Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế

Đại Hắc

2025-01-03 09:25:41

“Hổ Gầm, ngươi dẫn theo Thỏ Phong, Miêu Vân và một vài người đi phía trước nghênh chiến.”

Hổ Gầm cất cao giọng nói: “Dạ, tư tế! Ta nhất định sẽ đánh cho Trạch bộ lạc đất đầy hàm răng!”

Vốn dĩ Thẩm Nùng cảm thấy hơi bực bội, nhưng nghe Hổ Gầm nói như vậy, không khỏi bật cười: “Là răng rơi đầy đất, nhớ kỹ cho sau này.”

Cậu đã từng nói những lời này trước đây, Hổ Gầm đã hỏi cậu ý nghĩa, Thẩm Nùng chỉ đại khái giải thích một chút.

Không ngờ chỉ mấy chữ đơn giản cũng nhớ không nổi, thậm chí ý nghĩa cũng chưa hiểu rõ.

Hổ Gầm thấy tư tế cười mình, có chút ngượng ngùng vò đầu.

Thẩm Nùng nhìn cảnh tượng hiếm thấy này, không nghĩ rằng hiện tại Hổ Gầm cũng biết thẹn thùng.

Sau khi thả lỏng, Thẩm Nùng lập tức thu lại cảm xúc, nói với Chọn: “Ngươi vẫn chưa thức tỉnh, không cần phải đối đầu với bọn họ. Hãy để Đại Hắc thu hút họ, còn ngươi thì từ bên hông công kích.”

Đại Hắc là cái tên mà Thẩm Nùng đặt cho con gấu đen kia.

Cái tên đơn giản, thô bạo lại dễ nhớ.

“Cái này cho ngươi.” Thẩm Nùng móc ra chủy thủ, đưa cho Chọn “Cần ngươi an toàn trở về.”

Chọn nắm lấy chủy thủ, nhìn về phía Thẩm Nùng, hứa hẹn nói: “Được.”

_____

Điền Tứ một đường đi tới, trong lòng thực sự phiền muộn.

Kể từ khi không còn thấy thần huyết, bọn họ ở Trạch bộ lạc bị thương chỉ có thể chịu đựng, miệng vết thương vẫn luôn đau nhức không thôi.

Không bao giờ có thể giống như trước đây, bị thương rồi uống thần huyết, không bao lâu sau là có thể hồi phục hoàn toàn.

Giờ không có thần huyết, Điền Tứ cảm thấy rất thiếu thốn, không dám ra ngoài săn thú. Mỗi ngày chỉ dám đi vòng quanh bờ sông một lần, xem có bộ lạc nhỏ nào trong sông bắt cá hay không.

Hắn sợ bị thương, sợ đau.

Lần này, hắn ta cũng không nghĩ đi đánh Mộc bộ lạc. Nếu không phải Nga Cửu nói hắn luôn không đi săn thú, ăn không thịt của bộ lạc, tư tế cũng sẽ không phái hắn đi cùng.

Điền Tứ nhíu mày, giọng điệu không tốt “Nga Mộc, ngươi có phải đang gạt chúng ta không? Mộc bộ lạc sao có thể có thú nhân cấp bảy? Nếu bọn họ lợi hại như vậy, chắc chắn có rất nhiều thịt ăn, tại sao còn phải đi ra sông bắt cá ăn?”

Dọc đường đi, Nga Mộc không ít lần bị Điền Tứ nói, hắn cũng có chút bực “Ngươi nghĩ mắt ta đuôi sao? Không phải chính ta thấy họ bị trói ở cây đó sao?”

Nghe đến đây, Điền Tứ “Xì” một tiếng, không nói gì nữa.

Trong lòng trách móc Nga Mộc bọn họ quá yếu, ngay cả Mộc bộ lạc cũng không đánh lại. Làm hắn ta phải theo ra ngoài cùng nhau chịu khổ.

Nga Mộc cũng không để ý đến Điền Tứ, dặn dò mọi người: “Mọi người nhất định phải chú ý, lúc xuất phát, Nga Cửu cũng đã nói. Sau thú triều, Mộc bộ lạc thật sự có chiến sĩ thú nhân cấp bảy xuất hiện.”

“Nhưng mà bọn họ chỉ có một tên chiến sĩ thú nhân cấp bảy còn lại đều là cấp sáu, cấp năm. Chúng ta có mười lăm người, sao lại không đánh lại Mộc bộ lạc có chín người?”

Chiến sĩ thú nhân cấp bảy tuy mạnh, nhưng nếu bị áp chế bởi đám đông, thì dù mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi.

Nga Mộc cẩn thận móc ra một cái dạ dày động vật, dạ dày này rất nhỏ. Cũng không biết là loại động vật gì, nhưng có thể mơ hồ thấy bên trong màu đỏ thắm.

“Tư tế đã đưa cho chúng ta máu của tư tế tộc ăn thịt người, chỉ cần chúng ta có thể tìm cơ hội đổ vào miệng đám chiến sĩ thú nhân Mộc bộ lạc kia, huyết thú tiêu tán, bọn họ cũng không còn cách nào biến thành thú nhân nữa.”

Điền Tứ liếc nhìn dạ dày đầy máu, vội vàng giành lấy một cái. Nga Mộc không dám giành lại, sợ dạ dày bị hỏng, máu bên trong sẽ chảy ra không sử dụng được nữa.

Nếu không phải biết tư tế có loại máu này, Điền Tứ chắc chắn sẽ không thật sự đi cùng.

Tuy nhiên, tư tế đều đưa Nga Mộc bảo quản, không cho hắn một cái nào.

Nga Mộc lấy ra, hắn không nhịn được mà đoạt lấy một cái.

Nga Mộc biết mình không thể lấy lại cái dạ dày đó, hối hận vì đã lấy ra.

Còn chưa kịp hối hận xong, phía trước đã truyền đến một tiếng gầm hùng mạnh của Hổ Gầm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mọi người trong Trạch bộ lạc nhận thấy nguy hiểm, lập tức bắt đầu hóa hình.

Nga Mộc và Điền Tứ cầm dạ dày đầy máu, không hóa hình. Họ chỉ lẩn trốn bên dưới những tán cây, chờ đợi thời cơ để đưa máu vào miệng chiến sĩ thú nhân Mộc bộ lạc.

Hổ Gầm với tư cách là một chiến sĩ thú nhân cấp bảy, có thân hình to lớn.

Nga Mộc vẫn chưa hóa hình và đang ở dạng người, nhìn Hổ Gầm trong rừng cây, cảm thấy một loại nguy cơ mãnh liệt trong lòng.

Hóa ra chiến sĩ cấp bảy lại lớn như vậy, lúc ở bờ sông hắn lại không nhận ra…

Thỏ Phong, Miêu Vân và mấy người khác theo sát Hổ Gầm.

Trạch bộ lạc chiếm ưu thế về số lượng, Hổ Gầm đứng ở phía trước, xung quanh là bốn chiến sĩ cấp sáu. Họ quay quanh Hổ Gầm, không ngừng tìm kiếm điểm tấn công.

Hổ Gầm ngửa đầu hét lớn một tiếng, sau đó lao thẳng về phía một con ngỗng to, sử dụng móng vuốt sắc nhọn đâm vào cổ con ngỗng.

Chưa kịp để Trạch bộ lạc phản ứng, Hổ Gầm đột ngột xoay người, cơ bắp căng lên, kéo thân thể lớn lao một cách linh hoạt.

Khi bọn họ phản ứng lại, một đồng đội khác đã bị Hổ Gầm tấn công thương tích đầy mình.

Hổ Gầm với sức mạnh như sấm sét, đã phá vỡ ưu thế số lượng của Trạch bộ lạc.

Hai người bị thương vội vàng đứng dậy, vô tình liếc nhìn Nga Mộc đang trốn trong bụi cỏ, muốn nhắc nhở Nga Mộc nhanh chóng đem máu đổ vào miệng Hổ Gầm.

Lúc này, bọn họ mới thật sự nhận ra, chiến sĩ thú nhân cấp bảy thật sự rất khó đối phó.

Hổ Gầm mặc dù chỉ có một mình, nhưng hiện tại vẫn có thể ứng phó với bốn người.

Đại Hắc ôm một cái cây lớn, hùng hục tiến về phía chiến trường.

Mặt đất rung chuyển, hơi thở từ con cự thú khiến mọi người trong Trạch bộ lạc cảm thấy căng thẳng tột độ.

Tại sao ở đây lại có cự thú vậy!

Thú triều không phải đã kết thúc rồi sao?

Chưa kịp cho bọn họ suy nghĩ, Đại Hắc đã giơ cây lên, và từ trên cao, một cái cây được ném về phía hai người đang ngồi xổm trong bụi cỏ.

Nga Mộc chỉ cảm thấy đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại, khi ngẩng đầu lên thì không thấy bầu trời xanh nữa, mà trước mắt chỉ là một thân cây đen kịt.

Cái cây to lớn như vậy, nếu rơi xuống, bọn họ chắc chắn sẽ chết.

Bởi vì trên người có mang theo dạ dày chứa máu, bọn họ không thể hóa thành thú, chỉ còn cách chạy khỏi nguy hiểm.

Điền Tứ không ngờ rằng, mình lại phải chịu đựng cả nỗi khổ này.

Hai người khó khăn lắm mới tránh được công kích từ cự mộc thụ, khi họ đứng sát bên thân cây khổng lồ, mồ hôi lạnh đã toát ra vì sợ hãi.

Con cự thú này rõ ràng là đang giúp Mộc bộ lạc tấn công bọn họ!

Thật là đáng sợ. Mộc bộ lạc thật đáng sợ.

Đại Hắc thấy hai người chạy ra, liền nâng cây lớn lên và tấn công.

Nga Mộc và Điền Tứ, với hình dạng con người, thật sự không thể chạy nổi, Đại Hắc cũng không cho bọn họ thời gian để sử dụng dạ dày chứa máu.

Bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, hai người đành phải vứt bỏ dạ dày, hóa thành hình thú và chạy như điên.

Hai người chạy, Đại Hắc cũng nhanh chóng đuổi theo.

Thẩm Nùng thông qua hệ thống truyền phát hình ảnh cho cậu, nhìn Đại Hắc như đang chơi đùa với chuột đất.

Mà trên khóe miệng Đại Hắc, rõ ràng là đang chơi rất vui vẻ.

Thẩm Nùng trong lúc nhất thời không biết nên nói gì về con hùng thú ham chơi này.

Nó được giao nhiệm vụ đánh địch, nhưng lại đi “chơi” với chuột đất.

Thẩm Nùng không hứng thú với việc Đại Hắc chơi chuột đất, mà tập trung tầm mắt vào màn hình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho đến khi một thân hình hoàn mỹ, với những đường nét cơ bắp tuyệt hảo xuất hiện trước mắt, Thẩm Nùng mới dừng ánh mắt lại.

Chọn trong tay nắm chặt chủy thủ mà Thẩm Nùng đã đưa cho trước khi đi, âm thầm quan sát trận chiến của mọi người với Trạch bộ lạc.

Hổ gmGầm dần dần cảm thấy mệt mỏi, lúc này Chọn cũng nắm bắt được những nhược điểm của thú nhân Trạch bộ lạc.

Hắn gắt gao nắm lấy chủy thủ, cảm nhận được sự cứng rắn trong lòng bàn tay.

“Phải an toàn trở về.”

Giọng nói thanh nhã của tư tế vang lên trong đầu Chọn.

Chọn nhìn vào chiếc chủy thủ tinh xảo và xinh đẹp trong tay, hồi tưởng lại dáng vẻ của tư tế khi nói chuyện.

Hắn nâng tay, nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run, môi nhẹ dán vào thân chủy thủ.

“Ta sẽ an toàn trở lại bên cạnh người, tư tế.”

Tiếp theo, trong nháy mắt, Chọn mở mắt, ánh mắt sắc bén, giống như một con báo săn mồi, nhanh chóng xuất kích.

Chọn di chuyển với tốc độ cực nhanh, ngay cả Hổ Gầm cũng chưa kịp phản ứng.

Chiếc chủy thủ sắc bén thẳng cắm vào chỗ cổ của thú nhân thuộc Trạch bộ lạc, chỉ có phần chuôi còn ở bên ngoài.

Trong mắt Chọn không có chút cảm xúc nào, hắn nắm chặt cánh tay cầm chủy thủ, dùng sức xẹt qua, khiến thú nhân kia trực tiếp tê liệt, ngã xuống mặt đất.

Chỉ trong chốc lát, người kia không còn có thể duy trì hình thú.

Máu cổ nhuộm đỏ mặt đất, đối phương che miệng vết thương, run rẩy không ngừng.

Ánh mắt lạnh lùng của Chọn lướt qua Hổ Gầm đang giao tranh với ba thú nhân còn lại, ba người này thấy ánh mắt của Chọn, hoảng sợ không thôi, không tự chủ được mà lùi lại phía sau.

Người này không dùng hình thú, nhưng lại có thể giết chết một thú nhân cấp sáu!

Trong lúc Thẩm Nùng quan sát Chọn từng cử chỉ qua hệ thống, mặt cậu lúc này hơi hơi phiếm hồng.

Giọng nói của cậu mang theo chút tức giận “Ngu xuẩn! Ai cho phép hắn làm dơ chủy thủ của ta!”

Hệ thống lập tức đưa ra câu hỏi “Ngươi cho hắn chủy thủ, không phải là để hắn tấn công sao?”

Thẩm Nùng hừ một tiếng, chưa kịp nói gì thì lại nghe hệ thống nói “Ta vừa rồi hình như thấy Chọn, hắn ta hửi……”

“Hửi” tựa như một quả bom nổ chậm, không ngừng nổ vang trong đầu, ngay cả cổ và lỗ tai Thẩm Nùng cũng bắt đầu ửng hồng nhạt.

Cậu trực tiếp ngắt lời hệ thống, giọng điệu có chút tức giận “Hửi cái gì mà hửi? Tao gọt vảy cá chưa rửa cho sạch, hắn ngửi thấy mùi, nên thèm ăn thôi.”

Hệ thống không hiểu tại sao ký chủ lại tức giận với nó như vậy, nên chuyển hướng quan sát, chuẩn bị xem sắc mặt mà nói chuyện cho tốt.

Nó chính là một tiểu hệ thống tri kỷ.

Kết quả không xem không biết, vừa thấy đã dọa nhảy dựng.

Thẩm Nùng lúc này ngẩn người, kinh ngạc nhìn hệ thống.

Nó cướp đoạt từ kho từ vựng, nhưng chỉ tìm được từ “kiều mị” rất xứng đôi.

Đây là tâm của ký chủ nó sao?

Không thể nào! Sao lại có thể đỏ mặt!!

_____

Tác giả có chuyện nói:

Chủy thủ: Ta ô uế?

Chọn: Ta thèm?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế

Số ký tự: 0