Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện
Xuyên Không Vào...
Thủ Trích Tỳ Ba
2024-08-03 12:09:54
Trên song cửa sổ xe ngựa có một bàn tay thon dài, ngón tay nhè nhẹ gõ, lộ ra tâm trạng không yên lòng của chủ nhân.
Từ Bắc Vọng dựa lưng vào thành xe, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Tối hôm qua, một thành phần trí thức tên là Từ Khác đang say sưa đọc một quyển tiểu thuyết võ hiệp “Ngạo Thế Cửu Châu”.
Chương
【Diệp Thiên cướp hôn, chém chết Từ Bắc Vọng, bị phát lệnh truy sát! 】
Từ Khác đọc đến nhiệt huyết sôi trào, thuận tay khen thưởng cho tác giả một lượt. Ai ngờ vừa thưởng xong, Từ Khác liền ngất đi, khi tỉnh lại thì đã xuyên vào thế giới trong sách.
Hắn trở thành Từ Bắc Vọng. Một nhân vật phản diện được tác giả miêu tả không những có bản tính ngang ngược tàn ác, mà còn mất hết nhân tính.
Theo cốt truyện, Từ Bắc Vọng sẽ bị ngược đãi đến máu chó đầy đầu vào ba ngày sau, dưới nắm đấm của nhân vật chính mà đăng xuất khỏi server tiểu thuyết “Ngạo Thế Cửu Châu”.
Diệp Thiên, cái tên này vừa nghe liền biết là tên nhân vật chính có tiêu chuẩn thấp nhất. Thí dụ nếu ta là Thiên Đế, ta sẽ đặt cho hắn cái tên Diệp Phàm – cai quản mọi kẻ thù trên thế gian; lại chẳng hạn như Diệp Tu – quyền năng bất bại, vinh quang bất diệt!
Mà cái tên giống với bản thân hắn bây giờ, Từ Bắc Vọng, nghe liền biết là cái tên mà thằng tác giả ngu ngốc dùng hết sức nghẹn ra để dành cho nhân vật pháo hôi phản diện.
Đây là nhân vật chuyên dụng không chỉ để nam chính vả mặt, mà còn là dụng cụ để nam chính gây chấn động thế giới.
“Nếu mình là boss phản diện cuối cùng thì cũng được đi, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại chỉ là tên lâu la ruồi muỗi.”
Từ Bắc Vọng than nhẹ một tiếng, lông mày nhíu lại.
Nhân vật phản diện lớn nhất của quyền sách này là hoàng quý phi của Vương triều Đại Càn, đích nữ của danh gia vọng tộc Đệ Ngũ thị đứng đầu Cửu Châu.
Đệ Ngũ Cẩm Sương!
Cái tên làm người người sợ hãi!
Mà Từ Bắc Vọng cùng với cha mẹ hắn đều là tay sai trung thành của Quý phi, tục xưng chó săn. Theo cách nói trong sách, chính là một đám giòi bọ giành được quyền lực bằng cách xu nịnh Quý phi nương nương.
Còn không được quá trọng dụng……
Nữ phản diện này vì sao lại đáng sợ như thế, vậy thì không thể không nhắc đến cơn ác mộng khiến cho vương triều Đại Càn suýt nữa sụp đổ vào mười năm trước.
Năm đó, yêu ma ở cực Bắc xâm chiếm phía Nam, người gác đêm bị đánh cho tan tác, khiến cho trường thành thất thủ.
Tuyên Đức Đế của Đại Càn vô cùng tức giận, tuyên thệ ngự giá thân chinh mà đánh một trận chiến lớn!
(*) Ngự giá thân chinh: hoàng đế tự mình hành quân đánh giặc.
Đại quân hùng mạnh tiến quân diệt ma, cuối cùng tháo chạy trở về chỉ còn một phần mười.
Tuyên Đức Đế bị tà khí ăn mòn cơ thể, rơi vào trạng thái ngủ say, nửa sống nửa chết. Dùng ngôn ngữ hiện đại để miêu tả thì chính là trạng thái thực vật.
Hoàng Đế nằm xuống, nhưng đại hoàng tử chỉ mới mười bốn tuổi. Đối với Đại Càn mà nói, đây chính là tai họa ngập đầu.
Ngay tại thời khắc triều đình khủng hoảng, Võ Chiếu - người được ca ngợi là hoàng hậu hiền lương thục đức đứng ra, tuyên bố buông rèm nhiếp chính!
Miệng ngậm Thiên Hiến, chiếu sắc tùy tâm!
(5) Miệng ngậm Thiên Hiến: nghĩa là ví von lời nói chính là luật thép, có thể quyết định sống chết của một người
(6) Chiếc sắc (sắc lệnh): chiếu chỉ, chiếu thư.
Bà ta nắm trong tay quyền sinh sát, mang danh nghĩa Hoàng hậu bước trên con đường quyền lực của Đế vương!
Mà trong thâm cung, có một quý phi mới chỉ mười bảy tuổi đang bàng quan đứng ngoài đại cục để quan sát. Nàng ta nhắm vào khoảng trống quyền lực của Đại Càn, nhanh chóng mở răng nanh đẫm máu của mình, dẫm lên con đường đầy xương cốt chồng chất.
Xóa bỏ những suy nghĩ thừa thãi, Từ Bắc Vọng bình tĩnh phân tích tình hình của mình.
Phòng ngừa ba ngày sau bị buộc đăng xuất khỏi server “Ngạo Thế Cửu Châu”, hắn chỉ có hai lựa chọn.
Thứ nhất, giải trừ hôn ước, buông tha cho hồng nhan tri kỷ của nhân vật chính, hắn sẽ bình an vô sự.
Thứ hai, một chân giẫm chết cái người được gọi là đứa con của trời, đương nhiên trên người Diệp Thiên có vận may lớn sẽ không dễ dàng chết đi, hắn nhất định phải tỉ mỉ sắp xếp cái hũ lớn để chờ bắt ba ba.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Từ Bắc Vọng nuốt vị đắng vào cổ họng, hắn thật ra chẳng còn cách nào khác. Một khi hắn uyển chuyển đề cập với Quý phi việc giải trừ hôn ước, có nghĩa là làm trái với quyền uy của nàng, kết cục sẽ vô cùng thê thảm, có khi còn liên lụy đến toàn bộ Từ gia.
“Diệp Thiên? Một nhân vật chính vẫn chưa trưởng thành so với nhân vật phản diện thì chính là quả hồng mềm, chỉ có thể chọn người mà bóp chết thôi.”
Nét mặt của Từ Bắc Vọng dần trở nên lạnh lẽo cứng rắn, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia sát khí.
Từ Bắc Vọng dựa lưng vào thành xe, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Tối hôm qua, một thành phần trí thức tên là Từ Khác đang say sưa đọc một quyển tiểu thuyết võ hiệp “Ngạo Thế Cửu Châu”.
Chương
【Diệp Thiên cướp hôn, chém chết Từ Bắc Vọng, bị phát lệnh truy sát! 】
Từ Khác đọc đến nhiệt huyết sôi trào, thuận tay khen thưởng cho tác giả một lượt. Ai ngờ vừa thưởng xong, Từ Khác liền ngất đi, khi tỉnh lại thì đã xuyên vào thế giới trong sách.
Hắn trở thành Từ Bắc Vọng. Một nhân vật phản diện được tác giả miêu tả không những có bản tính ngang ngược tàn ác, mà còn mất hết nhân tính.
Theo cốt truyện, Từ Bắc Vọng sẽ bị ngược đãi đến máu chó đầy đầu vào ba ngày sau, dưới nắm đấm của nhân vật chính mà đăng xuất khỏi server tiểu thuyết “Ngạo Thế Cửu Châu”.
Diệp Thiên, cái tên này vừa nghe liền biết là tên nhân vật chính có tiêu chuẩn thấp nhất. Thí dụ nếu ta là Thiên Đế, ta sẽ đặt cho hắn cái tên Diệp Phàm – cai quản mọi kẻ thù trên thế gian; lại chẳng hạn như Diệp Tu – quyền năng bất bại, vinh quang bất diệt!
Mà cái tên giống với bản thân hắn bây giờ, Từ Bắc Vọng, nghe liền biết là cái tên mà thằng tác giả ngu ngốc dùng hết sức nghẹn ra để dành cho nhân vật pháo hôi phản diện.
Đây là nhân vật chuyên dụng không chỉ để nam chính vả mặt, mà còn là dụng cụ để nam chính gây chấn động thế giới.
“Nếu mình là boss phản diện cuối cùng thì cũng được đi, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại chỉ là tên lâu la ruồi muỗi.”
Từ Bắc Vọng than nhẹ một tiếng, lông mày nhíu lại.
Nhân vật phản diện lớn nhất của quyền sách này là hoàng quý phi của Vương triều Đại Càn, đích nữ của danh gia vọng tộc Đệ Ngũ thị đứng đầu Cửu Châu.
Đệ Ngũ Cẩm Sương!
Cái tên làm người người sợ hãi!
Mà Từ Bắc Vọng cùng với cha mẹ hắn đều là tay sai trung thành của Quý phi, tục xưng chó săn. Theo cách nói trong sách, chính là một đám giòi bọ giành được quyền lực bằng cách xu nịnh Quý phi nương nương.
Còn không được quá trọng dụng……
Nữ phản diện này vì sao lại đáng sợ như thế, vậy thì không thể không nhắc đến cơn ác mộng khiến cho vương triều Đại Càn suýt nữa sụp đổ vào mười năm trước.
Năm đó, yêu ma ở cực Bắc xâm chiếm phía Nam, người gác đêm bị đánh cho tan tác, khiến cho trường thành thất thủ.
Tuyên Đức Đế của Đại Càn vô cùng tức giận, tuyên thệ ngự giá thân chinh mà đánh một trận chiến lớn!
(*) Ngự giá thân chinh: hoàng đế tự mình hành quân đánh giặc.
Đại quân hùng mạnh tiến quân diệt ma, cuối cùng tháo chạy trở về chỉ còn một phần mười.
Tuyên Đức Đế bị tà khí ăn mòn cơ thể, rơi vào trạng thái ngủ say, nửa sống nửa chết. Dùng ngôn ngữ hiện đại để miêu tả thì chính là trạng thái thực vật.
Hoàng Đế nằm xuống, nhưng đại hoàng tử chỉ mới mười bốn tuổi. Đối với Đại Càn mà nói, đây chính là tai họa ngập đầu.
Ngay tại thời khắc triều đình khủng hoảng, Võ Chiếu - người được ca ngợi là hoàng hậu hiền lương thục đức đứng ra, tuyên bố buông rèm nhiếp chính!
Miệng ngậm Thiên Hiến, chiếu sắc tùy tâm!
(5) Miệng ngậm Thiên Hiến: nghĩa là ví von lời nói chính là luật thép, có thể quyết định sống chết của một người
(6) Chiếc sắc (sắc lệnh): chiếu chỉ, chiếu thư.
Bà ta nắm trong tay quyền sinh sát, mang danh nghĩa Hoàng hậu bước trên con đường quyền lực của Đế vương!
Mà trong thâm cung, có một quý phi mới chỉ mười bảy tuổi đang bàng quan đứng ngoài đại cục để quan sát. Nàng ta nhắm vào khoảng trống quyền lực của Đại Càn, nhanh chóng mở răng nanh đẫm máu của mình, dẫm lên con đường đầy xương cốt chồng chất.
Xóa bỏ những suy nghĩ thừa thãi, Từ Bắc Vọng bình tĩnh phân tích tình hình của mình.
Phòng ngừa ba ngày sau bị buộc đăng xuất khỏi server “Ngạo Thế Cửu Châu”, hắn chỉ có hai lựa chọn.
Thứ nhất, giải trừ hôn ước, buông tha cho hồng nhan tri kỷ của nhân vật chính, hắn sẽ bình an vô sự.
Thứ hai, một chân giẫm chết cái người được gọi là đứa con của trời, đương nhiên trên người Diệp Thiên có vận may lớn sẽ không dễ dàng chết đi, hắn nhất định phải tỉ mỉ sắp xếp cái hũ lớn để chờ bắt ba ba.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Từ Bắc Vọng nuốt vị đắng vào cổ họng, hắn thật ra chẳng còn cách nào khác. Một khi hắn uyển chuyển đề cập với Quý phi việc giải trừ hôn ước, có nghĩa là làm trái với quyền uy của nàng, kết cục sẽ vô cùng thê thảm, có khi còn liên lụy đến toàn bộ Từ gia.
“Diệp Thiên? Một nhân vật chính vẫn chưa trưởng thành so với nhân vật phản diện thì chính là quả hồng mềm, chỉ có thể chọn người mà bóp chết thôi.”
Nét mặt của Từ Bắc Vọng dần trở nên lạnh lẽo cứng rắn, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro