Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ
Ái phách
Đằng La Vi Chi
2024-09-22 13:20:45
Trong Bát Khổ cốc, Lưu Song hoàn toàn trở thành Xích Thủy Lưu Song.
Nàng trải qua giai đoạn trưởng thành trong ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ Xích Thủy Lưu Song vẫn luôn hiểu phụ thân cần một thiếu chủ như thế nào, nàng không thể để bị nghi ngờ là một nữ nhi khiến bọn họ mất mặt.
Nàng nghe nói Phong thị Thái tử Phong Phục Mệnh, sinh ra với tiếng rồng ngâm chín tầng mây*, phương Bắc có Côn Luân Tức Mặc thiếu chủ, sinh ra liền khiến cho bốn dòng nước trên đỉnh núi biến thành một dòng sông linh.
*Cửu tiêu long ngâm: tiếng rồng ngâm chín tầng mây.
Nhóm thiên chi kiêu tử mang huyết mạch Thượng cổ này, mỗi người đều có Thần lực to lớn.
Duy nhất một mình nàng, sinh ra bình thường, thậm chí hồn phách còn không hoàn chỉnh. Tử phu nhân thậm chí còn giành thời gian rất lâu để mở linh thức cho nàng, dạy nàng nói chuyện, kiên nhẫn dạy nàng dùng Tiên quyết, dạy nàng bay trên không trung.
Nhưng nàng luôn gặp rắc rối, hiện giờ còn hại Tử phu nhân thành ra như vậy.
Lưu Song cảm nhận được phiền muộn và thống khổ sâu xa trong nguyên chủ, cảm giác thật bại bất lực cùng tự trách, tựa nhi một con chim ưng con cố gắng bay lên rồi rơi xuống mình đầy thương tích, mới phát hiện mình chỉ là một con én gãy cánh giữa bầy đại bàng.
Sau đêm đó, nguyên chủ bắt đầu thay đổi.
Nàng không phân rõ thật giả, không phân biệt được ai thiện ai ác, sợ lại tổn thương đến Tử phu nhân và Xích Thủy Xung, liền biến mình thành một kẻ không tin một ai, nàng trở nên đa nghi, táo bạo và dễ giận.
Điều mà thân thể nhỏ bé này làm được nhiều nhất, chính là ngày ngày đêm đêm trộm tu luyện. Mặc dù tiểu cô nương tu luyện cũng không có hiệu quả.
Trong ký ức của nguyên chủ, Lưu Song còn thấy Mật Sở.
Thì ra sau khi linh mạch Xích Thủy bắt đầu dần dần khô kiệt, từng tấc vỡ vụn, cần có người luôn canh giữ và sửa chữa, tộc trưởng tộc Lâu thị xin ra trận, đến trấn thủ linh mạch ở Nam Tiên cảnh. Thỉnh cầu duy nhất chính là, mong vợ chồng cảnh chủ giúp đỡ chăm sóc cho nữ nhi của ông ta là Mật Sở.
Mật Sở sau khi vào thiên điện Không Tang, có vẻ được mọi người yêu thích. Nàng ta thông minh chu đáo, dịu dàng hào phóng, cũng vô cùng chăm chỉ chịu khổ.
Lưu Song lần đầu tiên nhìn thấy Mật Sở trong trí nhớ nguyên chủ, còn tưởng rằng mình nhận sai người!
Lúc này Mật Sở hoàn toàn khác so với người Lưu Song nhìn thấy sau này. Mặc dù vẫn có thể gọi là thiên tư động lòng người, nhưng lại hoàn toàn không giống những gì mình thấy.
Lưu Song mơ hồ nhớ tới, Phong Phục Mệnh từng nói, lúc đầu Mật Sở không như vậy.
Hiện giờ trước mắt, Mật Sở chủ động chăm sóc nguyên chủ, tiểu Tiên tử vừa sợ vừa mong, liên tục đuổi nàng ta đi, Mật Sở lại không chút ngại ngần, còn liên tiếp dạy không ít thuật pháp thú vị cho nguyên chủ xem, thường xuyên qua lại, tiểu Tiên tử cuối cùng cũng tiếp nhận bằng hữu này.
Đáng tiếc nguyên chủ dù thế nào cũng học không được, thấy nàng thất vọng, Mật Sở nhẹ giọng suy đoán: "Vượt qua lôi kiếp, mới có thể tăng tu vi. Song Song tu vi đình trệ, có phải có liên quan tới lôi kiếp cũng tới chậm hay không?"
Tiểu Tiên tử nhìn qua.
Mật Sở nhẹ nhàng cười.
Đêm nay, nguyên chủ ra ngoài cửa, trong tay run rẩy cầm cờ thiên lôi.
Lưu Song rất muốn ngăn cản nàng, nói với nàng lời Mật Sở nói không có ý tốt, nhưng Lưu Song sợ một khi ngăn cản, sẽ không thể nhìn thấy nguyên chủ đã trải qua những gì, cố nhịn không tự khống chế thân thể này.
Quả nhiên, tiểu Tiên tử đến đầm Cửu Tư, tự nhốt mình trong đài hoa sen, vung vẩy cờ thiên lôi trong tay.
Từng đạo thiên lôi đánh xuống, Lưu Song trong khối thân thể cảm nhận được những cơn đau vụn vặt.
Tiểu Tiên tử bất lực ngã trên đài hoa sen, nhìn chính mình trong hồ nước tĩnh lặng, nàng toàn thân là máu, ánh mắt trống rỗng: "Ta sẽ trở nên tốt hơn, sẽ không hại mẫu thân, sẽ nỗ lực bảo vệ Không Tang, ta có thể..."
Còn nếu không được nữa thì... Nàng ánh mắt ảm đạm mà nghĩ, người khác có thể cũng tốt.
Cha nói không sai, linh mạch Không Tang sắp khô kiệt, thiếu chủ là ai cũng được, là Truy Húc ca ca cũng tốt, Vũ Huyên cũng tốt, cho dù là Mật Sở, chỉ cần có thể bảo vệ Không Tang, không làm cha lo lắng thất vọng, không để mẫu thân lại chịu tổn thương như vậy nữa, ai làm thiếu chủ cũng được.
Nàng nguyện ý rút linh thủy trong cơ thể Xích Thủy đưa cho người đó, đổi lấy người đó phải bảo vệ gia đình nàng.
Lưu Song thở dài, may mắn thiên lôi trong cờ không phải là thiên lôi thật sự, chỉ là lôi điện dưới nhân gian thôi. Nàng nhìn tiểu thiếu chủ chịu đựng thương tổn ở đài sen, nhìn nàng lớn lên từng ngày.
Mọi thứ tưởng chừng như yên bình, nhưng Lưu Song lại âm thầm nhắc nhở trong tim, nàng vẫn nhớ mình đang ở trong Bát Khổ cốc, một nơi như vậy, không thể có lòng tốt mà để nàng sống sót bình yên như vậy.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, cũng tới ngày nguyên chủ và Thiếu U đính hôn ước.
Lưu Song nghĩ thầm, tới rồi, chính là lúc này, mọi thứ phía sau đề quen thuộc với nàng.
Theo diễn biến, nguyên chủ hẳn sẽ đến Côn Luân từ hôn. Nhưng cảnh tượng trước mặt lại không phải như vậy ——
Nguyên chủ trong Bát Khổ cốc, cõi lòng lại đầy mong đợi được gả cho Thiếu U.
Nguyên chủ sau khi biết được hôn ước, nghĩ thầm, nếu nàng không bảo vệ được Không Tang, thì để một người lợi hại bảo vệ Không Tang cũng tốt.
Chuyện xảy ra trước mắt hoàn toàn không giống với ký ức của Lưu Song.
Bọn họ thậm chí còn thuận lợi cử hành nghi thức hợp linh.
Lọt vào trong đôi mắt đỏ hoe, Lưu Song trong lòng dấy lên chút bất an, nhóm Tiên tử Tiên quân mải chúc phúc, ai nấy đều mang theo gương mặt tươi cười.
Bên cạnh còn có Thiếu U quen thuộc.
Dựa theo nghi thức hợp linh, nguyên chủ lấy ra máu đầu tim.
Trong lòng Lưu Song càng trở nên bất an.
Chỉ thấy Thiếu U bên cạnh nguyên chủ lạnh lùng cười, đột nhiên ra tay bóp cổ nàng, rút linh tủy của nàng!
Thiếu U trở tay đâm một nhát kiếm vào nàng.
Không ai ngờ được chuyện sẽ xảy ra như vậy, nguyên chủ không chút sức phản khác, sợ hãi nhìn Thiếu U, một nhát kiếm xuyên qua ngực kia lại không chút mảy may đả thương nguyên chủ.
Lưu Song ngơ ngác nhìn sang, trong lòng trầm xuống.
Máu tươi trào ra, kiếm đâm vào thân thể Tử phu nhân, một khắc cuối cùng mẫu thân của nguyên chủ đã chắn trước người nguyên chủ.
Thiếu U vuốt ve thanh kiếm, cười khẽ: "Ai lại chịu cưới một Tiên tử linh hồn khiếm khuyết ngốc nghếch chỉ để ngăn cản linh lực cạn kiệt cơ chứ? Nếu chiếm được linh mạch của Không Tang, Côn Luân mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn."
Phía sau y, vô số binh lính Côn Luân Tiên cảnh xông vào, nhóm Tiên quân mặc chiến giáp, và một trận chiến sắp nổ ra ở Tiên giới.
Thiếu U ngồi xổm xuống, bóp chặt cằm nguyên chủ, cười nói: "Đa ta ngươi, Không Tang thiếu chủ."
Mấy chữ cuối cùng, bị hắn nghiến đến cực kỳ châm chọc.
Lưu Song còn chưa kịp phản ứng, trái tim của nguyên chủ đã vô cùng đau đớn, cảm giác không kém gì hồn phách bị xé nát.
Có thứ gì đó từ trong cơ thể đang tách ra, suy sụp bất lực cùng thống khổ, giống như có một ngọn núi ép nàng đến mức thở không nổi.
Lưu Song nỗ lực giữ tỉnh táo, nhưng lại chỉ có thể nhìn ai* phách và cụ* phách tách ra khỏi cơ thể...
* Ai: buồn; Cụ: sợ.
Quá trình này vừa dài vừa ngắn, sau khi Lưu Song ngất đi vì đau đớn, lại lần nữa mửo mắt ra.
Bầu trời lại đổ mưa tí tách như cũ, gió thổi tung rèm sa, nàng đột ngột bật dậy từ trên giường, phát hiện lại trở về cảnh tượng ban đầu. Nàng cúi đầu nhìn, vẫn là bàn tay nhỏ bé, thân thể nhỏ bé.
Quả nhiên, nhóm Tiên tì lại lần nữa nghị luận.
"Thiếu chủ vẫn còn ngủ sao?"
Lưu Song đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, rốt cuộc cũng ý thức được sự đáng sợ của Bát Khổ cốc. Không được, cứ tiếp tục như vậy, không chỉ có ai phách và cụ phách, sau khi hỉ, nộ, ái, ố, dục bị chia lìa, thì ba hồn của nàng cũng sẽ không giữ được, sẽ vì trái tim sợ hãi của nguyên chủ mà chết trong Bát Khổ cốc.
Nguyên chủ sợ hãi với vì bản thân vô năng, liên lụy Không Tang hủy diệt, còn nhỏ như vậy, bất lực nhìn mẫu thân vì mình mà bị thương mà chết.
Trong Bát Khổ cốc toàn bộ đều trở thành sự thật, ác mộng vĩnh viễn tuần hoàn, cho đến khi người đó hồn phi phách tán.
Mắt thấy thân thể này là tìm đến cửa phòng Tử phu nhân.
Lưu Song cắn môi, cố gắng chủ động khống chế thân thể. Đây đều là giả, Thiếu U còn đang ở trong Bát Khổ cốc chờ nàng! Y cũng không có khả năng làm ra chuyện đoạt linh mạch và linh tủy của người khác như vậy.
Lưu Song bừng tỉnh nhận ra, vì sao lúc trước nguyên chủ lại muốn hủy hôn ước với Thiếu U, không phải là vì luyến mộ Phong Phục Mệnh, mà là bởi vì có người sử dụng thủ đoạn, khiến nguyên chủ có một giấc mộng giống như vậy.
Cho nên khi tỉnh mộng, nguyên chủ mới không màng tất cả để từ hôn. Lưu Song cắn răng, Mật Sở!
Đáng tiếc hiện giờ đã vào Bát Khổ, Lưu Song vốn tưởng rằng có thể không chế cơ thể, nhưng lại hoàn toàn không có khả năng.
Nàng giống con rối bị điều khiển, hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại cơn ác mộng trong lòng nguyên chủ.
*
Hồn phách màu đỏ đậm và màu xanh lơ của Lưu Song phiêu tán, chưa kịp tan đi, đã được Yến Triều Sinh dù giận vẫn quay lại gom lại bỏ vào trong lòng ngực.
Khi Yến Triều Sinh trở về, thầm nghĩ, muốn chết cũng không thể để nàng chết ở chỗ này, tốt xấu gì nàng cũng là hậu duệ Xích Thủy, hắn ăn mới không lỗ. Nếu nàng muốn đi theo tên ngụy quân tử Tức Mặc Thiếu U kia chịu chết, không bằng chết có ý nghĩa, cống hiến một chút cho hắn, trả lại cho hắn số tu vi vì nàng mà mất.
Không ngờ khi tới đây, Lưu Song ở trong Bát Khổ cốc bị phiên tán ai phách và cụ phách, đáng thương hoảng loạn giống như một đứa trẻ đang tìm sự che chở, bởi vì sợ hãi quỷ quái xung quanh, mà đâm đầu vào lòng ngực hắn.
Hồn phách không biết ấm lạnh, cũng không có ký ức, chỉ hiểu thiện ý và ác ý. Trong Quỷ vực, chúng nó chỉ cảm nhận được người trước mặt không có ý tổn thương bọn chúng, không màng tất cả lao vào trong lòng ngực hắn.
Trùng hợp lao vào trong lòng ngực của Yến Triều Sinh, chỗ trái tim.
Hồn phách nhẹ tênh, mắt Yêu đặc thù của Yến Triều Sinh có thể nhìn thấy, cái va chạm nhẹ đó, rõ ràng không có chút thương tổn nào, lại khiến cho hắn cảm thấy lạnh lẽo và tức giận đến mức không biểu đạt được.
Hắn nắm lấy chúng mà nhìn, rất tốt, hai sợi phách này, một sợi đang ủy khuất ở trong lòng bàn tay hắn khóc thút thít, một sợi thì đang run bần bật.
Yến Triều Sinh cười lạnh một tiếng, đặt chúng vào trong lòng ngực, đi đến mộ Quỷ vương.
Đến bây giờ nàng mới biết, tên ngụy quân tử kia không đáng tin, hồn tan biến mới nhào vào lòng ngực hắn khóc, lúc trước khi ở bên ngoài sao còn không biết chịu thua, chém đinh chặt sắt mà chọn Tức Mặc Thiếu U?
Hắn cảm thấy châm chọc, Tức Mặc Thiếu U lại dám mang nàng vào Bát Khổ cốc sao?
Khi Yến Triều Sinh mang theo ai phách và cụ phách đến mộ Quỷ vương, đôi mắt đã thành màu bạc. Tất cả những gì là hư vô trong mắt người khác, trong mắt hắn, là một sân khấu lảm nhảm và ca hát lố bịch.
Hắn vỗ vỗ hai phách đang ủy khuất động đậy trong lòng ngực, bực bội nói: "Hãy đợi ta."
Dưới sân khấu, nơi tối tăm như mực, chính là chỗ chôn xương người, Bát Khổ cốc.
Cái gọi là Bát Khổ, không khác gì sinh, lão, bệnh, tử, cầu mà không được, gặp mà oán hận, yêu mà biệt ly, đầy rẫy ngũ âm*.
*Ngũ âm: năm âm điệu trong âm nhạc cổ truyền Trung Hoa, gồm: Cung, Thương, Giốc, Chủy và Vũ.
Không ai có thể trải qua toàn bộ những điều này, bất kể là phàm nhân hay là Tiên, mỗi người đều có nhược điểm.
Yến Triều Sinh đen mặt.
Nơi này, hắn dĩ nhiên cũng không dám đi, dã tâm và khát vọng của hắn quá lớn, không có khả năng chịu đựng được đau đớn của Bát Khổ cốc.
Hắn cau mày, không nên đi vào, hắn điên mới đi vào.
Quay đầu lại cũng không phải không có thu hoạch, bây giờ đã có được hai sợi phách, nuốt ít còn hơn không, tội gì phải chui vào Bát Khổ cốc, vớt người ra?
Nhưng thứ bay ra lại là ai phách và cụ hách, vừa buồn bã vừa sợ hãi, chẳng ngọt ngào gì.
Yến Triều Sinh đứng ngoài mộ Quỷ vương, ôm lấy phách tán đang khóc thút thít trong lòng ngực, khóc cái gì, phiền chết. Có giục hắn hắn cũng sẽ không đi vào, hắn không ngốc.
Lúc này một sợi phách màu hồng nhạt bay ra.
Yến Triều Sinh theo bản năng duỗi tay, muốn nắm lấy nó.
Ai ngờ phách tán ngây thơ mang theo ấm áp, nhào thẳng đến mặt hắn, giống như một nữ lưu manh làm nũng, lỗ mãng hôn lên, ấm áp giống như chuồn chuồn lướt nước.
Yến Triều Sinh cắn răng, nhanh chóng kéo nó xuống.
Đây là... ái* phách của nàng.
*Ái: yêu.
Trong ba phách phiêu tán, đây là phách hắn ghét nhất! Phách tán phấn hồng không thể hiệu được sự ghét bỏ và bất mãn của hắn, hai phách còn lại truyền tới áp lực và sợ hãi, còn nó lại giống một đứa trẻ, cọ tới cọ lui trong vạt áo của hắn.
Rất nhiều lần chạm vào chiếc vảy lạnh như băng của hắn.
Yến Triều Sinh quả thực muốn điên lên, bắt lấy nó, hung ác nói: "Lão tử nuốt ngươi trước ngươi tin không?"
Phách tán hồng nhạt nghe không hiểu, quấn quanh ngón tay hắn, còn làm nũng.
Hắn nhìn chằm chằm nó, kỳ thật không có gì đẹp, chỉ là một phách tán, còn không nhìn ra hình người nho nhỏ, một lúc lâu sau Yến Triều Sinh mới cảm thấy thật sự không có gì đẹp, một lần nữa nhét nó trở lại lồng ngực.
"Nhìn mặt mùi hai phách tán kia đi." Hắn mím môi, "Tuyệt đối không phải ngươi."
Hắn cất bước vào mộ Quỷ vương, âm khí ào ào kêu khóc, cuốn quần áo hắn tung bay, Yến Triều Sinh không phản kháng, để mặc bọn chúng kéo hắn vào Bát Khổ cốc.
Hắn ổn định thân thể rơi xuống đất, Yêu đồng mở ra hết cỡ, màu bạc rực rõ trông quỷ quyệt lại lạnh băng.
Cảnh tượng trước mắt rơi vào Yêu đồng của Yến Triều Sinh, tràn ngập những ý niệm bi thương màu trắng lột trần hồn phách, một khi nó dính lên linh hôn, sẽ xé rách hồn phách ra.
Bát Khổ cốc, hắn trầm tư, nghĩa là muốn thế nhân nếm hết tất cả các loại khổ sở, vĩnh viện chịu tra tấn ở bên trong.
Nếu như vậy, cách tốt nhất để không rơi vào trận, chính là bị thương nhanh chóng và đau đớn hơn nó, nó sẽ không giáng thống khổ lên thân thể nữa?
Yến Triều Sinh nhắm mắt, lòng bàn tay xuất hiện một con dao ngắn, hung hăng rạch da thịt cánh tay mình.
Một tảng lớn vảy rắn đen nhanh rơi xuống, hắn không rên một tiếng, đi vào Bát Khổ cốc.
Cách này quả nhiên hữu dụng, Bát Khổ cốc ở trong mắt hắn không hề biến hóa, mỗi một khắc, Yến Triều Sinh tước một khối vảy.
Thân ảnh hắn bay nhanh qua, cuối cùng, hắn nhìn thấy thiếu nữ đang nằm trên mặt đất.
Nàng bị một cái kén màu trắng vô hình bao lấy, không thể nghe được hơi thở, thiếu hụt ba phách, e rằng hiện giờ thần thức đều đã mơ màng hồ đồ.
Yến Triều Sinh xẹt qua, định dùng con dao phá vỡ kén khổng lồ, kén không lồ không hề phản ứng, con dao lại bật ra.
Yến Triều Sinh nhíu mày, hắn không giống mấy Tiên quân nội lực thâm hậu kia, có các loại thiên tài địa bảo cứng cỏi ra tay. Sau khi đến Không Tang học nghệ, làm đệ tử thủ vệ, hắn thậm chí còn không có nổi một thanh Tiên kiếm.
Hắn trầm mặc nhìn nàng.
Ái phách dường như ở trong lòng ngực hắn không an phận mà cọ nguậy, Yến Triều Sinh hận không thể bóp chết nó: "Đừng làm loạn."
Thật sự không được.
Mắt thấy lại một sợi phách màu cam từ trong cơ thể thiếu nữ bay ra, là hỉ* phách. Yến Triều Sinh lạnh mặt, từ ngực nhổ vảy hộ tâm ra.
*Hỉ: vui.
Tự nhổ vảy mình, hắn đau đến toàn thân run rẩy.
Đây có lẽ là mảnh vảy đẹp nhất trên người hắn, nó không dính nhớp ghê tởm như những vảy rắn nhỏ khác, mà mang tia sáng vàng đen nhàn nhạt.
Hắn sắc mặt trắng bệch, cầm vảy hộ tâm, rạch cái kén trắng khổng lồ trên người Lưu Song.
Máu tươi tí tách, quả nhiên, vảy hộ tâm quý giá nhất trên người Yêu, sắc bén hơn phần lớn Tiên kiếm trên đời.
Đến khi ôm được thiếu nữ từ trong kén khổng lồ ra, suýt chút nữa hắn hao hết sức lực.
Yến Triều Sinh ôm lấy nàng, đừng thẳng không nổi, hẳn nửa quỳ thở dốc, đầu đau như búa bổ, hắn biết không thể đợi lâu, con đường đã đi qua quá dài, hắn không đủ tự tin ôm nàng trở về, một khi không giữ được tỉnh táo, cũng chỉ có thể cùng nàng chết ở Bát Khổ cốc.
Vậy chỉ còn một con đường, Yến Triều Sinh ngước mắt, đôi mắt bạc u lãnh nhìn cánh đồng sau lưng nàng, quỷ khí lành lạnh, rõ ràng mộ của Quỷ vương đời trước được giấu ở trong Bát Khổ cốc.
Hắn cắn răng, bế nàng đi vào trong.
*
Dưới quỷ khí đầy trời, rốt cuộc không hề bị Bát Khổ cốc khống chế, Yến Triều Sinh kêu lên một tiếng, té ngã xuống đất.
Thiếu nữ không hề hay biết người mình đè lên người hắn, đụng vào vết thương của hắn, khiến Yến Triều Sinh phát run.
Hắn không còn đủ sức đẩy nàng ra, tưởng tượng đến quanh thân đều là quỷ khí ăn mòn, hắn dứt khoát xoay người, đè nàng ở dưới thân.
Vạn Hồn trủng hắn cũng đã trải qua, nơi này cũng không khác biệt lắm. Nàng thiếu khuyết phách tán không thể chịu được đám quỷ khí đó, hắn lại có thể cản trở.
Lớn đến thế này, Yến Triều Sinh chưa từng trải qua chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nàng ở dưới thân hắn, hô hấp nhẹ nhàng, mạng lụa che mặt, lông mi dài cong vút. Nhìn thế này, cũng không phải không vừa mắt.
Hắn vốn nên đau, bị thương thành ra như vậy, hắn cũng nên giận, giận đến mức đầu óc của mình hôm nay quả thực không được tỉnh táo.
Nhưng hắn vẫn che chở nàng, từ sát trận Bát Hoang đi ra, ngực ào át máu, đôi đồng tử bạc phản chiếu bộ dáng của nàng, bốn phách tán trong lòng ngực xao động, hắn lại bất giác cảm thấy hối hận không tên.
Yến Triều Sinh khó khăn thả bốn sợi phách tán ra.
Hồn về chủ nhân, tiến vào trong thân thể Lưu Song, sắc mặt trắng bệch của nàng cuối cùng cũng tốt lên chút, ngón tay nắm chặt, tựa hồ đang gặp phải ác mộng.
Dưới mạng che mặt, nang vô thức nỉ non điều gì đó, Yến Triều Sinh bất lực ngã lên người nàng, hai người gần nhau như vậy, hắn lập tức nghe rõ tiếng nỉ non mơ hồ của Lưu Song.
Yêu mất đi vảy hộ tâm, yếu ớt bất lực, ngực còn rỉ đầy máu. Phía sau là ngàn luồng quỷ khí lạnh lẽo, hắn nghe thấy nàng ở trong mộng nhẹ nhàng gọi một người.
"Thiếu U..."
Yến Triều Sinh sắc mặt nháy mắt trở nên lạnh lẽo đến trắng bệch.
Nàng trải qua giai đoạn trưởng thành trong ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ Xích Thủy Lưu Song vẫn luôn hiểu phụ thân cần một thiếu chủ như thế nào, nàng không thể để bị nghi ngờ là một nữ nhi khiến bọn họ mất mặt.
Nàng nghe nói Phong thị Thái tử Phong Phục Mệnh, sinh ra với tiếng rồng ngâm chín tầng mây*, phương Bắc có Côn Luân Tức Mặc thiếu chủ, sinh ra liền khiến cho bốn dòng nước trên đỉnh núi biến thành một dòng sông linh.
*Cửu tiêu long ngâm: tiếng rồng ngâm chín tầng mây.
Nhóm thiên chi kiêu tử mang huyết mạch Thượng cổ này, mỗi người đều có Thần lực to lớn.
Duy nhất một mình nàng, sinh ra bình thường, thậm chí hồn phách còn không hoàn chỉnh. Tử phu nhân thậm chí còn giành thời gian rất lâu để mở linh thức cho nàng, dạy nàng nói chuyện, kiên nhẫn dạy nàng dùng Tiên quyết, dạy nàng bay trên không trung.
Nhưng nàng luôn gặp rắc rối, hiện giờ còn hại Tử phu nhân thành ra như vậy.
Lưu Song cảm nhận được phiền muộn và thống khổ sâu xa trong nguyên chủ, cảm giác thật bại bất lực cùng tự trách, tựa nhi một con chim ưng con cố gắng bay lên rồi rơi xuống mình đầy thương tích, mới phát hiện mình chỉ là một con én gãy cánh giữa bầy đại bàng.
Sau đêm đó, nguyên chủ bắt đầu thay đổi.
Nàng không phân rõ thật giả, không phân biệt được ai thiện ai ác, sợ lại tổn thương đến Tử phu nhân và Xích Thủy Xung, liền biến mình thành một kẻ không tin một ai, nàng trở nên đa nghi, táo bạo và dễ giận.
Điều mà thân thể nhỏ bé này làm được nhiều nhất, chính là ngày ngày đêm đêm trộm tu luyện. Mặc dù tiểu cô nương tu luyện cũng không có hiệu quả.
Trong ký ức của nguyên chủ, Lưu Song còn thấy Mật Sở.
Thì ra sau khi linh mạch Xích Thủy bắt đầu dần dần khô kiệt, từng tấc vỡ vụn, cần có người luôn canh giữ và sửa chữa, tộc trưởng tộc Lâu thị xin ra trận, đến trấn thủ linh mạch ở Nam Tiên cảnh. Thỉnh cầu duy nhất chính là, mong vợ chồng cảnh chủ giúp đỡ chăm sóc cho nữ nhi của ông ta là Mật Sở.
Mật Sở sau khi vào thiên điện Không Tang, có vẻ được mọi người yêu thích. Nàng ta thông minh chu đáo, dịu dàng hào phóng, cũng vô cùng chăm chỉ chịu khổ.
Lưu Song lần đầu tiên nhìn thấy Mật Sở trong trí nhớ nguyên chủ, còn tưởng rằng mình nhận sai người!
Lúc này Mật Sở hoàn toàn khác so với người Lưu Song nhìn thấy sau này. Mặc dù vẫn có thể gọi là thiên tư động lòng người, nhưng lại hoàn toàn không giống những gì mình thấy.
Lưu Song mơ hồ nhớ tới, Phong Phục Mệnh từng nói, lúc đầu Mật Sở không như vậy.
Hiện giờ trước mắt, Mật Sở chủ động chăm sóc nguyên chủ, tiểu Tiên tử vừa sợ vừa mong, liên tục đuổi nàng ta đi, Mật Sở lại không chút ngại ngần, còn liên tiếp dạy không ít thuật pháp thú vị cho nguyên chủ xem, thường xuyên qua lại, tiểu Tiên tử cuối cùng cũng tiếp nhận bằng hữu này.
Đáng tiếc nguyên chủ dù thế nào cũng học không được, thấy nàng thất vọng, Mật Sở nhẹ giọng suy đoán: "Vượt qua lôi kiếp, mới có thể tăng tu vi. Song Song tu vi đình trệ, có phải có liên quan tới lôi kiếp cũng tới chậm hay không?"
Tiểu Tiên tử nhìn qua.
Mật Sở nhẹ nhàng cười.
Đêm nay, nguyên chủ ra ngoài cửa, trong tay run rẩy cầm cờ thiên lôi.
Lưu Song rất muốn ngăn cản nàng, nói với nàng lời Mật Sở nói không có ý tốt, nhưng Lưu Song sợ một khi ngăn cản, sẽ không thể nhìn thấy nguyên chủ đã trải qua những gì, cố nhịn không tự khống chế thân thể này.
Quả nhiên, tiểu Tiên tử đến đầm Cửu Tư, tự nhốt mình trong đài hoa sen, vung vẩy cờ thiên lôi trong tay.
Từng đạo thiên lôi đánh xuống, Lưu Song trong khối thân thể cảm nhận được những cơn đau vụn vặt.
Tiểu Tiên tử bất lực ngã trên đài hoa sen, nhìn chính mình trong hồ nước tĩnh lặng, nàng toàn thân là máu, ánh mắt trống rỗng: "Ta sẽ trở nên tốt hơn, sẽ không hại mẫu thân, sẽ nỗ lực bảo vệ Không Tang, ta có thể..."
Còn nếu không được nữa thì... Nàng ánh mắt ảm đạm mà nghĩ, người khác có thể cũng tốt.
Cha nói không sai, linh mạch Không Tang sắp khô kiệt, thiếu chủ là ai cũng được, là Truy Húc ca ca cũng tốt, Vũ Huyên cũng tốt, cho dù là Mật Sở, chỉ cần có thể bảo vệ Không Tang, không làm cha lo lắng thất vọng, không để mẫu thân lại chịu tổn thương như vậy nữa, ai làm thiếu chủ cũng được.
Nàng nguyện ý rút linh thủy trong cơ thể Xích Thủy đưa cho người đó, đổi lấy người đó phải bảo vệ gia đình nàng.
Lưu Song thở dài, may mắn thiên lôi trong cờ không phải là thiên lôi thật sự, chỉ là lôi điện dưới nhân gian thôi. Nàng nhìn tiểu thiếu chủ chịu đựng thương tổn ở đài sen, nhìn nàng lớn lên từng ngày.
Mọi thứ tưởng chừng như yên bình, nhưng Lưu Song lại âm thầm nhắc nhở trong tim, nàng vẫn nhớ mình đang ở trong Bát Khổ cốc, một nơi như vậy, không thể có lòng tốt mà để nàng sống sót bình yên như vậy.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, cũng tới ngày nguyên chủ và Thiếu U đính hôn ước.
Lưu Song nghĩ thầm, tới rồi, chính là lúc này, mọi thứ phía sau đề quen thuộc với nàng.
Theo diễn biến, nguyên chủ hẳn sẽ đến Côn Luân từ hôn. Nhưng cảnh tượng trước mặt lại không phải như vậy ——
Nguyên chủ trong Bát Khổ cốc, cõi lòng lại đầy mong đợi được gả cho Thiếu U.
Nguyên chủ sau khi biết được hôn ước, nghĩ thầm, nếu nàng không bảo vệ được Không Tang, thì để một người lợi hại bảo vệ Không Tang cũng tốt.
Chuyện xảy ra trước mắt hoàn toàn không giống với ký ức của Lưu Song.
Bọn họ thậm chí còn thuận lợi cử hành nghi thức hợp linh.
Lọt vào trong đôi mắt đỏ hoe, Lưu Song trong lòng dấy lên chút bất an, nhóm Tiên tử Tiên quân mải chúc phúc, ai nấy đều mang theo gương mặt tươi cười.
Bên cạnh còn có Thiếu U quen thuộc.
Dựa theo nghi thức hợp linh, nguyên chủ lấy ra máu đầu tim.
Trong lòng Lưu Song càng trở nên bất an.
Chỉ thấy Thiếu U bên cạnh nguyên chủ lạnh lùng cười, đột nhiên ra tay bóp cổ nàng, rút linh tủy của nàng!
Thiếu U trở tay đâm một nhát kiếm vào nàng.
Không ai ngờ được chuyện sẽ xảy ra như vậy, nguyên chủ không chút sức phản khác, sợ hãi nhìn Thiếu U, một nhát kiếm xuyên qua ngực kia lại không chút mảy may đả thương nguyên chủ.
Lưu Song ngơ ngác nhìn sang, trong lòng trầm xuống.
Máu tươi trào ra, kiếm đâm vào thân thể Tử phu nhân, một khắc cuối cùng mẫu thân của nguyên chủ đã chắn trước người nguyên chủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu U vuốt ve thanh kiếm, cười khẽ: "Ai lại chịu cưới một Tiên tử linh hồn khiếm khuyết ngốc nghếch chỉ để ngăn cản linh lực cạn kiệt cơ chứ? Nếu chiếm được linh mạch của Không Tang, Côn Luân mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn."
Phía sau y, vô số binh lính Côn Luân Tiên cảnh xông vào, nhóm Tiên quân mặc chiến giáp, và một trận chiến sắp nổ ra ở Tiên giới.
Thiếu U ngồi xổm xuống, bóp chặt cằm nguyên chủ, cười nói: "Đa ta ngươi, Không Tang thiếu chủ."
Mấy chữ cuối cùng, bị hắn nghiến đến cực kỳ châm chọc.
Lưu Song còn chưa kịp phản ứng, trái tim của nguyên chủ đã vô cùng đau đớn, cảm giác không kém gì hồn phách bị xé nát.
Có thứ gì đó từ trong cơ thể đang tách ra, suy sụp bất lực cùng thống khổ, giống như có một ngọn núi ép nàng đến mức thở không nổi.
Lưu Song nỗ lực giữ tỉnh táo, nhưng lại chỉ có thể nhìn ai* phách và cụ* phách tách ra khỏi cơ thể...
* Ai: buồn; Cụ: sợ.
Quá trình này vừa dài vừa ngắn, sau khi Lưu Song ngất đi vì đau đớn, lại lần nữa mửo mắt ra.
Bầu trời lại đổ mưa tí tách như cũ, gió thổi tung rèm sa, nàng đột ngột bật dậy từ trên giường, phát hiện lại trở về cảnh tượng ban đầu. Nàng cúi đầu nhìn, vẫn là bàn tay nhỏ bé, thân thể nhỏ bé.
Quả nhiên, nhóm Tiên tì lại lần nữa nghị luận.
"Thiếu chủ vẫn còn ngủ sao?"
Lưu Song đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, rốt cuộc cũng ý thức được sự đáng sợ của Bát Khổ cốc. Không được, cứ tiếp tục như vậy, không chỉ có ai phách và cụ phách, sau khi hỉ, nộ, ái, ố, dục bị chia lìa, thì ba hồn của nàng cũng sẽ không giữ được, sẽ vì trái tim sợ hãi của nguyên chủ mà chết trong Bát Khổ cốc.
Nguyên chủ sợ hãi với vì bản thân vô năng, liên lụy Không Tang hủy diệt, còn nhỏ như vậy, bất lực nhìn mẫu thân vì mình mà bị thương mà chết.
Trong Bát Khổ cốc toàn bộ đều trở thành sự thật, ác mộng vĩnh viễn tuần hoàn, cho đến khi người đó hồn phi phách tán.
Mắt thấy thân thể này là tìm đến cửa phòng Tử phu nhân.
Lưu Song cắn môi, cố gắng chủ động khống chế thân thể. Đây đều là giả, Thiếu U còn đang ở trong Bát Khổ cốc chờ nàng! Y cũng không có khả năng làm ra chuyện đoạt linh mạch và linh tủy của người khác như vậy.
Lưu Song bừng tỉnh nhận ra, vì sao lúc trước nguyên chủ lại muốn hủy hôn ước với Thiếu U, không phải là vì luyến mộ Phong Phục Mệnh, mà là bởi vì có người sử dụng thủ đoạn, khiến nguyên chủ có một giấc mộng giống như vậy.
Cho nên khi tỉnh mộng, nguyên chủ mới không màng tất cả để từ hôn. Lưu Song cắn răng, Mật Sở!
Đáng tiếc hiện giờ đã vào Bát Khổ, Lưu Song vốn tưởng rằng có thể không chế cơ thể, nhưng lại hoàn toàn không có khả năng.
Nàng giống con rối bị điều khiển, hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại cơn ác mộng trong lòng nguyên chủ.
*
Hồn phách màu đỏ đậm và màu xanh lơ của Lưu Song phiêu tán, chưa kịp tan đi, đã được Yến Triều Sinh dù giận vẫn quay lại gom lại bỏ vào trong lòng ngực.
Khi Yến Triều Sinh trở về, thầm nghĩ, muốn chết cũng không thể để nàng chết ở chỗ này, tốt xấu gì nàng cũng là hậu duệ Xích Thủy, hắn ăn mới không lỗ. Nếu nàng muốn đi theo tên ngụy quân tử Tức Mặc Thiếu U kia chịu chết, không bằng chết có ý nghĩa, cống hiến một chút cho hắn, trả lại cho hắn số tu vi vì nàng mà mất.
Không ngờ khi tới đây, Lưu Song ở trong Bát Khổ cốc bị phiên tán ai phách và cụ phách, đáng thương hoảng loạn giống như một đứa trẻ đang tìm sự che chở, bởi vì sợ hãi quỷ quái xung quanh, mà đâm đầu vào lòng ngực hắn.
Hồn phách không biết ấm lạnh, cũng không có ký ức, chỉ hiểu thiện ý và ác ý. Trong Quỷ vực, chúng nó chỉ cảm nhận được người trước mặt không có ý tổn thương bọn chúng, không màng tất cả lao vào trong lòng ngực hắn.
Trùng hợp lao vào trong lòng ngực của Yến Triều Sinh, chỗ trái tim.
Hồn phách nhẹ tênh, mắt Yêu đặc thù của Yến Triều Sinh có thể nhìn thấy, cái va chạm nhẹ đó, rõ ràng không có chút thương tổn nào, lại khiến cho hắn cảm thấy lạnh lẽo và tức giận đến mức không biểu đạt được.
Hắn nắm lấy chúng mà nhìn, rất tốt, hai sợi phách này, một sợi đang ủy khuất ở trong lòng bàn tay hắn khóc thút thít, một sợi thì đang run bần bật.
Yến Triều Sinh cười lạnh một tiếng, đặt chúng vào trong lòng ngực, đi đến mộ Quỷ vương.
Đến bây giờ nàng mới biết, tên ngụy quân tử kia không đáng tin, hồn tan biến mới nhào vào lòng ngực hắn khóc, lúc trước khi ở bên ngoài sao còn không biết chịu thua, chém đinh chặt sắt mà chọn Tức Mặc Thiếu U?
Hắn cảm thấy châm chọc, Tức Mặc Thiếu U lại dám mang nàng vào Bát Khổ cốc sao?
Khi Yến Triều Sinh mang theo ai phách và cụ phách đến mộ Quỷ vương, đôi mắt đã thành màu bạc. Tất cả những gì là hư vô trong mắt người khác, trong mắt hắn, là một sân khấu lảm nhảm và ca hát lố bịch.
Hắn vỗ vỗ hai phách đang ủy khuất động đậy trong lòng ngực, bực bội nói: "Hãy đợi ta."
Dưới sân khấu, nơi tối tăm như mực, chính là chỗ chôn xương người, Bát Khổ cốc.
Cái gọi là Bát Khổ, không khác gì sinh, lão, bệnh, tử, cầu mà không được, gặp mà oán hận, yêu mà biệt ly, đầy rẫy ngũ âm*.
*Ngũ âm: năm âm điệu trong âm nhạc cổ truyền Trung Hoa, gồm: Cung, Thương, Giốc, Chủy và Vũ.
Không ai có thể trải qua toàn bộ những điều này, bất kể là phàm nhân hay là Tiên, mỗi người đều có nhược điểm.
Yến Triều Sinh đen mặt.
Nơi này, hắn dĩ nhiên cũng không dám đi, dã tâm và khát vọng của hắn quá lớn, không có khả năng chịu đựng được đau đớn của Bát Khổ cốc.
Hắn cau mày, không nên đi vào, hắn điên mới đi vào.
Quay đầu lại cũng không phải không có thu hoạch, bây giờ đã có được hai sợi phách, nuốt ít còn hơn không, tội gì phải chui vào Bát Khổ cốc, vớt người ra?
Nhưng thứ bay ra lại là ai phách và cụ hách, vừa buồn bã vừa sợ hãi, chẳng ngọt ngào gì.
Yến Triều Sinh đứng ngoài mộ Quỷ vương, ôm lấy phách tán đang khóc thút thít trong lòng ngực, khóc cái gì, phiền chết. Có giục hắn hắn cũng sẽ không đi vào, hắn không ngốc.
Lúc này một sợi phách màu hồng nhạt bay ra.
Yến Triều Sinh theo bản năng duỗi tay, muốn nắm lấy nó.
Ai ngờ phách tán ngây thơ mang theo ấm áp, nhào thẳng đến mặt hắn, giống như một nữ lưu manh làm nũng, lỗ mãng hôn lên, ấm áp giống như chuồn chuồn lướt nước.
Yến Triều Sinh cắn răng, nhanh chóng kéo nó xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là... ái* phách của nàng.
*Ái: yêu.
Trong ba phách phiêu tán, đây là phách hắn ghét nhất! Phách tán phấn hồng không thể hiệu được sự ghét bỏ và bất mãn của hắn, hai phách còn lại truyền tới áp lực và sợ hãi, còn nó lại giống một đứa trẻ, cọ tới cọ lui trong vạt áo của hắn.
Rất nhiều lần chạm vào chiếc vảy lạnh như băng của hắn.
Yến Triều Sinh quả thực muốn điên lên, bắt lấy nó, hung ác nói: "Lão tử nuốt ngươi trước ngươi tin không?"
Phách tán hồng nhạt nghe không hiểu, quấn quanh ngón tay hắn, còn làm nũng.
Hắn nhìn chằm chằm nó, kỳ thật không có gì đẹp, chỉ là một phách tán, còn không nhìn ra hình người nho nhỏ, một lúc lâu sau Yến Triều Sinh mới cảm thấy thật sự không có gì đẹp, một lần nữa nhét nó trở lại lồng ngực.
"Nhìn mặt mùi hai phách tán kia đi." Hắn mím môi, "Tuyệt đối không phải ngươi."
Hắn cất bước vào mộ Quỷ vương, âm khí ào ào kêu khóc, cuốn quần áo hắn tung bay, Yến Triều Sinh không phản kháng, để mặc bọn chúng kéo hắn vào Bát Khổ cốc.
Hắn ổn định thân thể rơi xuống đất, Yêu đồng mở ra hết cỡ, màu bạc rực rõ trông quỷ quyệt lại lạnh băng.
Cảnh tượng trước mắt rơi vào Yêu đồng của Yến Triều Sinh, tràn ngập những ý niệm bi thương màu trắng lột trần hồn phách, một khi nó dính lên linh hôn, sẽ xé rách hồn phách ra.
Bát Khổ cốc, hắn trầm tư, nghĩa là muốn thế nhân nếm hết tất cả các loại khổ sở, vĩnh viện chịu tra tấn ở bên trong.
Nếu như vậy, cách tốt nhất để không rơi vào trận, chính là bị thương nhanh chóng và đau đớn hơn nó, nó sẽ không giáng thống khổ lên thân thể nữa?
Yến Triều Sinh nhắm mắt, lòng bàn tay xuất hiện một con dao ngắn, hung hăng rạch da thịt cánh tay mình.
Một tảng lớn vảy rắn đen nhanh rơi xuống, hắn không rên một tiếng, đi vào Bát Khổ cốc.
Cách này quả nhiên hữu dụng, Bát Khổ cốc ở trong mắt hắn không hề biến hóa, mỗi một khắc, Yến Triều Sinh tước một khối vảy.
Thân ảnh hắn bay nhanh qua, cuối cùng, hắn nhìn thấy thiếu nữ đang nằm trên mặt đất.
Nàng bị một cái kén màu trắng vô hình bao lấy, không thể nghe được hơi thở, thiếu hụt ba phách, e rằng hiện giờ thần thức đều đã mơ màng hồ đồ.
Yến Triều Sinh xẹt qua, định dùng con dao phá vỡ kén khổng lồ, kén không lồ không hề phản ứng, con dao lại bật ra.
Yến Triều Sinh nhíu mày, hắn không giống mấy Tiên quân nội lực thâm hậu kia, có các loại thiên tài địa bảo cứng cỏi ra tay. Sau khi đến Không Tang học nghệ, làm đệ tử thủ vệ, hắn thậm chí còn không có nổi một thanh Tiên kiếm.
Hắn trầm mặc nhìn nàng.
Ái phách dường như ở trong lòng ngực hắn không an phận mà cọ nguậy, Yến Triều Sinh hận không thể bóp chết nó: "Đừng làm loạn."
Thật sự không được.
Mắt thấy lại một sợi phách màu cam từ trong cơ thể thiếu nữ bay ra, là hỉ* phách. Yến Triều Sinh lạnh mặt, từ ngực nhổ vảy hộ tâm ra.
*Hỉ: vui.
Tự nhổ vảy mình, hắn đau đến toàn thân run rẩy.
Đây có lẽ là mảnh vảy đẹp nhất trên người hắn, nó không dính nhớp ghê tởm như những vảy rắn nhỏ khác, mà mang tia sáng vàng đen nhàn nhạt.
Hắn sắc mặt trắng bệch, cầm vảy hộ tâm, rạch cái kén trắng khổng lồ trên người Lưu Song.
Máu tươi tí tách, quả nhiên, vảy hộ tâm quý giá nhất trên người Yêu, sắc bén hơn phần lớn Tiên kiếm trên đời.
Đến khi ôm được thiếu nữ từ trong kén khổng lồ ra, suýt chút nữa hắn hao hết sức lực.
Yến Triều Sinh ôm lấy nàng, đừng thẳng không nổi, hẳn nửa quỳ thở dốc, đầu đau như búa bổ, hắn biết không thể đợi lâu, con đường đã đi qua quá dài, hắn không đủ tự tin ôm nàng trở về, một khi không giữ được tỉnh táo, cũng chỉ có thể cùng nàng chết ở Bát Khổ cốc.
Vậy chỉ còn một con đường, Yến Triều Sinh ngước mắt, đôi mắt bạc u lãnh nhìn cánh đồng sau lưng nàng, quỷ khí lành lạnh, rõ ràng mộ của Quỷ vương đời trước được giấu ở trong Bát Khổ cốc.
Hắn cắn răng, bế nàng đi vào trong.
*
Dưới quỷ khí đầy trời, rốt cuộc không hề bị Bát Khổ cốc khống chế, Yến Triều Sinh kêu lên một tiếng, té ngã xuống đất.
Thiếu nữ không hề hay biết người mình đè lên người hắn, đụng vào vết thương của hắn, khiến Yến Triều Sinh phát run.
Hắn không còn đủ sức đẩy nàng ra, tưởng tượng đến quanh thân đều là quỷ khí ăn mòn, hắn dứt khoát xoay người, đè nàng ở dưới thân.
Vạn Hồn trủng hắn cũng đã trải qua, nơi này cũng không khác biệt lắm. Nàng thiếu khuyết phách tán không thể chịu được đám quỷ khí đó, hắn lại có thể cản trở.
Lớn đến thế này, Yến Triều Sinh chưa từng trải qua chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nàng ở dưới thân hắn, hô hấp nhẹ nhàng, mạng lụa che mặt, lông mi dài cong vút. Nhìn thế này, cũng không phải không vừa mắt.
Hắn vốn nên đau, bị thương thành ra như vậy, hắn cũng nên giận, giận đến mức đầu óc của mình hôm nay quả thực không được tỉnh táo.
Nhưng hắn vẫn che chở nàng, từ sát trận Bát Hoang đi ra, ngực ào át máu, đôi đồng tử bạc phản chiếu bộ dáng của nàng, bốn phách tán trong lòng ngực xao động, hắn lại bất giác cảm thấy hối hận không tên.
Yến Triều Sinh khó khăn thả bốn sợi phách tán ra.
Hồn về chủ nhân, tiến vào trong thân thể Lưu Song, sắc mặt trắng bệch của nàng cuối cùng cũng tốt lên chút, ngón tay nắm chặt, tựa hồ đang gặp phải ác mộng.
Dưới mạng che mặt, nang vô thức nỉ non điều gì đó, Yến Triều Sinh bất lực ngã lên người nàng, hai người gần nhau như vậy, hắn lập tức nghe rõ tiếng nỉ non mơ hồ của Lưu Song.
Yêu mất đi vảy hộ tâm, yếu ớt bất lực, ngực còn rỉ đầy máu. Phía sau là ngàn luồng quỷ khí lạnh lẽo, hắn nghe thấy nàng ở trong mộng nhẹ nhàng gọi một người.
"Thiếu U..."
Yến Triều Sinh sắc mặt nháy mắt trở nên lạnh lẽo đến trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro