Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế
Hái Quả Dại, Hồ...
2025-01-03 09:25:41
“Tư tế, không xong rồi!”
Lão tư tế cầm da thú thu lại xong, giận dữ nói: “Kêu cái gì mà kêu?”
“Muối... Diêm Sơn...”
Nghe đến hai chữ "Diêm Sơn" Lão tư tế lập tức cảm thấy có điều gì không ổn, liền vội vàng hỏi: “Diêm Sơn có chuyện gì?”
“Diêm Sơn đột nhiên biến mất hơn phân nửa!”
“Cái gì!”
Lão tư tế cầm gậy chống, lập tức đứng dậy. Thân hình gầy gò, cong lưng bùng nổ sức mạnh, nhanh chóng chạy về phía Diêm Sơn.
Khi đến nơi, Diêm Sơn vốn dĩ trải dài vô tận, nay phía sau đã bị đào rỗng, có thể nhìn thấu tận cùng.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!”
Lão tư tế giận dữ không thể kìm nén, gậy chống đập xuống mặt đất tạo ra những tiếng rầm rầm rung động.
“Tư tế.”
Báo Thu dẫn theo đội săn thú đến, cũng nhìn thấy Diêm Sơn bị thiếu mất hơn phân nửa, thần sắc hoảng sợ.
Khi lão tư tế nhìn thấy nhóm Báo Thu đang ôm những tảng muối đá, đầu ông "oong" lên một tiếng.
Trong giây phút ngắn ngủi, ông chìm vào dòng suy nghĩ, đầu óc ngập tràn ý nghĩ về "Thần Thú trừng phạt".
Lão tư tế run rẩy chỉ về phía đội săn thú đang ôm những tảng muối đá, hỏi: “Những tảng muối đá này, có phải các ngươi cướp từ tay Mộc bộ lạc về không?”
Báo Thu nghe tư tế hỏi, chợt nghĩ đến một khả năng. Hắn cúi đầu, khó nhọc đáp: “Phải...”
Lão tư tế cảm thấy hối hận vô cùng. Ông ta chống gậy nhìn về phía Diêm Sơn đã mất hơn phân nửa, nghẹn ngào nói: “Là Thần Thú trừng phạt... Thần Thú trừng phạt rồi...”
Mãng Lâm vừa tới liền nghe lão tư tế lẩm bẩm về trừng phạt, Thần Thú…
“Sao lại thế này?”
Ánh mắt lão tư tế nhìn về phía những tảng muối đá trong tay Báo Thu, ý bảo điều gì đó.
Mãng Lâm nghĩ đến việc Báo Thu dẫn đội săn thú ra ngoài, mang về rất nhiều muối đá.
“Những tảng muối đá này, các ngươi cướp từ Mộc bộ lạc về sao?”
Báo Thu nắm tay thành quyền, hối hận vô cùng, đáp: “Đúng vậy.”
“Rầm!”
Mãng Lâm tung một cú đấm mạnh vào mặt Báo Thu, khiến hắn nghiêng đầu sang một bên, răng hơi lỏng ra.
“Ai cho ngươi đi làm chuyện này!”
Lúc này, Lang Vũ cũng nhận ra rằng việc Diêm Sơn biến mất có lẽ liên quan đến việc họ cướp muối đá từ Mộc bộ lạc. Hắn ta vội vàng bước ra, nói: “Tộc trưởng, là ta đã cầu xin Báo Thu đi chung...”
Mãng Lâm lạnh lùng liếc qua đội săn thú của Báo Thu, rồi ra lệnh: “Bắt hết toàn bộ đội săn thú của Báo Thu, phế bỏ tay chân, rồi đưa sang tộc ăn thịt người!”
Lão tư tế nhíu mày, nói: “Tộc trưởng, điều quan trọng bây giờ là làm sao để Thần Thú nguôi giận...”
Mãng Lâm đáp lại một cách quyết đoán: “Ta làm vậy chính là để Thần Thú bớt giận.”
Mãng Lâm cảm thấy bản thân đã quá tin vào lời của lão tư tế, khiến Diêm Bộ rơi vào tình cảnh hiện tại.
Nếu không phải Báo Thu đề xuất tấn công Mộc bộ lạc, Mãng Sơn sẽ không suy yếu đến mức chỉ còn thoi thóp. Và nếu lão tư tế không ngăn cản hắn tấn công Mộc bộ lạc, thì đã không có sự trừng phạt của Thần Thú, khiến Diêm Bộ mất hơn phân nửa Diêm Sơn.
“Tư tế, tuổi tác ngươi đã quá cao rồi.” Ánh mắt Mãng Lâm trở nên hung ác, thái độ cứng rắn. “Trở về nghỉ ngơi đi.”
Lão tư tế bị ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén của Mãng Lâm nhìn chằm chằm, cảm thấy da đầu tê dại.
Ông thậm chí có thể cảm nhận được, nếu ông không phải là tư tế, có lẽ giờ đây đã bị chặt tay chặt chân và đưa đến tộc ăn thịt người, và khẳng định sẽ có thêm người chính là ông bị đưa theo.
“Nếu không muốn Thần Thú tiếp tục tức giận, thì hãy mang toàn bộ số muối đá này trả lại cho Mộc bộ lạc.”
Nói xong, lão tư tế chống gậy rời đi.
____
【Ký chủ, ngươi trước đó nói chỉ cần chừa một nửa kho hàng là được, bây giờ kho hàng đã đầy rồi, liệu có vấn đề gì không?】
Hệ thống lần đầu làm việc này, nghiệp vụ không thành thạo, làm xong thì run rẩy, liền đuổi theo Thẩm Nùng hỏi suốt dọc đường.
Thẩm Nùng bị hỏi đến đau đầu, liền hỏi lại nó “Chuyển hàng Diêm Sơn đến giờ, đã bao lâu rồi? Ngươi có nhận được cảnh báo hay nhắc nhở gì không?”
Hệ thống kiểm tra hộp thư “Không có.”
“ Không có là được rồi, chứng tỏ quy tắc cho phép.” Thẩm Nùng thở dài một tiếng “Nhìn ngươi cái gan nhỏ bé này, sau này còn làm sao theo ta làm đại sự?”
Hệ thống: …
Tuy nhiên, để nhiều muối đá như vậy trong kho chiếm chỗ cũng không ổn, Thẩm Nùng liền bảo hệ thống tìm một nơi có thể cất giữ, trước tiên vận chuyển một phần ra ngoài.
Cậu nhân tiện lợi dụng lý do Thần Thú chỉ dẫn để dẫn người đi tìm, cũng để trấn an những ánh mắt lo lắng trong bộ lạc, những người đang sợ mùa đông tới sẽ không có muối ăn mà chết.
“Đúng rồi, Diêm Bộ bây giờ thế nào? Có phải sợ hãi lắm không?”
Hệ thống im lặng, Diêm Sơn đột nhiên biến mất hơn một nửa, những người nguyên thủy không rõ chân tướng không bị doạ mới sợ á?
Hệ thống kể lại với Thẩm Nùng“Không chỉ là dọa sợ đâu, mà là dọa đến chết khiếp. Tộc trưởng suýt nữa đã giết cả tư tế rồi.”
Thẩm Nùng không thèm bận tâm, nói: “Lão già đó vừa nhìn đã biết là loại giả vờ ngu ngơ để lừa người, thực chất là một kẻ cực kỳ tinh ranh hơn ai hết. Tộc trưởng Diêm Bộ với tư tế sau này chắc chắn sẽ có chuyện.”
Hệ thống lẩm bẩm nhỏ, ai có thể tinh ranh bằng ngươi chứ? Ngươi mới là kẻ đáng sợ thật sự.
Thẩm Nùng im lặng một lúc, rồi nói: “Ta nghe thấy đấy.”
Hệ thống ngây người ra một lát, không dám nói thêm gì nữa. Sau khi sắp xếp xong muối đá, nó liền hiện ra bản đồ trên màn hình.
Thẩm Nùng liếc nhìn bản đồ một cái, dừng bước, hơi ngạc nhiên nói: “Tạm thời không về bộ lạc nữa, Thần Thú đang chỉ dẫn ta tìm Diêm Sơn của Mộc bộ lạc.”
Mọi người của Mộc bộ lạc:!!
Niềm vui đến quá nhanh, những người đang buồn bực, chán nản lập tức hừng hực khí thế trở lại.
“Tư tế! Ở đâu!”
“Đi theo ta.”
Thẩm Nùng đi theo hướng dẫn trên bản đồ của hệ thống, tiến vào trong khu rừng rậm.
Đi ngang qua rừng cây và cỏ dại, Thẩm Nùng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.
Càng tiến về phía trước, cảnh vật càng trở nên quen thuộc. Thẩm Nùng nhớ ra rằng trước đây họ từng đến đây săn mồi nhưng không thành công, sau đó đội thu thập đã đến hái quả mọng ở khu vực này.
“Tư tế, đi thêm một đoạn nữa là đến vách núi, không có đường đi tiếp đâu.”
Trên màn hình, chấm đỏ đang hiện rõ ngay phía trước. Hệ thống không có lý do gì để lừa mình “Tiếp tục.”
Hổ Gầm vò đầu, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thẩm Nùng.
Thác nước chảy thẳng xuống, phát ra tiếng nước ầm ầm vang dội.
Thẩm Nùng đứng trên vách đá, nhìn vào chấm đỏ trên màn hình, nó vẫn nằm ở ngay phía trước.
“Ngươi đừng nói với ta là ngươi đã giấu Diêm Sơn sau thác nước.”
【Sao nào, có phải rất bất ngờ không? Chắc chắn không ai có thể ngờ đến chỗ này! Đảm bảo không sợ bị ai phát hiện.】
Thẩm Nùng bất đắc dĩ nói: “Không có cầu treo thì đúng là không ai phát hiện ra sau thác nước có gì, nhưng bộ lạc cũng không có cách nào qua bên kia lấy muối. Xây cầu treo rồi chẳng phải là công khai thông báo cho mọi người biết sau thác nước có thứ gì sao?”
Hệ thống nghẹn lời, câm nín.
【Vậy ta tìm chỗ khác nhé?】
“Không cần.”
Thẩm Nùng kích hoạt dị năng, ở đây cây cối và dây leo vốn đã rất nhiều, chỉ cần một chút năng lượng là có thể dùng dây leo tạo thành một cây cầu treo đơn giản.
Hệ thống thấy vậy, im lặng một lúc, rồi có chút khó tin: “Ký chủ, thực ra ngươi rất hài lòng với chỗ này. Ngươi cố ý mắng ta đúng không? Chỉ vì ta nói ngươi đáng sợ!”
Thẩm Nùng lảng tránh, không trả lời: “Đừng ồn ào.”
【Ngươi mau trả lời ta!】
“Ta đột nhiên nghĩ ra rằng mọi sản phẩm đều có tính năng khiếu nại. Hệ thống của các ngươi có tính năng này không?”
Hệ thống ấp úng【Tất... Tất nhiên là không có. Đào bới mệt quá, ta muốn đi chơi Anipop nghỉ ngơi một chút...】
Thẩm Nùng vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ thật sự có tính năng khiếu nại.
Thỏ Phong nhảy lên cầu treo, hỏi: “Tư tế, Diêm Sơn ở sau thác nước à?”
Người của Mộc bộ lạc đều biết tư tế của họ có khả năng sử dụng dây leo, nên khi cây cầu dây leo đột ngột xuất hiện, nối thẳng đến thác nước, họ ít nhiều cũng đoán được lý do.
“Ừ, đi xem thử.”
Sau khi Thẩm Nùng nói xong, Thỏ Phong lập tức nhảy lên và đi thẳng ra ngoài, Hổ Gầm theo sát phía sau.
Cầu treo lắc lư dữ dội, nhưng trên cầu, tốc độ của mọi người không giảm chút nào, họ trực tiếp lao vào sau thác nước.
Chẳng bao lâu, Thỏ Phong đã ướt sũng từ phía sau thác nước đi ra, hô to: “Tìm được rồi!”
Hệ thống đảm bảo rằng địa hình sẽ không sụp đổ, nên đã đào sâu hết mức có thể.
Gấu Đen cũng đi vào bên trong mà không gặp trở ngại gì.
Tuy nhiên, sau khi nó bước lên cầu treo, nó liền không muốn di chuyển nữa, ngồi lại giữa cầu, chơi đánh đu vui vẻ.
Gấu biết bay!
Gấu Đen giang hai tay ra, đón gió, chơi đùa vui vẻ không thôi, trong lòng còn nghĩ lần sau muốn dẫn nhãi con nhà nó cùng nhau chơi.
Hổ Gầm và đám người ở bên kia thác nước, dù kêu gào ầm ĩ đến đâu cũng không thể khiến Gấu Đen chú ý.
Với tâm trí đang bay bổng, Gấu Đen càng không để ý đến nụ cười ngày càng thâm ý trên môi Thẩm Nùng.
Thẩm Nùng lại tạo một cây cầu treo khác, để Hổ Gầm và mọi người có thể quay về.
Giây tiếp theo, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, dây leo đứt gãy, Gấu Đen ngã nhào xuống với vẻ mặt ngốc nghếch.
Cuối cùng, cổ chân của nó bị dây leo trói chặt, lơ lửng giữa không trung hồi lâu.
Mãi đến khi Hổ Gầm và những người khác đã thu thập đủ muối đá, Thẩm Nùng mới đưa Gấu Đen từ vị trí đó lên.
Gấu Đen ôm đầu, cảm thấy chóng mặt, đối diện với mặt đất mà nôn mửa.
Thẩm Nùng ôn hòa cười hỏi Gấu Đen “Lần sau còn dám vậy không?”
Gấu Đen lớn thân hình lập tức cứng đờ, đầu lắc qua lắc lại như trống. Nó ngao ngao kêu to, không dám, không dám đâu, sau này cũng không dám nữa!
Khi trở về, Gấu Đen ngoan ngoãn đi theo sau Hổ Gầm và những người khác để lấy muối đá.
Nhìn Gấu Đen đang bước đi dẫm lên cây cối, Thẩm Nùng gõ vào hệ thống “Thương thành có loại thuốc nào có thể thu nhỏ kích thước, sau đó lại có thuốc giải có thể khôi phục hình thể không?”
Hệ thống xem xét thương thành, rồi trả lời: “Không có thuốc viên, nhưng có chú pháp liên quan đến Tu Tiên giới.”
Chú pháp?
Thẩm Nùng có chút tò mò “Tao có thể sử dụng không?”
【Dị năng của ngươi cùng chân khí trong Tu Tiên giới có cùng nguyên tắc, chắc chắn có thể sử dụng, nhưng cần phải có điểm xây dựng.】
Thẩm Nùng đếm lại số điểm mà hệ thống yêu cầu, tổng cộng là sáu điểm.
Nhìn số điểm của mình sắp đủ, Thẩm Nùng bình tĩnh tắt hệ thống.
Còn thiếu ba thú nhân cấp bảy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ ba.
Thẩm Nùng nhìn thẳng vào Miêu Vân thú nhân cấp sáu, khiến cô phải chú ý.
Nghe thấy tiếng động, mấy người Miêu Vân đột nhiên run rẩy, cảm giác như có một ánh mắt khủng bố đang nhìn chằm chằm vào họ.
Khi đoàn người trở về Mộc bộ lạc, Dương Lôi tiến lên đón tiếp “Tư tế, Diêm Bộ vừa mới tới.”
Thẩm Nùng nhíu mày “Bọn họ đến đây làm gì?”
Dương Lôi cũng rất không hiểu “Bọn họ mang đến rất nhiều muối đá cho chúng ta.”
Thẩm Nùng nhướng mày, đây là một niềm vui ngoài ý muốn. Cậu hoàn toàn không nghĩ rằng Diêm Bộ lại mang những muối đá đó đến.
Có vẻ như hệ thống thật sự không lừa mình, Diêm Bộ lần này bị dọa không nhẹ.
“Không có vấn đề gì, đưa đến thì nhận.” Thẩm Nùng chỉ vào Gấu Đen đang ôm một đống muối đá trong lòng ngực “Muối đá mà Diêm Bộ mang đến cùng với cái chúng ta mang theo đều chế thành muối tinh.”
Dương Lôi nhìn Gấu Đen ôm muối đá, thấy rằng số lượng không thể so với số Diêm Bộ mang đến “Diêm Bộ sao lại cho chúng ta nhiều muối đá như vậy?”
Trước kia, đừng nói đến muối đá, mà ngay cả Diêm Thổ cũng thiếu.
Thỏ Phong đặt cánh tay lên vai Dương Lôi, cười nói: “Ai nói chúng ta đây là muối đá của Diêm Bộ?”
Dương Lôi không hiểu ra sao “Ngoài Diêm Bộ ra, còn có nơi nào có thể Hoán Diêm thạch sao?”
Hắn chưa từng nghe nói về điều đó.
“Đương nhiên là có.” Thỏ Phong tưởng tượng đến Diêm Sơn của Mộc bộ lạc, cảm xúc dâng trào, hắn kích động nói: “Đây là Diêm Sơn của Mộc bộ lạc chúng ta, tư tế đã theo chỉ dẫn của Thần Thú, dẫn chúng ta đi tìm được!”
“Cái gì!”
Không chỉ Dương Lôi, mà cả đội ngũ thủ vệ xung quanh đều bị lời nói của Thỏ Phong làm cho kinh ngạc.
“Chúng ta bộ lạc sau này có Diêm Sơn của riêng mình sao?”
Dương Điện cũng tiến lại gần, kích động nói: “Vậy có phải là chúng ta sẽ không bao giờ cần phải lấy đồ và đến Hoán Diêm với Diêm Bộ nữa không?”
Thỏ Phong nhướng mày “Điều đó là đương nhiên! Chờ lần sau thu hoạch muối, các ngươi cùng đi nhé. Mùa đông nước sẽ đóng băng, không thể đi vào. Chúng ta đến đông lấy một ít.”
Nhóm Dương Lôi không hiểu vì sao việc thu hoạch muối lại có liên quan đến nước đóng băng, nhưng họ đang chìm đắm trong niềm vui khi bộ lạc có được Diêm Sơn lớn.
Thẩm Nùng nhẹ nhàng gõ vào họ “Hiện tại thú nhân chiến sĩ trong bộ lạc còn quá ít, chuyện của Diêm Sơn tuyệt đối không được truyền ra.”
Mọi người nghe vậy, lập tức nghiêm túc hứa hẹn: “Vâng, tư tế!”
___
Vấn đề muối đá đã được giải quyết, Mộc bộ lạc bắt đầu chuẩn bị nghênh đón mùa đông.
Để bảo quản thịt cự thú không bị hư thối, Thẩm Nùng dẫn dắt mọi người trong bộ lạc bắt đầu làm thịt muối.
Mới đầu, không ít tộc nhân vẫn tiếc rẻ muối đá, chỉ rải một ít lên thịt.
Thẩm Nùng thấy họ dùng muối quá ít trên miếng thịt to, không thể không nhấn mạnh rằng nếu muối không đủ, thịt sẽ rất nhanh hỏng, và đến mùa đông chỉ có thể chịu đói.
Điều này cũng không thể thuyết phục tộc nhân rải muối nhiều hơn, vì trước kia họ cũng từng ăn thịt hư thối.
Hiện tại chỉ cần có thịt ăn là được, đâu cần phải quan tâm đến việc nó có bị hư hay không.
Cuối cùng, Thẩm Nùng không còn cách nào khác, đành phải tiết lộ rằng bộ lạc có Diêm Sơn riêng, không cần lo lắng về việc muối đá không đủ.
Khi nghe vậy, các tộc nhân mới chịu bỏ ra nhiều muối hơn để ướp thịt.
Thẩm Nùng ở trong bộ lạc cũng ra lệnh không cho phép bất kỳ ai truyền ra thông tin về việc bộ lạc có Diêm Sơn. Ai dám nói ra ngoài, người đó sẽ phải chịu sự trừng phạt của Thần Thú.
Vốn dĩ đã không dám nhiều lời, các tộc nhân nghe thấy việc bị Thần Thú trừng phạt thì càng sợ hãi hơn.
Ngày thường nói chuyện cũng không dám nhắc đến hai chữ “Diêm Sơn”.
_____
Lấy muối đá chế thành muối thô rải vào trong bình gốm lớn, lão nhân tay đầy nếp nhăn che kín hơi dừng lại.
Người bên cạnh thấy lão nhân ngừng tay, vội vàng nói: “Sao lại không làm? Tư tế đã nói, thịt này phải muối sớm một chút, nếu không sẽ hư càng nhiều.”
“Đó đều là thịt của chúng ta mà, ngươi không muốn mùa đông uống nhiều chén canh thịt nóng hổi sao?”
Lão nhân hít hít cái mũi “Đương nhiên là muốn uống nhiều canh thịt nóng rồi. Ta chỉ nghĩ, nếu tư tế đến bộ lạc sớm một chút thì tốt biết bao.”
“Ai, nói những điều này để làm gì chứ.” Người nọ không ngừng tay chân, muối được rải ra nhanh chóng và đều đặn “Nhanh lên, muối xong thịt rồi đi hỗ trợ làm da thú. Vậy mọi người mùa đông đều có thể mặc da thú mềm mại, còn hơn là nói những điều này.”
Lão nhân nhìn bên chân mình, bày mười mấy cái vại thịt đã ướp xong, những thứ này đã đủ để ông không phải chịu đói suốt mùa đông.
Ông nhắm mắt lại, nước mắt không khỏi rơi xuống, tiếp tục muối thịt “Những người đó khẳng định sẽ không muối thịt xong, ta phải nhanh lên còn phải giúp bọn họ làm nữa.”
Thịt đã ướp cũng gần xong, muối đá đã sử dụng hơn phân nửa.
Bộ lạc quyết định đi thác nước để lấy thêm một ít muối đá trở về, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Miêu Thảo tinh ranh, hắn đoán rằng đội săn thú và đội thủ vệ lần này đi ra ngoài chắc chắn là để vào trong Diêm Sơn truyền thuyết của Mộc bộ lạc.
Từ khi biết bộ lạc có Diêm Sơn, Miêu Thảo liền muốn đi xem.
Hắn rất muốn Hổ Gầm dẫn hắn đi xem Diêm Sơn.
Hổ Gầm cũng không dám quyết định, chỉ im lặng dùng câu “Ta nghe tư tế” để bịt miệng Miêu Thảo.
Miêu Thảo không dám tìm tư tế, càng không dám lén lút đi theo sau.
Hắn vốn đã tuyệt vọng, cho rằng chỉ có thể chờ đến mùa thu khi thức tỉnh gia nhập đội săn thú mới có cơ hội được nhìn thấy Diêm Sơn.
Ai ngờ Thỏ Đông chạy chậm lại, đưa cho Miêu Thảo một cái sọt lớn.
Cái sọt này đều do tư tế dạy họ làm, có đủ kích cỡ từ lớn đến bé.
Trước đây, họ thường thu thập các loại rau dại và quả mọng bằng những cái sọt nhỏ, số lượng thu thập rất ít.
Giờ đây, cái sọt có thể đeo sau lưng, mỗi lần ra ngoài thu thập, số lượng thu được nhiều không đếm xuể.
“Tìm ngươi nửa ngày, mau đeo lên, đi theo tư tế và mọi người sang Diêm Sơn bên kia.”
Miêu Thảo ánh mắt sáng lên “Đội thu thập lần này cũng được đi Diêm Sơn sao?”
“Ừ, tư tế nói bên đó có rất nhiều quả tử, bảo chúng ta thu thập về làm mứt trái cây và quả khô.” Thỏ Đông hồi tưởng lại những gì Thẩm Nùng đã nói, cô cũng không hiểu lắm về mứt trái cây và quả khô là cái gì, chỉ biết rằng: “Dù sao thì chắc chắn là thứ tốt.”
Miêu Thảo càng không hiểu, hắn chỉ biết mình có thể đi Diêm Sơn, kích động nhảy nhót “Thật tốt quá!”
“Ào ào xào xào”
Tiếng nước thác lớn vang lên khiến lòng người cảm thấy mênh mang, Miêu Thảo nhìn xuống chân cầu treo bằng dây đằng, nối thẳng đến vách đá bên kia.
Ở kia có cây ăn quả lớn, đang đợi hắn bên kia.
Miêu Thảo không thể ngờ rằng, những gì tư tế bảo họ thu thập lại chính là quả từ cây ăn quả lớn đó.
Giờ phút này, Diêm Sơn trong lòng Miêu Thảo đã không còn quan trọng như trước, hắn chỉ nghĩ đến quả từ mấy cái cây bên kia vách đá.
Hổ Gầm cõng sọt nhanh chóng lướt qua Miêu Thảo, hướng về phía cây ăn quả lớn mà chạy.
Hắn cũng đã thèm lâu rồi.
Khi Miêu Thảo phản ứng lại, bên vách núi đã có một người khác chạy tới, vội vàng nhấc chân đuổi theo “Từ từ thôi! Chừa chút cho ta với!”
Lần trước Thẩm Nùng đến đây, cậu đã nhìn thấy từ xa những quả cây hồng gần thác nước, giờ đây đã chín đỏ.
Cậu đi theo đội thu thập đến bên cây ăn quả, mới phát hiện ra ngoài cây hồng thụ, còn có cây táo, cây lê và cây quýt.
Đây là tiên cảnh sao?
Tuy nhiên, cây táo và cây lê mỗi cây chỉ có hai, ba quả, trong khi cây quýt và cây hồng lại tương đối nhiều.
Quả hồng trên cây đã chín đỏ, trên đất rụng không ít.
Những quả hồng này không thể làm thành bánh quả hồng. Thẩm Nùng nghĩ đến năm sau, cần phải tranh thủ thời gian, thừa dịp quả hồng còn chưa mềm để làm một ít món nếm thử.
Thẩm Nùng điều khiển dây đằng, tháo xuống một quả hồng đỏ rực, xé lớp vỏ, rồi cắn một miếng.
Thịt quả mềm mại, thơm ngọt, trong khoang miệng nổ tung vị nước sốt ngọt.
Cuối cùng cậu cũng được ăn trái cây.
Thẩm Nùng nếm thử bốn loại trái cây ở đây, quả táo và quả lê thì trực tiếp dùng dây đằng đưa đến thác nước để rửa.
Sau khi ăn từng loại trái cây, Thẩm Nùng cảm thấy chúng đều rất ngon.
Không thể so với phòng thí nghiệm tinh tế chế tạo ra hương vị.
Theo lý thuyết, trong thời đại nguyên thủy, thực vật chưa được thuần hóa và cũng chưa qua nhiều sự giao thoa, nên không thể có được những loại tốt hơn.
Không thể ngọt ngào hoàn hảo như vậy.
Tuy nhiên, nơi này có vẻ như không thể dựa vào tiến trình lịch sử của tinh cầu của cậu để suy đoán.
Cuối cùng, ở tinh cầu của cậu, thời đại nguyên thủy không có bất kỳ thú nhân nào.
Đội thu thập cũng học theo Thẩm Nùng để ăn quả hồng, lột lớp vỏ mềm mại, rồi trực tiếp cho vào miệng.
Đây là hương vị gì vậy!
Miêu Thảo vừa nếm thử quả hồng, lập tức trong đầu liên tưởng đến chén nước ngọt mà tư tế đã cho hắn uống hồi đó..
Ngọt.
Thực sự rất ngọt.
Hắn chưa bao giờ ăn qua những quả ngọt như vậy.
Thẩm Nùng ném vỏ trái cây xuống, mỗi một loại hạt đều được bọc kỹ bằng lá cây, rồi lấy khăn lau khô tay.
“Những quả này, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Ăn xong hạt thì rửa sạch sẽ, dùng lá cây bọc kỹ rồi đưa đến trong sơn động cho ta.”
“Vâng, tư tế!”
Lão tư tế cầm da thú thu lại xong, giận dữ nói: “Kêu cái gì mà kêu?”
“Muối... Diêm Sơn...”
Nghe đến hai chữ "Diêm Sơn" Lão tư tế lập tức cảm thấy có điều gì không ổn, liền vội vàng hỏi: “Diêm Sơn có chuyện gì?”
“Diêm Sơn đột nhiên biến mất hơn phân nửa!”
“Cái gì!”
Lão tư tế cầm gậy chống, lập tức đứng dậy. Thân hình gầy gò, cong lưng bùng nổ sức mạnh, nhanh chóng chạy về phía Diêm Sơn.
Khi đến nơi, Diêm Sơn vốn dĩ trải dài vô tận, nay phía sau đã bị đào rỗng, có thể nhìn thấu tận cùng.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!”
Lão tư tế giận dữ không thể kìm nén, gậy chống đập xuống mặt đất tạo ra những tiếng rầm rầm rung động.
“Tư tế.”
Báo Thu dẫn theo đội săn thú đến, cũng nhìn thấy Diêm Sơn bị thiếu mất hơn phân nửa, thần sắc hoảng sợ.
Khi lão tư tế nhìn thấy nhóm Báo Thu đang ôm những tảng muối đá, đầu ông "oong" lên một tiếng.
Trong giây phút ngắn ngủi, ông chìm vào dòng suy nghĩ, đầu óc ngập tràn ý nghĩ về "Thần Thú trừng phạt".
Lão tư tế run rẩy chỉ về phía đội săn thú đang ôm những tảng muối đá, hỏi: “Những tảng muối đá này, có phải các ngươi cướp từ tay Mộc bộ lạc về không?”
Báo Thu nghe tư tế hỏi, chợt nghĩ đến một khả năng. Hắn cúi đầu, khó nhọc đáp: “Phải...”
Lão tư tế cảm thấy hối hận vô cùng. Ông ta chống gậy nhìn về phía Diêm Sơn đã mất hơn phân nửa, nghẹn ngào nói: “Là Thần Thú trừng phạt... Thần Thú trừng phạt rồi...”
Mãng Lâm vừa tới liền nghe lão tư tế lẩm bẩm về trừng phạt, Thần Thú…
“Sao lại thế này?”
Ánh mắt lão tư tế nhìn về phía những tảng muối đá trong tay Báo Thu, ý bảo điều gì đó.
Mãng Lâm nghĩ đến việc Báo Thu dẫn đội săn thú ra ngoài, mang về rất nhiều muối đá.
“Những tảng muối đá này, các ngươi cướp từ Mộc bộ lạc về sao?”
Báo Thu nắm tay thành quyền, hối hận vô cùng, đáp: “Đúng vậy.”
“Rầm!”
Mãng Lâm tung một cú đấm mạnh vào mặt Báo Thu, khiến hắn nghiêng đầu sang một bên, răng hơi lỏng ra.
“Ai cho ngươi đi làm chuyện này!”
Lúc này, Lang Vũ cũng nhận ra rằng việc Diêm Sơn biến mất có lẽ liên quan đến việc họ cướp muối đá từ Mộc bộ lạc. Hắn ta vội vàng bước ra, nói: “Tộc trưởng, là ta đã cầu xin Báo Thu đi chung...”
Mãng Lâm lạnh lùng liếc qua đội săn thú của Báo Thu, rồi ra lệnh: “Bắt hết toàn bộ đội săn thú của Báo Thu, phế bỏ tay chân, rồi đưa sang tộc ăn thịt người!”
Lão tư tế nhíu mày, nói: “Tộc trưởng, điều quan trọng bây giờ là làm sao để Thần Thú nguôi giận...”
Mãng Lâm đáp lại một cách quyết đoán: “Ta làm vậy chính là để Thần Thú bớt giận.”
Mãng Lâm cảm thấy bản thân đã quá tin vào lời của lão tư tế, khiến Diêm Bộ rơi vào tình cảnh hiện tại.
Nếu không phải Báo Thu đề xuất tấn công Mộc bộ lạc, Mãng Sơn sẽ không suy yếu đến mức chỉ còn thoi thóp. Và nếu lão tư tế không ngăn cản hắn tấn công Mộc bộ lạc, thì đã không có sự trừng phạt của Thần Thú, khiến Diêm Bộ mất hơn phân nửa Diêm Sơn.
“Tư tế, tuổi tác ngươi đã quá cao rồi.” Ánh mắt Mãng Lâm trở nên hung ác, thái độ cứng rắn. “Trở về nghỉ ngơi đi.”
Lão tư tế bị ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén của Mãng Lâm nhìn chằm chằm, cảm thấy da đầu tê dại.
Ông thậm chí có thể cảm nhận được, nếu ông không phải là tư tế, có lẽ giờ đây đã bị chặt tay chặt chân và đưa đến tộc ăn thịt người, và khẳng định sẽ có thêm người chính là ông bị đưa theo.
“Nếu không muốn Thần Thú tiếp tục tức giận, thì hãy mang toàn bộ số muối đá này trả lại cho Mộc bộ lạc.”
Nói xong, lão tư tế chống gậy rời đi.
____
【Ký chủ, ngươi trước đó nói chỉ cần chừa một nửa kho hàng là được, bây giờ kho hàng đã đầy rồi, liệu có vấn đề gì không?】
Hệ thống lần đầu làm việc này, nghiệp vụ không thành thạo, làm xong thì run rẩy, liền đuổi theo Thẩm Nùng hỏi suốt dọc đường.
Thẩm Nùng bị hỏi đến đau đầu, liền hỏi lại nó “Chuyển hàng Diêm Sơn đến giờ, đã bao lâu rồi? Ngươi có nhận được cảnh báo hay nhắc nhở gì không?”
Hệ thống kiểm tra hộp thư “Không có.”
“ Không có là được rồi, chứng tỏ quy tắc cho phép.” Thẩm Nùng thở dài một tiếng “Nhìn ngươi cái gan nhỏ bé này, sau này còn làm sao theo ta làm đại sự?”
Hệ thống: …
Tuy nhiên, để nhiều muối đá như vậy trong kho chiếm chỗ cũng không ổn, Thẩm Nùng liền bảo hệ thống tìm một nơi có thể cất giữ, trước tiên vận chuyển một phần ra ngoài.
Cậu nhân tiện lợi dụng lý do Thần Thú chỉ dẫn để dẫn người đi tìm, cũng để trấn an những ánh mắt lo lắng trong bộ lạc, những người đang sợ mùa đông tới sẽ không có muối ăn mà chết.
“Đúng rồi, Diêm Bộ bây giờ thế nào? Có phải sợ hãi lắm không?”
Hệ thống im lặng, Diêm Sơn đột nhiên biến mất hơn một nửa, những người nguyên thủy không rõ chân tướng không bị doạ mới sợ á?
Hệ thống kể lại với Thẩm Nùng“Không chỉ là dọa sợ đâu, mà là dọa đến chết khiếp. Tộc trưởng suýt nữa đã giết cả tư tế rồi.”
Thẩm Nùng không thèm bận tâm, nói: “Lão già đó vừa nhìn đã biết là loại giả vờ ngu ngơ để lừa người, thực chất là một kẻ cực kỳ tinh ranh hơn ai hết. Tộc trưởng Diêm Bộ với tư tế sau này chắc chắn sẽ có chuyện.”
Hệ thống lẩm bẩm nhỏ, ai có thể tinh ranh bằng ngươi chứ? Ngươi mới là kẻ đáng sợ thật sự.
Thẩm Nùng im lặng một lúc, rồi nói: “Ta nghe thấy đấy.”
Hệ thống ngây người ra một lát, không dám nói thêm gì nữa. Sau khi sắp xếp xong muối đá, nó liền hiện ra bản đồ trên màn hình.
Thẩm Nùng liếc nhìn bản đồ một cái, dừng bước, hơi ngạc nhiên nói: “Tạm thời không về bộ lạc nữa, Thần Thú đang chỉ dẫn ta tìm Diêm Sơn của Mộc bộ lạc.”
Mọi người của Mộc bộ lạc:!!
Niềm vui đến quá nhanh, những người đang buồn bực, chán nản lập tức hừng hực khí thế trở lại.
“Tư tế! Ở đâu!”
“Đi theo ta.”
Thẩm Nùng đi theo hướng dẫn trên bản đồ của hệ thống, tiến vào trong khu rừng rậm.
Đi ngang qua rừng cây và cỏ dại, Thẩm Nùng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.
Càng tiến về phía trước, cảnh vật càng trở nên quen thuộc. Thẩm Nùng nhớ ra rằng trước đây họ từng đến đây săn mồi nhưng không thành công, sau đó đội thu thập đã đến hái quả mọng ở khu vực này.
“Tư tế, đi thêm một đoạn nữa là đến vách núi, không có đường đi tiếp đâu.”
Trên màn hình, chấm đỏ đang hiện rõ ngay phía trước. Hệ thống không có lý do gì để lừa mình “Tiếp tục.”
Hổ Gầm vò đầu, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thẩm Nùng.
Thác nước chảy thẳng xuống, phát ra tiếng nước ầm ầm vang dội.
Thẩm Nùng đứng trên vách đá, nhìn vào chấm đỏ trên màn hình, nó vẫn nằm ở ngay phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi đừng nói với ta là ngươi đã giấu Diêm Sơn sau thác nước.”
【Sao nào, có phải rất bất ngờ không? Chắc chắn không ai có thể ngờ đến chỗ này! Đảm bảo không sợ bị ai phát hiện.】
Thẩm Nùng bất đắc dĩ nói: “Không có cầu treo thì đúng là không ai phát hiện ra sau thác nước có gì, nhưng bộ lạc cũng không có cách nào qua bên kia lấy muối. Xây cầu treo rồi chẳng phải là công khai thông báo cho mọi người biết sau thác nước có thứ gì sao?”
Hệ thống nghẹn lời, câm nín.
【Vậy ta tìm chỗ khác nhé?】
“Không cần.”
Thẩm Nùng kích hoạt dị năng, ở đây cây cối và dây leo vốn đã rất nhiều, chỉ cần một chút năng lượng là có thể dùng dây leo tạo thành một cây cầu treo đơn giản.
Hệ thống thấy vậy, im lặng một lúc, rồi có chút khó tin: “Ký chủ, thực ra ngươi rất hài lòng với chỗ này. Ngươi cố ý mắng ta đúng không? Chỉ vì ta nói ngươi đáng sợ!”
Thẩm Nùng lảng tránh, không trả lời: “Đừng ồn ào.”
【Ngươi mau trả lời ta!】
“Ta đột nhiên nghĩ ra rằng mọi sản phẩm đều có tính năng khiếu nại. Hệ thống của các ngươi có tính năng này không?”
Hệ thống ấp úng【Tất... Tất nhiên là không có. Đào bới mệt quá, ta muốn đi chơi Anipop nghỉ ngơi một chút...】
Thẩm Nùng vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ thật sự có tính năng khiếu nại.
Thỏ Phong nhảy lên cầu treo, hỏi: “Tư tế, Diêm Sơn ở sau thác nước à?”
Người của Mộc bộ lạc đều biết tư tế của họ có khả năng sử dụng dây leo, nên khi cây cầu dây leo đột ngột xuất hiện, nối thẳng đến thác nước, họ ít nhiều cũng đoán được lý do.
“Ừ, đi xem thử.”
Sau khi Thẩm Nùng nói xong, Thỏ Phong lập tức nhảy lên và đi thẳng ra ngoài, Hổ Gầm theo sát phía sau.
Cầu treo lắc lư dữ dội, nhưng trên cầu, tốc độ của mọi người không giảm chút nào, họ trực tiếp lao vào sau thác nước.
Chẳng bao lâu, Thỏ Phong đã ướt sũng từ phía sau thác nước đi ra, hô to: “Tìm được rồi!”
Hệ thống đảm bảo rằng địa hình sẽ không sụp đổ, nên đã đào sâu hết mức có thể.
Gấu Đen cũng đi vào bên trong mà không gặp trở ngại gì.
Tuy nhiên, sau khi nó bước lên cầu treo, nó liền không muốn di chuyển nữa, ngồi lại giữa cầu, chơi đánh đu vui vẻ.
Gấu biết bay!
Gấu Đen giang hai tay ra, đón gió, chơi đùa vui vẻ không thôi, trong lòng còn nghĩ lần sau muốn dẫn nhãi con nhà nó cùng nhau chơi.
Hổ Gầm và đám người ở bên kia thác nước, dù kêu gào ầm ĩ đến đâu cũng không thể khiến Gấu Đen chú ý.
Với tâm trí đang bay bổng, Gấu Đen càng không để ý đến nụ cười ngày càng thâm ý trên môi Thẩm Nùng.
Thẩm Nùng lại tạo một cây cầu treo khác, để Hổ Gầm và mọi người có thể quay về.
Giây tiếp theo, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, dây leo đứt gãy, Gấu Đen ngã nhào xuống với vẻ mặt ngốc nghếch.
Cuối cùng, cổ chân của nó bị dây leo trói chặt, lơ lửng giữa không trung hồi lâu.
Mãi đến khi Hổ Gầm và những người khác đã thu thập đủ muối đá, Thẩm Nùng mới đưa Gấu Đen từ vị trí đó lên.
Gấu Đen ôm đầu, cảm thấy chóng mặt, đối diện với mặt đất mà nôn mửa.
Thẩm Nùng ôn hòa cười hỏi Gấu Đen “Lần sau còn dám vậy không?”
Gấu Đen lớn thân hình lập tức cứng đờ, đầu lắc qua lắc lại như trống. Nó ngao ngao kêu to, không dám, không dám đâu, sau này cũng không dám nữa!
Khi trở về, Gấu Đen ngoan ngoãn đi theo sau Hổ Gầm và những người khác để lấy muối đá.
Nhìn Gấu Đen đang bước đi dẫm lên cây cối, Thẩm Nùng gõ vào hệ thống “Thương thành có loại thuốc nào có thể thu nhỏ kích thước, sau đó lại có thuốc giải có thể khôi phục hình thể không?”
Hệ thống xem xét thương thành, rồi trả lời: “Không có thuốc viên, nhưng có chú pháp liên quan đến Tu Tiên giới.”
Chú pháp?
Thẩm Nùng có chút tò mò “Tao có thể sử dụng không?”
【Dị năng của ngươi cùng chân khí trong Tu Tiên giới có cùng nguyên tắc, chắc chắn có thể sử dụng, nhưng cần phải có điểm xây dựng.】
Thẩm Nùng đếm lại số điểm mà hệ thống yêu cầu, tổng cộng là sáu điểm.
Nhìn số điểm của mình sắp đủ, Thẩm Nùng bình tĩnh tắt hệ thống.
Còn thiếu ba thú nhân cấp bảy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ ba.
Thẩm Nùng nhìn thẳng vào Miêu Vân thú nhân cấp sáu, khiến cô phải chú ý.
Nghe thấy tiếng động, mấy người Miêu Vân đột nhiên run rẩy, cảm giác như có một ánh mắt khủng bố đang nhìn chằm chằm vào họ.
Khi đoàn người trở về Mộc bộ lạc, Dương Lôi tiến lên đón tiếp “Tư tế, Diêm Bộ vừa mới tới.”
Thẩm Nùng nhíu mày “Bọn họ đến đây làm gì?”
Dương Lôi cũng rất không hiểu “Bọn họ mang đến rất nhiều muối đá cho chúng ta.”
Thẩm Nùng nhướng mày, đây là một niềm vui ngoài ý muốn. Cậu hoàn toàn không nghĩ rằng Diêm Bộ lại mang những muối đá đó đến.
Có vẻ như hệ thống thật sự không lừa mình, Diêm Bộ lần này bị dọa không nhẹ.
“Không có vấn đề gì, đưa đến thì nhận.” Thẩm Nùng chỉ vào Gấu Đen đang ôm một đống muối đá trong lòng ngực “Muối đá mà Diêm Bộ mang đến cùng với cái chúng ta mang theo đều chế thành muối tinh.”
Dương Lôi nhìn Gấu Đen ôm muối đá, thấy rằng số lượng không thể so với số Diêm Bộ mang đến “Diêm Bộ sao lại cho chúng ta nhiều muối đá như vậy?”
Trước kia, đừng nói đến muối đá, mà ngay cả Diêm Thổ cũng thiếu.
Thỏ Phong đặt cánh tay lên vai Dương Lôi, cười nói: “Ai nói chúng ta đây là muối đá của Diêm Bộ?”
Dương Lôi không hiểu ra sao “Ngoài Diêm Bộ ra, còn có nơi nào có thể Hoán Diêm thạch sao?”
Hắn chưa từng nghe nói về điều đó.
“Đương nhiên là có.” Thỏ Phong tưởng tượng đến Diêm Sơn của Mộc bộ lạc, cảm xúc dâng trào, hắn kích động nói: “Đây là Diêm Sơn của Mộc bộ lạc chúng ta, tư tế đã theo chỉ dẫn của Thần Thú, dẫn chúng ta đi tìm được!”
“Cái gì!”
Không chỉ Dương Lôi, mà cả đội ngũ thủ vệ xung quanh đều bị lời nói của Thỏ Phong làm cho kinh ngạc.
“Chúng ta bộ lạc sau này có Diêm Sơn của riêng mình sao?”
Dương Điện cũng tiến lại gần, kích động nói: “Vậy có phải là chúng ta sẽ không bao giờ cần phải lấy đồ và đến Hoán Diêm với Diêm Bộ nữa không?”
Thỏ Phong nhướng mày “Điều đó là đương nhiên! Chờ lần sau thu hoạch muối, các ngươi cùng đi nhé. Mùa đông nước sẽ đóng băng, không thể đi vào. Chúng ta đến đông lấy một ít.”
Nhóm Dương Lôi không hiểu vì sao việc thu hoạch muối lại có liên quan đến nước đóng băng, nhưng họ đang chìm đắm trong niềm vui khi bộ lạc có được Diêm Sơn lớn.
Thẩm Nùng nhẹ nhàng gõ vào họ “Hiện tại thú nhân chiến sĩ trong bộ lạc còn quá ít, chuyện của Diêm Sơn tuyệt đối không được truyền ra.”
Mọi người nghe vậy, lập tức nghiêm túc hứa hẹn: “Vâng, tư tế!”
___
Vấn đề muối đá đã được giải quyết, Mộc bộ lạc bắt đầu chuẩn bị nghênh đón mùa đông.
Để bảo quản thịt cự thú không bị hư thối, Thẩm Nùng dẫn dắt mọi người trong bộ lạc bắt đầu làm thịt muối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mới đầu, không ít tộc nhân vẫn tiếc rẻ muối đá, chỉ rải một ít lên thịt.
Thẩm Nùng thấy họ dùng muối quá ít trên miếng thịt to, không thể không nhấn mạnh rằng nếu muối không đủ, thịt sẽ rất nhanh hỏng, và đến mùa đông chỉ có thể chịu đói.
Điều này cũng không thể thuyết phục tộc nhân rải muối nhiều hơn, vì trước kia họ cũng từng ăn thịt hư thối.
Hiện tại chỉ cần có thịt ăn là được, đâu cần phải quan tâm đến việc nó có bị hư hay không.
Cuối cùng, Thẩm Nùng không còn cách nào khác, đành phải tiết lộ rằng bộ lạc có Diêm Sơn riêng, không cần lo lắng về việc muối đá không đủ.
Khi nghe vậy, các tộc nhân mới chịu bỏ ra nhiều muối hơn để ướp thịt.
Thẩm Nùng ở trong bộ lạc cũng ra lệnh không cho phép bất kỳ ai truyền ra thông tin về việc bộ lạc có Diêm Sơn. Ai dám nói ra ngoài, người đó sẽ phải chịu sự trừng phạt của Thần Thú.
Vốn dĩ đã không dám nhiều lời, các tộc nhân nghe thấy việc bị Thần Thú trừng phạt thì càng sợ hãi hơn.
Ngày thường nói chuyện cũng không dám nhắc đến hai chữ “Diêm Sơn”.
_____
Lấy muối đá chế thành muối thô rải vào trong bình gốm lớn, lão nhân tay đầy nếp nhăn che kín hơi dừng lại.
Người bên cạnh thấy lão nhân ngừng tay, vội vàng nói: “Sao lại không làm? Tư tế đã nói, thịt này phải muối sớm một chút, nếu không sẽ hư càng nhiều.”
“Đó đều là thịt của chúng ta mà, ngươi không muốn mùa đông uống nhiều chén canh thịt nóng hổi sao?”
Lão nhân hít hít cái mũi “Đương nhiên là muốn uống nhiều canh thịt nóng rồi. Ta chỉ nghĩ, nếu tư tế đến bộ lạc sớm một chút thì tốt biết bao.”
“Ai, nói những điều này để làm gì chứ.” Người nọ không ngừng tay chân, muối được rải ra nhanh chóng và đều đặn “Nhanh lên, muối xong thịt rồi đi hỗ trợ làm da thú. Vậy mọi người mùa đông đều có thể mặc da thú mềm mại, còn hơn là nói những điều này.”
Lão nhân nhìn bên chân mình, bày mười mấy cái vại thịt đã ướp xong, những thứ này đã đủ để ông không phải chịu đói suốt mùa đông.
Ông nhắm mắt lại, nước mắt không khỏi rơi xuống, tiếp tục muối thịt “Những người đó khẳng định sẽ không muối thịt xong, ta phải nhanh lên còn phải giúp bọn họ làm nữa.”
Thịt đã ướp cũng gần xong, muối đá đã sử dụng hơn phân nửa.
Bộ lạc quyết định đi thác nước để lấy thêm một ít muối đá trở về, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Miêu Thảo tinh ranh, hắn đoán rằng đội săn thú và đội thủ vệ lần này đi ra ngoài chắc chắn là để vào trong Diêm Sơn truyền thuyết của Mộc bộ lạc.
Từ khi biết bộ lạc có Diêm Sơn, Miêu Thảo liền muốn đi xem.
Hắn rất muốn Hổ Gầm dẫn hắn đi xem Diêm Sơn.
Hổ Gầm cũng không dám quyết định, chỉ im lặng dùng câu “Ta nghe tư tế” để bịt miệng Miêu Thảo.
Miêu Thảo không dám tìm tư tế, càng không dám lén lút đi theo sau.
Hắn vốn đã tuyệt vọng, cho rằng chỉ có thể chờ đến mùa thu khi thức tỉnh gia nhập đội săn thú mới có cơ hội được nhìn thấy Diêm Sơn.
Ai ngờ Thỏ Đông chạy chậm lại, đưa cho Miêu Thảo một cái sọt lớn.
Cái sọt này đều do tư tế dạy họ làm, có đủ kích cỡ từ lớn đến bé.
Trước đây, họ thường thu thập các loại rau dại và quả mọng bằng những cái sọt nhỏ, số lượng thu thập rất ít.
Giờ đây, cái sọt có thể đeo sau lưng, mỗi lần ra ngoài thu thập, số lượng thu được nhiều không đếm xuể.
“Tìm ngươi nửa ngày, mau đeo lên, đi theo tư tế và mọi người sang Diêm Sơn bên kia.”
Miêu Thảo ánh mắt sáng lên “Đội thu thập lần này cũng được đi Diêm Sơn sao?”
“Ừ, tư tế nói bên đó có rất nhiều quả tử, bảo chúng ta thu thập về làm mứt trái cây và quả khô.” Thỏ Đông hồi tưởng lại những gì Thẩm Nùng đã nói, cô cũng không hiểu lắm về mứt trái cây và quả khô là cái gì, chỉ biết rằng: “Dù sao thì chắc chắn là thứ tốt.”
Miêu Thảo càng không hiểu, hắn chỉ biết mình có thể đi Diêm Sơn, kích động nhảy nhót “Thật tốt quá!”
“Ào ào xào xào”
Tiếng nước thác lớn vang lên khiến lòng người cảm thấy mênh mang, Miêu Thảo nhìn xuống chân cầu treo bằng dây đằng, nối thẳng đến vách đá bên kia.
Ở kia có cây ăn quả lớn, đang đợi hắn bên kia.
Miêu Thảo không thể ngờ rằng, những gì tư tế bảo họ thu thập lại chính là quả từ cây ăn quả lớn đó.
Giờ phút này, Diêm Sơn trong lòng Miêu Thảo đã không còn quan trọng như trước, hắn chỉ nghĩ đến quả từ mấy cái cây bên kia vách đá.
Hổ Gầm cõng sọt nhanh chóng lướt qua Miêu Thảo, hướng về phía cây ăn quả lớn mà chạy.
Hắn cũng đã thèm lâu rồi.
Khi Miêu Thảo phản ứng lại, bên vách núi đã có một người khác chạy tới, vội vàng nhấc chân đuổi theo “Từ từ thôi! Chừa chút cho ta với!”
Lần trước Thẩm Nùng đến đây, cậu đã nhìn thấy từ xa những quả cây hồng gần thác nước, giờ đây đã chín đỏ.
Cậu đi theo đội thu thập đến bên cây ăn quả, mới phát hiện ra ngoài cây hồng thụ, còn có cây táo, cây lê và cây quýt.
Đây là tiên cảnh sao?
Tuy nhiên, cây táo và cây lê mỗi cây chỉ có hai, ba quả, trong khi cây quýt và cây hồng lại tương đối nhiều.
Quả hồng trên cây đã chín đỏ, trên đất rụng không ít.
Những quả hồng này không thể làm thành bánh quả hồng. Thẩm Nùng nghĩ đến năm sau, cần phải tranh thủ thời gian, thừa dịp quả hồng còn chưa mềm để làm một ít món nếm thử.
Thẩm Nùng điều khiển dây đằng, tháo xuống một quả hồng đỏ rực, xé lớp vỏ, rồi cắn một miếng.
Thịt quả mềm mại, thơm ngọt, trong khoang miệng nổ tung vị nước sốt ngọt.
Cuối cùng cậu cũng được ăn trái cây.
Thẩm Nùng nếm thử bốn loại trái cây ở đây, quả táo và quả lê thì trực tiếp dùng dây đằng đưa đến thác nước để rửa.
Sau khi ăn từng loại trái cây, Thẩm Nùng cảm thấy chúng đều rất ngon.
Không thể so với phòng thí nghiệm tinh tế chế tạo ra hương vị.
Theo lý thuyết, trong thời đại nguyên thủy, thực vật chưa được thuần hóa và cũng chưa qua nhiều sự giao thoa, nên không thể có được những loại tốt hơn.
Không thể ngọt ngào hoàn hảo như vậy.
Tuy nhiên, nơi này có vẻ như không thể dựa vào tiến trình lịch sử của tinh cầu của cậu để suy đoán.
Cuối cùng, ở tinh cầu của cậu, thời đại nguyên thủy không có bất kỳ thú nhân nào.
Đội thu thập cũng học theo Thẩm Nùng để ăn quả hồng, lột lớp vỏ mềm mại, rồi trực tiếp cho vào miệng.
Đây là hương vị gì vậy!
Miêu Thảo vừa nếm thử quả hồng, lập tức trong đầu liên tưởng đến chén nước ngọt mà tư tế đã cho hắn uống hồi đó..
Ngọt.
Thực sự rất ngọt.
Hắn chưa bao giờ ăn qua những quả ngọt như vậy.
Thẩm Nùng ném vỏ trái cây xuống, mỗi một loại hạt đều được bọc kỹ bằng lá cây, rồi lấy khăn lau khô tay.
“Những quả này, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Ăn xong hạt thì rửa sạch sẽ, dùng lá cây bọc kỹ rồi đưa đến trong sơn động cho ta.”
“Vâng, tư tế!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro