Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Những Người Này...

Cửu Ngữ

2024-08-27 14:57:05

Sáng sớm, sắc trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài phòng cũng đã có hơn mười đệ tử vây quanh.

Chờ Diệp Trường Thanh mở cửa, cũng là bị cảnh tượng ngoài cửa làm cho giật nảy mình.

"Chư vị sư huynh sư tỷ, có phải các ngươi tới quá sớm rồi hay không?"

"Không sớm không sớm."

"Đúng vậy, sinh hoạt lành mạnh, dậy sớm một chút cũng không có gì."

Mọi người ai nấy đều lắc đầu, có trời mới biết vì chén mì Phúc Kiến này, tối hôm qua bọn họ đã phải trằn trọc như thế nào, nằm mơ cũng đều là mỳ.

Đối với việc này, Diệp Trường Thanh cũng bất đắc dĩ, đám người này thật sự vì miếng đồ ăn mà liều mạng.

Không nói thêm gì, để cho mọi người tiến vào sân, Diệp Trường Thanh chế biến nước sốt, mọi người rất tự giác mà bửa củi, gánh nước, nhóm lửa, chính là vì để có thể ăn được mỳ Phúc Kiến này sớm một chút.

Không bao lâu, mùi nước sốt phiêu tán trong viện, hơn mười đệ tử Thần Kiếm Phong, cả nhóm ngồi xổm cùng nhau, không chút nào để ý đến hình tượng, cứ như vậy ăn từng ngụm một.

Một đám đều ăn như hổ đói, không có chút khí chất đệ tử tông môn nào cả, càng giống như lão hán nông thôn trong thế tục.

"Trường Thanh sư đệ, thêm một chén mỳ."

"Hai chén."

"Ta cũng muốn."

Thanh âm thêm mỳ liên tiếp vang lên, cho dù là nữ đệ tử, ít nhất cũng phải ăn hai chén, nam đệ tử thì càng không cần phải nói.

"Trường Thanh sư đệ, buổi trưa chuẩn bị thêm một ít mỳ a."

Ăn xong, mọi người thu thập rửa chén, có người còn nói với Diệp Trường Thanh, mỳ Phúc Kiến này ăn cỡ nào cũng khôgn đủ.

Lời này vừa nói ra, nhất thời giành được sự tán thành của tất cả mọi người ở đây, có điều quá Diệp Trường Thanh lại lắc đầu.

"Buổi trưa không ăn mỳ nữa, ta vừa nghiên cứu được một món ăn mới."

Mỗi bữa đều ăn mỳ, ăn nhiều cũng sẽ ngấy, vừa vặn ngày hôm qua hệ thống đã thưởng món thịt xào rau mới, ngược lại có thể đổi khẩu vị cho bọn họ.

Cũng là một món ăn gia đình rất bình thường, chọn lựa thịt Hồng Văn Trư, nạc mỡ trộn đều, chế biến đơn giản, ăn kèm với cơm, tuyệt đối là một món ngon.

Nghe nói buổi trưa ăn món ăn mới, ánh mắt của đông đảo đệ tử đều sáng ngời.

Đổi lại thành trước kia, có lẽ bọn họ căn bản sẽ không có chờ mong gì, nhưng hiện tại, sau khi nhấm nháp mỳ Phúc Kiến, cái nhìn của mọi người đối với tay nghề của Diệp Trường Thanh đã sớm hoàn toàn thay đổi.

"Được được được, Trường Thanh sư đệ còn muốn hỗ trợ cái gì sao? Cứ nói ra đi."

"Đúng vậy, chỗ của ta còn có mấy viên Luyện Thể Đan, nếu Trường Thanh sư đệ mệt nhọc, cầm đi tu luyện đi."

"Sư huynh khách khí, ở chỗ sư đệ còn có không ít nhận được hôm qua."

"Cái này không liên quan gì đến hôm qua cả, nếu sư đệ ngại nhiều, cứ xem như kẹo mà ăn là được."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe nói có đồ ăn mới, mỗi một người đều trở nên ân cần, có người chủ động muốn hỗ trợ, có người tặng đan dược, bột thuộc.

Đối với việc này, tuy Diệp Trường Thanh liên tục xua tay cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn không thể không nhận những đan dược này.

Thà rằng để cho Diệp Trường Thanh ăn như ăn kẹo, những người này cũng không muốn thu hồi.

"Ngược lại không cần hỗ trợ gì, chư vị sư huynh sư tỷ đến đúng giờlà được."

Cũng không có gì cần hỗ trợ, nghe vậy, mọi người cũng không nói thêm gì nữa, sau khi ăn xong bữa sáng, lục tục rời đi.

Cơ hồ đều là đệ tử tạp dịch, mỗi người đều có nhiệm vụ trong người, tất nhiên cũng không có khả năng ở lại chỗ của Diệp Trường Thanh thêm nữa.

Ngược lại Lục Du Du không đi, nhìn cô bé một mình lưu lại, Diệp Trường Thanh cười nói.

"Hôm nay Du Du sư tỷ không bận việc gì sao?"

"Mỗi ngày ta đều rãnh rỗi a."

Nghe vậy, Lục Du Du cười trả lời, khóe miệng của Diệp Trường Thanh thì giật giật.

"Ý ta là, chẳng lẽ Du Du sư tỷ không cần tu luyện?"

"Thì cũng cần, nhưng mà cũng không quá vội vàng, buổi tối về tu luyện là được, đúng rồi, sư đệ cần hỗ trợ gì sao?"

Lục Du Du thân là đệ tử thân truyền, nhiệm vụ duy nhất chính là tu luyện, những chuyện khác đều có người giúp nàng giải quyết.

Có điều vừa nghĩ đến buổi trưa có thể ăn được món mới, nha đầu này không có một chút tâm tư tu luyện nào, dứt khoát lựa chọn ở tại chỗ này, đợi đến giữa trưa.

Thấy thế, Diệp Trường Thanh cũng không nói thêm gì nữa, tính toán tu luyện trước một phen, dù sao khoảng cách đến giữa trưa còn sớm.

"Sư tỷ cứ tự nhiên, sư đệ tu luyện trước một lát."

"Vậy ta dạy ngươi a."

Hoàn toàn nói ra không chút do dự, được một gã thân truyền đệ tử tự mình chỉ điểm, đối với bất luận một đệ tử nào mà nói, đó đều là có thể gặp mà không thể cầu.

Hơn nữa, muốn có cơ hội như vậy, nhất định phải trả giá cực kỳ cao.

Dù sao đệ tử thân truyền, cũng không phải ai cũng có thể tiếp xúc được, tựa như đông đảo đệ tử tạp dịch vẫn không nhận ra thân phận của Lục Du Du, bởi vì ngày thường bọn họ căn bản không tiếp xúc được với đệ tử thân truyền.

"Được."

Diệp Trường Thanh cũng không có cự tuyệt, sau đó hai người liền ở trong sân tu luyện.

Chỉ vẻn vẹn qua nửa canh giờ, Lục Du Du bắt đầu có chút hoài nghi nhân sinh.

Có lẽ bởi vì mỗi người có những trải nghiệm khác nhau, từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Lục Du Du đều là hạng người thiên tài.

Nhưng thiên phú của Diệp Trường Thanh thật sự có chút khó nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngộ tính ngược lại rất cao, rất nhiều chuyện tu luyện, nói một lần hắn liền có thể hiểu, thậm chí còn có thể từ một suy ra ba, nhưng khi thật sự tu luyện, lại hoàn toàn thay đổi.

Chính là cái loại cảm giác đầu óc hiểu rõ, nhưng tay chân không làm được.

Có vài vũ kỹ cơ bản đơn giản, chỉ một động tác mà Diệp Trường Thanh đều phải học rất lâu.

Trong mắt Lục Du Du, vũ kỹ đơn giản như vậy, một hai lần hẳn sẽ biết.

Nhìn ra nghi hoặc trong mắt Lục Du Du, bản thân Diệp Trường Thanh cũng nhịn không được mặt già đỏ lên.

"Du Du sư tỷ, nếu không ngươi đi nghỉ ngơi trước, ta tự mình luyện một lát?"

"Không cần, ta có thể, không được chúng ta liền luyện thêm hai lần, sư tôn luôn nói cần cù thì bù siêng năng."

Lục Du Du ngây ngô nói, tiểu nha đầu này ngược lại khá là cố chấp, nói muốn dạy Diệp Trường Thanh tu luyện, vậy nhất định phải dạy cho được.

Vẫn luôn tu luyện đến gần trưa, thấy cũng đã gần đến giờ, Diệp Trường Thanh bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Mà Lục Du Du lại một mình lâm vào trầm tư, đang suy nghĩ làm thế nào để dạy dỗ Trường Thanh sư đệ.

Cũng không để ý tới nàng, lấy ra nửa miếng thịt Hồng Văn Trư, hơn một trăm cân, hẳn đủ ăn cho buổi trưa.

Rửa sạch, thái lát, ướp, sau đó chuẩn bị các thành phần nguyên liệu rồi bắt đầu chế biến.

Ngay lúc Diệp Trường Thanh đang chuẩn bị cơm trưa, khắp nơi trên Thần Kiếm Phong đều có đệ tử tạp dịch bắt đầu yên lặng tính toán thời gian.

Vị trí quảng trường ở sườn núi, hơn mười đệ tử tạp dịch đang quét dọn vệ sinh, trong đó ba người tụ tập cùng một chỗ, nước miếng chảy ròng ròng và nói.

"Còn bao lâu nữa?"

"Đừng nóng vội, còn nửa canh giờ nữa là đến giờ cơm."

"Đáng chết, sao còn tới nửa canh giờ nữa, ta sắp chết đói a."

"Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng quét xong rồi xếp hàng, chậm chạp một chút là không được ăn."

"Đúng đúng đúng, mau làm xong rồi còn xếp hàng."

Vì một miếng cơm, ba người trong nháy mắt giống như được tiêm máu gà, cây chổi ở trong tay bọn họ quả thực bị vung ra tàn ảnh.

Nhìn chổi của ba người đều bốc khói, sắc mặt của đám đệ tử tạp dịch còn lại đều trở nên phức tạp, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

"Sư huynh, bọn họ không bị sao đó chứ, cứ có cảm giác không bình thường là sao?"

"Không biết a, chẳng lẽ là đang tu luyện vũ kỹ gì?"

"Không thể nào, có vũ kỹ gì có liên quan đến chổi sao?"

"Hình như không có, con mẹ nó, bốc cháy, các ngươi mau xem."

Theo ngón tay nhìn lại, chỉ thấy chổi của một người trong đó, thật sự đã bị đánh bốc cháy, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hoàn toàn choáng váng, quét sàn nhà mà thôi, ngươi cần phải vung chổi tới mức đó sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Số ký tự: 0