Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ
Cặn bã
Đằng La Vi Chi
2024-09-22 13:20:45
Ta không cố ý...
Thượng Cổ đại Yêu Thanh Văn sau khi chết, hóa thành hai thứ, một là roi lông phượng hoàng của Yến Triều Sinh, còn lại là một cảnh giới nhỏ nằm trong những chiếc linh vũ màu sắc rực rỡ.
Cảnh giới không lớn, vạn vật có quy luật sinh tồn riêng. Lúc trước Thanh Văn sợ con của mình Bát Hoang không dung, đặc biệt lấy thân tuẫn táng, hóa thành một vùng đất phong tỏa khí tức này.
Hiện giờ, trong trời đất nho nhỏ này chỉ có một quả trứng, một thiếu nữ toàn thân trần trụi, và một con rắn đen.
Lưu Song trúng Tình Hoa độc, Tình Hoa độc có công hiệu tàn phá linh trí trong thời gian ngắn.
Nàng toàn thân nóng bừng, trôi nổi trong bể dục vọng, quên mất mình đã trở thành Xích Thủy Lưu Song. Nàng mơ hồ cho rằng, bản thân mình vẫn ở bảy trăm năm sau, là một tiểu Tiên thảo ở núi Kình Thương chờ đợi Yêu Vương phu quân trở về.
Giờ phút này, tiểu Tiên thảo tủi thân không thôi, nàng mơ màng nhận ra mình bị ám toán.
Túc Luân đại nhân trước kia từng mang rất nhiều thoại bản cho nàng xem, trong những thoại bản đó có rất nhiều tình huống giống với nàng.
Nếu là nữ chính thì tốt hơn một chút, sẽ gặp được một anh hùng giúp nàng giải độc, từ đó tướng tài giai nhân, cùng nhau bạc đầu.
Còn nếu không phải là vai chính, thì thảm, bị kẻ xấu làm ô uế, đau khổ cả đời.
Người sau thật sự quá thảm.
Làm tiểu Tiên thảo, Lưu Song không nhớ rõ tình cảm dành cho Yến Triều Sinh, nhưng vẫn nhớ rõ một chuyện, hắn chính là phu quân của mình.
Yêu quân Bệ hạ đẹp nhất Bát Hoang.
Nếu là phu quân, trong hoàn cảnh này cùng hắn hoan hảo, cũng xem như phu thê ân ái, nàng cũng từng yêu hắn, hắn còn xinh đẹp, như vậy không lỗ. Nếu là người khác...
Nàng miễn cưỡng từ thần thức hỗn loạn tỉnh lại, liền thấy một con rắn đen lạnh như băng.
Đồng tử của nó sắc bén và lạnh lẽo, giờ phút này, có thứ gì đó lạnh lẽo đang ở giữa hai chân nàng. Thân thể trắng nõn của nàng bị nó quấn vào ngực, nàng không thoải mái mà kêu lên một tiếng.
Tiểu Tiên thảo có chút choáng váng, theo bản năng khép chặt hai chân lại, không cho Yêu vật trước mắt tiến thêm một bước.
Nàng xong đời mà nghĩ, thì ra còn có loại tình huống thứ ba, tình huống đặc biệt tồi tệ.
Nàng run rẩy, một lúc lâu sau mới nhả được mấy chữ: "Ngươi to... to gan..."
Yêu xà này xong rồi, đúng là xong rồi! Nàng là nữ nhân của Yêu quân, đại Yêu trước mắt thuộc Yêu tộc lại dám động đến nữ nhân của Yêu quân.
Bởi vì nàng tỉnh táo được một lúc, rắn đen dừng lại, nhìn nàng.
Nguyên thân của nó kỳ thật cũng không khó coi.
Lưu Song chưa từng nhìn thấy nguyên thân của Yêu tộc nào như vậy, ba phần giống rắn, ba phần giống rồng, bốn phần giống giao. Nó mang cảm giác uy vũ mà Xà tộc không có, vảy màu đen, trong tiểu cảnh giới ảm đạm, tuy dữ tợn nhưng lại mang ánh sáng nhàn nhạt.
Nhưng mà, Lưu Song không thể không bài xích nó.
Một khắc nàng tỉnh táo lại, rõ ràng cảm nhận được Yêu tộc trước mắt này có ác ý với mình.
Quằn quại, quay cuồng, nửa nổi loạn nửa điên cuồng, cố tình hành hạ nàng.
Có lẽ nó không ngờ rằng, nàng sẽ có lúc tỉnh táo thế này.
Hai người giằng co một hồi lâu, Tình Hoa độc lại lần nữa phát tác. Lưu Song thậm chí còn không có thời gian sợ hãi và khiếp đảm, lại lần nữa bị Tình Hoa độc tấn công, nàng khó chịu đến muốn khóc. Con rắn này cũng đã nhìn ra, ánh mắt ác ý ti tiện, cố tình trêu đùa nàng, tách đôi chân thon dài đang run rẩy của nàng ra.
Nó không làm tới, như đang chờ nàng trong trạng thái nửa mơ màng mà cầu xin.
Dù không được tỉnh táo, Lưu Song vẫn cảm nhận được, hắn đang cố tình khi dễ nàng.
Nàng chớp chớp mắt, nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, là phi tử nhận ngàn ân vạn sủng của Yêu quân, nàng nhịn không dám khóc.
Yến Triều Sinh chưa từng khi dễ nàng như vậy, nàng cũng không sợ Yêu tộc, bởi vì nói đến, nguyên thân của nàng cũng là một tiểu Tiên thảo.
Nhưng nguyên thân của Yêu tộc khổng lồ dữ dội như vậy, dùng nguyên thân hoan ái, đối với nàng, một người nhỏ yếu hơn hắn rất nhiều, không khác gì lăng nhục.
Lưu Song ý thức không được tỉnh táo, ký ức vẫn dừng lại ở thời điểm vẫn chưa giải linh với Yêu quân, chỉ mơ hồ nhớ rằng, phu quân của mình chưa từng dùng nguyên thân khi dễ nàng.
Nghĩ như vậy, bản thân nàng còn thảm hơn cả nữ tử phàm nhân ác độc trong thoại bản. Đau khổ kinh hoàng, hỗn loạn sợ hãi, nàng đá chân, muốn thoát khỏi nó.
Nàng nức nở mà đá nó, vẫn cho rằng mình là tiểu Tiên thảo, theo bản năng cầu cứu lấy phu quân, nói: "Yến Triều Sinh, chàng đâu mất rồi, cứu ta..."
Rắn đen vốn dĩ lạnh lùng cười nhạo nhìn phản ứng đáng thương của nàng.
Chợt thân hình cứng đờ.
Lưu Song chỉ tỉnh táo một lát, lại bị Tình Hoa độc hoàn toàn bao phủ ý thức, mơ màng hồ đồ dựa dẫm vào người đại Yêu.
Vảy lạnh băng, giống như khối sắt đen lạnh lẽo, lạnh đến thật xương tủy.
Lạnh như vậy, lại khắc chế rất tốt Tình Hoa độc trong cơ thể nàng, nguyên thân của đại Yêu không được ổn định, ở trong tiểu cảnh giới vẫn không kiềm chế được yêu khí.
Rất nhanh, lông mi thật dài của nàng phủ một tầng sương lạnh màu trắng.
Nàng cảm nhận được, cái đuôi quấn lấy vòng eo của mình đã buông ra, nàng được đặt xuống đất.
Lúc tiểu Tiên thảo linh lực tràn đầy, nước mắt rất nhiều, nàng khó chịu ôm lấy cái đuôi của hắn, bị hắn vô tình đánh vào tay.
Mấy chiếc vòng bạc từ trên trời rơi xuống trói nàng kín mít.
Lúc nàng tỉnh táo lại, đại Yêu kia không nói một lời. Lưu Song khẳng định, hắn nhất định có thù oán với mình, bằng không vì sao ngay lúc nàng tỉnh lại, cố ý tra tấn nàng, lúc nàng không tỉnh táo và khó chịu nhất, hắn không hề giao hoan với nàng.
Tình Hoa độc hoàn toàn nhấn chìm nàng vào thức hải, chuyện xảy ra phía sau, nàng không còn ký ức.
*
Rắn đen hóa thành thiếu niên, ngồi bên cạnh nàng.
Sau khi trầm mặc thật lâu, hắn hận đến bật cười, véo véo mặt nàng, cởi y phục của mình đắp lên người nàng.
Yến Triều Sinh vẫn mặc trang phục đệ tử Không Tang, lúc hắn từ Không Tang Tiên cảnh ra ngoài, vẫn còn mang cảm giác tự hào lần đầu tiên được ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ, xiêm y này được hắn trân trọng, không ngờ sau đó lại chở nên châm chọc như vậy.
Giống như hắn vẫn luôn nói với chính mình, số phận bi thảm của Tất Tuần, hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.
Thiếu nữ đang đắp y phục của hắn, còn đáng giận hơn Tịch Vân.
Nàng thân phận cao quý hơn Tịch Vân, xinh đẹp hơn Tịch Vân, dễ khóc hơn Tịch Vân, cũng biết xem xét thời thế hơn Tịch Vân. Tương lai, có lẽ còn tàn nhẫn hơn cả Tịch Vân.
Hắn cứ vậy mà dừng lại, so với nàng càng khó chịu hơn, hắn quay đầu đi, nhấn mạnh vào trái tim của mình để giữ tỉnh táo.
Không có vảy hộ tâm, chạm vào một cái là đau.
Trong cơn đau nhức, hắn mới khắc chế được bản năng của thân thể, mới có thể chăm sóc nàng.
Đôi mắt của thiếu nữ không còn ánh sáng, vừa nhìn đã biết thần trí đã không còn tỉnh táo. Tà tính trong Yêu thân của hắn vẫn còn đó, hắn không khỏi nhớ lại hương vị vừa rồi của nàng, gần như hối hận vì đã để nàng đi ngay từ đầu.
Hắn đã làm đau nàng.
Im lặng hồi lâu, mắt hắn hóa bạc, chỉ có lúc này, công pháp của hắn mới là mạnh nhất. Yến Triều Sinh không hề dễ chịu hơn nàng, sự tồn tại của nàng với hắn mà nói, vốn không khác gì Tình Hoa độc.
Thiếu nữ cách đó không xa bị hắn áp chế trong thời gian ngắn, khó chịu đến rơi nước mắt.
Nước mắt rơi vào mái tóc dài, trông đáng thương cực kỳ. Hắn mặt vô cảm nhìn một lát, trái tim như bị ấn đau.
Hóa nguyên thân, thường là thời điểm hung tàn nhất của Yêu.
Tiểu Yêu dù khi còn nhỏ, ngày hóa nguyên thân nhất định sẽ đi săn thấy máu. Hôm nay hắn đi săn chưa một ai bị giết, nhưng lại có... đổ máu.
Hắn nhìn chỗ nào đó bị quần áo mình che lại, sắc mặt căng thẳng. Không biết vì sao vừa rồi nàng lại gọi tên mình, mối hận và cơn tức giận này lại dâng trào.
Yến Triều Sinh không ngờ, có một khắc tâm tình của hắn lại có thể phức tạp như vậy.
Hắn cảm thấy khó chịu, vui thích lại thống khổ. Nàng kêu hắn cứu nàng, nhưng nàng không biết, kẻ làm nàng sợ hãi cũng chính là hắn.
Thấy nàng khóc, hắn giơ tay lau nước mắt nàng đi.
Biết nàng hiện tại không nhận ra ai, hắn nói: "Đừng khóc, ta còn đau hơn nàng."
Thiếu nữ nước mắt nóng hổi khiến đầu ngón tay hắn khẽ run. Tình Hoa độc cắn nuốt ý thức, người sẽ trở nên yếu ớt mà tủi thân, khuôn mặt hắn mới lau khô nước mắt lại rơi lệ đầy.
Yến Triều Sinh cố gắng trở nên lạnh nhạt, tránh đi trên con đường cũ của Tất Tuần ngu xuẩn kia, lạnh lùng nói: "Chịu đựng chút."
Tình Hoa độc không phải thứ thuốc ti tiện của nhân gian, không phải không khống chế là sẽ chết, chỉ nóng rát khó chịu mà thôi. Chịu đựng qua là có thể sống, nhưng cần phải chịu khổ vài ngày, pháp lực cũng suy giảm không ít.
Thiếu nữ khẽ nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, hai má ửng hồng, khó chịu đến khóc không thành tiếng.
Hắn trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía quả trứng Yêu ở một bên.
Nó vô thanh vô tức, nhưng tốt xấu gì cũng là hậu tự của Thượng Cổ Yêu tộc, hẳn không đến mức vô dụng. Yến Triều Sinh che lại trái tim mình, lấy ra một tâm mạch, đưa vào trong trứng Yêu. Hắn khụ một tiếng, kìm nén sự khó chịu.
Trứng Yêu xoay tròn, như được rót vào sinh mệnh, rất nhanh, một khe hở nứt ra.
Yến Triều Sinh không kịp nhìn nó thoát khỏi vỏ, nghiến răng nghiến lợi ôm lấy Lưu Song, để nàng tựa vào ngực mình.
Năm ngón tay mở rộng ra, che kín eo và bụng nàng.
Khí tức màu đỏ đậm truyền từ thân thể nàng sang đầu ngón tay hắn, dần dần, toàn bộ Tình Hoa độc nhập vào thân thể hắn.
Một cảm giác nóng bức bao trùm lấy.
Thiếu nữ trong lòng ngực không khó chịu nữa, vừa rồi còn lăn lộn một lúc lâu, giờ phút này trong lòng ngực hắn nặng nề ngủ.
Yến Triều Sinh nhìn trán nàng một lúc, thiếu nữ ngủ càng say.
Nhân lúc bản thân còn tỉnh táo, Yến Triều Sinh nhìn về phía Yêu điểu đã thoát xác.
Quả trứng lớn như vậy, sau khi phá xác, Yêu điều chỉ to bằng bàn tay. Thân màu xanh lơ, lông tơ mềm mại, gót chân nhỏ vàng nhạt, ngửa đầu nhìn bọn họ.
Yến Triều Sinh cảm nhận được mình cùng còn Yêu điểu nhỏ yếu này tâm mạch tương liên, lạnh lùng phân phó nói: "Ta một ngủ đông một lúc, ngươi canh chừng tiểu cảnh giới lông vũ này, không được để bất kỳ ai tiến vào."
Tiểu Yêu điểu "pi" một tiếng.
"Còn nữa, đừng để nàng tỉnh trước, tất cả phải chờ lệnh của ta."
Tiểu Yêu điểu: "Pi!"
Yến Triều Sinh đặt thiếu nữ trong ngực xuống: "Bảo vệ nàng ấy, nếu nơi này là chỗ của mẫu thân ngươi, hãy duy trì kết giới này thật tốt."
Hắn đi đến một chỗ cách xa Lưu Song vài thước, khoanh chân ngồi xuống, trước khi bị Tình Hoa độc ăn mòn ý thức của mình, dùng băng lạnh đóng băng thân thể mình.
Mượn Yêu tính chống lại thống khổ từ Tình Hoa độc, rất nhanh, thân thể hắn bắt đầu kết băng.
Tiểu Yêu điểu chưa biết bay, cẩn thận nhảy tới, canh giữ cạnh Lưu Song, thi thoảng liếc nhìn huyền y thiếu niên trong băng.
Lúc nó bị đói, sẽ trở về vỏ trứng, vùi cái đầu nhỏ vào, hấp thu dinh dưỡng cơ thể mẹ để lại, ngay sau đó lại giương cánh ra, không để tiểu cảnh giới sụp đổ.
Lặp đi lặp lại mấy ngày, vỏ trứng cũng không còn, tiểu Yêu điểu đói đến thoi thóp, tận trung làm hết phận sự không để Lưu Song tỉnh lại, cũng không để tiểu cảnh giới sụp đổ.
Nhưng nó mới phá xác, vốn đã đói khát, cần ăn cơm, có thể sử dụng pháp lực nhưng không được nhiều, nếu chủ nhân không tỉnh lại, nó không duy trì được bao lâu.
Mắt thấy thiếu nữ sắp mở mắt ra, tiểu Yêu điểu lông xù xù gấp đến độ bay vòng quanh khối băng, biểu thị sự lo lắng.
Nó quá nhỏ, không dùng được pháp lực.
May mắn ngay sau đó, băng đen bỗng nhiên vỡ vụn, chủ nhân một thân huyền y của nó đến bên cạnh thiếu nữ, đầu ngón tay điểm nhẹ một chút, nàng lại lần nữa ngủ thiếp đi.
Tiểu thanh điểu kỳ quái mà nhìn, không hiểu vì sao chủ nhân không cho thiếu nữ xinh đẹp này tỉnh trước.
Yến Triều Sinh không hé răng, biến ra một cái thau tắm, đặt nàng vào.
"Quay lại." Hắn lạnh lùng nói.
Tiểu thanh điểu không biết hắn đang nói mình, cho đến khi bị đạp một cái thô bạo, nó mới dùng cánh che lại cái đuôi, cuống quýt quay đi.
Bản tính của Yêu loại vô cùng hiếu kỳ, một lúc lâu sau, nó nhịn không được âm thầm nhìn thoáng qua, trông thấy chủ nhân hung ác của nó đang tự tắm rửa cho thiếu nữ kia.
Hắn bịt mắt, mặt vô cảm, ánh mắt lạnh băng.
Một lúc lâu sau, chủ nhân biến ra một bộ y phục, mặc vào cho tiểu Tiên tử, hắn ôm lấy nàng, để nàng dựa vào lòng ngực, gỡ mảnh vải che mắt xuống, rồi ra lệnh nó: "Lại đây."
Tiểu Yêu điểu ân cần mà đến.
Chủ nhân hung ác của nó, đuôi mắt ửng hồng, nói với nó: "Có bản lĩnh gì không?"
Nó run bần bật một lúc lâu, có chút mơ hồ.
"Trị thương, có được không?"
Tiểu Yêu điểu ngẩng đầu nhìn hắn, hy vọng chủ nhân nói rõ hơn một chút, trị thương, chỉ cần có pháp lực là làm được, chủ nhân lạnh lùng tàn bạo như vậy, hiển nhiên pháp lực cao hơn nó nhiều, vì sao lại hỏi nó vấn đề như vậy?
Thiếu niên trầm mặc một lúc lâu, khó khăn nói: "Thuật pháp chữa trị, được không?"
Tiểu Yêu điểu: "?"
Nó nhìn theo tầm mắt của nhủ nhân, thấy thiếu nữ bị che lại, ngọc thể tốt đẹp, không lời gì để nói.
Dùng chung tâm mạch, hiển nhiên là người một nhà, Yến Triều Sinh thật sự cũng không xem nó là một tiểu bảo bảo Yêu điểu mới sinh.
Hắn dừng một chút, lạnh lùng cụp mắt giải thích: "Ta không phải cố ý, ta không có vào trong hoàn toàn, chỉ có vậy thôi."
"..." Pi pi.
Cặn bã.
*
Mấy con Yêu trong tháp gần đây vô cùng nhộn nhịp.
Khí tức của điện hạ mới đầu vẫn còn, sau lại không thấy đâu, tiểu Tiên tử mới đến kia cũng không thấy khí tức.
Nhóm Yêu tỏ vẻ thập phần lo lắng.
Dạ Mộ Lạc lại vô cùng bình tĩnh, hậu tự Tương Diêu không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.
Không chỉ có bọn chúng, thủ vệ Tiên tộc trong tháp cũng đều bị đánh thức, bắt đầu tìm kiếm yêu nghiệt xâm nhập vào trong tháp.
Ngoại trừ vị sư thúc kia của Lưu Song, vô cùng lo lắng cho tình hình của Lưu Song, tìm nàng khắp nơi.
Từng Tiên tộc đều phái người hồi bẩm về Tiên cảnh của mình, Dạ Mộ Lạc ra lệnh cho các Yêu tộc: "Không được có bất cứ hành động gì, cứ giống như trước là được."
Cuối cùng, gần nửa tháng sau, tầng ba mươi lăm đột nhiên xuất hiện hai người.
Lưu Song mở bừng mắt.
Nàng ngước mắt, liếc mắt thấy Yến Triều Sinh bên cạnh.
Hắn sắc mặt như thường, cụp mắt nhìn nàng: "Tỉnh rồi à?"
Lưu Song ngồi dậy, nàng thức hải hỗn độn, ký ức và hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu, nhớ tới gì đó, Lưu Song thân thể cứng đờ, cắn răng, ánh mắt giận dữ.
"Yến Triều Sinh, ngươi có nhìn thấy một con rắn đen không?"
Yến Triều Sinh dừng một chút: "Chưa từng, lúc ta vào, cô đã trúng Tình Hoa độc, ta đem cô vào tiểu cảnh giới lông vũ, cô dường như vẫn luôn gặp ác mộng."
"Ác mộng?" Nàng hoài nghi vạn phần, theo bản năng cảm nhận thân thể mình.
Yến Triều Sinh bình tĩnh nhắm mắt.
Một lúc lâu sau, Lưu Song phát hiện, đúng thật hình như là mình nằm mơ, thân thể của nàng không có gì bất thường, Tiên tộc cực kỳ nhạy bén với thân thể của mình, thậm chí, nguyên thân của nàng vẫn còn.
"Không đau..."
Tình Hoa độc cắn nuốt ý thức nàng, nàng tỉnh lại còn tưởng rằng mình là tiểu Tiên thảo, mơ một giấc mộng cũng là bình thường.
Lưu Song nhẹ nhàng thở phào.
Nhưng... Nàng nhìn Yến Triều Sinh trước mắt: "Sao ngươi lại ở trong tháp Trấn Yêu?"
Nếu trong tiểu cảnh giới kia là một giấc mộng, ký ức của nàng chỉ dừng lại ở một khắc bị Dạ Mộ Lạc ám toán. Kỳ quái chính là, Yến Triều Sinh rõ ràng đang ở Không Tang, nàng còn tác hợp hắn với Mật Sở, theo lý thì hắn phải ở Không Tang cùng Mật Sở bồi dưỡng tình cảm, sao lại xuất hiện trong tháp Trấn Yêu?
"Cô thật sự không biết?" Hắn ngước mắt.
"Đã qua nhiều ngày, xảy chuyện gì sao?"
Yến Triều Sinh: "Thiếu chủ, Xích Thủy cảnh chủ muốn tru sát yêu nghiệt ta, Không Tang các người không muốn chứa chấp ta."
Hồi lâu, hắn nói: "Còn cô, sao lại giao ta cho Mật Sở?"
Thượng Cổ đại Yêu Thanh Văn sau khi chết, hóa thành hai thứ, một là roi lông phượng hoàng của Yến Triều Sinh, còn lại là một cảnh giới nhỏ nằm trong những chiếc linh vũ màu sắc rực rỡ.
Cảnh giới không lớn, vạn vật có quy luật sinh tồn riêng. Lúc trước Thanh Văn sợ con của mình Bát Hoang không dung, đặc biệt lấy thân tuẫn táng, hóa thành một vùng đất phong tỏa khí tức này.
Hiện giờ, trong trời đất nho nhỏ này chỉ có một quả trứng, một thiếu nữ toàn thân trần trụi, và một con rắn đen.
Lưu Song trúng Tình Hoa độc, Tình Hoa độc có công hiệu tàn phá linh trí trong thời gian ngắn.
Nàng toàn thân nóng bừng, trôi nổi trong bể dục vọng, quên mất mình đã trở thành Xích Thủy Lưu Song. Nàng mơ hồ cho rằng, bản thân mình vẫn ở bảy trăm năm sau, là một tiểu Tiên thảo ở núi Kình Thương chờ đợi Yêu Vương phu quân trở về.
Giờ phút này, tiểu Tiên thảo tủi thân không thôi, nàng mơ màng nhận ra mình bị ám toán.
Túc Luân đại nhân trước kia từng mang rất nhiều thoại bản cho nàng xem, trong những thoại bản đó có rất nhiều tình huống giống với nàng.
Nếu là nữ chính thì tốt hơn một chút, sẽ gặp được một anh hùng giúp nàng giải độc, từ đó tướng tài giai nhân, cùng nhau bạc đầu.
Còn nếu không phải là vai chính, thì thảm, bị kẻ xấu làm ô uế, đau khổ cả đời.
Người sau thật sự quá thảm.
Làm tiểu Tiên thảo, Lưu Song không nhớ rõ tình cảm dành cho Yến Triều Sinh, nhưng vẫn nhớ rõ một chuyện, hắn chính là phu quân của mình.
Yêu quân Bệ hạ đẹp nhất Bát Hoang.
Nếu là phu quân, trong hoàn cảnh này cùng hắn hoan hảo, cũng xem như phu thê ân ái, nàng cũng từng yêu hắn, hắn còn xinh đẹp, như vậy không lỗ. Nếu là người khác...
Nàng miễn cưỡng từ thần thức hỗn loạn tỉnh lại, liền thấy một con rắn đen lạnh như băng.
Đồng tử của nó sắc bén và lạnh lẽo, giờ phút này, có thứ gì đó lạnh lẽo đang ở giữa hai chân nàng. Thân thể trắng nõn của nàng bị nó quấn vào ngực, nàng không thoải mái mà kêu lên một tiếng.
Tiểu Tiên thảo có chút choáng váng, theo bản năng khép chặt hai chân lại, không cho Yêu vật trước mắt tiến thêm một bước.
Nàng xong đời mà nghĩ, thì ra còn có loại tình huống thứ ba, tình huống đặc biệt tồi tệ.
Nàng run rẩy, một lúc lâu sau mới nhả được mấy chữ: "Ngươi to... to gan..."
Yêu xà này xong rồi, đúng là xong rồi! Nàng là nữ nhân của Yêu quân, đại Yêu trước mắt thuộc Yêu tộc lại dám động đến nữ nhân của Yêu quân.
Bởi vì nàng tỉnh táo được một lúc, rắn đen dừng lại, nhìn nàng.
Nguyên thân của nó kỳ thật cũng không khó coi.
Lưu Song chưa từng nhìn thấy nguyên thân của Yêu tộc nào như vậy, ba phần giống rắn, ba phần giống rồng, bốn phần giống giao. Nó mang cảm giác uy vũ mà Xà tộc không có, vảy màu đen, trong tiểu cảnh giới ảm đạm, tuy dữ tợn nhưng lại mang ánh sáng nhàn nhạt.
Nhưng mà, Lưu Song không thể không bài xích nó.
Một khắc nàng tỉnh táo lại, rõ ràng cảm nhận được Yêu tộc trước mắt này có ác ý với mình.
Quằn quại, quay cuồng, nửa nổi loạn nửa điên cuồng, cố tình hành hạ nàng.
Có lẽ nó không ngờ rằng, nàng sẽ có lúc tỉnh táo thế này.
Hai người giằng co một hồi lâu, Tình Hoa độc lại lần nữa phát tác. Lưu Song thậm chí còn không có thời gian sợ hãi và khiếp đảm, lại lần nữa bị Tình Hoa độc tấn công, nàng khó chịu đến muốn khóc. Con rắn này cũng đã nhìn ra, ánh mắt ác ý ti tiện, cố tình trêu đùa nàng, tách đôi chân thon dài đang run rẩy của nàng ra.
Nó không làm tới, như đang chờ nàng trong trạng thái nửa mơ màng mà cầu xin.
Dù không được tỉnh táo, Lưu Song vẫn cảm nhận được, hắn đang cố tình khi dễ nàng.
Nàng chớp chớp mắt, nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, là phi tử nhận ngàn ân vạn sủng của Yêu quân, nàng nhịn không dám khóc.
Yến Triều Sinh chưa từng khi dễ nàng như vậy, nàng cũng không sợ Yêu tộc, bởi vì nói đến, nguyên thân của nàng cũng là một tiểu Tiên thảo.
Nhưng nguyên thân của Yêu tộc khổng lồ dữ dội như vậy, dùng nguyên thân hoan ái, đối với nàng, một người nhỏ yếu hơn hắn rất nhiều, không khác gì lăng nhục.
Lưu Song ý thức không được tỉnh táo, ký ức vẫn dừng lại ở thời điểm vẫn chưa giải linh với Yêu quân, chỉ mơ hồ nhớ rằng, phu quân của mình chưa từng dùng nguyên thân khi dễ nàng.
Nghĩ như vậy, bản thân nàng còn thảm hơn cả nữ tử phàm nhân ác độc trong thoại bản. Đau khổ kinh hoàng, hỗn loạn sợ hãi, nàng đá chân, muốn thoát khỏi nó.
Nàng nức nở mà đá nó, vẫn cho rằng mình là tiểu Tiên thảo, theo bản năng cầu cứu lấy phu quân, nói: "Yến Triều Sinh, chàng đâu mất rồi, cứu ta..."
Rắn đen vốn dĩ lạnh lùng cười nhạo nhìn phản ứng đáng thương của nàng.
Chợt thân hình cứng đờ.
Lưu Song chỉ tỉnh táo một lát, lại bị Tình Hoa độc hoàn toàn bao phủ ý thức, mơ màng hồ đồ dựa dẫm vào người đại Yêu.
Vảy lạnh băng, giống như khối sắt đen lạnh lẽo, lạnh đến thật xương tủy.
Lạnh như vậy, lại khắc chế rất tốt Tình Hoa độc trong cơ thể nàng, nguyên thân của đại Yêu không được ổn định, ở trong tiểu cảnh giới vẫn không kiềm chế được yêu khí.
Rất nhanh, lông mi thật dài của nàng phủ một tầng sương lạnh màu trắng.
Nàng cảm nhận được, cái đuôi quấn lấy vòng eo của mình đã buông ra, nàng được đặt xuống đất.
Lúc tiểu Tiên thảo linh lực tràn đầy, nước mắt rất nhiều, nàng khó chịu ôm lấy cái đuôi của hắn, bị hắn vô tình đánh vào tay.
Mấy chiếc vòng bạc từ trên trời rơi xuống trói nàng kín mít.
Lúc nàng tỉnh táo lại, đại Yêu kia không nói một lời. Lưu Song khẳng định, hắn nhất định có thù oán với mình, bằng không vì sao ngay lúc nàng tỉnh lại, cố ý tra tấn nàng, lúc nàng không tỉnh táo và khó chịu nhất, hắn không hề giao hoan với nàng.
Tình Hoa độc hoàn toàn nhấn chìm nàng vào thức hải, chuyện xảy ra phía sau, nàng không còn ký ức.
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rắn đen hóa thành thiếu niên, ngồi bên cạnh nàng.
Sau khi trầm mặc thật lâu, hắn hận đến bật cười, véo véo mặt nàng, cởi y phục của mình đắp lên người nàng.
Yến Triều Sinh vẫn mặc trang phục đệ tử Không Tang, lúc hắn từ Không Tang Tiên cảnh ra ngoài, vẫn còn mang cảm giác tự hào lần đầu tiên được ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ, xiêm y này được hắn trân trọng, không ngờ sau đó lại chở nên châm chọc như vậy.
Giống như hắn vẫn luôn nói với chính mình, số phận bi thảm của Tất Tuần, hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.
Thiếu nữ đang đắp y phục của hắn, còn đáng giận hơn Tịch Vân.
Nàng thân phận cao quý hơn Tịch Vân, xinh đẹp hơn Tịch Vân, dễ khóc hơn Tịch Vân, cũng biết xem xét thời thế hơn Tịch Vân. Tương lai, có lẽ còn tàn nhẫn hơn cả Tịch Vân.
Hắn cứ vậy mà dừng lại, so với nàng càng khó chịu hơn, hắn quay đầu đi, nhấn mạnh vào trái tim của mình để giữ tỉnh táo.
Không có vảy hộ tâm, chạm vào một cái là đau.
Trong cơn đau nhức, hắn mới khắc chế được bản năng của thân thể, mới có thể chăm sóc nàng.
Đôi mắt của thiếu nữ không còn ánh sáng, vừa nhìn đã biết thần trí đã không còn tỉnh táo. Tà tính trong Yêu thân của hắn vẫn còn đó, hắn không khỏi nhớ lại hương vị vừa rồi của nàng, gần như hối hận vì đã để nàng đi ngay từ đầu.
Hắn đã làm đau nàng.
Im lặng hồi lâu, mắt hắn hóa bạc, chỉ có lúc này, công pháp của hắn mới là mạnh nhất. Yến Triều Sinh không hề dễ chịu hơn nàng, sự tồn tại của nàng với hắn mà nói, vốn không khác gì Tình Hoa độc.
Thiếu nữ cách đó không xa bị hắn áp chế trong thời gian ngắn, khó chịu đến rơi nước mắt.
Nước mắt rơi vào mái tóc dài, trông đáng thương cực kỳ. Hắn mặt vô cảm nhìn một lát, trái tim như bị ấn đau.
Hóa nguyên thân, thường là thời điểm hung tàn nhất của Yêu.
Tiểu Yêu dù khi còn nhỏ, ngày hóa nguyên thân nhất định sẽ đi săn thấy máu. Hôm nay hắn đi săn chưa một ai bị giết, nhưng lại có... đổ máu.
Hắn nhìn chỗ nào đó bị quần áo mình che lại, sắc mặt căng thẳng. Không biết vì sao vừa rồi nàng lại gọi tên mình, mối hận và cơn tức giận này lại dâng trào.
Yến Triều Sinh không ngờ, có một khắc tâm tình của hắn lại có thể phức tạp như vậy.
Hắn cảm thấy khó chịu, vui thích lại thống khổ. Nàng kêu hắn cứu nàng, nhưng nàng không biết, kẻ làm nàng sợ hãi cũng chính là hắn.
Thấy nàng khóc, hắn giơ tay lau nước mắt nàng đi.
Biết nàng hiện tại không nhận ra ai, hắn nói: "Đừng khóc, ta còn đau hơn nàng."
Thiếu nữ nước mắt nóng hổi khiến đầu ngón tay hắn khẽ run. Tình Hoa độc cắn nuốt ý thức, người sẽ trở nên yếu ớt mà tủi thân, khuôn mặt hắn mới lau khô nước mắt lại rơi lệ đầy.
Yến Triều Sinh cố gắng trở nên lạnh nhạt, tránh đi trên con đường cũ của Tất Tuần ngu xuẩn kia, lạnh lùng nói: "Chịu đựng chút."
Tình Hoa độc không phải thứ thuốc ti tiện của nhân gian, không phải không khống chế là sẽ chết, chỉ nóng rát khó chịu mà thôi. Chịu đựng qua là có thể sống, nhưng cần phải chịu khổ vài ngày, pháp lực cũng suy giảm không ít.
Thiếu nữ khẽ nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, hai má ửng hồng, khó chịu đến khóc không thành tiếng.
Hắn trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía quả trứng Yêu ở một bên.
Nó vô thanh vô tức, nhưng tốt xấu gì cũng là hậu tự của Thượng Cổ Yêu tộc, hẳn không đến mức vô dụng. Yến Triều Sinh che lại trái tim mình, lấy ra một tâm mạch, đưa vào trong trứng Yêu. Hắn khụ một tiếng, kìm nén sự khó chịu.
Trứng Yêu xoay tròn, như được rót vào sinh mệnh, rất nhanh, một khe hở nứt ra.
Yến Triều Sinh không kịp nhìn nó thoát khỏi vỏ, nghiến răng nghiến lợi ôm lấy Lưu Song, để nàng tựa vào ngực mình.
Năm ngón tay mở rộng ra, che kín eo và bụng nàng.
Khí tức màu đỏ đậm truyền từ thân thể nàng sang đầu ngón tay hắn, dần dần, toàn bộ Tình Hoa độc nhập vào thân thể hắn.
Một cảm giác nóng bức bao trùm lấy.
Thiếu nữ trong lòng ngực không khó chịu nữa, vừa rồi còn lăn lộn một lúc lâu, giờ phút này trong lòng ngực hắn nặng nề ngủ.
Yến Triều Sinh nhìn trán nàng một lúc, thiếu nữ ngủ càng say.
Nhân lúc bản thân còn tỉnh táo, Yến Triều Sinh nhìn về phía Yêu điểu đã thoát xác.
Quả trứng lớn như vậy, sau khi phá xác, Yêu điều chỉ to bằng bàn tay. Thân màu xanh lơ, lông tơ mềm mại, gót chân nhỏ vàng nhạt, ngửa đầu nhìn bọn họ.
Yến Triều Sinh cảm nhận được mình cùng còn Yêu điểu nhỏ yếu này tâm mạch tương liên, lạnh lùng phân phó nói: "Ta một ngủ đông một lúc, ngươi canh chừng tiểu cảnh giới lông vũ này, không được để bất kỳ ai tiến vào."
Tiểu Yêu điểu "pi" một tiếng.
"Còn nữa, đừng để nàng tỉnh trước, tất cả phải chờ lệnh của ta."
Tiểu Yêu điểu: "Pi!"
Yến Triều Sinh đặt thiếu nữ trong ngực xuống: "Bảo vệ nàng ấy, nếu nơi này là chỗ của mẫu thân ngươi, hãy duy trì kết giới này thật tốt."
Hắn đi đến một chỗ cách xa Lưu Song vài thước, khoanh chân ngồi xuống, trước khi bị Tình Hoa độc ăn mòn ý thức của mình, dùng băng lạnh đóng băng thân thể mình.
Mượn Yêu tính chống lại thống khổ từ Tình Hoa độc, rất nhanh, thân thể hắn bắt đầu kết băng.
Tiểu Yêu điểu chưa biết bay, cẩn thận nhảy tới, canh giữ cạnh Lưu Song, thi thoảng liếc nhìn huyền y thiếu niên trong băng.
Lúc nó bị đói, sẽ trở về vỏ trứng, vùi cái đầu nhỏ vào, hấp thu dinh dưỡng cơ thể mẹ để lại, ngay sau đó lại giương cánh ra, không để tiểu cảnh giới sụp đổ.
Lặp đi lặp lại mấy ngày, vỏ trứng cũng không còn, tiểu Yêu điểu đói đến thoi thóp, tận trung làm hết phận sự không để Lưu Song tỉnh lại, cũng không để tiểu cảnh giới sụp đổ.
Nhưng nó mới phá xác, vốn đã đói khát, cần ăn cơm, có thể sử dụng pháp lực nhưng không được nhiều, nếu chủ nhân không tỉnh lại, nó không duy trì được bao lâu.
Mắt thấy thiếu nữ sắp mở mắt ra, tiểu Yêu điểu lông xù xù gấp đến độ bay vòng quanh khối băng, biểu thị sự lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó quá nhỏ, không dùng được pháp lực.
May mắn ngay sau đó, băng đen bỗng nhiên vỡ vụn, chủ nhân một thân huyền y của nó đến bên cạnh thiếu nữ, đầu ngón tay điểm nhẹ một chút, nàng lại lần nữa ngủ thiếp đi.
Tiểu thanh điểu kỳ quái mà nhìn, không hiểu vì sao chủ nhân không cho thiếu nữ xinh đẹp này tỉnh trước.
Yến Triều Sinh không hé răng, biến ra một cái thau tắm, đặt nàng vào.
"Quay lại." Hắn lạnh lùng nói.
Tiểu thanh điểu không biết hắn đang nói mình, cho đến khi bị đạp một cái thô bạo, nó mới dùng cánh che lại cái đuôi, cuống quýt quay đi.
Bản tính của Yêu loại vô cùng hiếu kỳ, một lúc lâu sau, nó nhịn không được âm thầm nhìn thoáng qua, trông thấy chủ nhân hung ác của nó đang tự tắm rửa cho thiếu nữ kia.
Hắn bịt mắt, mặt vô cảm, ánh mắt lạnh băng.
Một lúc lâu sau, chủ nhân biến ra một bộ y phục, mặc vào cho tiểu Tiên tử, hắn ôm lấy nàng, để nàng dựa vào lòng ngực, gỡ mảnh vải che mắt xuống, rồi ra lệnh nó: "Lại đây."
Tiểu Yêu điểu ân cần mà đến.
Chủ nhân hung ác của nó, đuôi mắt ửng hồng, nói với nó: "Có bản lĩnh gì không?"
Nó run bần bật một lúc lâu, có chút mơ hồ.
"Trị thương, có được không?"
Tiểu Yêu điểu ngẩng đầu nhìn hắn, hy vọng chủ nhân nói rõ hơn một chút, trị thương, chỉ cần có pháp lực là làm được, chủ nhân lạnh lùng tàn bạo như vậy, hiển nhiên pháp lực cao hơn nó nhiều, vì sao lại hỏi nó vấn đề như vậy?
Thiếu niên trầm mặc một lúc lâu, khó khăn nói: "Thuật pháp chữa trị, được không?"
Tiểu Yêu điểu: "?"
Nó nhìn theo tầm mắt của nhủ nhân, thấy thiếu nữ bị che lại, ngọc thể tốt đẹp, không lời gì để nói.
Dùng chung tâm mạch, hiển nhiên là người một nhà, Yến Triều Sinh thật sự cũng không xem nó là một tiểu bảo bảo Yêu điểu mới sinh.
Hắn dừng một chút, lạnh lùng cụp mắt giải thích: "Ta không phải cố ý, ta không có vào trong hoàn toàn, chỉ có vậy thôi."
"..." Pi pi.
Cặn bã.
*
Mấy con Yêu trong tháp gần đây vô cùng nhộn nhịp.
Khí tức của điện hạ mới đầu vẫn còn, sau lại không thấy đâu, tiểu Tiên tử mới đến kia cũng không thấy khí tức.
Nhóm Yêu tỏ vẻ thập phần lo lắng.
Dạ Mộ Lạc lại vô cùng bình tĩnh, hậu tự Tương Diêu không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.
Không chỉ có bọn chúng, thủ vệ Tiên tộc trong tháp cũng đều bị đánh thức, bắt đầu tìm kiếm yêu nghiệt xâm nhập vào trong tháp.
Ngoại trừ vị sư thúc kia của Lưu Song, vô cùng lo lắng cho tình hình của Lưu Song, tìm nàng khắp nơi.
Từng Tiên tộc đều phái người hồi bẩm về Tiên cảnh của mình, Dạ Mộ Lạc ra lệnh cho các Yêu tộc: "Không được có bất cứ hành động gì, cứ giống như trước là được."
Cuối cùng, gần nửa tháng sau, tầng ba mươi lăm đột nhiên xuất hiện hai người.
Lưu Song mở bừng mắt.
Nàng ngước mắt, liếc mắt thấy Yến Triều Sinh bên cạnh.
Hắn sắc mặt như thường, cụp mắt nhìn nàng: "Tỉnh rồi à?"
Lưu Song ngồi dậy, nàng thức hải hỗn độn, ký ức và hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu, nhớ tới gì đó, Lưu Song thân thể cứng đờ, cắn răng, ánh mắt giận dữ.
"Yến Triều Sinh, ngươi có nhìn thấy một con rắn đen không?"
Yến Triều Sinh dừng một chút: "Chưa từng, lúc ta vào, cô đã trúng Tình Hoa độc, ta đem cô vào tiểu cảnh giới lông vũ, cô dường như vẫn luôn gặp ác mộng."
"Ác mộng?" Nàng hoài nghi vạn phần, theo bản năng cảm nhận thân thể mình.
Yến Triều Sinh bình tĩnh nhắm mắt.
Một lúc lâu sau, Lưu Song phát hiện, đúng thật hình như là mình nằm mơ, thân thể của nàng không có gì bất thường, Tiên tộc cực kỳ nhạy bén với thân thể của mình, thậm chí, nguyên thân của nàng vẫn còn.
"Không đau..."
Tình Hoa độc cắn nuốt ý thức nàng, nàng tỉnh lại còn tưởng rằng mình là tiểu Tiên thảo, mơ một giấc mộng cũng là bình thường.
Lưu Song nhẹ nhàng thở phào.
Nhưng... Nàng nhìn Yến Triều Sinh trước mắt: "Sao ngươi lại ở trong tháp Trấn Yêu?"
Nếu trong tiểu cảnh giới kia là một giấc mộng, ký ức của nàng chỉ dừng lại ở một khắc bị Dạ Mộ Lạc ám toán. Kỳ quái chính là, Yến Triều Sinh rõ ràng đang ở Không Tang, nàng còn tác hợp hắn với Mật Sở, theo lý thì hắn phải ở Không Tang cùng Mật Sở bồi dưỡng tình cảm, sao lại xuất hiện trong tháp Trấn Yêu?
"Cô thật sự không biết?" Hắn ngước mắt.
"Đã qua nhiều ngày, xảy chuyện gì sao?"
Yến Triều Sinh: "Thiếu chủ, Xích Thủy cảnh chủ muốn tru sát yêu nghiệt ta, Không Tang các người không muốn chứa chấp ta."
Hồi lâu, hắn nói: "Còn cô, sao lại giao ta cho Mật Sở?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro