Vân Châu (12)
Mãn Bôi Chanh Tử
2025-03-19 07:09:18
Hoàn Hồn Đan, tên gọi là vậy nhưng nếu uống vào không giống sẽ được hoàn hồn cho lắm, lầu Yến Tử đặt tên quả thật đều không tầm thường.Thích Dung cầm lấy mà mặt không biến sắc, viên thuốc nhìn từ bên ngoài cũng không có gì khác biệt với những viên thuốc khác, nếu ngửi kỹ thì có mùi gỉ sắt thoang thoảng, đặc trưng bình thường của thuốc độc.Đúng thật là thuốc độc, nàng ta sẽ không giở trò hù dọa như thường ngày, Trịnh Quan Âm làm thật.Trịnh Quan Âm thấy nàng do dự, bèn hỏi dồn: "Sao nào, không dám hả? Quả nhiên ngươi thật sự muốn lừa ta?"Đầu tháng phát tác, hôm nay đã là hai mươi bảy, bây giờ ăn há chẳng phải không yên ổn được mấy ngày sao. Đúng là tính toán vừa tròn, không muốn cho nàng thêm một ngày nào. Hai hôm sau cứu Phương Hủ Chi, tìm không được Khô Mộc Phùng Xuân thì cũng là lúc toi mạng rồi sao?Thích Dung cười nói: "Một viên thuốc độc thôi mà, uống thì uống, ta không tin Quan Âm tỷ tỷ nỡ để cho ta chết."Nói xong, bèn cho viên thuốc vào miệng và nuốt vào.Đáy mắt Trịnh Quan Âm dâng lên nét nham hiểm, nhìn thấy nàng ngoan ngoãn uống viên thuốc, nàng ta khẽ bật cười một tiếng: "Nhóc con, không ngờ ngươi lại sảng khoái đến vậy, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi đâu, ngoan ngoãn thay ta lấy Khô Mộc Phùng Xuân, ta sẽ đưa thuốc giải như đã hứa cho ngươi."Thích Dung chà xát hai tay để tản mùi đi, nàng không quan tâm thuốc giải, ngược lại nàng quan tâm đến điều khác, nói: "Quan Âm tỷ tỷ, tuy ta đồng ý làm việc cho tỷ, thế nhưng tuyệt đối sẽ không phản bội Phương Hủ Chi, vậy nên ta hy vọng tỷ sẽ giúp ta giữ bí mật chuyện này, đảm bảo sẽ không bao giờ truyền đến tai của hắn."Trịnh Quan Âm hơi nhướng mày: "Ngươi rất để tâm đến hắn ư? Sợ hắn biết ngươi bị trúng độc?"Thích Dung cụp mắt thở dài một hơi: "Quan Âm tỷ tỷ có điều không biết, ta vốn định thành thân cùng hắn đầu bạc răng long, nếu như để hắn biết ta phản bội hắn, khiến cho hắn mất đi tuyệt thế công pháp thì chắc chắn hắn sẽ không nghe lời giải thích của ta, cũng sẽ không nghe ta biện hộ, bỏ rơi ta, ta không muốn cực khổ suốt bấy lâu đến cuối cùng lại rơi vào tình cảnh chẳng còn gì cả. Tỷ nói, đúng không?"Sau một loạt lời bày tỏ thâm tình, khiến cho môi Trịnh Quan Âm hơi nhếch lên, bật cười một tiếng trêu đùa rồi nói: "Ta đồng ý với ngươi là được chứ gì."Thích Dung cười đến cong mắt: "Vậy phải đa tạ Quan Âm tỷ tỷ rồi."Sắc trời đã tối, mặt trăng bị từng lớp mây mù che khuất, giờ Tý đã qua.Thích Dung không nhịn được ngáp dài một hơi: "Buồn ngủ rồi, nếu như không còn chuyện gì khác nữa thì ta cáo lui trước đây."Vừa đi được vài bước Trịnh Quan Âm gọi nàng lại: "Đứng lại!"Thích Dung không quay đầu, chỉ đáp lại một câu: "Quan Âm tỷ tỷ, nha môn tuy tốt nhưng cũng không phải là nơi ta có thể tùy ý đến tuỳ ý đi, ở lâu thì chân cũng mềm nhũn đi nên không phiền tỷ giữ ta ở lại ngủ nữa."Giọng nói của Trịnh Quan Âm vang lên từ phía sau: "Đừng nghĩ đến chuyện sẽ giở trò, người đâu, đưa vị cô nương này đến phòng khách."Người áp giải Thích Dung vẫn là một gương mặt quen thuộc, không ai khác chính là cậu nhóc được Trịnh Quan Âm ra lệnh đến lừa nàng ngày hôm đó. Quần áo ăn xin của cậu ta ngày hôm đó dơ bẩn chẳng ra dáng người, gương mặt lại sạch sẽ, khôi ngô thanh tú, miệng mím lại thành một đường. Không biết là xem thường Thích Dung hay là sự tôn trọng với Trịnh Quan Âm.Cậu ta cúi đầu đi trên suốt quãng đường, mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.Đến phòng khách, Trịnh Quan Âm động thủ phong huyệt đạo của Thích Dung lại, nâng cằm của cậu nhóc lên, vô cùng quyến rũ mở lời: "Canh chừng nàng ta cho kỹ vào, nếu để nàng ta trốn, thì ngươi cứ lấy mạng ra đền."Sắc mặt của cậu nhóc trắng bệch, cẩn trọng gật đầu đáp lời: "Vâng!"Lạch cạch một tiếng, Trịnh Quan Âm đóng cửa lại, bên trong lẫn bên ngoài chỉ còn lại hai người họ, thấy Trịnh Quan Âm đã rời đi, cậu nhóc bèn thay đổi bộ dáng ngoan ngoãn sợ sệt lúc nãy, cậu ta nở nụ cười lạnh lùng với Thích Dung.Xem ra là cậu ta thật sự xem thường nàng.Thích Dung đi vòng quanh cậu ta, nhàn nhã ngồi xuống rót cho mình một chén trà. May mắn thay Trịnh Quan Âm không giam nàng vào nhà lao như phạm nhân, mà lại đối đãi tận tình, còn tìm cho nàng một phòng khách khá tốt.Căn phòng khách này tuy không bày trí những thứ quý giá như phòng của Phương Hủ Chi, nhưng những thứ cần thiết thì vẫn có, có vẻ đây là nơi nghỉ ngơi thường ngày của người xử lý công việc trong nha môn.Thích Dung uống cạn chén trà, rồi mỉm cười với cậu ta, cậu nhóc trước mặt nghiêm mặt, trừng mắt nói: "Con nhóc thối, ta biết ngay sớm muộn gì cô cũng sẽ rơi vào tay ta thôi!"Con nhóc thối? Thích Dung bỗng nhướng mày, ngước mắt nhìn cậu nhóc này, thú vị đấy, còn nhỏ tuổi, chỉ biết khua tay múa chân, công phu mèo cào, trước mặt một đường sau lưng một nẻo, mượn oai của Trịnh Quan Âm, còn dám đứng trước mặt nàng cáo mượn oai hùm ư.Thích Dung lắc chén trà, khẽ cười rồi nói: "Sao nào, muốn báo thù hả?"Cậu ta nhớ lại bộ dạng dữ tợn của Thích Dung ngày hôm đó, sơ hở là giơ dao lên, bèn bất giác nuốt nước bọt, lấy hết dũng cảm nói: "Cô thôi tỏ vẻ hù doạ ta đi, ta tận mắt nhìn thấy lão đại điểm huyệt của cô lại rồi."Thích Dung lại uống một ngụm trà, cố giấu nụ cười đi: "Vậy hả? Có phải độc chưa phát tác, cảm thấy còn có thể sống thêm mấy hôm nữa nên muốn báo thù rửa hận, muốn trả mối nhục này không?"Cậu nhóc hừ một tiếng, nói: "Vở kịch lừa người của cô, năm tám tuổi ta đã có thể phân biệt được rồi, ta căn bản không bị trúng độc."Vẫn chưa ngốc lắm nhỉ, bị lừa mà vẫn có thể tỉnh táo được."Cậu là người của lầu Yến Tử, tên gì đấy?"Cậu ta có chút ngơ ngác, rút kiếm ra khỏi vỏ nói với Thích Dung: "Ta đây Tiểu Ngũ, con nhóc thối, hôm đó ta bị thương, hôm nay ta sẽ khiến cô phải trả lại gấp mười lần!"Bên ngoài cửa có tiếng vang, là âm thanh của đá đập vào cửa sổ, Thích Dung liếc mắt nhìn cửa sổ gỗ, không còn tâm tư dây dưa lãng phí thời gian với cậu nhóc đó nữa, nàng cầm lấy chén trà ném đi, đập vào cổ tay của cậu ta, cậu ta thả tay ra, thanh trường kiếm bị Thích Dung giành lại cầm trong tay.Cậu nhóc kinh ngạc nói: "Cô không bị điểm huyệt sao?"Thích Dung điểm tử huyệt và á huyệt của cậu ta, tiện tay đẩy cậu ta nằm xuống đất, để tránh cản trở nàng.Du Trọng Bạch phá cửa sổ mà vào, nói với Thích Dung: "Thích cô nương, cô không sao chứ?"Thích Dung khẽ lắc đầu: "Không sao, chuyện ổn thỏa hết chưa?"Cũng may lúc nhỏ không nghe lời, suốt ngày ham chơi ngang bướng vô cùng, trèo cây trộm trứng, xuống sông bắt cá, chính là để trốn luyện công, thường xuyên bị thái sư thúc điểm huyệt giáo huấn.Lúc đó nàng làm nũng khóc lóc một lúc, cha bèn dạy cho nàng cách dời huyệt trêu nàng. Lúc đó nàng cảm thấy vui nhưng lúc này lại biến thành công phu cứu mạng của mình.Du Trọng Bạch ngồi trên ghế đối diện Thích Dung: "Đúng như những gì Thích cô nương đoán, sau khi cô đi, quả nhiên Trịnh Quan Âm áp giải các nhân sĩ võ lâm đến nơi khác."Sáng hôm qua ở trong quán trọ, Thích Dung đã sợ sẽ có người giở trò bèn bàn bạc trước với Du Trọng Bạch, nếu như cách đó hiệu quả thì không cần biết có xảy ra bất cứ sai sót nào, chỉ cần một trong hai người họ có thể thoát ra thì chạy trốn ngay, không được lộ diện, lén tìm một nơi nào đó trốn đi, rồi lại âm thầm bám theo.Thích Dung mang theo Ngũ Lý Hương bên người, suốt dọc đường lẳng lặng rải xuống đường, Du Trọng Bạch men theo Ngũ Lý Hương mà tìm đến nơi áp giải các nhân sĩ võ lâm.Hiện tại Trịnh Quan Âm như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, biết Thích Dung muốn tìm nơi đó, còn tốn công dẫn Thích Dung đến đó, chẳng qua là đang giữ lại đường lui cho mình, cố ý dẫn nàng đến đó xem sau đó muốn làm hoàng tước bắt con bọ ngựa là nàng.Để Du Trọng Bạch trốn trong tối, không tuỳ tiện ra tay hành động chính là để phòng Trịnh Quan Âm, đề phòng bất trắc, nếu Trịnh Quan Âm không muốn gài bẫy Thích Dung bọn họ, chiêu này của Thích Dung tất nhiên không có tác dụng, chỉ cần Trịnh Quan Âm muốn dụ rắn ra hang một lưới tóm gọn, thì chắc chắn có hiệu quả.Việc quân cơ không ngại dối lừa, ai là bọ ngựa, ai là hoàng tước còn chưa chắc được.Thích Dung hỏi: "Đổi đến đâu vậy?""Địa lao của nha môn."Thích Dung giậm chân, ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống dưới đất, vốn tưởng rằng sẽ là trại Liên Vân, không ngờ lại ở nha phủ, Trịnh Quan Âm đúng thật là tài cao mật lớn, nhốt một đoàn người không có tội vào trong nha phủ, không sợ sau này sẽ dẫn đến nhiều rắc rối.Hay là bọn chúng vốn không có ý định để cho những người này sống sót ra ngoài?"Địa lao này rộng bao nhiêu? Có thể nhốt được nhiều người như vậy à."Du Trọng Bạch buồn bã, lúc trước các môn phái ở Vân Châu vẫn luôn hòa thuận, vậy mà nay lại phát hiện ra nha phủ đã cấu kết với lầu Yến Tử từ lâu, vô duyên vô cớ nhốt hết những nhân sĩ võ lâm của Vân Châu vào địa lao, không rõ mục đích, cũng không rõ nguyên do, đã đủ khiến cho người khác kinh ngạc.Cậu hỏi: "Tiếp theo chúng ta phải làm sao?"Thích Dung lấy chiếc lọ sứ mà Phương Hủ Chi lén nhét vào cho nàng, nàng ngửi thử rồi nhớ đến hai chữ "thuốc giải" mà hắn viết, chiếc lọ sứ này hẳn là thuốc giải của Tán Công Phấn.Buổi tối hôm đó khi nàng hỏi hắn, hắn còn giả ngốc nói Tán Công Phấn không phải là thuốc độc, không có thuốc giải, bây giờ lại có rồi.Tên Phương lừa đảo đáng chết, lại lừa nàng.Nàng đưa thuốc cho Du Trọng Bạch: "Các vị trong nhà lao kia đều trúng Tán Công Phấn, không biết cái này có tác dụng hay không, đoán chắc rằng lúc này Trịnh Quan Âm đang nghĩ mình không có tí sơ hở nào, thủ vệ chắc cũng lơi lỏng, huynh tìm cơ hội đem thứ này vào thử."Du Trọng Bạch cầm lấy: "Đây là... thuốc giải?"Thích Dung khẽ gật đầu: "Chắc là vậy."Tuy không biết Phương Hủ Chi làm sao biết được nàng cần thuốc giải khi nàng chỉ nhắc một câu đến Tán Công Phấn, nhưng hắn giấu Trịnh Quan Âm lén đưa cho nàng, chắc hẳn hắn cũng đã đoán được.Có thuốc giải mà không uống, đợi Trịnh Quan Âm dùng hình với hắn, Phương đại công tử vốn cũng không muốn sống nên mới đâm đầu vào chỗ chết.Du Trọng Bạch nhìn Thích Dung trông có vẻ như đang rầu rĩ, vội hỏi dò: "Thích cô nương, người bạn kia của cô... Bất Tri công tử, vẫn còn ổn chứ?"Cậu đi theo Thích Dung suốt quãng đường, nhìn thấy Thích Dung bị nhốt trong thạch lao suốt cả một ngày, khi bước ra thạch lao lại bị Trịnh Quan Âm đưa đi. Dựa vào cuộc nói chuyện của hai người họ vào buổi sáng cũng có thể đoán được, e rằng nàng sẽ đi gặp Phương Hủ Chi, lúc ra lại có thuốc giải, như thế cũng không khó để đoán được thuốc giải này của ai.Nói cho cùng, nếu không phải vì bọn họ, sợ rằng Thích Dung đã cứu bằng hữu của mình và rời đi từ lâu, sao lại có thể bị Trịnh Quan Âm uy hiếp được.Thích Dung nghe ra được ý của Du Trọng Bạch, vội cắn răng nói: "Hắn ấy à, không chết là tốt lắm rồi."Du Trọng Bạch nói: "Ta đi trước đây, cô cẩn thận hơn chút nha." Nói xong, cũng không tiện ở lâu, cậu bay ra từ cửa sổ, theo hướng cũ mà quay về.Thích Dung cúi đầu nhìn người vẫn còn đang nằm dưới nền nhà, dùng đôi mắt nhìn rõ trắng đen trừng nàng, cơn thịnh nộ ngút trời, dường như muốn xé nàng ra thành từng mảnh vậy. Thích Dung dùng chân đá vài cái vào mông của cậu ta, giải huyệt cho cậu ta, một chưởng ghim Thực Cốt Đinh vào vai của cậu ta.Tiểu Ngũ đau đớn xoa vai, có chút hoảng hốt: "Cô làm gì vậy?"Thích Dung đứng khoanh tay mỉm cười với cậu ta: "Lúc trước cậu đoán không sai, hôm đó đúng thật là ta đã lừa cậu, ta không hạ độc, nhưng mà bây giờ thì là thật."Tiểu Ngũ ngồi ở dưới nền nhà, giơ tay vén cổ áo ra, trên vai nơi mà Thực Cốt Đinh ghim vào có máu đen chảy ra, vết thương ngứa rát không chịu được, giống như bị những con kiến bò qua, có hàng vạn con trùng đang cắn cậu.Thích Dung cúi người vỗ nhẹ vào trán cậu, Tiểu Ngũ hốt hoảng, vội lùi về sau vài bước: "Rốt cuộc cô muốn làm gì? Chẳng qua ta chỉ muốn lấy cô để trút giận, ta cũng đâu muốn lấy mạng của cô.""Ta cũng không muốn lấy mạng của cậu, ta chỉ muốn cậu làm giúp ta một chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro