Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
Tin Tức Cầu Việ...
Cửu Ngữ
2024-08-27 14:57:05
Diện tích của trấn Nhạc Sơn cũng không lớn, nhân khẩu cũng chỉ có hơn một vạn người, chỉ có thể xem là một trấn nhỏ bình thường không có gì lạ ở gần Đạo Nhất tông.
Lúc Diệp Trường Thanh cùng Kim Mẫn chạy tới trấn Lạc Sơn, Ngô viên ngoại đã sớm chờ ở ngoài trấn.
Ngô gia là gia tộc địa chủ của trấn Nhạc Sơn, trong gia tộc cũng có đệ tử bái nhập Đạo Nhất tông, đối mặt với Diệp Trường Thanh cùng Kim Mẫn, Ngô viên ngoại có vẻ thập phần cung kính.
"Tiểu dân Ngô Sâm đã gặp qua hai vị tiên sư."
Cung kính chắp tay hành lễ nói, đương nhiên, người mà Ngô viên ngoại thật sự để ý vẫn là Kim Mẫn.
Thật ra khi nhìn thấy Kim Mẫn, trong lòng Ngô Sâm cũng rất khiếp sợ.
Chuyện của trấn Nhạc Sơn, hắn biết Đạo Nhất tông chỉ quy nó thành nhiệm vụ một sao, mà nhiệm vụ một sao, nhiều nhất cũng chỉ cử đệ tử ngoại môn tới.
Nhưng trước mắt hắn lại là một đệ tử nội môn, trong lòng Ngô Sâm quá đỗi mừng rỡ, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Chỉ là hành động kế tiếp của Kim Mẫn khiến làm cho Ngô Sâm không hiểu.
Bởi vì thân là đệ tử nội môn, thế mà chuyện gì cũng đều lấy Diệp Trường Thanh làm chủ.
"Ngô viên ngoại, lần này là nhiệm vụ của Trường Thanh sư đệ, ta cũng chỉ là đến đây hỗ trợ."
Nhìn ra nghi hoặc trong lòng Ngô Sâm, Kim Mẫn nhàn nhạt giải thích một câu.
Chỉ là khi nghe được lời này, Ngô Sâm càng ngây ngốc hơn.
Một đệ tử tạp dịch nhận nhiệm vụ, chuyện này thì cũng chả có gì, nhưng vì sao lại có một đệ tử nội môn đi cùng chứ?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Ngô Sâm nhìn về phía Diệp Trường Thanh cũng thay đổi, có thể khiến cho một đệ tử nội môn đi cùng, có thể thấy được thân phận của Diệp Trường Thanh tuyệt đối không tầm thường.
"Thì ra là như thế, Diệp tiên sư nghỉ ngơi trước một lát, hay là. . ."
"Không cần, trực tiếp dẫn chúng ta đi tới nơi mà bán yêu kia từng xuất hiện đi."
Sớm giải quyết kết thúc công việc, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là tìm ra con bán yêu kia.
Nghe Diệp Trường Thanh nói ra những lời này, Ngô Sâm tất nhiên không dám nói thêm gì, lúc này liền mang theo hai người đi tới mấy nơi mà bán yêu từng xuất hiện qua trước đó.
Dọc theo đường đi, Ngô Sâm cũng kể lại mọi chuyện.
Con bán yêu này xuất hiện từ mười ngày trước, lúc ấy con bán yêu này đã thừa dịp bóng đêm mà trực tiếp xông vào trong trấn.
Sau khi bị người dân phát hiện, đã giết chết mấy người, sau đó lại du đãng một vòng ở trong thành, rồi lại tự mình rời đi.
Từ đó về sau, con bán yêu này vẫn luôn thường xuyên ra vào trấn.
Chỉ là có một chuyện kỳ lạ, hình như bán yêu này cũng không quá hứng thú với việc hại người, chỉ cần không ngăn cản nó, nó cũng sẽ không cố ý giết người, hơn nữa nó du đãng xung quanh trấn, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chuyện này ngược lại có chút kỳ quái, nói xong, mọi người cũng đã đi tới một nơi mà bán yêu đã từng dừng lại ở trong đó.
Trong một gian nhà dân bình thường, trên vách tường tràn đầy vết máu, nơi này chính là nơi lần đầu tiên bán yêu giết người.
Diệp Trường Thanh đánh giá xung quanh một phen, cũng không nhìn ra được gì, chỉ có thể nhờ Kim Mẫn giúp đỡ.
"Sư tỷ."
Nghe vậy, Kim Mẫn gật gật đầu, hai tay lập tức kết ấn, thi triển pháp quyết.
"Cửu Thuật, Thần Toán."
Đây là công pháp tu hành của Kim Mẫn, không có năng lực công kích quá mạnh, nhưng lại có thể tính toán thiên mệnh, thăm dò âm dương.
Theo pháp quyết của Kim Mẫn phát động, từng sợi dây màu vàng rất nhanh đã trải rộng khắp gian phòng.
Những sợi dây này giống như những xúc tu, du đãng khắp các ngóc ngách trong phòng, mà hai mắt của Kim Mẫn lại nhắm nghiền, tựa như nhìn thấy cái gì đó.
"Lang yêu."
Trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm, nửa ngày sau, Kim Mẫn thu hồi pháp quyết, nàng đã biết con bán yêu gây chuyện kia là một đầu lang yêu.
Còn chưa thực sự bước vào Hóa Yêu Cảnh.
Chỉ là. . .
Sắc mặt nàng có chút nghi hoặc nói với Diệp Trường Thanh.
"Trường Thanh sư đệ, lang yêu này có chút kỳ quái, trong khí tức mà nó để lại, hình như mơ hồ còn có khí tức khác, chỉ là trong lúc nhất thời ta không có cách nào xác định."
Chỉ là mơ hồ có loại cảm giác này, đối với việc này, Diệp Trường Thanh trầm ngâm một lát rồi nói.
"Sư tỷ có cách nào tìm được đầu lang yêu kia không?"
Nghe vậy, Kim Mẫn không chút do dự gật đầu nói.
"Có thể."
Chỉ là một con bán yêu, Kim Mẫn muốn tìm được nó cũng không khó, chỉ là trong lòng luôn cứ cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy, nhất là khí tức mơ hồ chợt lóe rồi biến mất vừa rồi, khiến cho Kim Mẫn có một loại cảm giác tim đập nhanh.
Chỉ là nhất thời không thể xác định, Kim Mẫn cũng không biết có phải cảm nhận của mình sai rồi hay không.
"Cửu Thuật, Ảnh Tung."
Thi triển thuật truy tung, Kim Mẫn bắt đầu truy tìm vị trí của lang yêu kia.
Một bóng đen to bằng bàn tay từ trong cái bóng của Kim Mẫn phân hóa ra, trực tiếp bay vút về phía xa xa.
"Đuổi theo."
Hai người rất nhanh đuổi theo cái bóng, về phần đám người Ngô Sâm thì ở lại trong trấn, bọn họ đều là người thường, cũng không có cách nào chống lại yêu thú.
Nhìn hai người Diệp Trường Thanh nhanh như vậy đã khóa chặt vị trí của con yêu thú kia, vẻ mặt của đám người Ngô Sâm đều là tôn kính, không hổ là tiên sư Đạo Nhất tông.
Có tiên sư Đạo Nhất tông ra tay, tất cả mọi người đều cảm thấy hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Dưới sự dẫn dắt của bóng đen, rất nhanh, Diệp Trường Thanh cùng Kim Mẫn đã lao ra khỏi trấn nhỏ, một đường đuổi theo vào trong núi lớn bên cạnh.
Lại đi được ước chừng một khắc đồng hồ, rốt cục, hai người tìm được đầu bán yêu làm loạn kia.
Có điều cùng lúc đó, năm đầu Tử Yêu ẩn nấp trong bóng tối kia cũng đã nhận ra Diệp Trường Thanh cùng Kim Mẫn đến.
Trong sơn động bí ẩn, chính giữa năm con Tử Yêu có một tấm kính huyết sắc, mà trong tấm kính lúc này, rõ ràng chính là Diệp Trường Thanh và Kim Mẫn, ánh mắt bọn chúng tập trung vào trên người Kim Mẫn, có một đầu Tử Yêu trong đó cảm thấy kỳ quái nói ra.
"Tại sao lại có đệ tử nội môn tới đây?"
"Không nên a, chỉ là một đầu bán yêu, vì sao lại dẫn tới đệ tử nội môn?"
Bọn chúng đều cảm thấy kỳ quái vì sự xuất hiện của Kim Mẫn.
"Mặc kệ cô ta là đệ tử nội môn gì đó, cùng xông lên giết, dù sao đã tìm được di cốt đại yêu, lấy được rồi chúng ta liền rời đi."
Tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có quá mức để ý, một gã đệ tử nội môn cũng chỉ có tu vi Kết Đan Cảnh, đối với năm đầu Tử Yêu như chúng mà nói, cũng không có gì quá khác với đệ tử ngoại môn, cứ giết là được.
"Hắc Viên đi đi, mau chóng giải quyết hai người này."
"Được."
Cuối cùng có một đầu Tử Yêu rời khỏi sơn động, dự định tự mình ra tay chém chết Diệp Trường Thanh và Kim Mẫn.
Mà phía bên kia, nhìn khi thấy con lang yêu kia, trong nháy mắt sắc mặt của Kim Mẫn đã đại biến, bởi vì nàng cảm giác được cỗ khí tức vừa rồi từ trên người con lang yêu này, hơn nữa còn thập phần rõ ràng, rõ ràng là khí tức của một đầu Tử Yêu.
"Con bán yêu này đã bị khống chế."
Vốn tưởng rằng chỉ đơn giản là bán yêu quấy phá, nhưng ai ngờ, sau lưng con bán yêu này còn có một đầu Tử Yêu.
Nghe được lời này, Diệp Trường Thanh cảm thấy sửng sốt, lập tức không chút do dự, trực tiếp lấy ra một khối lệnh bài rồi bóp nát.
Lệnh bài này cũng không phải là bảo vật gì, tất cả đệ tử Đạo Nhất tông đều có, tên là lệnh cầu viện.
Nếu gặp phải nguy hiểm đến tính mạng ở ngoại giới, có thể trực tiếp bóp nát, Đạo Nhất tông có thể nhận được tin tức, sau đó phái người đến trợ giúp, coi như là một loại bảo hộ của tông môn đối với đệ tử.
Đương nhiên, có thể được cứu hay không còn phải xem vận khí, có đôi khi cứu viện chưa tới, mà ngươi cũng đã chết, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Hoàn toàn không có một chút do dự, một đầu Tử Yêu tuyệt đối không phải đối thủ mà Kim Mẫn có thể đối phó, đồng thời, Diệp Trường Thanh cũng gọi Tiểu Bạch ra, so sánh về mặt thực lực, Tiểu Bạch vẫn ở trên Kim Mẫn.
Lúc Diệp Trường Thanh cùng Kim Mẫn chạy tới trấn Lạc Sơn, Ngô viên ngoại đã sớm chờ ở ngoài trấn.
Ngô gia là gia tộc địa chủ của trấn Nhạc Sơn, trong gia tộc cũng có đệ tử bái nhập Đạo Nhất tông, đối mặt với Diệp Trường Thanh cùng Kim Mẫn, Ngô viên ngoại có vẻ thập phần cung kính.
"Tiểu dân Ngô Sâm đã gặp qua hai vị tiên sư."
Cung kính chắp tay hành lễ nói, đương nhiên, người mà Ngô viên ngoại thật sự để ý vẫn là Kim Mẫn.
Thật ra khi nhìn thấy Kim Mẫn, trong lòng Ngô Sâm cũng rất khiếp sợ.
Chuyện của trấn Nhạc Sơn, hắn biết Đạo Nhất tông chỉ quy nó thành nhiệm vụ một sao, mà nhiệm vụ một sao, nhiều nhất cũng chỉ cử đệ tử ngoại môn tới.
Nhưng trước mắt hắn lại là một đệ tử nội môn, trong lòng Ngô Sâm quá đỗi mừng rỡ, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Chỉ là hành động kế tiếp của Kim Mẫn khiến làm cho Ngô Sâm không hiểu.
Bởi vì thân là đệ tử nội môn, thế mà chuyện gì cũng đều lấy Diệp Trường Thanh làm chủ.
"Ngô viên ngoại, lần này là nhiệm vụ của Trường Thanh sư đệ, ta cũng chỉ là đến đây hỗ trợ."
Nhìn ra nghi hoặc trong lòng Ngô Sâm, Kim Mẫn nhàn nhạt giải thích một câu.
Chỉ là khi nghe được lời này, Ngô Sâm càng ngây ngốc hơn.
Một đệ tử tạp dịch nhận nhiệm vụ, chuyện này thì cũng chả có gì, nhưng vì sao lại có một đệ tử nội môn đi cùng chứ?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Ngô Sâm nhìn về phía Diệp Trường Thanh cũng thay đổi, có thể khiến cho một đệ tử nội môn đi cùng, có thể thấy được thân phận của Diệp Trường Thanh tuyệt đối không tầm thường.
"Thì ra là như thế, Diệp tiên sư nghỉ ngơi trước một lát, hay là. . ."
"Không cần, trực tiếp dẫn chúng ta đi tới nơi mà bán yêu kia từng xuất hiện đi."
Sớm giải quyết kết thúc công việc, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là tìm ra con bán yêu kia.
Nghe Diệp Trường Thanh nói ra những lời này, Ngô Sâm tất nhiên không dám nói thêm gì, lúc này liền mang theo hai người đi tới mấy nơi mà bán yêu từng xuất hiện qua trước đó.
Dọc theo đường đi, Ngô Sâm cũng kể lại mọi chuyện.
Con bán yêu này xuất hiện từ mười ngày trước, lúc ấy con bán yêu này đã thừa dịp bóng đêm mà trực tiếp xông vào trong trấn.
Sau khi bị người dân phát hiện, đã giết chết mấy người, sau đó lại du đãng một vòng ở trong thành, rồi lại tự mình rời đi.
Từ đó về sau, con bán yêu này vẫn luôn thường xuyên ra vào trấn.
Chỉ là có một chuyện kỳ lạ, hình như bán yêu này cũng không quá hứng thú với việc hại người, chỉ cần không ngăn cản nó, nó cũng sẽ không cố ý giết người, hơn nữa nó du đãng xung quanh trấn, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện này ngược lại có chút kỳ quái, nói xong, mọi người cũng đã đi tới một nơi mà bán yêu đã từng dừng lại ở trong đó.
Trong một gian nhà dân bình thường, trên vách tường tràn đầy vết máu, nơi này chính là nơi lần đầu tiên bán yêu giết người.
Diệp Trường Thanh đánh giá xung quanh một phen, cũng không nhìn ra được gì, chỉ có thể nhờ Kim Mẫn giúp đỡ.
"Sư tỷ."
Nghe vậy, Kim Mẫn gật gật đầu, hai tay lập tức kết ấn, thi triển pháp quyết.
"Cửu Thuật, Thần Toán."
Đây là công pháp tu hành của Kim Mẫn, không có năng lực công kích quá mạnh, nhưng lại có thể tính toán thiên mệnh, thăm dò âm dương.
Theo pháp quyết của Kim Mẫn phát động, từng sợi dây màu vàng rất nhanh đã trải rộng khắp gian phòng.
Những sợi dây này giống như những xúc tu, du đãng khắp các ngóc ngách trong phòng, mà hai mắt của Kim Mẫn lại nhắm nghiền, tựa như nhìn thấy cái gì đó.
"Lang yêu."
Trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm, nửa ngày sau, Kim Mẫn thu hồi pháp quyết, nàng đã biết con bán yêu gây chuyện kia là một đầu lang yêu.
Còn chưa thực sự bước vào Hóa Yêu Cảnh.
Chỉ là. . .
Sắc mặt nàng có chút nghi hoặc nói với Diệp Trường Thanh.
"Trường Thanh sư đệ, lang yêu này có chút kỳ quái, trong khí tức mà nó để lại, hình như mơ hồ còn có khí tức khác, chỉ là trong lúc nhất thời ta không có cách nào xác định."
Chỉ là mơ hồ có loại cảm giác này, đối với việc này, Diệp Trường Thanh trầm ngâm một lát rồi nói.
"Sư tỷ có cách nào tìm được đầu lang yêu kia không?"
Nghe vậy, Kim Mẫn không chút do dự gật đầu nói.
"Có thể."
Chỉ là một con bán yêu, Kim Mẫn muốn tìm được nó cũng không khó, chỉ là trong lòng luôn cứ cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy, nhất là khí tức mơ hồ chợt lóe rồi biến mất vừa rồi, khiến cho Kim Mẫn có một loại cảm giác tim đập nhanh.
Chỉ là nhất thời không thể xác định, Kim Mẫn cũng không biết có phải cảm nhận của mình sai rồi hay không.
"Cửu Thuật, Ảnh Tung."
Thi triển thuật truy tung, Kim Mẫn bắt đầu truy tìm vị trí của lang yêu kia.
Một bóng đen to bằng bàn tay từ trong cái bóng của Kim Mẫn phân hóa ra, trực tiếp bay vút về phía xa xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đuổi theo."
Hai người rất nhanh đuổi theo cái bóng, về phần đám người Ngô Sâm thì ở lại trong trấn, bọn họ đều là người thường, cũng không có cách nào chống lại yêu thú.
Nhìn hai người Diệp Trường Thanh nhanh như vậy đã khóa chặt vị trí của con yêu thú kia, vẻ mặt của đám người Ngô Sâm đều là tôn kính, không hổ là tiên sư Đạo Nhất tông.
Có tiên sư Đạo Nhất tông ra tay, tất cả mọi người đều cảm thấy hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Dưới sự dẫn dắt của bóng đen, rất nhanh, Diệp Trường Thanh cùng Kim Mẫn đã lao ra khỏi trấn nhỏ, một đường đuổi theo vào trong núi lớn bên cạnh.
Lại đi được ước chừng một khắc đồng hồ, rốt cục, hai người tìm được đầu bán yêu làm loạn kia.
Có điều cùng lúc đó, năm đầu Tử Yêu ẩn nấp trong bóng tối kia cũng đã nhận ra Diệp Trường Thanh cùng Kim Mẫn đến.
Trong sơn động bí ẩn, chính giữa năm con Tử Yêu có một tấm kính huyết sắc, mà trong tấm kính lúc này, rõ ràng chính là Diệp Trường Thanh và Kim Mẫn, ánh mắt bọn chúng tập trung vào trên người Kim Mẫn, có một đầu Tử Yêu trong đó cảm thấy kỳ quái nói ra.
"Tại sao lại có đệ tử nội môn tới đây?"
"Không nên a, chỉ là một đầu bán yêu, vì sao lại dẫn tới đệ tử nội môn?"
Bọn chúng đều cảm thấy kỳ quái vì sự xuất hiện của Kim Mẫn.
"Mặc kệ cô ta là đệ tử nội môn gì đó, cùng xông lên giết, dù sao đã tìm được di cốt đại yêu, lấy được rồi chúng ta liền rời đi."
Tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có quá mức để ý, một gã đệ tử nội môn cũng chỉ có tu vi Kết Đan Cảnh, đối với năm đầu Tử Yêu như chúng mà nói, cũng không có gì quá khác với đệ tử ngoại môn, cứ giết là được.
"Hắc Viên đi đi, mau chóng giải quyết hai người này."
"Được."
Cuối cùng có một đầu Tử Yêu rời khỏi sơn động, dự định tự mình ra tay chém chết Diệp Trường Thanh và Kim Mẫn.
Mà phía bên kia, nhìn khi thấy con lang yêu kia, trong nháy mắt sắc mặt của Kim Mẫn đã đại biến, bởi vì nàng cảm giác được cỗ khí tức vừa rồi từ trên người con lang yêu này, hơn nữa còn thập phần rõ ràng, rõ ràng là khí tức của một đầu Tử Yêu.
"Con bán yêu này đã bị khống chế."
Vốn tưởng rằng chỉ đơn giản là bán yêu quấy phá, nhưng ai ngờ, sau lưng con bán yêu này còn có một đầu Tử Yêu.
Nghe được lời này, Diệp Trường Thanh cảm thấy sửng sốt, lập tức không chút do dự, trực tiếp lấy ra một khối lệnh bài rồi bóp nát.
Lệnh bài này cũng không phải là bảo vật gì, tất cả đệ tử Đạo Nhất tông đều có, tên là lệnh cầu viện.
Nếu gặp phải nguy hiểm đến tính mạng ở ngoại giới, có thể trực tiếp bóp nát, Đạo Nhất tông có thể nhận được tin tức, sau đó phái người đến trợ giúp, coi như là một loại bảo hộ của tông môn đối với đệ tử.
Đương nhiên, có thể được cứu hay không còn phải xem vận khí, có đôi khi cứu viện chưa tới, mà ngươi cũng đã chết, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Hoàn toàn không có một chút do dự, một đầu Tử Yêu tuyệt đối không phải đối thủ mà Kim Mẫn có thể đối phó, đồng thời, Diệp Trường Thanh cũng gọi Tiểu Bạch ra, so sánh về mặt thực lực, Tiểu Bạch vẫn ở trên Kim Mẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro