Ta Là Thích Kiếm Pháp, Xung Ji Ohru
Trả Thù Thích Khách Môn
Bạch định quốc
2024-07-11 04:04:58
"(Chủ khách điếm): cầu cho hai người được hạnh phúc bên nhau, haizz... lúc trước mình cũng có một cuộc tình như vậy nhưng nó đã tan vỡ rồi".
Xung ji ohru cõng jing see roe đến phòng căn phòng được ông chủ dọn dẹp sạch sẽ.
Xung ji ohru đưa jing see roe đến giường và nhẹ nhàng đưa cô xuống.
" (Xung ji ohru): em nằm xuống đây, và nghỉ ngơi đi anh sẽ lấy ghế lại gần giường ngồi chăm sóc em".
"(Jing see roe): vâng, "anh ấy thật tốt với mình".
Xung ji ohru lấy cái ghế gần đó và đem lại gần giường mà jing see roe đang nằm đặt bên cạnh giường và ngồi xuống.
"(Jing see roe): anh có mệt lắm không nếu anh mệt thì anh chợp mắt một lát đi dù sao anh cũng vừa xong trận đấu với mười vị cao thủ đó".
"(Xung ji ohru): anh không sao anh không thể để mình phân tâm nữa, em không thể di chuyển được thì nếu anh phân tâm anh sẽ không gặp được em nữa".
"(Jing see roe): do mình mà anh ấy phải chịu đựng cực khổ như vậy".
"(Xung ji ohru): anh có thứ muốn thử xem được không cách này sẽ hồi phục cho em nhưng nó không được khả quan mấy".
" (jing see roe hồi): phục cho em!, có thể sao?".
"(Xung ji ohru): lúc trước anh cũng đã nghe sư phụ nói có thể hồi phục thân thể khi nội công đã cạn kiệt".
"(Jing see roe): " nếu em được hồi phục thì em sẽ không còn là gánh nặng cho anh nữa", nhưng bằng cách nào vậy anh?".
"(Xung ji ohru): anh chưa biết anh chỉ nghe dư phụ nói vậy thôi".
Xung ji ohru và jing see roe buồn rầu vì không có cách nào
Xung ji ohru cố nghĩ ra cách.
"(Xung ji ohru): A!, anh nhớ ra là phải tìm ai rồi, vị thần y đó".
"(Xung ji ohru): chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày rồi khởi hành quay về chỗ vị thần y kia tìm phương thuốc".
"(Jing see roe): vâng!".
Xung ji ohru ngồi canh jing see roe cho đến đêm thì Xung ji ohru đi tửu quán để mua thức ăn.
"(Xung ji ohru): em ở lại một mình được chứ?".
"(Jing see roe): vâng anh cứ đi đi em không sao đâu ở đây em nghĩ chắc an toàn lắm".
"(Xung ji ohru): vậy thì anh đi đây".
"(Jing see roe): vâng".
Xung ji ohru xuống lầu đi lại chỗ chủ khách điếm.
"(Xung ji ohru): này ông chủ quán".
"(Chủ khách điếm): anh cần gì".
"(Xung ji ohru): cô gái trên lầu trong phòng của tôi nhờ anh canh hộ tôi, tôi ra ngoài mua chút thức ăn".
"(Chủ khách điếm): anh cứ yên tâm mà đi mua thức ăn đi không sao đâu ở đây an toàn lắm".
"( Xung ji ohru): đa tạ anh nhiều vậy tôi đi đây".
" (Chủ khách điếm): đi đường cẩn thận".
thế là Xung ji ohru ra ngoài tìm tửu quán để thức ăn.
"(Xung ji ohru): tại sao một khách điếm lại không phục vụ thêm thức ăn mà chỉ mướn phòng".
"(Xung ji ohru): thôi đừng nghĩ nữa mình nên nhanh chóng đến tửu quán không thể để em ấy đói được".
Xung ji ohru thuấn di đạp bộ trên không bay đến tửu quán.
"(Xung ji ohru): đến rồi, vào mua nhanh rồi về".
Bên trong tửu quán.
Xung ji ohru bước vào và nhìn thấy có người cải nhau.
"(Chủ tửu quán): Này ngươi ăn không trả tiền thế".
"(Công tử của gia tộc thích khách môn): ngươi biết ta là ai không sao ta phải trả tiền cho ngươi?".
Xung ji ohru chen vào giữa chỗ hai người đang cãi nhau.
Xung ji ohru gọi món mang đi.
"(Xung ji ohru): này ông chủ cho hai phần cơm với gà tây bắc và một gà quay".
"(Chủ quán): anh đợi chút tôi kêu người làm liền".
Vị công tử đó thấy Xung ji ohru chen vào gọi món liền rút kiếm để gần cổ Xung ji ohru và nói.
"(Công tử): anh biết tôi là ai không mà lại dám chen vào chỗ tôi đang nói chuyện".
Xung ji ohru không muốn trả lời một tên thiểu năng.
"(Công tử): này anh có nghe tôi nói không!".
vị công tử này muốn động thủ rút kiếm chém vào Xung ji ohru thì liền bị Xung ji ohru chặn lại.
"(Công tử): ngươi dám chặn kiếm của ta, ta sẽ giết ngươi!".
Công tử này liền lao đến bị Xung ji ohru cho một quyền nằm đất.
"(Chủ quán): của quý khách xong rồi".
Chủ quán liền cười thầm vì tên công tử kia bị ăn đập.
Xung ji ohru cầm lấy món ăn mình kêu liền quay về khách điếm.
"(Xung ji ohru): tên này lạ vậy không làm gì cũng xông tới?".
Trong khi đó tại khách điếm có mấy cao thủ của thích khách môn xuất hiện để bắt hai người.
"(???): Này ngươi chắc là ở đây chứ sao ta không thấy ai?".
"(???): Chúng ta không tìm người dưới đây mà là lên trên".
Ba vị cao thủ của môn phái đi lên lầu tìm kiếm.
Chủ khách điếm thấy có ba tên khả nghi liễn nghĩ.
"(Chủ khách điếm): mấy tên này không phải mướn phòng mà lên trên tìm ai vậy, thôi đi theo coi sao".
Chủ khách điếm nhẹ nhàng đi theo ba tên đó.
"(???): Ta không cảm nhận được nội công thì chắc là phòng này rồi gia chủ nói có một tên trong hai tên đó bị phế nội công rồi".
"(???): Vậy vào xem thử đi".
Jing see roe thấy có người vào cứ nghĩ là Xung ji ohru nhưng không phải có tận ba tên lại mặt không thân không quen đứng trước mặt jing see roe.
"(???): Là cô ta đúng là cô ta rồi giờ thì bắt cô ta về thôi".
jing see roe thấy ba tên đó muốn bắt mình liền hét lên.
"(jing see roe): á.á.á.á, có ai không giúp tôi với".
Xung ji ohru cõng jing see roe đến phòng căn phòng được ông chủ dọn dẹp sạch sẽ.
Xung ji ohru đưa jing see roe đến giường và nhẹ nhàng đưa cô xuống.
" (Xung ji ohru): em nằm xuống đây, và nghỉ ngơi đi anh sẽ lấy ghế lại gần giường ngồi chăm sóc em".
"(Jing see roe): vâng, "anh ấy thật tốt với mình".
Xung ji ohru lấy cái ghế gần đó và đem lại gần giường mà jing see roe đang nằm đặt bên cạnh giường và ngồi xuống.
"(Jing see roe): anh có mệt lắm không nếu anh mệt thì anh chợp mắt một lát đi dù sao anh cũng vừa xong trận đấu với mười vị cao thủ đó".
"(Xung ji ohru): anh không sao anh không thể để mình phân tâm nữa, em không thể di chuyển được thì nếu anh phân tâm anh sẽ không gặp được em nữa".
"(Jing see roe): do mình mà anh ấy phải chịu đựng cực khổ như vậy".
"(Xung ji ohru): anh có thứ muốn thử xem được không cách này sẽ hồi phục cho em nhưng nó không được khả quan mấy".
" (jing see roe hồi): phục cho em!, có thể sao?".
"(Xung ji ohru): lúc trước anh cũng đã nghe sư phụ nói có thể hồi phục thân thể khi nội công đã cạn kiệt".
"(Jing see roe): " nếu em được hồi phục thì em sẽ không còn là gánh nặng cho anh nữa", nhưng bằng cách nào vậy anh?".
"(Xung ji ohru): anh chưa biết anh chỉ nghe dư phụ nói vậy thôi".
Xung ji ohru và jing see roe buồn rầu vì không có cách nào
Xung ji ohru cố nghĩ ra cách.
"(Xung ji ohru): A!, anh nhớ ra là phải tìm ai rồi, vị thần y đó".
"(Xung ji ohru): chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày rồi khởi hành quay về chỗ vị thần y kia tìm phương thuốc".
"(Jing see roe): vâng!".
Xung ji ohru ngồi canh jing see roe cho đến đêm thì Xung ji ohru đi tửu quán để mua thức ăn.
"(Xung ji ohru): em ở lại một mình được chứ?".
"(Jing see roe): vâng anh cứ đi đi em không sao đâu ở đây em nghĩ chắc an toàn lắm".
"(Xung ji ohru): vậy thì anh đi đây".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"(Jing see roe): vâng".
Xung ji ohru xuống lầu đi lại chỗ chủ khách điếm.
"(Xung ji ohru): này ông chủ quán".
"(Chủ khách điếm): anh cần gì".
"(Xung ji ohru): cô gái trên lầu trong phòng của tôi nhờ anh canh hộ tôi, tôi ra ngoài mua chút thức ăn".
"(Chủ khách điếm): anh cứ yên tâm mà đi mua thức ăn đi không sao đâu ở đây an toàn lắm".
"( Xung ji ohru): đa tạ anh nhiều vậy tôi đi đây".
" (Chủ khách điếm): đi đường cẩn thận".
thế là Xung ji ohru ra ngoài tìm tửu quán để thức ăn.
"(Xung ji ohru): tại sao một khách điếm lại không phục vụ thêm thức ăn mà chỉ mướn phòng".
"(Xung ji ohru): thôi đừng nghĩ nữa mình nên nhanh chóng đến tửu quán không thể để em ấy đói được".
Xung ji ohru thuấn di đạp bộ trên không bay đến tửu quán.
"(Xung ji ohru): đến rồi, vào mua nhanh rồi về".
Bên trong tửu quán.
Xung ji ohru bước vào và nhìn thấy có người cải nhau.
"(Chủ tửu quán): Này ngươi ăn không trả tiền thế".
"(Công tử của gia tộc thích khách môn): ngươi biết ta là ai không sao ta phải trả tiền cho ngươi?".
Xung ji ohru chen vào giữa chỗ hai người đang cãi nhau.
Xung ji ohru gọi món mang đi.
"(Xung ji ohru): này ông chủ cho hai phần cơm với gà tây bắc và một gà quay".
"(Chủ quán): anh đợi chút tôi kêu người làm liền".
Vị công tử đó thấy Xung ji ohru chen vào gọi món liền rút kiếm để gần cổ Xung ji ohru và nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"(Công tử): anh biết tôi là ai không mà lại dám chen vào chỗ tôi đang nói chuyện".
Xung ji ohru không muốn trả lời một tên thiểu năng.
"(Công tử): này anh có nghe tôi nói không!".
vị công tử này muốn động thủ rút kiếm chém vào Xung ji ohru thì liền bị Xung ji ohru chặn lại.
"(Công tử): ngươi dám chặn kiếm của ta, ta sẽ giết ngươi!".
Công tử này liền lao đến bị Xung ji ohru cho một quyền nằm đất.
"(Chủ quán): của quý khách xong rồi".
Chủ quán liền cười thầm vì tên công tử kia bị ăn đập.
Xung ji ohru cầm lấy món ăn mình kêu liền quay về khách điếm.
"(Xung ji ohru): tên này lạ vậy không làm gì cũng xông tới?".
Trong khi đó tại khách điếm có mấy cao thủ của thích khách môn xuất hiện để bắt hai người.
"(???): Này ngươi chắc là ở đây chứ sao ta không thấy ai?".
"(???): Chúng ta không tìm người dưới đây mà là lên trên".
Ba vị cao thủ của môn phái đi lên lầu tìm kiếm.
Chủ khách điếm thấy có ba tên khả nghi liễn nghĩ.
"(Chủ khách điếm): mấy tên này không phải mướn phòng mà lên trên tìm ai vậy, thôi đi theo coi sao".
Chủ khách điếm nhẹ nhàng đi theo ba tên đó.
"(???): Ta không cảm nhận được nội công thì chắc là phòng này rồi gia chủ nói có một tên trong hai tên đó bị phế nội công rồi".
"(???): Vậy vào xem thử đi".
Jing see roe thấy có người vào cứ nghĩ là Xung ji ohru nhưng không phải có tận ba tên lại mặt không thân không quen đứng trước mặt jing see roe.
"(???): Là cô ta đúng là cô ta rồi giờ thì bắt cô ta về thôi".
jing see roe thấy ba tên đó muốn bắt mình liền hét lên.
"(jing see roe): á.á.á.á, có ai không giúp tôi với".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro