Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Vân Châu (9)

Mãn Bôi Chanh Tử

2025-03-19 07:09:18

Mặt trời đã dần ló dạng, Du Trọng Bạch nhẹ nhàng gõ cửa, sau vài tiếng gõ, cậu mở cửa bước vào trong. Thích Dung tháo chiếc Phượng Hoàng Vũ ở bên hông ra, vừa định đeo vào cho Tiêu Ý Ý thì cậu nói: "Thích cô nương, hãy để ta."Cầm lấy chiếc Phượng Hoàng Vũ trong tay Thích Dung, cậu đưa mắt nhìn Tiêu Ý Ý đang lo lắng, mỉm cười trấn an, rồi đeo Phượng Hoàng Vũ lên bên hông của Tiêu Ý Ý: "Trên đường cẩn thận, đừng để lộ ra sơ hở. Nếu như gặp phải tình huống bất ngờ thì cứ hét lớn cầu cứu, không có gì quan trọng hơn tính mạng của muội cả."Tiêu Ý Ý đỏ mặt, im lặng khẽ gật đầu.Thích Dung bỗng cảm thấy mình có hơi cản trở, nàng định ra ngoài bình tĩnh lại.Du Trọng Bạch vội gọi nàng: "Thích cô nương, xin dừng bước."Thích Dung dừng lại, ngồi xuống rồi rót cho mình một chén trà uống, nghiêng đầu ngắm nhìn hai người bọn họ từ biệt nhau, vừa nhìn vừa kinh ngạc. Rõ ràng chỉ tách nhau ra một lúc mà thôi, thời gian vẫn chưa đến một ngày, sao lại làm như thể là sinh ly tử biệt không bằng. Hai người họ có biết rằng làm như thế rất không may mắn không nhỉ.Đợi hai người họ huynh huynh muội muội nồng thắm xong xuôi thì trời cũng đã sáng hẳn.Tiêu Ý Ý tự cổ vũ cho mình rồi đẩy cửa đi ra bên ngoài, học theo Thích Dung lắc rung chiếc Phượng Hoàng Vũ bên hông.Cô ấy vừa bước ra khỏi cửa, Du Trọng Bạch đã định bước theo sau, Thích Dung giữ cậu lại: "Huynh đi đâu đấy?"Du Trọng Bạch đáp: "Đi theo Ý Ý."Thích Dung thở dài một hơi, yêu đương gì đó đúng là ảnh hưởng đến đầu óc mà, ở cùng bọn họ mấy hôm nay, nàng phát hiện Du Trọng Bạch không phải kiểu người đầu óc không nhanh nhạy, nhưng sao gặp phải chuyện nữ nhân tình trường thì lại chẳng mấy thông minh thế này."Huynh bám sát theo Tiêu cô nương nửa bước không rời như vậy, huynh cảm thấy những người đó sẽ không nhận ra sao?"Du Trọng Bạch mới sực nhớ ra, bèn xin lỗi nói: "Là tại hạ lơ là rồi."Tiêu Ý Ý ngồi bên trong đại sảnh đến trưa, ăn cơm, uống trà, ung dung thong thả mới đi ra khỏi quán trọ bước lên phố. Nàng ấy men theo con phố mà đi, càng đi trong lòng càng lo lắng hồi hộp.Tiếng người huyên náo, trên đường ai nấy cũng trông giống hệt một tên cướp, nàng ấy sợ rằng mình sẽ để lộ sơ hở, bèn đi vào một con hẻm trông vắng người hơn.Thích Dung và Du Trọng Bạch nhìn thấy nàng ấy bước vào trong con hẻm, vội vã đi theo, nhìn thấy nàng ấy chầm chậm ngã xuống. Đây là điều mà bọn họ đã sớm dự đoán trước, bọn người này đã cho thứ gì đó vào trong cơm và trà, dặn dò cả trăm cả ngàn lần rằng Tiêu Ý Ý đừng nuốt thật.Lúc Tiêu Ý Ý ngã xuống đất, phía sau đột nhiên xuất hiện vài tên, bọn chúng dùng bao bố trùm lên đầu nàng ấy rồi vác lên mái nhà.Bên Thích Dung quan sát từ xa, khi đi đến một cánh rừng, bọn chúng đi vào sâu bên trong cánh rừng đó rồi chia làm hai ngã, hai người một nhóm đều vác theo một chiếc bao bố kích thước gần như giống nhau.Thích Dung đột nhiên cảm thấy bất ổn, hớt hãi nhảy lên ngọn cây, phi thân qua đó, Vũ Lâm Linh được phóng ra quật ngã một tên đàn ông, một tên khác đặt chiếc bao bố xuống rồi bỏ chạy, bị nàng đánh cho bị thương. Du Trọng Bạch đuổi đến nơi, vội hỏi: "Thích cô nương, sao thế?"Thích Dung bước lên trước gỡ chiếc bao bố ra, bên trong đó là một người đang ôm đầu, ăn mặc giống hệt như Tiêu Ý Ý, nàng bèn nắm đầu kéo lên, gương mặt này không phải Tiêu Ý Ý mà là một gương mặt lạ lẫm chưa từng gặp qua.Sơ suất rồi, không ổn, hôm nay quán trọ đã bắt đầu không được ổn lắm, người trong quán trọ cứ chăm chăm nhìn bọn họ, nàng chau mày: "Trúng kế rồi."Du Trọng Bạch ngơ ngác, lo lắng nói: "Vậy Ý Ý phải làm sao?"Thích Dung lắc đầu, có người hao tốn biết bao tâm sức bày ra chiếc bẫy để dẫn dụ nàng ra, bắt Tiêu Ý Ý đi, chắc chắn có chuyện, nàng không tin bọn chúng sẽ ra tay với Tiêu Ý Ý dễ dàng như vậy, bằng không đã ra tay từ lúc nãy rồi.Ở Vân Châu, người có ý đồ muốn tìm đến nàng không nhiều, thế nhưng tìm Tiêu Ý Ý và Du Trọng Bạch lại rất nhiều, đơn giản chỉ vì ân oán sư môn. Ân oán sư môn bắt một tiểu nha đầu như nàng ấy cũng không ảnh hưởng được đến đại cục, không quan trọng lắm.Nhưng nếu là để tìm nàng, người tìm nàng ở Vân Châu không nhiều, phần lớn là Trịnh Quan Âm và Ngũ Quỷ Tương Biên.Thích Dung quay ra nhìn xung quanh rồi thử lớn tiếng hét vào phía rừng sâu: "Quan Âm tỷ tỷ, tỷ cực khổ dẫn dụ ta ra đây, sao tỷ không ra gặp để nói chuyện cùng ta? Tỷ mà còn không ra là ta đi đó nha."Nàng giả vờ bước đi vài bước, từ sâu bên trong cánh rừng, Trịnh Quan Âm chầm chậm bước ra, vẫn là chiếc váy trắng ngần, phấp phới bay, nàng ta yêu kiều nở nụ cười: "Không hổ là người mà Bất Tri công tử xem trọng, quả nhiên không tầm thường."Du Trọng Bạch ngạc nhiên nhìn Thích Dung, thì ra Trịnh Quan Âm có quen biết với Thích Dung, gần đây người trong giang hồ ai nấy cũng đều đang tìm Bất Tri công tử, Thích cô nương cũng quen biết với hắn.Thích Dung thở phào, là Trịnh Quan Âm làm, bắt Tiêu Ý Ý vì phóng lao theo lao, dùng nàng ấy để uy hiếp Thích Dung, phần lớn là nhắm vào Khô Mộc Phùng Xuân trong tay của Phương Hủ Chi, Trịnh Quan Âm chẳng nỡ ra tay với Tiêu Ý Ý đâu.Lần này thì thật sự bị Phương Hủ Chi khắc đến chết rồi, vừa nghĩ đến chuyện còn phải dựa vào hắn suốt đường đến Hoành Dương thì nàng đau hết cả đầu, nghĩ thôi cũng thấy tương lai chém giết mưa máu gió tanh."Quan Âm tỷ tỷ quá khen rồi, nếu ta thật sự không tầm thường thì hôm nay đã không mắc bẫy của tỷ rồi."Trịnh Quan Âm nhớ lại những việc mà Thích Dung đã làm ở sơn trang Vấn Kiếm, nàng ta mỉa mai nói: "Phương Hủ Chi tâm cơ thâm hiểm, muội cũng không kém cạnh, đúng là rất xứng đôi."Thích Dung trợn mắt, ai xứng đôi với tên lừa đảo đó chứ: "Suốt dọc đường tỷ có ý để lại manh mối để ta tìm đến Vân Châu, ngoài hôm chạm mặt với trại Liên Vân, tỷ cũng có ý muốn dẫn dụ ta đến nha môn Vân Châu gặp Phương Hủ Ch phải không?"Trịnh Quan Âm khẽ nở nụ cười bên dưới lớp khăn che mặt.Thích Dung lại nói tiếp: "Cậu nhóc hôm đó cho ta tin tức cũng là do tỷ phái đến, kể cả hôm nay ở trong quán trọ, trên dưới đều là người của tỷ nhỉ, mấy hôm nay tỷ làm những chuyện này chỉ là để dẫn dụ ta đến đây. Rốt cuộc ta có gì để tỷ phải hao tâm phí sức gài bẫy ta như vậy?"Trịnh Quan Âm và trại Liên Vân là người cùng một thuyền, cướp người là bọn chúng làm, muốn có được Phượng Hoàng Vũ cũng là bọn chúng. Chỉ là không biết Trịnh Quan Âm âm thầm nhốt Phương Hủ Chi vào nha môn, muốn độc chiếm Khô Mộc Phùng Xuân, trại Liên Vân có biết hay không."Muội có gì để ta phải làm như thế thì muội tự mình biết rõ."Thích Dung giả ngốc nhìn trời nhìn đất, rồi phì cười: "Chẳng lẽ tỷ muốn báo mối thù ta đã lừa tỷ ở sơn trang Vấn Kiếm hôm đó ư? Vậy thì Quan Âm tỷ tỷ phí công rồi, đến tận cửa tìm ta là được cơ mà, chẳng lẽ tỷ còn sợ một con nhóc như ta sao?"Trịnh Quan Âm nhướng mày khẽ cười nói: "Muội cứ tiếp tục giả ngốc đi, ta đợi được, nhưng mà tiểu cô nương kia thì đợi không được đâu."Lấy Tiêu Ý Ý ra để uy hiếp nàng, Thích Dung cuộn nắm tay, siết thật chặt, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng: "Nói đi, tỷ muốn ta làm gì?"Trịnh Quan Âm quét mắt quan sát nàng, rồi nói: "Ta muốn muội đến chỗ của Phương Hủ Chi, moi ra được nơi cất giấu Khô Mộc Phùng Xuân."Để nàng đến gài bẫy Phương Hủ Chi lấy Khô Mộc Phùng Xuân, không thể không nói, Trịnh Quan Âm đúng là dám tin tưởng nàng không lý do, không ngờ lại nghĩ nàng có thể lừa được Phương Hủ Chi.Thích Dung cảm thấy có đôi phần kỳ lạ, bất lực nói: "Ta hỏi hắn ư? Mấy hôm nay hắn ở trong tay của tỷ, dùng hình tra khảo đều hỏi không được, dựa vào đâu tỷ cảm thấy hắn sẽ nói cho ta biết chứ?"Trịnh Quan Âm nhìn thẳng vào mặt của nàng, ung dung nói: "Muội xem thường khả năng của mình quá rồi đấy. Nếu như muội không hỏi được, vậy ta sẽ phải đem muội đến trước mặt của hắn, bẻ gãy từng ngón tay của muội, ta không tin là hắn nỡ để ta làm như thế."Sắc mặt của Du Trọng Bạch trắng bệch, quay đầu nhìn Thích Dung, Thích Dung cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nàng còn nở một nụ cười tươi: "Một cuộc làm ăn lỗ vốn như vậy, ta không làm đâu."Nụ cười của Trịnh Quan Âm đơ cứng: "Làm hay không, hôm nay không đến lượt muội quyết định."Thích Dung âm thầm đưa tay gần đến vỏ dao của mình: "Trên đời này không có chuyện gì có thể khiến ta buộc phải làm, trừ phi ta tự nguyện làm."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Số ký tự: 0