Ta Là Chuyên Gia Dọn Dẹp Giới Giải Trí
Chương 3
Đại Ca Hát Băng Khoát Lạc
2024-07-03 13:55:18
Cô cảm thấy khó hiểu và khiếp sợ, có tiền có mặt mũi tại sao phải làm như vậy. Chẳng trách cổ họng có mùi máu tanh.
Nguyên chủ đã chết vì chất độc phát tác sao?
Sau đó Ôn Dạng cô xuyên vào thân thể này?
"Ôn Dạng."
"Ôn Dạng, em có nghe không, nghe rồi thì trả lời anh, giả ngu không giải quyết được vấn đề."
Hình ảnh Ôn Dạng sững sờ tiếp nhận tin tức trong mắt Thiệu Xuyên thay đổi mùi vị, trên mặt anh ta hiện lên sự trào phúng, ngón tay kẹp điếu thuốc đưa đến bên môi hút một hơi, sau đó chậm rãi nhả khói.
Anh ta chán chường suy nghĩ.
"Từ trước đến nay đều là như thế, mỗi lần nhắc tới đề tài này Ôn Dạng đều làm bộ như không nghe, nếu không thì khóc nháo cầu xin, bước tiếp theo hẳn là sẽ khóc."
Nhưng hôm nay anh ta không định thỏa hiệp, nhất định phải chia tay."
"Ôn Dạng, để ý mặt mũi chút đi, cậu muốn dây dưa với anh Thiệu tới khi nào, cho dù cậu quỳ xuống anh Thiệu cũng sẽ không tiếp tục ở bên cậu..."
Thiệu Xuyên vừa dứt lời đã có mấy người ở chỗ cầu thang nói theo, tổng cộng ba người, hẳn là đi ra từ trong bữa tiệc, đến xem náo nhiệt.
Người mở miệng tuổi không lớn, chừng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo nhu thuận, nhuộm tóc vàng, nhưng ngôn ngữ và sắc mặt đều đầy ác ý.
"Cậu sẽ không thật sựi quỳ xuống đó chứ?"
Nói tới đây thì người kia cười ha hả, vỗ tay bụp bụp.
Thiệu Xuyên nghe mà chỉ nhẹ giọng gọi tên đối phương.
"Từ Dương."
Nhưng cũng không có ý ngăn cản.
Từ Dương nhún nhún vai, không hề sợ hãi.
……
"Trời ơi, thật là náo nhiệt nha!"
Xa xa, trong chiếc xe tải chở thiết bị chuyên nghiệp, paparazi nói ra tiếng lòng của Ôn Dạng.
Đám chó săn đã ngồi canh ở chỗ này một thời gian, vốn tưởng rằng buổi tụ hội này không có gì lạ, lại không nghĩ tới gặp phải cảnh tượng Thiệu Xuyên và Ôn Dạng chia tay.
Yêu đương đến mức như Ôn Dạng, cũng chẳng còn lòng tự trọng......
Paparazi khiêng thiết bị ghi âm ghi hình, thuận tiện còn tương tác với dân mạng đang xem, không quên gọi đồng nghiệp bên cạnh.
"Hổ Tử, đừng thất thần, thấy rõ bọn họ nói gì sao?"
Người tên là Hổ Tử biết khẩu ngữ, cậu ta cầm kính viễn vọng gật gật đầu, vô cùng chắc chắn trêu chọc.
"Còn có thể nói gì chứ, khẳng định là anh anh anh đừng mà, đừng đuổi em đi này kia...... Không đúng, chờ một chút."
Hổ Tử nhìn chằm chằm một nam một nữ, mắt trừng đến tròn xoe.
"Đừng thừa nước đục thả câu, có gì không đúng hả?!"
Dưới sự thúc giục của đồng nghiệp, Hổ Tử nuốt nước miếng, không chắc lắm, nói.
"Ôn Dạng nói với Thiệu Xuyên, nơi này là khu vực cấm hút thuốc, cấm hút thuốc."
Đám paparazi: ???
"Cái gì?"
Nguyên chủ đã chết vì chất độc phát tác sao?
Sau đó Ôn Dạng cô xuyên vào thân thể này?
"Ôn Dạng."
"Ôn Dạng, em có nghe không, nghe rồi thì trả lời anh, giả ngu không giải quyết được vấn đề."
Hình ảnh Ôn Dạng sững sờ tiếp nhận tin tức trong mắt Thiệu Xuyên thay đổi mùi vị, trên mặt anh ta hiện lên sự trào phúng, ngón tay kẹp điếu thuốc đưa đến bên môi hút một hơi, sau đó chậm rãi nhả khói.
Anh ta chán chường suy nghĩ.
"Từ trước đến nay đều là như thế, mỗi lần nhắc tới đề tài này Ôn Dạng đều làm bộ như không nghe, nếu không thì khóc nháo cầu xin, bước tiếp theo hẳn là sẽ khóc."
Nhưng hôm nay anh ta không định thỏa hiệp, nhất định phải chia tay."
"Ôn Dạng, để ý mặt mũi chút đi, cậu muốn dây dưa với anh Thiệu tới khi nào, cho dù cậu quỳ xuống anh Thiệu cũng sẽ không tiếp tục ở bên cậu..."
Thiệu Xuyên vừa dứt lời đã có mấy người ở chỗ cầu thang nói theo, tổng cộng ba người, hẳn là đi ra từ trong bữa tiệc, đến xem náo nhiệt.
Người mở miệng tuổi không lớn, chừng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo nhu thuận, nhuộm tóc vàng, nhưng ngôn ngữ và sắc mặt đều đầy ác ý.
"Cậu sẽ không thật sựi quỳ xuống đó chứ?"
Nói tới đây thì người kia cười ha hả, vỗ tay bụp bụp.
Thiệu Xuyên nghe mà chỉ nhẹ giọng gọi tên đối phương.
"Từ Dương."
Nhưng cũng không có ý ngăn cản.
Từ Dương nhún nhún vai, không hề sợ hãi.
……
"Trời ơi, thật là náo nhiệt nha!"
Xa xa, trong chiếc xe tải chở thiết bị chuyên nghiệp, paparazi nói ra tiếng lòng của Ôn Dạng.
Đám chó săn đã ngồi canh ở chỗ này một thời gian, vốn tưởng rằng buổi tụ hội này không có gì lạ, lại không nghĩ tới gặp phải cảnh tượng Thiệu Xuyên và Ôn Dạng chia tay.
Yêu đương đến mức như Ôn Dạng, cũng chẳng còn lòng tự trọng......
Paparazi khiêng thiết bị ghi âm ghi hình, thuận tiện còn tương tác với dân mạng đang xem, không quên gọi đồng nghiệp bên cạnh.
"Hổ Tử, đừng thất thần, thấy rõ bọn họ nói gì sao?"
Người tên là Hổ Tử biết khẩu ngữ, cậu ta cầm kính viễn vọng gật gật đầu, vô cùng chắc chắn trêu chọc.
"Còn có thể nói gì chứ, khẳng định là anh anh anh đừng mà, đừng đuổi em đi này kia...... Không đúng, chờ một chút."
Hổ Tử nhìn chằm chằm một nam một nữ, mắt trừng đến tròn xoe.
"Đừng thừa nước đục thả câu, có gì không đúng hả?!"
Dưới sự thúc giục của đồng nghiệp, Hổ Tử nuốt nước miếng, không chắc lắm, nói.
"Ôn Dạng nói với Thiệu Xuyên, nơi này là khu vực cấm hút thuốc, cấm hút thuốc."
Đám paparazi: ???
"Cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro