Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Vân Châu (6)

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Tiêu Ý Ý ngớ người, quay đầu nhìn Du Trọng Bạch, Du Trọng Bạch hỏi cô: "Vừa nhìn đã biết gì cơ?"Vừa nhìn đã biết là một cô nương yếu đuối, võ công tầm thường...Tiêu Ý Ý nuốt vế sau vốn định nói ra vào trong bụng. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn Thích Dung ở bên cạnh không chớp mắt.Trông bề ngoài thì là một cô nương yếu đuối, ấy vậy mà ra tay lại có vẻ không giống lắm.Du Trọng Bạch thở dài một hơi: "Giang hồ rộng lớn, cao thủ quả nhiên nhiều không đếm xuể."Thích Dung đặt Tế Vũ xuống bàn, ung dung chậm rãi rót bốn chén trà rồi cung kính mời Đoạn Đức ở đối diện: "Đoạn Đức tiền bối, mời dùng."Đoạn Đức lạnh lùng quét mắt nhìn nàng, cẩn thận ngồi xuống, quán trà đơn sơ, chỉ dùng một tấm bạt chống lên, đặt hai chiếc bàn đơn giản, sắc mặt Đoạn Đức nghiêm trọng, đôi mày như kiếm gần như muốn che đi đôi mắt.Thường Nhị đứng sau lưng Đoạn Đức, gã cất đôi móc sắt của mình vào, chau mày nhăn mặt hung tợn nói: "Nhóc con thối, có gì thì mau nói đi."Đoạn Đức nhìn nàng chăm chăm không chớp mắt, sau lưng hắn còn có người cao to đứng sau, ánh mắt ấy hệt như đang đợi Thích Dung mở lời, nếu như những lời mà Thích Dung nói đều là những chuyện nhảm nhí thì chỉ sẽ đập bàn ra tay lấy mạng của nàng ngay.Thích Dung âm thầm nuốt nước bọt căng thẳng, nàng mở lời: "Các tiền bối đi theo ta suốt dọc đường, có biết tại sao ta lại đổi hướng đến Vân Châu không?"Thường Nhị tiếp lời: "Ngươi đến có đến Vân Châu hay không thì liên quan gì đến bọn ta? So với cái này, bọn ta muốn cái mạng của ngươi hơn."Thích Dung ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, tên Thường Nhị này thẳng thắn, ngay cả não cũng đơn giản nốt, hoàn toàn nghe không hiểu những lời nói ẩn ý, nàng nói vòng vo cả buổi tốn hết cả công. Nàng lại mỉm cười với Đoạn Đức, thẳng thắn nói rõ: "Khô Mộc Phùng Xuân cũng không muốn biết ư?""Khô Mộc Phùng Xuân là cái thứ gì chứ, có thể so được với mạng của tam muội của ta..." Thường Nhị theo bản năng mắng tiếp một câu, nhìn thấy biểu cảm của hai người bên cạnh mới kịp phản ứng lại, vội nói: "Khô Mộc Phùng Xuân?"Đoạn Đức liếc mắt sang nhìn gã một cái, Thường Nhị bèn lập tức im bặt, không dám nói thêm câu nào.Trong giang hồ không ai là không muốn có được Khô Mộc Phùng Xuân, cho dù có là võ lâm tông sư như Tam Thánh Tứ Tuyệt đi chăng nữa cũng khao khát có thể tiến được thêm một bước, huống hồ là bọn họ.Thích Dung vừa dứt lời, Đoạn Đức đã có chút hứng thú nhìn nàng: "Nghe nói hiện nay Khô Mộc Phùng Xuân đang nằm trong tay Bất Tri công tử của Tri Tri Đường, người trong giang hồ vẫn luôn tìm tung tích của Phương công tử, mấy hôm gần đây chẳng có chút tin tức nào cả, một con nhóc như ngươi làm sao có thể biết được tung tích của hắn?"Đoạn Đức không phải loại người không biết suy nghĩ, chỉ nói mồm, không lấy ra được thứ gì chứng minh làm sao hắn ta có thể tin được.Có điều hắn ta có thể hỏi được như vậy, chứng minh hắn ta có hứng thú với Khô Mộc Phùng Xuân, hơn nữa giống với những người khác trong giang hồ, mặc định rằng Khô Mộc Phùng Xuân đang ở trong tay của Phương Hủ Chi.Thích Dung lấy chiếc thẻ bài thông hàng của Vấn Kiếm Minh trong túi ra đặt lên bàn: "Người ngay không nói vòng vo, các vị tiền bối theo dõi ta lâu như vậy rồi, nhất định cũng biết ta đã đến sơn trang Vấn Kiếm. Không giấu gì các vị, ta đến Vân Châu chính là nhận được sự ủy thác của Tô Thanh Y Tô Thiếu trang chủ của sơn trang Vấn Kiếm, đến để tìm Phương công tử."Đoạn Đức nửa tin nửa ngờ với câu nói này của nàng, suốt dọc đường các cọc ngầm của Vấn Kiếm MInh cố xóa đi hành tung của nàng là thật, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc nàng đến vì đuổi theo Phương Hủ Chi. Cũng có khả năng, là do Tô Thanh Y muốn báo đáp ân cứu mạng của nàng nên có ý giúp đỡ nàng.Hắn ta không nói gì, Thích Dung cũng đoán được Đoạn Đức đang nghi ngờ, nàng bèn lấy Phượng Hoàng Vũ ra: "Đây là thứ mà y bảo ta đưa cho Phương Hủ Chi."Khi nhìn thấy Phượng Hoàng Vũ, ánh mắt của Đoạn Đức bỗng thẫn thờ, tuy chỉ trong một khoảnh khắc nhưng Thích Dung vẫn cảm nhận được, chỉ một chút thất thần này thôi cũng đủ để chứng minh hắn ta nhận ra món đồ này.Trước khi Tô Nhược Bạch vẫn chưa qua đời, Vấn Kiếm Minh từng là ngôi sao sáng nhất trong giang hồ, duy chỉ có lầu Hóa Vũ có thể ngang hàng với Vấn Kiếm Minh, Ngũ Quỷ Tương Biên còn chẳng dám đắc tội, đừng nói là trói Thiếu chủ của Vấn Kiếm Minh.Nhưng Ngũ Quỷ Tương Biên không những làm vậy, mà còn muốn giết cả Tô Thanh Y. Cộng thêm những chuyện gần đây ở trại Liên Vân của Vân Châu, nàng không khỏi nghi ngờ hôm đó Ngũ Quỷ Tương Biên bắt Tô Thanh Y là để cướp Phượng Hoàng Vũ.Nhìn thấy phản ứng hiện giờ của Đoạn Đức, Thích Dung đoán chắc cho dù không phải vì giành lấy Phượng Hoàng Vũ, chắc hẳn cũng là chuyện có liên quan đến Phượng Hoàng Vũ."Bây giờ Phương Hủ Chi đang ở đâu?"Thích Dung đong đưa chiếc Phượng Hoàng Vũ trong tay, khóe môi cong cong thẳng thắn đáp: "Trong tay của Trịnh Quan Âm."Đoạn Đức nhướng mày, cười nhạt một tiếng, trở mặt nói: "Nếu bây giờ bọn ta đã biết được những thứ này rồi, vậy thì ngươi cũng không cần sống nữa."Ngay từ khi Đoạn Đức bắt đầu ngồi xuống, Thích Dung đã sớm đoán được bọn họ định qua cầu rút ván, nàng chẳng lấy làm bất ngờ. Đoạn Đức gọi là Quỷ Tác Mệnh, sở trường là dùng tay, đôi bàn tay sắt của hắn ta không biết đã tiễn biết bao nhiêu người xuống địa ngục.Hắn ta dùng hết sức đập xuống bàn, chiếc bàn gỗ ở giữa hai người họ gãy đôi, sụp xuống nền đất. Thích Dung vẫn cầm chắc con dao Tế Vũ, đón một chưởng tiếp theo, nàng mượn lực khéo léo nhanh nhẹn bay ra khỏi quán trà.Bốn người đuổi theo ra ngoài, vây nàng vào giữa.Thích Dung đảo mắt nhìn một vòng, Vũ Lâm Linh bên trong tay áo âm thầm được phóng ra, đập vào chân của Thường Nhị, Thường Nhị đau đớn, cúi người xuống ôm lấy chân mình, làm trống ra một lỗ hổng. Nhân lúc này, nàng bay đến đạp trên lưng của Thường Nhị, bay đi nhẹ như yến, một bước xa ba trượng.Đoạn Đức bay người đuổi theo, ba người còn lại cũng bám sát phía sau, Thích Dung rút dao tiếp hơn mấy mươi chiêu. Trong lòng cảm thấy khó chịu, càng đánh càng ngột ngạt.Tuy Ngũ Quỷ Tương Biên mất đi một người nhưng thực lực vẫn không thể xem thường được, khi bọn chúng phối hợp với nhau đều rất ăn ý không chút kẽ hở, từng chiêu thức đều hệt như cùng một người đánh ra vậy, rõ ràng bọn chúng có bốn người nhưng lại khiến người khác tiếp chiêu không xuể.Đánh nhau với bọn chúng, chỉ e rằng thua không phải vì võ công không sánh bằng mà là bị mệt chết.Những phút sau, Thích Dung cũng ổn định hơn, tay siết chặt vỏ dao, khí tụ đan điền, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vung đao sử dụng chiêu thức "Nhất Đao Phi Hoa Tẩu Thạch".Gió thu thổi đến từng cơn, đao phong sắc bén, khí ngưng tụ xông về phía bọn chúng, bốn người bọn chúng tránh vào trong góc.Một chiêu của nàng đánh lui bốn người bọn chúng, nàng dõng dạc: "Đoạn tiền bối, không biết đánh cùng Trịnh Quan Âm, tiền bối sẽ có bao nhiêu phần thắng?"Thường Nhị giơ đôi móc sắt của mình lên chỉ về phía nàng, mắng: "Con nhóc thối! Ngươi sỉ nhục ai đấy hả? Ngươi nghĩ bọn ta không đánh thắng được ả Trịnh Quan Âm đó sao!"Đạon Đức hơi cụp mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, Thích Dung tranh thủ nói thêm: "Ta không có ý này đâu, các tiền bối đánh với Trịnh Quan Âm tất nhiên phần thắng sẽ cao. Thế nhưng nếu như gặp thêm Diêm La sống thì sao? Diêm La sống của lầu Yến Tử, sát thủ đứng đầu lầu Yến Tử, đủ để xếp vào  mười người mạnh nhất võ lâm, như thế vẫn có phần thắng chứ?"Đoạn Đức cau chặt mày, nếu gặp phải Trịnh Quan Âm thì vẫn còn sức để đấu một trận, thế nhưng gặp thêm Diêm La sống thì dù là lão Tam chưa chết, Ngũ Quỷ Tương Biên cũng không phải đối thủ của Diêm La sống.Thường Nhị gãi đầu mạnh miệng nói: "Ta nhổ vào ấy! Diêm La sống là cái thá gì chứ!"Gió thổi khiến vạt váy nàng bay lên. Thích Dung giữ vạt váy lại rồi tùy ý ngồi xuống một tảng đá ở đó, tay vẫn nắm chặt con dao Tế Vũ, ngón tay trái nhẹ nhàng gõ vào bên dưới mặt dao.Nàng đắc ý cười một tiếng, nhướng mày: "Huống hồ hôm nay các vị muốn giết ta, cũng không dễ đạt như ý nguyện đâu. Con người của ta ấy mà, trước giờ không thích chịu thiệt thòi, cứ cho là chết cũng phải kéo theo hai ba kẻ chịu tội thay, chôn cùng ta. Dù gì ta cũng chỉ là một con nhóc thôn quê cô quạnh vô danh mà thôi, Ngũ Quỷ Tương Biên các vị thì không phải như vậy, có thể được chết cùng các vị thì ta không thấy thiệt."Đoạn Đức nghe vậy quăng cho nàng một cái liếc mắt thật sắc, Lý Tứ và Từ Ngũ ở phía sau cũng tức tối trừng mắt nhìn nàng, Thường Nhị cắn răng nghiến lợi chửi rủa: "Con nhóc thối, ngươi dám cả gan uy hiếp Lão Nhị, đời này của ta chưa có bất cứ ai dám uy hiếp cả!"Thích Dung ngước mắt nói: "Thế thì Thường tiền bối phải biết ơn ta đấy, hôm nay chẳng phải gặp được ta rồi ư, yên tâm, sau này sẽ gặp thường xuyên hơn mà."Nàng không quan tâm đến dáng vẻ đang tức tối như sấm của Thường Nhị, nàng bật cười khoái chí, rồi lại nói với Đoạn Đức: "Đoạn tiền bối, ngài và ta đều là những người thông minh, nếu tiếp tục đánh thì hai bên đều thương tổn nghiêm trọng, chẳng ích lợi gì. Chi bằng chúng ta hợp tác với nhau, sau khi tìm đến Trịnh Quan Âm thì Khô Mộc Phùng Xuân sẽ thuộc về ngài, Phương Hủ Chi thuộc về ta, sau nữa hẵng bàn đến ân oán của chúng ta thế nào?"Đoạn Đức vẫn chưa trả lời, chỉ trầm ngâm nhìn mặt của Thích Dung. Trong lòng hắn ta hiểu rõ, mỗi lời Thích Dung nói đều đúng, gần hai tháng nay, số lần bọn họ giao thủ với nhau không chỉ lần một lần hai, con nhóc này tuyệt đối không phải hạng dễ đối phó.Nếu như hôm nay kiên quyết giết nàng, bản thân bọn họ cũng sẽ bị tổn thất nặng nề, nếu vậy thì lấy gì đối phó người của lầu Yến Tử chứ.Trông thấy Đoạn Đức do dự, Thường Nhị cũng trở nên nóng ruột, gã xông về phía Đoạn Đức nói: "Lão đại, không phải huynh tin những lời nhảm nhí của nó đó chứ, suốt cả quãng đường chúng ta mắc bẫy của con nhóc này biết bao nhiêu lần, huynh vẫn tin nó ư? Khô Mộc Phùng Xuân sau này chúng ta tự đi tìm là được, hôm nay chúng ta bắt buộc phải giết con nhóc thối này báo thù cho Tam muội."Đoạn Đức liếc mắt nhìn gã, Thường Nhị lập tức im bặt, căm phẫn trừng Thích Dung.Từ đầu đến cuối Thích Dung đều nở nụ cười, nàng biết sớm muộn gì Đoạn Đức cũng đồng ý, trong mắt bọn chúng, tính mạng của đồng bọn sẽ chẳng bao giờ vượt qua được sự mê hoặc của tuyệt thế thần công.Quả nhiên, Đoạn Đức nói: "Thôi vậy, ngươi đi đi, sau này rời khỏi Vân Châu, ta lại tìm ngươi đòi mạng."Thích Dung tươi cười rạng rỡ, ngồi dậy phủi bụi bẩn trên người, từng bước tiến đến gần: "Nếu đã thế thì đa tạ tiền bối đã giơ cao đánh khẽ, hợp tác vui vẻ."Thường Nhị ở bên cạnh tức tối đến mức nghiến răng ken két, định lén lút ra tay.Thích Dung cười tươi như hoa, có chút hả hê chỉ tay vào vết thương trên chân của Thường Nhị lúc nãy bị Vũ Lâm Linh xước qua: "Đừng nổi nóng, cẩn thận vết thương."Tứ quỷ cúi đầu nhìn qua, vết thương của Thường Nhị vô cùng kỳ lạ, máu chảy ra màu đen, máu đã thấm ra bên ngoài quần, hệt như bị trúng độc vậy.Sắc mặt của tứ quỷ chợt thay đổi, Đoạn Đức siết chặt nắm đấm, các đốt ngón tay kêu rôm rốp, cố kìm nén cơn phẫn nộ nói: "Ngươi tính kế bọn ta."Thích Dung nói: "Ta không tin tưởng các vị, nói là hợp tác nhưng ai biết các vị có trở mặt hay không, âm thầm ra tay với ta thì sao."Đoạn Đức cười lạnh lùng, đôi mắt như nổi gân máu chăm chăm nhìn thẳng vào mắt của Thích Dung.Thường Nhị ngẩng đầu lên trời cười to lên ba tiếng, dương dương đắc ý nói: “Con nhóc thối, ngươi tính kế sai người rồi, Lão Nhị luyện độc công, không sợ trúng độc."Thích Dung bất lực nhìn hắn, lắc đầu giơ tay nhún vai nói: "Ai nói với tiền bối là ta hạ độc? Ta biết tiền bối không sợ độc nên là đây không phải độc, là Thực Cốt Đinh."Sau một lúc im lặng, sắc mặt Thường Nhị đơ cứng, nhảy lên giơ đôi móc sắt đòi chém đòi giết, Thích Dung cười khẽ: "Nếu các vị không động thủ với ta thì tất nhiên ta cũng sẽ không động thủ với các vị. Ta không chết, tiền bối sẽ không chết, chỉ cần ta sống sót rời khỏi Vân Châu, ta sẽ giải cho tiền bối."Thích Dung nói xong thì quay người đi về quán trà, đợi tứ quỷ đều đi rồi mới khẽ mỉm cười với Du Trọng Bạch và Tiêu Ý Ý.Vừa nãy tứ quỷ đều ở đây, chào hỏi bọn họ thì lại sợ sẽ liên lụy bọn họ dẫn đến họa sát thân, cũng may Du Trọng Bạch thông minh, không xông vào, bằng không thì nàng cũng lớn tội.Nhìn thấy Tiêu Ý Ý ưu sầu, Thích Dung hỏi: "Không phải hai người quay về sư môn an táng đồng môn rồi ư, sao lại ở đây vậy?"Tiêu Ý Ý tức giận nói: "Đúng là bọn ta quay về sư môn, thế nhưng Phích Lịch môn không biết là bị ai lừa đi, sư phụ, sư huynh và các đồng môn đều không thấy đâu, suốt dọc đường ta và sư huynh men theo manh mối bọn họ để lại mới tìm được đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0