Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện
Đây Chính Là Th...
Thủ Trích Tỳ Ba
2024-08-03 12:09:54
“Từ đạo tặc?”
Diệp Thiên thấy vậy, tức giận đến mức muốn nổ mắt. Khuôn mặt hắn ta trở nên vặn vẹo vô cùng, toàn thân toát ra sát ý xung thiên.
Từ sau khi quen biết với Thẩm Ấu Di, hắn đã xem cô gái này là tình yêu của đời mình, chân thành độc nhất cả đời này!
Cho nên, cảnh tượng trước mắt đã khiến cho hắn điên cuồng hơn bao giờ hết.
Mối hận đoạt vợ không đội trời chung!
Đôi môi Thẩm Ấu Di khẽ mấp máy, nàng như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không thốt được gì, gương mặt tuyệt mỹ nhuốm màu buồn bã.
Ngón tay Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của cô, từ tốn mở miệng nói: “Khi ta và Ấu Di thành hôn, nhất định sẽ gửi cho ngươi một thiệp mời.”
Con ngươi của hắn đen nhánh thâm u, mang theo mấy phần đùa bỡn lẫn trêu tức.
Lời nói như dao cứa!
Diệp Thiên không thể khống chế cảm xúc bi phẫn oán thiên trách địa trong lòng, hắn như biến thành dã thú xổng chuồng, chân khí lưu chuyển khắp toàn thân.
Vào thời khắc đại chiến sắp sửa bùng đổ.
Thì chính ngay lúc căng thẳng này.
“Dưới chân thiên tử lại dám ra tay hại người, ngươi xem luật pháp Đại Càn là đồ trang trí sao, đáng chết!”
Thanh âm băng lãnh từ bên ngoài truyền vào trong sảnh, Diêu Mạn vội vã xông vào, sát khí nồng đậm tuôn về phía Diệp Thiên.
Vừa nghĩ đến chuyện nhi tử bị nguy hiểm đến tính mạng, bà ta đương nhiên đứng ngồi không yên.
Uy thế của cường giả Lục phẩm khiến cho Diệp Thiên không thể nhúc nhích, nhưng hắn ta vẫn không mảy may sợ hãi, ngược lại còn nở ra nụ cười lạnh lẽo.
“Cẩu tặc Từ Bắc Vọng, ngoại trừ ỷ thế ức hiếp người ra, thì ngươi còn biết cái gì nữa?”
“Không có Hoàng quý phi, không có cha mẹ ngươi, thì ngươi là cái thá gì hả?”
Từ Bắc Vọng không hề phủ nhận, ngược lại còn hời hợt nói: “Niềm vui sướng khi được ỷ thế hiếp người, ngươi căn bản không thể nào tưởng tượng nổi.”
Hắn vừa dứt lời.
“Vậy sao?”
Giọng nói thuần hậu vang vọng khắp đại sảnh, một nam nhân trung niên mặc áo vải đứng bật dậy từ trong góc phòng.
Quần chúng cả kinh!
Bọn họ ngờ vị thiếu niên kiên nghị này còn trợ thủ theo sau.
Nam nhân trung niên áo vải phủi phủi bụi bẩn vương trên tay áo, sau đó điềm tĩnh tự nhiên nói ra: “Diêu Thiên Hộ, ngươi cần gì phải tìm một lý do quan minh chính đại để ra tay, chúng ta thân làm trưởng bối, kỵ nhất là chuyện lấy lớn hiếp nhỏ.”
“Là sống hay chết, cứ để tiểu bối bọn chúng tự mình giải quyết, không tốt hay sao?”
Ông ta vừa dứt lời, thân thể ông ta phát ra một luồng sáng cầu vồng, sau đó tạo thành một thanh xích sắc treo lơ lửng giữa không trung.
Chân khí ngưng tụ thành vật phẩm, chính là cảnh giới Ngũ phẩm!
Chính ngay lúc quần chúng đang chấn động.
Ầm!
Ầm!
m thanh giống như tiếng sấm rền từ trên trời cao đột nhiên vang lên, trời đất sụp đổ, mái nhà của Thái Bạch lâu bị lật tung, gỗ khúc đá tảng bay tán loạn.
“Thiên nhi, tuyệt đối không được làm mất mặt Thiên Tráo môn.”
Một chuỗi thanh âm khản đặc mơ hồ, giống như đang lăn ra từ trong cuống họng, khiến quần chúng phải ngẩng đầu lên nhìn.
Trong mắt bọn họ hiện lên bóng dáng của một ông lão bị cụt mất một tay đang đứng trên mái hiên, vạt áo ông ta bay phất phới theo cơn gió.
Trên mặt quần chúng hiện lên mấy chữ không tưởng: Cụt một cánh tay, môn phái Thiên Tráo.
Vị đây chắc chắn chính là môn chủ của môn phái Thiên Tráo, tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ lâm Cửu Châu.
Xét theo khẩu khí của ông ta, Diệp Thiên chắc chắn là đệ tử chân truyền của Thiên Tráo môn, nếu không thì môn chủ sẽ không đích thân ra mặt bảo vệ như vậy.
Tong!
m thanh va đập vô cùng rõ ràng, phật quang kim sắc tràn ngập, một lão phu nhân tóc bạc phơ chống quải trượng từ tốn xuất hiện trên mái hiên.
Bà ấy nhắm mắt dưỡng thần, thở dài một tiếng: “Lão thân chỉ có một tôn nhi này thôi.”
Lão tổ tông của Từ gia!
Trong tâm khí mọi người khởi lên sóng ta gió lớn!
Không ngờ tối nay, bọn họ lại có được may mắn chứng kiến cuộc giao chiến giữa Tứ phẩm tông sư.
Ầm đùng đùng!
Một âm thanh cực lớn vang lên, khiến cho tòa lầu đột nhiên sụp lún xuống mấy phần, chân khí cuồng bạo tản ra khắp không gian, tông sư Tứ phẩm đang giao chiến kịch liệt với nhau.
Mấy võ sỉ tu vi thấp kém trong đại sảnh căn bản nhìn không rõ trận đấu đỉnh cao này, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hai vệt ánh sáng va chạm vào nhau.
“Diêu Thiên Hộ, có ta ở đây, ngươi đừng hòng làm tổn thương đến một cọng lông gáy nào của Diệp tiểu hữu.”
“Dứt khoát bảo Từ thị lang ra đây, ta bồi vợ chồng các ngươi một trận.”
Thần sắc của người đàn ông áo vải vô cùng trấn tĩnh, ông ta còn bày thêm động tác mời chào bâng quơ.
Dung nhan Diêu Mạn cứng đờ, bà lo lắng nhìn về phía con trai.
Sau khi thấy Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu, bà ta do dự hồi lâu rồi tức giận quát một tiếng: “Được!”
Hai đạo thân ảnh một trước một sau nhanh chóng rời khỏi sảnh đường.
Quần chúng thở phào một tiếng, nếu bị làn sóng giao chiến của cường giả ảnh hưởng, bọn họ không cẩn thận một chút thì sẽ chết không thấy xác.
“Ha ha ha, để ta xem, ngươi còn có thể dựa dẫm vào cái gì?”
Diệp Thiên lộ ra nụ cười nắm chắc mười mươi. Vì thời khắc này, hắn sớm đã chuẩn bị hết tất cả các bước tiến thoái.
Diệp Thiên thấy vậy, tức giận đến mức muốn nổ mắt. Khuôn mặt hắn ta trở nên vặn vẹo vô cùng, toàn thân toát ra sát ý xung thiên.
Từ sau khi quen biết với Thẩm Ấu Di, hắn đã xem cô gái này là tình yêu của đời mình, chân thành độc nhất cả đời này!
Cho nên, cảnh tượng trước mắt đã khiến cho hắn điên cuồng hơn bao giờ hết.
Mối hận đoạt vợ không đội trời chung!
Đôi môi Thẩm Ấu Di khẽ mấp máy, nàng như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không thốt được gì, gương mặt tuyệt mỹ nhuốm màu buồn bã.
Ngón tay Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của cô, từ tốn mở miệng nói: “Khi ta và Ấu Di thành hôn, nhất định sẽ gửi cho ngươi một thiệp mời.”
Con ngươi của hắn đen nhánh thâm u, mang theo mấy phần đùa bỡn lẫn trêu tức.
Lời nói như dao cứa!
Diệp Thiên không thể khống chế cảm xúc bi phẫn oán thiên trách địa trong lòng, hắn như biến thành dã thú xổng chuồng, chân khí lưu chuyển khắp toàn thân.
Vào thời khắc đại chiến sắp sửa bùng đổ.
Thì chính ngay lúc căng thẳng này.
“Dưới chân thiên tử lại dám ra tay hại người, ngươi xem luật pháp Đại Càn là đồ trang trí sao, đáng chết!”
Thanh âm băng lãnh từ bên ngoài truyền vào trong sảnh, Diêu Mạn vội vã xông vào, sát khí nồng đậm tuôn về phía Diệp Thiên.
Vừa nghĩ đến chuyện nhi tử bị nguy hiểm đến tính mạng, bà ta đương nhiên đứng ngồi không yên.
Uy thế của cường giả Lục phẩm khiến cho Diệp Thiên không thể nhúc nhích, nhưng hắn ta vẫn không mảy may sợ hãi, ngược lại còn nở ra nụ cười lạnh lẽo.
“Cẩu tặc Từ Bắc Vọng, ngoại trừ ỷ thế ức hiếp người ra, thì ngươi còn biết cái gì nữa?”
“Không có Hoàng quý phi, không có cha mẹ ngươi, thì ngươi là cái thá gì hả?”
Từ Bắc Vọng không hề phủ nhận, ngược lại còn hời hợt nói: “Niềm vui sướng khi được ỷ thế hiếp người, ngươi căn bản không thể nào tưởng tượng nổi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vừa dứt lời.
“Vậy sao?”
Giọng nói thuần hậu vang vọng khắp đại sảnh, một nam nhân trung niên mặc áo vải đứng bật dậy từ trong góc phòng.
Quần chúng cả kinh!
Bọn họ ngờ vị thiếu niên kiên nghị này còn trợ thủ theo sau.
Nam nhân trung niên áo vải phủi phủi bụi bẩn vương trên tay áo, sau đó điềm tĩnh tự nhiên nói ra: “Diêu Thiên Hộ, ngươi cần gì phải tìm một lý do quan minh chính đại để ra tay, chúng ta thân làm trưởng bối, kỵ nhất là chuyện lấy lớn hiếp nhỏ.”
“Là sống hay chết, cứ để tiểu bối bọn chúng tự mình giải quyết, không tốt hay sao?”
Ông ta vừa dứt lời, thân thể ông ta phát ra một luồng sáng cầu vồng, sau đó tạo thành một thanh xích sắc treo lơ lửng giữa không trung.
Chân khí ngưng tụ thành vật phẩm, chính là cảnh giới Ngũ phẩm!
Chính ngay lúc quần chúng đang chấn động.
Ầm!
Ầm!
m thanh giống như tiếng sấm rền từ trên trời cao đột nhiên vang lên, trời đất sụp đổ, mái nhà của Thái Bạch lâu bị lật tung, gỗ khúc đá tảng bay tán loạn.
“Thiên nhi, tuyệt đối không được làm mất mặt Thiên Tráo môn.”
Một chuỗi thanh âm khản đặc mơ hồ, giống như đang lăn ra từ trong cuống họng, khiến quần chúng phải ngẩng đầu lên nhìn.
Trong mắt bọn họ hiện lên bóng dáng của một ông lão bị cụt mất một tay đang đứng trên mái hiên, vạt áo ông ta bay phất phới theo cơn gió.
Trên mặt quần chúng hiện lên mấy chữ không tưởng: Cụt một cánh tay, môn phái Thiên Tráo.
Vị đây chắc chắn chính là môn chủ của môn phái Thiên Tráo, tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ lâm Cửu Châu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xét theo khẩu khí của ông ta, Diệp Thiên chắc chắn là đệ tử chân truyền của Thiên Tráo môn, nếu không thì môn chủ sẽ không đích thân ra mặt bảo vệ như vậy.
Tong!
m thanh va đập vô cùng rõ ràng, phật quang kim sắc tràn ngập, một lão phu nhân tóc bạc phơ chống quải trượng từ tốn xuất hiện trên mái hiên.
Bà ấy nhắm mắt dưỡng thần, thở dài một tiếng: “Lão thân chỉ có một tôn nhi này thôi.”
Lão tổ tông của Từ gia!
Trong tâm khí mọi người khởi lên sóng ta gió lớn!
Không ngờ tối nay, bọn họ lại có được may mắn chứng kiến cuộc giao chiến giữa Tứ phẩm tông sư.
Ầm đùng đùng!
Một âm thanh cực lớn vang lên, khiến cho tòa lầu đột nhiên sụp lún xuống mấy phần, chân khí cuồng bạo tản ra khắp không gian, tông sư Tứ phẩm đang giao chiến kịch liệt với nhau.
Mấy võ sỉ tu vi thấp kém trong đại sảnh căn bản nhìn không rõ trận đấu đỉnh cao này, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hai vệt ánh sáng va chạm vào nhau.
“Diêu Thiên Hộ, có ta ở đây, ngươi đừng hòng làm tổn thương đến một cọng lông gáy nào của Diệp tiểu hữu.”
“Dứt khoát bảo Từ thị lang ra đây, ta bồi vợ chồng các ngươi một trận.”
Thần sắc của người đàn ông áo vải vô cùng trấn tĩnh, ông ta còn bày thêm động tác mời chào bâng quơ.
Dung nhan Diêu Mạn cứng đờ, bà lo lắng nhìn về phía con trai.
Sau khi thấy Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu, bà ta do dự hồi lâu rồi tức giận quát một tiếng: “Được!”
Hai đạo thân ảnh một trước một sau nhanh chóng rời khỏi sảnh đường.
Quần chúng thở phào một tiếng, nếu bị làn sóng giao chiến của cường giả ảnh hưởng, bọn họ không cẩn thận một chút thì sẽ chết không thấy xác.
“Ha ha ha, để ta xem, ngươi còn có thể dựa dẫm vào cái gì?”
Diệp Thiên lộ ra nụ cười nắm chắc mười mươi. Vì thời khắc này, hắn sớm đã chuẩn bị hết tất cả các bước tiến thoái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro