Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện
Sắp Xếp Át Chủ...
Thủ Trích Tỳ Ba
2024-08-03 12:09:54
"Phế vật!"
Một tiếng quát lạnh, đôi mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương thờ ơ.
Từ Bắc Vọng tự thấy mất mặt, hắn cung kính mở miệng: "Vậy ty chức xin phép cáo lui."
Đến khi đi ra bên ngoài đại điện, cỗ uy áp khiến người ta không thở nổi mới dần tan biến.
Mọi người ngoài điện cẩn thận đánh giá nam tử mặc áo bào trắng, vẻ mặt khó nén sự kinh ngạc.
Từ Bắc Vọng cầm lại lệnh bài, hắn thấp giọng nói: "Ngư công công, có thể dừng bước hay không?"
Lão thái giám ừ một tiếng, hai người thong thả bước đến chỗ rẽ.
"Xin vui lòng nhận cho!"
Từ Bắc Vọng đi thẳng vào vấn đề, hắn trực tiếp lấy ngân phiếu ra.
"..."
Lông mày trắng của lão thái giám run run.
Ngươi mạnh bạo nhét ngân phiếu cho tạp gia làm gì? Không thể hành xử tao nhã hơn một chút sao?
Từ Bắc Vọng đón lấy ánh mắt hắn, thản nhiên bẩm báo: "Ngư công công, tại hạ bị một kẻ thù có bối cảnh thâm hậu nhớ thương."
Lão thái giám phân biệt rõ được mùi vị này, khuôn mặt béo trắng vẫn không có thay đổi gì.
Nhưng thông qua vẻ mặt khoe khoang này, Từ Bắc Vọng cũng hiểu ra ba chữ… Đưa thêm tiền.
"Ngư công công, tất cả mọi người đều tình nguyện trung thành với nương nương, ngươi cũng không thể ngồi nhìn tại hạ đi tới hoàng tuyền được."
Từ Bắc Vọng mỉm cười, đưa toàn bộ ngân phiếu qua một cách bí mật.
Lão thái giám xoay ống tay áo, ngân phiếu đưa qua biến mất trong nháy mắt.
Hắn lập tức thay đổi thành một hình tượng khác…
Mặt mũi hiền lành, hòa ái dễ gần.
"Thời gian ngươi ở trong điện Dao Quang còn lâu hơn cả người có tử bài, xem ra nương nương đặc biệt coi trọng ngươi, tạp gia càng không thể ngồi nhìn mặc kệ được."
"Đến lúc đó hãy thông báo cho tạp gia, tạp gia hoạt động một chút gân cốt."
Nói xong, Ngư công công rời đi với vẻ mặt hiên ngang chính nghĩa.
Từ Bắc Vọng như trút được gánh nặng.
Thật ra lần này hắn tiến cung chủ yếu là nhắm vào thái giám này. Đường đường là đại tông sử tam phẩm thế mà lại ham mê vật tầm thương thế này sao?
Có lẽ là nghe cực kỳ vớ vẩn hoang đường.
Tuy có người không biết, vị Ngư công công này tu luyện công pháp đặc thù, đó là phải cắn nuốt vàng bạc để tăng cao chân khí!
Số ngân phiếu này đổi thành bạc cũng đủ cho Ngư công công ăn no nê.
Từ Bắc Vọng nhíu mày: "Át chủ bài cũng có rồi nhưng vẫn cảm thấy chưa quá ổn thỏa."
Cái gì gọi là thiên mệnh chi tử?
Đó là đi đường giẫm phải cứt chó mà lại phát hiện được một viên đan dược tuyệt phẩm được bao trùm bên trong đống cứt chó đó.
Cái số mệnh này tuy rằng hư vô mờ mịt nhưng thật sự là có tồn tại, mà ngươi không thể không tin.
Cảm xúc lo lắng của Từ Bắc Vọng thoáng qua, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng: "Ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ ta phải ngửa cổ ra chờ sao? Hay là cười nói không sao cả, ta không tính toán?"
"Khoảnh khắc ngươi động sát tâm với ta đã là tội không thể tha thứ."
Giờ Dậu.
Đại sảnh Thái Bạch lâu đã không còn chỗ ngồi.
Trên đài cao bày một bàn trà bằng gỗ táo tàu, một ông lão đầu bạc trắng đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giảng giải về bí quyết tu luyện.
Cả đám người bên dưới nín thở tập trung lắng nghe, bọn họ thỉnh thoảng gật đầu, rõ ràng là đã nhận được nhiều ích lợi không nhỏ.
Bài giảng giải kết thúc trong tiếng vỗ tay như sấm động, đại sảnh lại trở nên ồn ào.
“Từ huynh, tình cảm giữa phu thê các ngươi sâu đậm như vậy, thật khiến người khác ghen tị không thôi.”
“Còn không phải sao, tiểu đệ còn đang chờ uống rượu tân hôn đây.”
“Thật vinh quang khi được nương nương tứ hôn cho ngày lành tháng tốt. Từ huynh đã trở thành nhân vật kiệt xuất được cả kinh thành nghị luận sôi nổi rồi đó.”
Trong đại sảnh, đám người tụ tập lại một chỗ, ra sức nịnh bợ nam tử có ngoại hình khôi ngô tuấn tú, thân mặc áo bào trắng như tuyết.
Từ Bắc Vọng nở nụ cười nhẹ trên môi, khí chất xa cách không nhiễm chút bụi trần.
Hương thơm từ cơ thể thiếu nữ bên cạnh tỏa ra có mùi như xạ hương, nhẹ nhàng vương vấn bên cánh mũi của hắn.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Thẩm Ấu Di, một tia giễu cợt thoáng hiện trong đáy mắt của Từ Bắc Vọng.
Đáng lẽ tối nay nhà họ Từ sẽ tổ chức hôn lễ.
Nhưng Từ Bắc Vọng đã mở lời từ chối.
Thứ nhất là vì Diệp Thiên đến cửa phá hôn lễ, cho dù kết quả như thế nào đi nữa, thì Từ gia cũng sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành, nhân vật trùm phản diện cũng sẽ trở nên khó xử. Đương nhiên, Từ gia không thể gánh nỗi cơn giận của nàng ta.
Thứ hai, Từ Bắc Vọng căn bản chẳng muốn cưới Thẩm Ấu Di. Đợi đến khi nhân vật nữ phản diện coi trọng khả năng của hắn hơn, Từ Bắc Vọng có thể sẽ hủy bỏ hôn ước này một cách dễ dàng.
Mặc dù Diệp Thiên không có cơ hội biểu diễn tiết mục giận dữ vì hồng nhan trong hôn lễ. Nhưng theo suy luận của Từ Bắc Vọng, tên nhân vật chính chắc chắn sẽ xuất hiện sớm thôi.
Một tiếng quát lạnh, đôi mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương thờ ơ.
Từ Bắc Vọng tự thấy mất mặt, hắn cung kính mở miệng: "Vậy ty chức xin phép cáo lui."
Đến khi đi ra bên ngoài đại điện, cỗ uy áp khiến người ta không thở nổi mới dần tan biến.
Mọi người ngoài điện cẩn thận đánh giá nam tử mặc áo bào trắng, vẻ mặt khó nén sự kinh ngạc.
Từ Bắc Vọng cầm lại lệnh bài, hắn thấp giọng nói: "Ngư công công, có thể dừng bước hay không?"
Lão thái giám ừ một tiếng, hai người thong thả bước đến chỗ rẽ.
"Xin vui lòng nhận cho!"
Từ Bắc Vọng đi thẳng vào vấn đề, hắn trực tiếp lấy ngân phiếu ra.
"..."
Lông mày trắng của lão thái giám run run.
Ngươi mạnh bạo nhét ngân phiếu cho tạp gia làm gì? Không thể hành xử tao nhã hơn một chút sao?
Từ Bắc Vọng đón lấy ánh mắt hắn, thản nhiên bẩm báo: "Ngư công công, tại hạ bị một kẻ thù có bối cảnh thâm hậu nhớ thương."
Lão thái giám phân biệt rõ được mùi vị này, khuôn mặt béo trắng vẫn không có thay đổi gì.
Nhưng thông qua vẻ mặt khoe khoang này, Từ Bắc Vọng cũng hiểu ra ba chữ… Đưa thêm tiền.
"Ngư công công, tất cả mọi người đều tình nguyện trung thành với nương nương, ngươi cũng không thể ngồi nhìn tại hạ đi tới hoàng tuyền được."
Từ Bắc Vọng mỉm cười, đưa toàn bộ ngân phiếu qua một cách bí mật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão thái giám xoay ống tay áo, ngân phiếu đưa qua biến mất trong nháy mắt.
Hắn lập tức thay đổi thành một hình tượng khác…
Mặt mũi hiền lành, hòa ái dễ gần.
"Thời gian ngươi ở trong điện Dao Quang còn lâu hơn cả người có tử bài, xem ra nương nương đặc biệt coi trọng ngươi, tạp gia càng không thể ngồi nhìn mặc kệ được."
"Đến lúc đó hãy thông báo cho tạp gia, tạp gia hoạt động một chút gân cốt."
Nói xong, Ngư công công rời đi với vẻ mặt hiên ngang chính nghĩa.
Từ Bắc Vọng như trút được gánh nặng.
Thật ra lần này hắn tiến cung chủ yếu là nhắm vào thái giám này. Đường đường là đại tông sử tam phẩm thế mà lại ham mê vật tầm thương thế này sao?
Có lẽ là nghe cực kỳ vớ vẩn hoang đường.
Tuy có người không biết, vị Ngư công công này tu luyện công pháp đặc thù, đó là phải cắn nuốt vàng bạc để tăng cao chân khí!
Số ngân phiếu này đổi thành bạc cũng đủ cho Ngư công công ăn no nê.
Từ Bắc Vọng nhíu mày: "Át chủ bài cũng có rồi nhưng vẫn cảm thấy chưa quá ổn thỏa."
Cái gì gọi là thiên mệnh chi tử?
Đó là đi đường giẫm phải cứt chó mà lại phát hiện được một viên đan dược tuyệt phẩm được bao trùm bên trong đống cứt chó đó.
Cái số mệnh này tuy rằng hư vô mờ mịt nhưng thật sự là có tồn tại, mà ngươi không thể không tin.
Cảm xúc lo lắng của Từ Bắc Vọng thoáng qua, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng: "Ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ ta phải ngửa cổ ra chờ sao? Hay là cười nói không sao cả, ta không tính toán?"
"Khoảnh khắc ngươi động sát tâm với ta đã là tội không thể tha thứ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ Dậu.
Đại sảnh Thái Bạch lâu đã không còn chỗ ngồi.
Trên đài cao bày một bàn trà bằng gỗ táo tàu, một ông lão đầu bạc trắng đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giảng giải về bí quyết tu luyện.
Cả đám người bên dưới nín thở tập trung lắng nghe, bọn họ thỉnh thoảng gật đầu, rõ ràng là đã nhận được nhiều ích lợi không nhỏ.
Bài giảng giải kết thúc trong tiếng vỗ tay như sấm động, đại sảnh lại trở nên ồn ào.
“Từ huynh, tình cảm giữa phu thê các ngươi sâu đậm như vậy, thật khiến người khác ghen tị không thôi.”
“Còn không phải sao, tiểu đệ còn đang chờ uống rượu tân hôn đây.”
“Thật vinh quang khi được nương nương tứ hôn cho ngày lành tháng tốt. Từ huynh đã trở thành nhân vật kiệt xuất được cả kinh thành nghị luận sôi nổi rồi đó.”
Trong đại sảnh, đám người tụ tập lại một chỗ, ra sức nịnh bợ nam tử có ngoại hình khôi ngô tuấn tú, thân mặc áo bào trắng như tuyết.
Từ Bắc Vọng nở nụ cười nhẹ trên môi, khí chất xa cách không nhiễm chút bụi trần.
Hương thơm từ cơ thể thiếu nữ bên cạnh tỏa ra có mùi như xạ hương, nhẹ nhàng vương vấn bên cánh mũi của hắn.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Thẩm Ấu Di, một tia giễu cợt thoáng hiện trong đáy mắt của Từ Bắc Vọng.
Đáng lẽ tối nay nhà họ Từ sẽ tổ chức hôn lễ.
Nhưng Từ Bắc Vọng đã mở lời từ chối.
Thứ nhất là vì Diệp Thiên đến cửa phá hôn lễ, cho dù kết quả như thế nào đi nữa, thì Từ gia cũng sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành, nhân vật trùm phản diện cũng sẽ trở nên khó xử. Đương nhiên, Từ gia không thể gánh nỗi cơn giận của nàng ta.
Thứ hai, Từ Bắc Vọng căn bản chẳng muốn cưới Thẩm Ấu Di. Đợi đến khi nhân vật nữ phản diện coi trọng khả năng của hắn hơn, Từ Bắc Vọng có thể sẽ hủy bỏ hôn ước này một cách dễ dàng.
Mặc dù Diệp Thiên không có cơ hội biểu diễn tiết mục giận dữ vì hồng nhan trong hôn lễ. Nhưng theo suy luận của Từ Bắc Vọng, tên nhân vật chính chắc chắn sẽ xuất hiện sớm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro