Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
Hàng Vạn Đệ Tử...
Cửu Ngữ
2024-08-27 14:57:05
Nhìn thấy Thạch Tùng nói một hồi hai mắt đỏ hoe, giọng nói của hắn ta có chút gì đó như đang khóc, Hồng Tôn cũng trở nên lo lắng.
"Sư huynh à, huynh nói gì thì nói, chứ khóc làm gì?"
Già rồi mà vẫn còn khóc sao?
Hồng Tôn bị làm cho hoảng sợ, nhưng Thạch Tùng thực sự không thể kìm được, đây là lần đầu tiên hắn ta bị oan ức như thế này kể từ khi hắn ta làm đường chủ Chấp Pháp Đường trong suốt 1.386 năm.
Thạch Tùng cố gắng kìm nén không khóc thành tiếng, hắn ta nghiến răng hỏi.
"Sư đệ, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có cho ta sống tốt không đây?"
Đến đây Hồng Tôn mới giật mình tỉnh ngộ, vội vàng bày tỏ ý kiến của mình.
"Sư huynh, huynh đang nói gì vậy? Chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy, ta nhất định phải mong huynh sống thật tốt rồi."
"Vậy thì sau này Thần Kiếm Phong. . ."
"Sư đệ sẽ quản lý thật chặt chẽ."
"Đây là ngươi đã hứa đấy nhé."
"Ta hứa, sư huynh yên tâm."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Hồng Tôn, Thạch Tùng mới chịu rời đi.
Khó trách Thạch Tùng lại làm như vậy, thật sự không còn cách nào khác, đệ tử của Thần Kiếm Phong đã chọc giận mọi người, khiến Chấp Pháp Đường ngày nào cũng không được yên ổn.
Nhưng dù sao người ta cũng không có vi phạm quy tắc tông quy, tông quy cũng không có quy định không thể nhận từng nhiệm vụ một.
Còn Thạch Tùng là một người cứng nhắc cố chấp, nếu đã không vi phạm tông quy thì Chấp Pháp Đường cũng không làm gì được người ta, nên hắn ta không còn cách nào khác đành phải đích thân đi tìm Hồng Tôn.
Sau khi được Hồng Tôn đứng ra đảm bảo, Thạch Tùng trở lại chủ phong, hắn ta lại đi tìm chủ tọa tam trưởng lão Nhiệm Vụ Đường.
"Sư đệ, Hồng Tôn đã hứa rồi, Nhiệm Vụ Đường của ngươi thì sao?"
"Sư huynh yên tâm đi, ta đã lệnh cho người gia tăng phân phối nhiệm vụ, hẳn là không có vấn đề gì."
Nghe vậy, Thạch Tùng thở phào nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng như vậy là giải quyết xong xuôi, nhưng mấy ngày sau, quả nhiên không còn đệ tử Thần Kiếm phong nào lần lượt đến nhận nhiệm vụ nữa.
Nhiệm Vụ Đường cũng đã khôi phục bình thường, không chỉ có Chấp Sự của Nhiệm Vụ Đường, mà các đệ tử trên các đỉnh phong khác cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, nhiều đệ tử ở Thần Kiếm Phong đã gặp phải những vấn đề khác trong vài ngày qua.
Đó chính là điểm tông môn của họ không đủ.
Trước đây vì liều mạng tu luyện, muốn nhanh chóng nâng cấp thực lực, bất luận bùa chú, đan dược, hay công pháp gì họ cũng đều liều mạng trao đổi.
Hầu như tất cả đệ tử đều như vậy, điểm tông môn tích lũy mấy năm, thậm chí mấy chục năm, chỉ vỏn vẻn trong vòng hơn một tháng đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Không có điểm tông môn, việc tu luyện tự nhiên sẽ trở nên cực kỳ chậm chạp.
Lại đến giờ ăn tối, trong bữa ăn có rất nhiều đệ tử đang thảo luận vấn đề này.
"Sư huynh, ngươi còn có bao nhiêu điểm tông môn?"
"A, chỉ còn hơn một trăm điểm thôi."
"Hơn một trăm điểm đủ để đổi lấy một môn thuật pháp hoàng cấp."
"Ừ, trước kia lỡ mua không ít đan dược, chi tiêu quá tay rồi."
"Không thể tiếp tục như vậy được, khó có thể tiến một tấc trong môn phái mà không có điểm tông môn."
"Không còn cách nào khác, chỉ còn cách đi nhận nhiệm vụ thôi."
"ý của sư huynh là sao, lại nhận thêm vài nhiệm vụ giống như lúc trước hả?"
"Ngươi điên à, phong chủ đã hạ lệnh nghiêm cấm, đệ tử Thần Kiếm Phong mỗi lần chỉ có thể nhận tối đa ba nhiệm vụ."
Đây thực sự là mệnh lệnh của Hồng Tôn, quy định này bắt đầu kể từ khi Thạch Tùng đến đây lần trước.
"Vậy ý của sư huynh là?"
"Chúng ta tuyệt đối không thể giống như Kim Mẫn sư tỷ, nhưng nhiệm vụ tông môn nhất định phải hoàn thành, nếu không sẽ không có điểm tông môn, tu vi bị đình trệ, về sau sao ngươi còn ăn cơm được nữa?"
"Muốn duy trì tốc độ tu luyện nhanh chóng, đảm bảo mỗi lần đều có thể đoạt lấy vị trí, điểm tông môn là cái không thể thiếu, cho nên đành chịu khó một chút, nhận thêm nhiều nhiệm vụ."
"Ngoại trừ tu luyện và ăn uống, thời gian còn lại đều dùng để nhận nhiệm vụ, hơn nữa trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ nhất định phải đảm bảo không lãng phí một chút thời gian nào, tận lực hoàn thành sớm nhất có thể, mau chóng trở về tông môn, ăn cơm xong liền tiếp tục nhận nhiệm vụ."
Sư huynh này nói thật suy nghĩ của mình nên lập tức được rất nhiều đệ tử ủng hộ.
Đúng vậy, muốn được ăn cơm thì phải trở nên mạnh hơn, mà muốn trở nên mạnh hơn thì cần cái gì? Đương nhiên cần các loại tài nguyên.
Và các tài nguyên đến từ đâu? Đó chắc chắn là điểm tông môn.
Vì vậy, họ phải liều mạng để hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn, như vậy mới có thể hỗ trợ việc tu luyện của họ.
Nếu đã không có quyết tâm và dũng khí như sư tỷ Kim Mẫn và những người khác, vậy chỉ có thể dựa vào sự chăm chỉ và họ không được lãng phí một chút thời gian nào để khiến bản thân mạnh mẽ hơn, ngay cả khi đó là nhiệm vụ thời gian.
Cần cù bù thông minh mà.
Diệp Trường Thanh nằm ở trên ghế dựa bên cạnh, nghe các đệ tử nghị luận, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, hắn ta lại có cảm giác gì đó quen thuộc trên người những đệ tử này?
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trường Thanh cũng không hiểu đó là chuyện gì, cho đến khi giờ cơm kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, Diệp Trường Thanh mới sực nhớ ra.
Sắc mặt hắn ta không khỏi thay đổi, khóe miệng không khỏi giật giật.
"Ta nói sao cứ có cảm giác rất quen thuộc, đây là ta chứ còn gì nữa?"
Đây là nói về Diệp Trường Thanh kiếp trước, kiếp trước ở Địa cầu, hắn ta là một quyển vương* không hơn không kém.
(*)quyển vương: Kẻ chuyên cạnh tranh đấu đá với kẻ khác
Nói thế nào nhỉ, sau khi trượt đại học, Diệp Trường Thanh đã trở thành quyển vương.
Vì điểm kém trong kỳ thi tuyển sinh đại học, kiếp trước Diệp Trường Thanh chỉ có thể đi học ở trường đầu bếp, lúc đó hắn ta biết mình hối hận cũng vô ích, chỉ có thể tìm cách theo học một nghề nào đó.
Trong thời gian học, Diệp Trường Thanh thường tự cân nồi và điểm số của hắn ta luôn thuộc loại tốt nhất, khiến các bạn cùng lớp của hắn ta cũng phải cố gắng không ngừng.
Sau này khi ra xã hội, hắn ta thường xuyên xin tăng ca, về phần lý do rất đơn giản, chỉ vì chút tiền làm thêm giờ.
Cuối cùng, các đầu bếp khác trong cùng nhà hàng đã phải cố gắng theo hắn ta.
Sau đó, hắn ta mở một nhà hàng của riêng mình, hàng xóm đóng cửa lúc mười giờ, nhưng Diệp Trường Thanh muốn kiếm thêm nên nhà hàng của hắn ta đóng cửa lúc mười hai giờ, sau đó tất cả các nhà hàng xung quanh đều mở cửa suốt đêm, gây ra nội quyển nghiêm trọng.
Lúc nãy nói chuyện, biểu tình của rất nhiều đệ tử giống hệt như Diệp Trường Thanh kiếp trước.
Chỉ là sau khi Diệp Trường Thanh du hành thời gian qua đây, giờ hắn ta thực sự lăn không nổi nữa, hiện tại nghĩ lại vẫn cảm thấy thổn thức không ngừng.
"Không phải lại xảy ra chuyện gì nữa chứ?"
Hắn ta luôn cảm thấy rằng những huynh đệ này sẽ lại gây rắc rối gì nữa.
Trong thời gian gần đây, ngay cả bản thân Diệp Trường Thanh cũng nhận thấy sự oán giận của các đệ tử của các phong khác đối với Thần Kiếm Phong.
Trong mấy lần rời khỏi Thần Kiếm Phong, sau khi các đệ tử phong khác nhìn thấy dấu hiệu xăm Thần Kiếm Phong trên ngực Diệp Trường Thanh, ánh mắt của họ lập tức sinh lòng thù địch.
Dường như họ có mối hận thù sâu đậm nào đó, khiến Diệp Trường Thanh có chút áy náy.
Dù sao dưới mệnh lệnh nghiêm khắc của Hồng Tôn, yên tĩnh được mấy ngày, không phải lại sắp xảy ra chuyện gì nữa chứ?
Trong lòng luôn cảm thấy sởn gai ốc, nhưng Diệp Trường Thanh không khống chế được, sau này hắn ta chỉ có thể bớt ra khỏi Thần Kiếm Phong, hắn ta sợ bị đệ tử của các phong khác đánh chết.
Nhưng sự thật là sau khi dùng bữa, rất nhiều đệ tử của Thần Kiếm Phong đều đổ xô đến chủ phong.
Ngay khi các đệ tử của Thần Kiếm Phong vừa bước vào chủ phong, Thạch Tùng, chủ quản Chấp Pháp Đường đã nhận được tin báo.
Không còn cách nào khác, hiện tại Thần Kiếm Phong là tiêu điểm chú ý của Chấp Pháp Đường, một hai đệ tử Thần Kiếm Phong đã khiến người ta đau đầu rồi, nhưng lần này có đến mấy vạn đệ tử kéo đến đây.
Nghe cấp dưới báo cáo, Thạch Tùng bật dậy khỏi ghế, hắn ta nói như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
"Ngươi nói cái gì?"
Với vẻ mặt đầy kinh hãi, Chấp Sự khóc không ra nước mắt, hắn ta chỉ có thể nói một cách chua xót:
"Đường chủ, mấy vạn đệ tử từ Thần Kiếm Phong đã đến chủ phong."
"Mấy vạn hả? Bọn họ muốn làm gì? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?"
Hắn ta run giọng nói, mới yên tĩnh được mấy ngày, mấy vạn đệ tử đồng thời xông lên chủ phong, Thần Kiếm Phong muốn công kích chủ phong sao?
"Sư huynh à, huynh nói gì thì nói, chứ khóc làm gì?"
Già rồi mà vẫn còn khóc sao?
Hồng Tôn bị làm cho hoảng sợ, nhưng Thạch Tùng thực sự không thể kìm được, đây là lần đầu tiên hắn ta bị oan ức như thế này kể từ khi hắn ta làm đường chủ Chấp Pháp Đường trong suốt 1.386 năm.
Thạch Tùng cố gắng kìm nén không khóc thành tiếng, hắn ta nghiến răng hỏi.
"Sư đệ, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có cho ta sống tốt không đây?"
Đến đây Hồng Tôn mới giật mình tỉnh ngộ, vội vàng bày tỏ ý kiến của mình.
"Sư huynh, huynh đang nói gì vậy? Chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy, ta nhất định phải mong huynh sống thật tốt rồi."
"Vậy thì sau này Thần Kiếm Phong. . ."
"Sư đệ sẽ quản lý thật chặt chẽ."
"Đây là ngươi đã hứa đấy nhé."
"Ta hứa, sư huynh yên tâm."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Hồng Tôn, Thạch Tùng mới chịu rời đi.
Khó trách Thạch Tùng lại làm như vậy, thật sự không còn cách nào khác, đệ tử của Thần Kiếm Phong đã chọc giận mọi người, khiến Chấp Pháp Đường ngày nào cũng không được yên ổn.
Nhưng dù sao người ta cũng không có vi phạm quy tắc tông quy, tông quy cũng không có quy định không thể nhận từng nhiệm vụ một.
Còn Thạch Tùng là một người cứng nhắc cố chấp, nếu đã không vi phạm tông quy thì Chấp Pháp Đường cũng không làm gì được người ta, nên hắn ta không còn cách nào khác đành phải đích thân đi tìm Hồng Tôn.
Sau khi được Hồng Tôn đứng ra đảm bảo, Thạch Tùng trở lại chủ phong, hắn ta lại đi tìm chủ tọa tam trưởng lão Nhiệm Vụ Đường.
"Sư đệ, Hồng Tôn đã hứa rồi, Nhiệm Vụ Đường của ngươi thì sao?"
"Sư huynh yên tâm đi, ta đã lệnh cho người gia tăng phân phối nhiệm vụ, hẳn là không có vấn đề gì."
Nghe vậy, Thạch Tùng thở phào nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng như vậy là giải quyết xong xuôi, nhưng mấy ngày sau, quả nhiên không còn đệ tử Thần Kiếm phong nào lần lượt đến nhận nhiệm vụ nữa.
Nhiệm Vụ Đường cũng đã khôi phục bình thường, không chỉ có Chấp Sự của Nhiệm Vụ Đường, mà các đệ tử trên các đỉnh phong khác cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, nhiều đệ tử ở Thần Kiếm Phong đã gặp phải những vấn đề khác trong vài ngày qua.
Đó chính là điểm tông môn của họ không đủ.
Trước đây vì liều mạng tu luyện, muốn nhanh chóng nâng cấp thực lực, bất luận bùa chú, đan dược, hay công pháp gì họ cũng đều liều mạng trao đổi.
Hầu như tất cả đệ tử đều như vậy, điểm tông môn tích lũy mấy năm, thậm chí mấy chục năm, chỉ vỏn vẻn trong vòng hơn một tháng đã bị tiêu hao sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có điểm tông môn, việc tu luyện tự nhiên sẽ trở nên cực kỳ chậm chạp.
Lại đến giờ ăn tối, trong bữa ăn có rất nhiều đệ tử đang thảo luận vấn đề này.
"Sư huynh, ngươi còn có bao nhiêu điểm tông môn?"
"A, chỉ còn hơn một trăm điểm thôi."
"Hơn một trăm điểm đủ để đổi lấy một môn thuật pháp hoàng cấp."
"Ừ, trước kia lỡ mua không ít đan dược, chi tiêu quá tay rồi."
"Không thể tiếp tục như vậy được, khó có thể tiến một tấc trong môn phái mà không có điểm tông môn."
"Không còn cách nào khác, chỉ còn cách đi nhận nhiệm vụ thôi."
"ý của sư huynh là sao, lại nhận thêm vài nhiệm vụ giống như lúc trước hả?"
"Ngươi điên à, phong chủ đã hạ lệnh nghiêm cấm, đệ tử Thần Kiếm Phong mỗi lần chỉ có thể nhận tối đa ba nhiệm vụ."
Đây thực sự là mệnh lệnh của Hồng Tôn, quy định này bắt đầu kể từ khi Thạch Tùng đến đây lần trước.
"Vậy ý của sư huynh là?"
"Chúng ta tuyệt đối không thể giống như Kim Mẫn sư tỷ, nhưng nhiệm vụ tông môn nhất định phải hoàn thành, nếu không sẽ không có điểm tông môn, tu vi bị đình trệ, về sau sao ngươi còn ăn cơm được nữa?"
"Muốn duy trì tốc độ tu luyện nhanh chóng, đảm bảo mỗi lần đều có thể đoạt lấy vị trí, điểm tông môn là cái không thể thiếu, cho nên đành chịu khó một chút, nhận thêm nhiều nhiệm vụ."
"Ngoại trừ tu luyện và ăn uống, thời gian còn lại đều dùng để nhận nhiệm vụ, hơn nữa trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ nhất định phải đảm bảo không lãng phí một chút thời gian nào, tận lực hoàn thành sớm nhất có thể, mau chóng trở về tông môn, ăn cơm xong liền tiếp tục nhận nhiệm vụ."
Sư huynh này nói thật suy nghĩ của mình nên lập tức được rất nhiều đệ tử ủng hộ.
Đúng vậy, muốn được ăn cơm thì phải trở nên mạnh hơn, mà muốn trở nên mạnh hơn thì cần cái gì? Đương nhiên cần các loại tài nguyên.
Và các tài nguyên đến từ đâu? Đó chắc chắn là điểm tông môn.
Vì vậy, họ phải liều mạng để hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn, như vậy mới có thể hỗ trợ việc tu luyện của họ.
Nếu đã không có quyết tâm và dũng khí như sư tỷ Kim Mẫn và những người khác, vậy chỉ có thể dựa vào sự chăm chỉ và họ không được lãng phí một chút thời gian nào để khiến bản thân mạnh mẽ hơn, ngay cả khi đó là nhiệm vụ thời gian.
Cần cù bù thông minh mà.
Diệp Trường Thanh nằm ở trên ghế dựa bên cạnh, nghe các đệ tử nghị luận, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, hắn ta lại có cảm giác gì đó quen thuộc trên người những đệ tử này?
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trường Thanh cũng không hiểu đó là chuyện gì, cho đến khi giờ cơm kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, Diệp Trường Thanh mới sực nhớ ra.
Sắc mặt hắn ta không khỏi thay đổi, khóe miệng không khỏi giật giật.
"Ta nói sao cứ có cảm giác rất quen thuộc, đây là ta chứ còn gì nữa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là nói về Diệp Trường Thanh kiếp trước, kiếp trước ở Địa cầu, hắn ta là một quyển vương* không hơn không kém.
(*)quyển vương: Kẻ chuyên cạnh tranh đấu đá với kẻ khác
Nói thế nào nhỉ, sau khi trượt đại học, Diệp Trường Thanh đã trở thành quyển vương.
Vì điểm kém trong kỳ thi tuyển sinh đại học, kiếp trước Diệp Trường Thanh chỉ có thể đi học ở trường đầu bếp, lúc đó hắn ta biết mình hối hận cũng vô ích, chỉ có thể tìm cách theo học một nghề nào đó.
Trong thời gian học, Diệp Trường Thanh thường tự cân nồi và điểm số của hắn ta luôn thuộc loại tốt nhất, khiến các bạn cùng lớp của hắn ta cũng phải cố gắng không ngừng.
Sau này khi ra xã hội, hắn ta thường xuyên xin tăng ca, về phần lý do rất đơn giản, chỉ vì chút tiền làm thêm giờ.
Cuối cùng, các đầu bếp khác trong cùng nhà hàng đã phải cố gắng theo hắn ta.
Sau đó, hắn ta mở một nhà hàng của riêng mình, hàng xóm đóng cửa lúc mười giờ, nhưng Diệp Trường Thanh muốn kiếm thêm nên nhà hàng của hắn ta đóng cửa lúc mười hai giờ, sau đó tất cả các nhà hàng xung quanh đều mở cửa suốt đêm, gây ra nội quyển nghiêm trọng.
Lúc nãy nói chuyện, biểu tình của rất nhiều đệ tử giống hệt như Diệp Trường Thanh kiếp trước.
Chỉ là sau khi Diệp Trường Thanh du hành thời gian qua đây, giờ hắn ta thực sự lăn không nổi nữa, hiện tại nghĩ lại vẫn cảm thấy thổn thức không ngừng.
"Không phải lại xảy ra chuyện gì nữa chứ?"
Hắn ta luôn cảm thấy rằng những huynh đệ này sẽ lại gây rắc rối gì nữa.
Trong thời gian gần đây, ngay cả bản thân Diệp Trường Thanh cũng nhận thấy sự oán giận của các đệ tử của các phong khác đối với Thần Kiếm Phong.
Trong mấy lần rời khỏi Thần Kiếm Phong, sau khi các đệ tử phong khác nhìn thấy dấu hiệu xăm Thần Kiếm Phong trên ngực Diệp Trường Thanh, ánh mắt của họ lập tức sinh lòng thù địch.
Dường như họ có mối hận thù sâu đậm nào đó, khiến Diệp Trường Thanh có chút áy náy.
Dù sao dưới mệnh lệnh nghiêm khắc của Hồng Tôn, yên tĩnh được mấy ngày, không phải lại sắp xảy ra chuyện gì nữa chứ?
Trong lòng luôn cảm thấy sởn gai ốc, nhưng Diệp Trường Thanh không khống chế được, sau này hắn ta chỉ có thể bớt ra khỏi Thần Kiếm Phong, hắn ta sợ bị đệ tử của các phong khác đánh chết.
Nhưng sự thật là sau khi dùng bữa, rất nhiều đệ tử của Thần Kiếm Phong đều đổ xô đến chủ phong.
Ngay khi các đệ tử của Thần Kiếm Phong vừa bước vào chủ phong, Thạch Tùng, chủ quản Chấp Pháp Đường đã nhận được tin báo.
Không còn cách nào khác, hiện tại Thần Kiếm Phong là tiêu điểm chú ý của Chấp Pháp Đường, một hai đệ tử Thần Kiếm Phong đã khiến người ta đau đầu rồi, nhưng lần này có đến mấy vạn đệ tử kéo đến đây.
Nghe cấp dưới báo cáo, Thạch Tùng bật dậy khỏi ghế, hắn ta nói như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
"Ngươi nói cái gì?"
Với vẻ mặt đầy kinh hãi, Chấp Sự khóc không ra nước mắt, hắn ta chỉ có thể nói một cách chua xót:
"Đường chủ, mấy vạn đệ tử từ Thần Kiếm Phong đã đến chủ phong."
"Mấy vạn hả? Bọn họ muốn làm gì? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?"
Hắn ta run giọng nói, mới yên tĩnh được mấy ngày, mấy vạn đệ tử đồng thời xông lên chủ phong, Thần Kiếm Phong muốn công kích chủ phong sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro