nhìn ông không giống người Tây Vực quay lại,bèn dịu giọng hỏi: "Các hạ là ai? Vì sao lại đến sơn trang Thanh Phụng?"Lão nhân tóc bạc từ từ quay lại, mái tóc ông trắng như tuyết, nhưng diện mạo lại trẻ trung, khoảng chừng ba mươi tuổi. Ánh mắt lạnh lùng, ông nhìn xuống các đệ tử tuần tra một lượt, khẽ nhíu mày: "La Thanh Phụng đâu?"Sơn Trang Thanh Phụng đã bị thiêu rụi hoàn toàn, ngay cả nơi đặt linh đường cũng không còn. Vài giờ trước, La Tố đã cho đệ tử treo cờ trắng trước cổng để tỏ lòng an ủi linh hồn La Thanh Phụng. Người bước vào từ cổng chắc chắn sẽ nhìn thấy cờ trắng, vậy mà lão nhân này rõ ràng là cố ý. Đệ tử tuần tra tức giận nói: "Ngươi là ai? Cũng xứng để hỏi tên của bà cô của ta sao!"Ánh mắt của lão nhân dừng lại trên dải vải trắng trên tay đệ tử tuần tra: "Chết rồi sao?"Đệ tử tuần tra tức giận đến mức không thể kiềm chế: "Ngươi!"Lão nhân có vẻ tiếc nuối, nhìn đống gỗ cháy đen: "Đến muộn rồi.""Ầm ĩ gì vậy?" Đêm hôm qua La Huyền đã đuổi theo Tiêu Phong Việt suốt đêm, đúng lúc vào sơn trang, nghe thấy tiếng động nên đến xem. Lúc này, quầng thâm đen trên mắt y vô cùng rõ rệt.Đệ tử tuần tra chỉ về phía bóng người cách đó không xa: "Sư huynh, không biết người này là ai."La Huyền đáp: "Ta biết rồi, đến đây thì là khách, khách đến không thể chậm trễ, ngươi đi xuống trước."Nói xong, y cúi người chào lão nhân: "Tại hạ là La Huyền, xin hỏi các hạ là ai?""Ta họ Thích."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro