Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 20
Chư Cát Hàm Ngư
2024-11-11 16:39:35
----
Cô ngẩng đầu lên, không hề nhượng bộ chút nào.
"Hạ Vĩnh Đức, tôi để cho các người đắc ý thêm hai năm nữa, chờ tôi hai mươi lăm tuổi, những thứ này các người đều phải trả lại cho tôi!
Một xu các người cũng đừng hòng lấy đi!"
Nói xong, Hạ Trừng Trừng kéo hành lý, cũng không quay đầu lại rời khỏi nhà họ Hạ.
Hạ Vĩnh Đức nhìn bóng lưng Hạ Trừng Trừng đi xa, khuôn mặt già đỏ lên.
Diệp Lưu Phượng còn ở một bên thêm mắm thêm muối:
"Vĩnh Đức, chúng ta và Trừng Trừng náo loạn như vậy, làm sao bây giờ?"
"Hiện tại trên người con bé không có xu nào, em cho rằng nó có thể chống đỡ bao lâu?"
Hạ Vĩnh Đức châm biếm:
"Chờ con bé không chịu nổi được nữa , nhất định sẽ phải trở về tìm chúng ta!"
Còn có hai năm nữa, Hạ Trừng Trừng bây giờ không chịu nổi như thế, hai năm, cũng đủ để nó có được tất cả tài sản của Hạ gia rồi!”
Xe bọ cánh cứng dừng lại ở số 18 Ngự Lâm Uyển.
Cửa sổ xe hạ xuống, Hạ Trừng Trừng nhìn biệt thự siêu sang trọng trước mặt, khiếp sợ há to miệng.
Biệt thự trị giá 300 triệu trên thị trường quả thực mát mắt!!!
Những biệt thự minh tinh khác so với cái này không đủ nhìn.
Hệ thống không nhịn được nói:
"Biệt thự lớn! Có tiền! Có tiền!"
Hạ Trừng Trừng bước xuống xe, quản gia gọi là dì Lưu ở cửa cung kính nghênh đón.
Hạ Trừng Trừng kiềm chế lòng tò mò, làm bộ như không phải lần đầu tiên tới, tùy ý phân phó chút chuyện, lấy cớ để dì Lưu đi ra ngoài.
Chờ sau khi dì Lưu và nhân viên phục vụ rời đi, Hạ Trừng Trừng trong nháy mắt trở về bộ dáng nhà quê, hứng trí bừng bừng đi dạo một vòng toàn bộ biệt thự .
Phòng chơi game, phòng nghe nhìn, phòng cờ vua, hồ bơi, hồ bơi nước nóng, thư viện... Có tất cả mọi thứ.
Mỗi biệt thự trong Ngự Lâm Uyển đều được trang bị đầy đủ tiện nghi dịch vụ, 24 giờ một ngày, quản gia, đầu bếp, nhân viên dọn dẹp, nhân viên mát xa luôn sẵn sàng.
Hạ Trừng Trừng đi dạo xong, nằm trên chiếc nệm trị giá hai trăm vạn.
Thật mềm mại, rất thoải mái!!!
Nằm trên giường xếp chồng đồng nhân dân tệ, cũng chỉ là như vậy!
Hạ Trừng Trừng và hệ thống mừng thầm nửa ngày, nằm trên nệm đắt nhất, ăn những món ăn cao cấp do đầu bếp cấp Michelin làm ra, hưởng thụ toàn bộ dịch vụ của nhân viên mát xa.
Một người một hệ thống đều thỏa mãn.
Hệ thống tuy rằng không hưởng thụ được, nhưng cảm giác so với Hạ Trừng Trừng còn vui vẻ hơn.
「Ký chủ!
Chúng ta hưởng thụ xong rồi, có muốn làm chính sự hay không?!"
Hệ thống cuối cùng đã nhớ tới giá trị danh vọng, mười ngày sống đã trôi qua 2/3.
Thời gian là quý giá!
Hạ Trừng Trừng ăn anh đào nhập khẩu do dì Lưu rửa sạch, thảnh thơi hỏi:
"Thống Tử, lượng fan của máy nghiền dối trá lên bao nhiêu rồi?"
"Tối hôm qua mười hai giờ vẫn là một trăm vạn (một triệu), hiện tại tăng nhiều lắm.
Mẹ kiếp!
Sao lại lên tới hai trăm vạn!"
Hệ thống ngây ra:
"Tối hôm qua cô thừa dịp tôi treo máy đã làm cái gì?"
Sau mười hai giờ tối hôm qua, hệ thống bảo trì, ký chủ này chưa bao giờ ra bài theo cách bình thường, phải tải thêm một ít chương trình để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ.
"Cũng không làm gì cả."
Hạ Trừng đưa bàn tay mềm mại nhéo một quả anh đào đưa vào miệng:
"Tối hôm qua tôi lại lật tiểu thuyết, phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết Tạ Tri Hành, tam kim ảnh đế, đỉnh lưu trong giới giải trí.
Tôi suy nghĩ thấy anh ta có nhân khí cao như vậy, không nổ chút tin tức sẽ rất đáng tiếc.
"Anh ta chính là phản diện lớn nhất!"
Hệ thống run rẩy nói.
Nếu như hệ thống bây giờ biến thành thực thể, hai tay kia của nó phỏng chừng đã bóp cổ Hạ Trừng Trừng.
“Cứu tôi! Ký chủ của tôi đã chết khi tôi vắng mặt rồi, người này không phải!”
"Cậu không cần gấp gáp, tôi còn chưa có tin tức!"
Hạ Trừng Trừng thản nhiên cười:
"Tôi chỉ làm nóng trước thôi, đăng weibo nói lần sau muốn tiết lộ dưa của Tạ Tri Hành, không nghĩ tới liền điên cuồng hút thêm một trăm vạn fan, thì ra Tạ Tri Hành đáng giá như vậy!
Cô ngẩng đầu lên, không hề nhượng bộ chút nào.
"Hạ Vĩnh Đức, tôi để cho các người đắc ý thêm hai năm nữa, chờ tôi hai mươi lăm tuổi, những thứ này các người đều phải trả lại cho tôi!
Một xu các người cũng đừng hòng lấy đi!"
Nói xong, Hạ Trừng Trừng kéo hành lý, cũng không quay đầu lại rời khỏi nhà họ Hạ.
Hạ Vĩnh Đức nhìn bóng lưng Hạ Trừng Trừng đi xa, khuôn mặt già đỏ lên.
Diệp Lưu Phượng còn ở một bên thêm mắm thêm muối:
"Vĩnh Đức, chúng ta và Trừng Trừng náo loạn như vậy, làm sao bây giờ?"
"Hiện tại trên người con bé không có xu nào, em cho rằng nó có thể chống đỡ bao lâu?"
Hạ Vĩnh Đức châm biếm:
"Chờ con bé không chịu nổi được nữa , nhất định sẽ phải trở về tìm chúng ta!"
Còn có hai năm nữa, Hạ Trừng Trừng bây giờ không chịu nổi như thế, hai năm, cũng đủ để nó có được tất cả tài sản của Hạ gia rồi!”
Xe bọ cánh cứng dừng lại ở số 18 Ngự Lâm Uyển.
Cửa sổ xe hạ xuống, Hạ Trừng Trừng nhìn biệt thự siêu sang trọng trước mặt, khiếp sợ há to miệng.
Biệt thự trị giá 300 triệu trên thị trường quả thực mát mắt!!!
Những biệt thự minh tinh khác so với cái này không đủ nhìn.
Hệ thống không nhịn được nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Biệt thự lớn! Có tiền! Có tiền!"
Hạ Trừng Trừng bước xuống xe, quản gia gọi là dì Lưu ở cửa cung kính nghênh đón.
Hạ Trừng Trừng kiềm chế lòng tò mò, làm bộ như không phải lần đầu tiên tới, tùy ý phân phó chút chuyện, lấy cớ để dì Lưu đi ra ngoài.
Chờ sau khi dì Lưu và nhân viên phục vụ rời đi, Hạ Trừng Trừng trong nháy mắt trở về bộ dáng nhà quê, hứng trí bừng bừng đi dạo một vòng toàn bộ biệt thự .
Phòng chơi game, phòng nghe nhìn, phòng cờ vua, hồ bơi, hồ bơi nước nóng, thư viện... Có tất cả mọi thứ.
Mỗi biệt thự trong Ngự Lâm Uyển đều được trang bị đầy đủ tiện nghi dịch vụ, 24 giờ một ngày, quản gia, đầu bếp, nhân viên dọn dẹp, nhân viên mát xa luôn sẵn sàng.
Hạ Trừng Trừng đi dạo xong, nằm trên chiếc nệm trị giá hai trăm vạn.
Thật mềm mại, rất thoải mái!!!
Nằm trên giường xếp chồng đồng nhân dân tệ, cũng chỉ là như vậy!
Hạ Trừng Trừng và hệ thống mừng thầm nửa ngày, nằm trên nệm đắt nhất, ăn những món ăn cao cấp do đầu bếp cấp Michelin làm ra, hưởng thụ toàn bộ dịch vụ của nhân viên mát xa.
Một người một hệ thống đều thỏa mãn.
Hệ thống tuy rằng không hưởng thụ được, nhưng cảm giác so với Hạ Trừng Trừng còn vui vẻ hơn.
「Ký chủ!
Chúng ta hưởng thụ xong rồi, có muốn làm chính sự hay không?!"
Hệ thống cuối cùng đã nhớ tới giá trị danh vọng, mười ngày sống đã trôi qua 2/3.
Thời gian là quý giá!
Hạ Trừng Trừng ăn anh đào nhập khẩu do dì Lưu rửa sạch, thảnh thơi hỏi:
"Thống Tử, lượng fan của máy nghiền dối trá lên bao nhiêu rồi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tối hôm qua mười hai giờ vẫn là một trăm vạn (một triệu), hiện tại tăng nhiều lắm.
Mẹ kiếp!
Sao lại lên tới hai trăm vạn!"
Hệ thống ngây ra:
"Tối hôm qua cô thừa dịp tôi treo máy đã làm cái gì?"
Sau mười hai giờ tối hôm qua, hệ thống bảo trì, ký chủ này chưa bao giờ ra bài theo cách bình thường, phải tải thêm một ít chương trình để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ.
"Cũng không làm gì cả."
Hạ Trừng đưa bàn tay mềm mại nhéo một quả anh đào đưa vào miệng:
"Tối hôm qua tôi lại lật tiểu thuyết, phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết Tạ Tri Hành, tam kim ảnh đế, đỉnh lưu trong giới giải trí.
Tôi suy nghĩ thấy anh ta có nhân khí cao như vậy, không nổ chút tin tức sẽ rất đáng tiếc.
"Anh ta chính là phản diện lớn nhất!"
Hệ thống run rẩy nói.
Nếu như hệ thống bây giờ biến thành thực thể, hai tay kia của nó phỏng chừng đã bóp cổ Hạ Trừng Trừng.
“Cứu tôi! Ký chủ của tôi đã chết khi tôi vắng mặt rồi, người này không phải!”
"Cậu không cần gấp gáp, tôi còn chưa có tin tức!"
Hạ Trừng Trừng thản nhiên cười:
"Tôi chỉ làm nóng trước thôi, đăng weibo nói lần sau muốn tiết lộ dưa của Tạ Tri Hành, không nghĩ tới liền điên cuồng hút thêm một trăm vạn fan, thì ra Tạ Tri Hành đáng giá như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro