Chương 5
Khuyết Danh
2024-07-12 05:32:35
15.
Đêm đó ta ngồi yên bên cạnh Ngưu Lang, khóc hết một canh giờ.
“Mày nói chàng ta có giống súc sinh không cơ chứ?” Ta nhìn Ngưu Lang, “Ta như bông hoa thế này, không lẽ không xứng với chàng ta hả. Vậy mà trước đó còn nói gì dễ nghe lắm, không ngại ta là quả phụ!”
Ngưu Lang cũng nhìn ta, hai mắt lấp lánh: “Ụm bò…ò…~”
Ta đưa tay lau nước mắt, đưa cỏ đến miệng cho Ngưu Lang: “Hu hu hu, vẫn là mày tốt nhất, mày không phải cái loại súc sinh.”
Ngưu Lang thấy mình được khen, mỗi lần nhai cỏ đều hướng về phía ta phì mũi một tiếng.
“Đều là do tao sai, đáng lẽ ra tao phải sớm để ý cái chuyện này.” Ta lại tiếp tục nhắc tới: “Nhưng mà chàng ta sống tốt quá, hu hu hu!”
Con người của chàng ta tốt quá, làm gì có ai khác sẽ nói câu “Quả phụ thì làm sao” cơ chứ.
Cuối cùng chờ Ngưu Lang ăn hết cỏ ta cũng khóc xong, trở về phong ngủ.
Thật ra chuyện Lưu Tam Cân không muốn cưới ta đã nằm trong dự đoán, ta vốn dĩ là nhân lúc người ta cháy nhà mà vào hôi của, lợi dụng thời cơ để ngủ với chàng mà.
Nhưng ta rất khó chịu, đến mức đã vài ngày rồi không bước đến nhà của chàng nữa.
Thế nhưng không thì qua đó ta cũng cảm thấy rất khó chịu, không biết chàng có ăn ngon không, ngủ có đủ giấc không, vết thương đã lành chưa.
“Mày lại kêu tao đi trèo tường á hả?” Ta ngạc nhiên nhìn Ngưu Lang, “Như vậy không được đâu!”
Ngưu Lang chóp chép miệng nhai cỏ, nhìn ta.
Ta nhìn thấy được sự kiên định trong mắt nó.
“Được rồi được rồi, tao thấy chắc là hồi xưa mấy người đều họ Lưu cả, tao nghe mày một lần nữa.” Ta ném đống cỏ trong tay xuống chân của nó, phủi sạch vụn cỏ trong tay rồi xoay người đi liền.
Ngưu Lang bên cạnh hưng phấn phì ra một hơi.
Thật sự là con bò yêu dấu của ta!
Lúc ta vừa trèo được qua tường, nhìn thấy Lưu Tam Cân đang đứng đối diện với một người con gái, ta liền muốn quay về ngay lập tức đánh Ngưu Lang một trận tơi bời.
Nữ nhân kia mặc một bộ đồ liền thân màu đen, rất có khí chất.
Không phải người ở thôn Bạch Vân.
Vôn đang nói chuyện cô ta đột nhiên quay đầu về phía ta. Đi kèm với ánh mắt của cô ta còn có một cái phi tiêu. Mắt thấy phi tiêu càng ngày càng gần thế nhưng đôi chân của ta không thể động đậy được. Đột nhiên Lưu Tam Cân cũng ném một thứ gì đó ra, trong chốc lát đánh rớt cái phi tiêu đang hướng về phía ta.
Ta run rẩy chân ngã về phía trước, nghe thấy giọng lạnh lùng của chàng nói: “Là người của ta.”
16.
Lưu Tam Cân không có nói thẳng ra ta là bạn giường của chàng. Ta suy nghĩ, chàng không nói như vậy chắc là vì không muốn cho người con gái trước mặt biết được mối quan hệ của chúng ta. Người này mày rậm, môi dày, bộ dạng hoàn toàn khác xa với ta.
Thì ra Lưu Tam Cân thích kiểu này. “Nàng tới làm cái gì?”
Lưu Tam Cân đi đến trước mặt của ta, đôi lông mày hơi nhăn lại. Đã lâu lắm rồi chàng không dùng vẻ mặt đó để nhìn ta.
Tất cả đều do nữ nhân trước mặt này.
Ta trong lúc nhất thời cảm giác mình như người thứ ba chen chân vào chuyện người khác.
“Ta đi nhầm.”
Ta lồm cồm bò dậy, vừa cười vừa đáp. Lưu Tam Cân hẹp con mắt lại, nhìn về phía bức tường sau ta. Hoàn toàn không có vẻ gì là có thể đi nhầm được.
Ta lại nhếch môi cười lên: “Mộng du… ta bị mộng du… Hai người cứ tiếp tục đi…”
Sau đó ta xoay người muốn trèo tường đi ra ngoài, kia mà chân tay luống cuống mãi một hồi vẫn không leo lên được.
Lưu Tam Cân ở đằng sau ta thở dài, nhẹ nhàng gọi ta: “Bạch Hoa Nhi.”
Chàng chưa từng gọi tên ta, đây là lần đầu, lại trong thời điểm ta chật vật khổ sở như vậy.
Ta hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn chàng: “Tường cao quá, vẫn là đi bằng cửa chính đi.”
Ta nói xong không đợi Lưu Tam Cân nói gì tiếp mà trực tiếp chạy từ cửa chính chạy ra ngoài.
Một đường chạy về nhà.
Đúng vậy.
Ta là ngồi ngoài chuồng bò khóc suốt một đêm.
“Mày cũng là súc sinh.” Ta vừa lau nước mắt vừa khóc ròng với Ngưu Lang, “Nếu không phải tại mày, tao cũng không có xấu hổ như vậy!”
Ngưu Lang nháy nháy mắt.
Thấy bộ dạng này của nó ta khóc càng lớn hơn.
“Chàng ta có người phụ nữ khác rồi.”
Ta càng nói càng khóc, càng khóc càng phải nói, “Chàng ta đúng là kiểu đàn ông bạc tình vô sỉ. hu hu hu.”
Ta không nhớ mình đã khóc bao lâu nữa.
Ngưu Lang chắc cũng không nhớ được.
Bởi vì cuối cùng nó ngủ, ta cũng ngủ.
Đến khi ta đau lưng quá mà tỉnh dậy trong chuồng bò, nó đã ở bên cạnh ăn cỏ rồi.
“Thật sự là khó khăn cho mày quá, mỗi ngày đều ngủ ở đây.” Ta nắn nắn eo, quyết định về giường khóc thêm một chập nữa.
17.
Ta ở trong nhà suy sụp uể oải hết mấy ngày.
Ngày nào cũng trông bê bối, đến mức mỗi lần Ngưu Lang nhìn thấy ta cho nó ăn cỏ cũng đều phải giật mình.
Đó là bởi vì ta không ngờ đến Lưu Tam Cân sẽ tìm đến nhà của ta.
Dựa theo tình tiết phát triển của kịch bản, hẳn là người phụ nữ kia hằng đêm đều đến bên giường của chàng ta rồi nói: “Vẫn là chuyện này của chàng tốt.”
Chàng ta làm gì còn thời gian mà nhớ đến một quả phụ nhỏ bé như ta.
Hôm đó ta vừa cho Ngưu Lang ăn xong, đào một bình rượu dưới gốc cây lên, dự tính mượn rượu giải sầu, tay ta đầy bùn vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy trên giường có người ngồi.
Không biết nên ôm rượu ở trong tay, hay nên thả xuống đây.
Lưu Tam Cân nhìn bộ dạng đầu xù tóc rối của ta rồi lại nhìn vào bình rượu trong lòng ta.
“Chàng đừng nhìn!”
Ta chỉ kịp phản ứng kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng đóng cửa phòng lại.
Cái bộ dạng này của ta, đến Ngưu Lang còn chê, nói gì Lưu Tam Cân.
Ta đem rượu nhẹ nhàng đặt ở cửa, tranh thủ chạy đến giếng nước trong vườn rửa mặt sơ qua.
Rõ ràng trong lòng ta có chút giận chàng ta, nhưng ta cứ sợ mình chậm một chút thì chàng ta sẽ đi mất.
May thay lúc ta quay trở về, chàng vẫn ngồi trên giường.
Ta ôm rượu đi vào, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Chàng đến đây làm gì?”
Lưu Tam Cân ngồi ở trên giường, đôi mắt đen thẫm: “Ta đến trả hai tháng lẻ mười ngày cho nàng.”
Theo lý mà nói, nghe được những lời này đáng ra ta phải rất vui, sau đó bổ nhào về phía chàng mà làm chuyện mây mưa.
Thế nhưng ta không có như vậy.
Ta bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu. Chàng vội đến đây trả hai tháng lẻ mười ngày, chắc chắn là muốn nhanh chóng phủi sạch mối quan hệ với ta, sau đó cùng nữ nhân kia chạy đi mất. Nghĩ đến đây lòng ta chua xót đến rớt cả nước mắt. Lưu Tam Cân vươn tay kéo ta vào trong lòng ngực, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt ta: “Nàng khóc cái gì?”
Giọng nói của chàng trầm thấp.
Ta quay mặt qua chỗ khác: “Rượu này cay quá, xộc lên mắt.”
Lưu Tam Cân rút bình rượu trong lòng ta ra để ở cái bàn thấp bên cạnh.
Ta lại đưa tay lấy ôm vào ngực.
Cứ qua lại mấy lần, chàng mới thở dài: “Đừng nghịch nữa.”
18.
Ta đúng thật là không có nghịch nữa, bởi vì không có chuyện gì mà cơ bụng tám múi không giải quyết được cả.
Tám múi của Lưu Tam Cân giống như thần dược trị bách bệnh vậy.
Nhưng khi nhớ đến nữ nhân kia ta vẫn không vui nổi: “Chàng đối với nàng ta cũng giống vậy sao?”
Ta đưa tay vòng lấy cổ chàng, không che giấu được sự chua chát trong giọng nói của mình.
Lưu Tam Cân nhìn ta: “Nàng ta?”
Bây giờ còn ở đây giả ngủ với ta.
Chắc là cũng qua lại với nhiều người con gái khác rồi nên mới không biết ta nói tới ai.
Dù sao ta ngoại trừ biết chàng có cơ bụng tám múi ra thì mấy cái khác không biết một cái gì cả.
“Nữ nhân mặc đồ đen đó.” Ta có lòng nhắc nhở một chút.
Lát sau, Lưu Tam Cân khẽ cười một tiếng.
“Nàng ở đây ghen tuông vớ vẩn cái gì?” Thanh âm của chàng trầm thấp, hết sức có từ tính.
Phải, ta chỉ là một quả phụ nói thế nào là thế đấy thôi, làm gì xứng đáng để mà ghen tuông vớ vẩn.
Ta chưa từng nghĩ tới ở cùng chàng sẽ có một ngày mình chịu uỷ khuất đến phải khóc hết nước mắt như vậy.
Quan trọng là người trong cuộc lại không cảm thấy giống như vậy.
Người trong cuộc nằm bên cạnh ta: “Hai ngày nữa ta còn phải ra ngoài một chuyến.”
Chàng nói câu này thật giống cảm giác phu quân đang báo cáo lịch trình cho thê tử vậy.
Ta quay đầu trừng chàng.
Chàng cười che mắt ta lại: “Vẫn như cũ, thiếu một ngày bù mười ngày.”
Nếu như bình thường, chàng mà chủ động thế này ta sẽ vui muốn chết, nhưng hôm nay ta vẫn luôn cảm thấy chàng có điểm là lạ. Chàng ta khẳng định là muốn đi tìm cô người tình kia rồi.
Thế nhưng ta lại chẳng có thân phân gì để chất vấn chàng.
Bởi ta cũng chỉ là một người tình của chàng mà thôi, lại còn là một quả phụ. Thế là ta hung ác nói: “Lên giá, thiếu một ngày bù một tháng.”
Cơ bản ta đã nghĩ việc chàng sẽ lại mắng ta lòng dạ thâm độc, thế nhưng ta lại nghe được tiếng của của chàng truyền đến bên tai: “Được.”
Từ sau khi nữ nhân kia xuất hiện, chàng dường như rất hay cười.
Đêm đó ta ngồi yên bên cạnh Ngưu Lang, khóc hết một canh giờ.
“Mày nói chàng ta có giống súc sinh không cơ chứ?” Ta nhìn Ngưu Lang, “Ta như bông hoa thế này, không lẽ không xứng với chàng ta hả. Vậy mà trước đó còn nói gì dễ nghe lắm, không ngại ta là quả phụ!”
Ngưu Lang cũng nhìn ta, hai mắt lấp lánh: “Ụm bò…ò…~”
Ta đưa tay lau nước mắt, đưa cỏ đến miệng cho Ngưu Lang: “Hu hu hu, vẫn là mày tốt nhất, mày không phải cái loại súc sinh.”
Ngưu Lang thấy mình được khen, mỗi lần nhai cỏ đều hướng về phía ta phì mũi một tiếng.
“Đều là do tao sai, đáng lẽ ra tao phải sớm để ý cái chuyện này.” Ta lại tiếp tục nhắc tới: “Nhưng mà chàng ta sống tốt quá, hu hu hu!”
Con người của chàng ta tốt quá, làm gì có ai khác sẽ nói câu “Quả phụ thì làm sao” cơ chứ.
Cuối cùng chờ Ngưu Lang ăn hết cỏ ta cũng khóc xong, trở về phong ngủ.
Thật ra chuyện Lưu Tam Cân không muốn cưới ta đã nằm trong dự đoán, ta vốn dĩ là nhân lúc người ta cháy nhà mà vào hôi của, lợi dụng thời cơ để ngủ với chàng mà.
Nhưng ta rất khó chịu, đến mức đã vài ngày rồi không bước đến nhà của chàng nữa.
Thế nhưng không thì qua đó ta cũng cảm thấy rất khó chịu, không biết chàng có ăn ngon không, ngủ có đủ giấc không, vết thương đã lành chưa.
“Mày lại kêu tao đi trèo tường á hả?” Ta ngạc nhiên nhìn Ngưu Lang, “Như vậy không được đâu!”
Ngưu Lang chóp chép miệng nhai cỏ, nhìn ta.
Ta nhìn thấy được sự kiên định trong mắt nó.
“Được rồi được rồi, tao thấy chắc là hồi xưa mấy người đều họ Lưu cả, tao nghe mày một lần nữa.” Ta ném đống cỏ trong tay xuống chân của nó, phủi sạch vụn cỏ trong tay rồi xoay người đi liền.
Ngưu Lang bên cạnh hưng phấn phì ra một hơi.
Thật sự là con bò yêu dấu của ta!
Lúc ta vừa trèo được qua tường, nhìn thấy Lưu Tam Cân đang đứng đối diện với một người con gái, ta liền muốn quay về ngay lập tức đánh Ngưu Lang một trận tơi bời.
Nữ nhân kia mặc một bộ đồ liền thân màu đen, rất có khí chất.
Không phải người ở thôn Bạch Vân.
Vôn đang nói chuyện cô ta đột nhiên quay đầu về phía ta. Đi kèm với ánh mắt của cô ta còn có một cái phi tiêu. Mắt thấy phi tiêu càng ngày càng gần thế nhưng đôi chân của ta không thể động đậy được. Đột nhiên Lưu Tam Cân cũng ném một thứ gì đó ra, trong chốc lát đánh rớt cái phi tiêu đang hướng về phía ta.
Ta run rẩy chân ngã về phía trước, nghe thấy giọng lạnh lùng của chàng nói: “Là người của ta.”
16.
Lưu Tam Cân không có nói thẳng ra ta là bạn giường của chàng. Ta suy nghĩ, chàng không nói như vậy chắc là vì không muốn cho người con gái trước mặt biết được mối quan hệ của chúng ta. Người này mày rậm, môi dày, bộ dạng hoàn toàn khác xa với ta.
Thì ra Lưu Tam Cân thích kiểu này. “Nàng tới làm cái gì?”
Lưu Tam Cân đi đến trước mặt của ta, đôi lông mày hơi nhăn lại. Đã lâu lắm rồi chàng không dùng vẻ mặt đó để nhìn ta.
Tất cả đều do nữ nhân trước mặt này.
Ta trong lúc nhất thời cảm giác mình như người thứ ba chen chân vào chuyện người khác.
“Ta đi nhầm.”
Ta lồm cồm bò dậy, vừa cười vừa đáp. Lưu Tam Cân hẹp con mắt lại, nhìn về phía bức tường sau ta. Hoàn toàn không có vẻ gì là có thể đi nhầm được.
Ta lại nhếch môi cười lên: “Mộng du… ta bị mộng du… Hai người cứ tiếp tục đi…”
Sau đó ta xoay người muốn trèo tường đi ra ngoài, kia mà chân tay luống cuống mãi một hồi vẫn không leo lên được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Tam Cân ở đằng sau ta thở dài, nhẹ nhàng gọi ta: “Bạch Hoa Nhi.”
Chàng chưa từng gọi tên ta, đây là lần đầu, lại trong thời điểm ta chật vật khổ sở như vậy.
Ta hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn chàng: “Tường cao quá, vẫn là đi bằng cửa chính đi.”
Ta nói xong không đợi Lưu Tam Cân nói gì tiếp mà trực tiếp chạy từ cửa chính chạy ra ngoài.
Một đường chạy về nhà.
Đúng vậy.
Ta là ngồi ngoài chuồng bò khóc suốt một đêm.
“Mày cũng là súc sinh.” Ta vừa lau nước mắt vừa khóc ròng với Ngưu Lang, “Nếu không phải tại mày, tao cũng không có xấu hổ như vậy!”
Ngưu Lang nháy nháy mắt.
Thấy bộ dạng này của nó ta khóc càng lớn hơn.
“Chàng ta có người phụ nữ khác rồi.”
Ta càng nói càng khóc, càng khóc càng phải nói, “Chàng ta đúng là kiểu đàn ông bạc tình vô sỉ. hu hu hu.”
Ta không nhớ mình đã khóc bao lâu nữa.
Ngưu Lang chắc cũng không nhớ được.
Bởi vì cuối cùng nó ngủ, ta cũng ngủ.
Đến khi ta đau lưng quá mà tỉnh dậy trong chuồng bò, nó đã ở bên cạnh ăn cỏ rồi.
“Thật sự là khó khăn cho mày quá, mỗi ngày đều ngủ ở đây.” Ta nắn nắn eo, quyết định về giường khóc thêm một chập nữa.
17.
Ta ở trong nhà suy sụp uể oải hết mấy ngày.
Ngày nào cũng trông bê bối, đến mức mỗi lần Ngưu Lang nhìn thấy ta cho nó ăn cỏ cũng đều phải giật mình.
Đó là bởi vì ta không ngờ đến Lưu Tam Cân sẽ tìm đến nhà của ta.
Dựa theo tình tiết phát triển của kịch bản, hẳn là người phụ nữ kia hằng đêm đều đến bên giường của chàng ta rồi nói: “Vẫn là chuyện này của chàng tốt.”
Chàng ta làm gì còn thời gian mà nhớ đến một quả phụ nhỏ bé như ta.
Hôm đó ta vừa cho Ngưu Lang ăn xong, đào một bình rượu dưới gốc cây lên, dự tính mượn rượu giải sầu, tay ta đầy bùn vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy trên giường có người ngồi.
Không biết nên ôm rượu ở trong tay, hay nên thả xuống đây.
Lưu Tam Cân nhìn bộ dạng đầu xù tóc rối của ta rồi lại nhìn vào bình rượu trong lòng ta.
“Chàng đừng nhìn!”
Ta chỉ kịp phản ứng kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng đóng cửa phòng lại.
Cái bộ dạng này của ta, đến Ngưu Lang còn chê, nói gì Lưu Tam Cân.
Ta đem rượu nhẹ nhàng đặt ở cửa, tranh thủ chạy đến giếng nước trong vườn rửa mặt sơ qua.
Rõ ràng trong lòng ta có chút giận chàng ta, nhưng ta cứ sợ mình chậm một chút thì chàng ta sẽ đi mất.
May thay lúc ta quay trở về, chàng vẫn ngồi trên giường.
Ta ôm rượu đi vào, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Chàng đến đây làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Tam Cân ngồi ở trên giường, đôi mắt đen thẫm: “Ta đến trả hai tháng lẻ mười ngày cho nàng.”
Theo lý mà nói, nghe được những lời này đáng ra ta phải rất vui, sau đó bổ nhào về phía chàng mà làm chuyện mây mưa.
Thế nhưng ta không có như vậy.
Ta bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu. Chàng vội đến đây trả hai tháng lẻ mười ngày, chắc chắn là muốn nhanh chóng phủi sạch mối quan hệ với ta, sau đó cùng nữ nhân kia chạy đi mất. Nghĩ đến đây lòng ta chua xót đến rớt cả nước mắt. Lưu Tam Cân vươn tay kéo ta vào trong lòng ngực, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt ta: “Nàng khóc cái gì?”
Giọng nói của chàng trầm thấp.
Ta quay mặt qua chỗ khác: “Rượu này cay quá, xộc lên mắt.”
Lưu Tam Cân rút bình rượu trong lòng ta ra để ở cái bàn thấp bên cạnh.
Ta lại đưa tay lấy ôm vào ngực.
Cứ qua lại mấy lần, chàng mới thở dài: “Đừng nghịch nữa.”
18.
Ta đúng thật là không có nghịch nữa, bởi vì không có chuyện gì mà cơ bụng tám múi không giải quyết được cả.
Tám múi của Lưu Tam Cân giống như thần dược trị bách bệnh vậy.
Nhưng khi nhớ đến nữ nhân kia ta vẫn không vui nổi: “Chàng đối với nàng ta cũng giống vậy sao?”
Ta đưa tay vòng lấy cổ chàng, không che giấu được sự chua chát trong giọng nói của mình.
Lưu Tam Cân nhìn ta: “Nàng ta?”
Bây giờ còn ở đây giả ngủ với ta.
Chắc là cũng qua lại với nhiều người con gái khác rồi nên mới không biết ta nói tới ai.
Dù sao ta ngoại trừ biết chàng có cơ bụng tám múi ra thì mấy cái khác không biết một cái gì cả.
“Nữ nhân mặc đồ đen đó.” Ta có lòng nhắc nhở một chút.
Lát sau, Lưu Tam Cân khẽ cười một tiếng.
“Nàng ở đây ghen tuông vớ vẩn cái gì?” Thanh âm của chàng trầm thấp, hết sức có từ tính.
Phải, ta chỉ là một quả phụ nói thế nào là thế đấy thôi, làm gì xứng đáng để mà ghen tuông vớ vẩn.
Ta chưa từng nghĩ tới ở cùng chàng sẽ có một ngày mình chịu uỷ khuất đến phải khóc hết nước mắt như vậy.
Quan trọng là người trong cuộc lại không cảm thấy giống như vậy.
Người trong cuộc nằm bên cạnh ta: “Hai ngày nữa ta còn phải ra ngoài một chuyến.”
Chàng nói câu này thật giống cảm giác phu quân đang báo cáo lịch trình cho thê tử vậy.
Ta quay đầu trừng chàng.
Chàng cười che mắt ta lại: “Vẫn như cũ, thiếu một ngày bù mười ngày.”
Nếu như bình thường, chàng mà chủ động thế này ta sẽ vui muốn chết, nhưng hôm nay ta vẫn luôn cảm thấy chàng có điểm là lạ. Chàng ta khẳng định là muốn đi tìm cô người tình kia rồi.
Thế nhưng ta lại chẳng có thân phân gì để chất vấn chàng.
Bởi ta cũng chỉ là một người tình của chàng mà thôi, lại còn là một quả phụ. Thế là ta hung ác nói: “Lên giá, thiếu một ngày bù một tháng.”
Cơ bản ta đã nghĩ việc chàng sẽ lại mắng ta lòng dạ thâm độc, thế nhưng ta lại nghe được tiếng của của chàng truyền đến bên tai: “Được.”
Từ sau khi nữ nhân kia xuất hiện, chàng dường như rất hay cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro