Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế
Huyết Khế_Ngươi...
2025-01-03 09:25:41
Đội thu thập ở thác nước đã bắt được người, kẻ đó bị nhốt lại sau núi trong một cái hang động.
Cái hang này rất khó tìm, ngay cả người trong Mộc bộ lạc cũng phải mò mẫm một hồi mới tìm được lối vào.
Khi Thẩm Nùng đến nơi, bên ngoài có hai huynh đệ Ngưu Mộc và Ngưu Sơn đang đứng canh.
Bên ngoài trời sáng rực, nhưng bên trong hang động lại rất lớn, càng đi càng tối.
Ngưu Mộc đưa cây đuốc đến “Tư tế, tên đó ở bên trong.”
Ánh lửa chiếu sáng lên con đường quanh co, bên trong hang động vang vọng tiếng bước chân trống trải.
Khi Thẩm Nùng đã bắt đầu phân không rõ phương hướng thì cuối cùng cũng gặp được người bị bắt.
“Báo Thu?”
Không trách Thẩm Nùng kinh ngạc, nếu cậu nhớ không lầm thì Báo Thu là chiến sĩ thú nhân cấp bảy.
Đội thu thập đều là những thiếu niên chưa thức tỉnh, cùng lão nhân, trẻ nhỏ, và chỉ có một người có thể chiến đấu là Thỏ Đông, nhưng chỉ là chiến sĩ thú nhân bậc một.
Toàn bộ đội thu thập đều không đủ sức mạnh để đối phó với Báo Thu, một quyền của hắn ta cũng đủ đánh bại họ.
Vậy mà Báo Thu lại có thể bị đội thu thập bắt về?
Nhìn Báo Thu hôn mê bất tỉnh, Thẩm Nùng hỏi: “Miêu Thảo, các ngươi tìm thấy hắn ở đâu bên thác nước? Tình huống ngay lúc đó thế nào, nói cho ta biết một chút.”
“Thác nước cách đó không xa có một khu rừng.” Miêu Thảo hồi tưởng lại “Lúc ấy ta đang hái quả, thấy trên mặt đất có rất nhiều quả. Cỏ gần đó lại có vết máu, ta theo vết máu tìm thấy hắn ta.”
Vậy nên, có lẽ là đội thu thập đã gặp phải hắn trước và hắn đã bị trọng thương?
Thẩm Nùng kiểm tra kỹ lưỡng Báo Thu dưới ánh lửa.
Lúc này, cậu mới nhận ra trên người Báo Thu có vô số vết thương lớn nhỏ, chân trái thì bị vặn vẹo ở một tư thế kỳ quái.
Thương thế của Báo Thu rất nghiêm trọng, hắn chỉ còn một hơi thở treo lủng lẳng.
Nếu không phải thu thập đội đã dẫn hắn trở về, có lẽ hắn đã chết ở bên ngoài rồi.
_____
Trong chỗ sâu của hang lạnh băng đen tối, Báo Thu cảm nhận được một nguồn nhiệt. Hắn ta chậm rãi mở to mắt, ánh lửa chiếu vào mắt khiến hắn chói mắt.
Tư tế Mộc bộ lạc đang nương qua ánh lửa nhìn về phía hắn, Báo Thu đột ngột mở to hai mắt, thân thể nghiêng về phía trước, muốn xem rõ hơn.
Khi đó, hắn mới nhận ra đôi tay và chân mình đều bị dây thừng trói buộc, cả người không thể cử động.
Thẩm Nùng nhận thấy phản ứng của Báo Thu có chút lạ lùng, sao mà người này lại kích động như vậy khi thấy mình?
Thần thái của Báo Thu không giống như đang muốn trả thù, mà giống như một người đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, tìm kiếm một cây cầu cứu mạng.
Đầy khẩn cầu và khát vọng.
Khi nhận ra mình bị trói chặt, Báo Thu không còn giãy giụa nữa. Hắn xác nhận thân phận của Thẩm Nùng “Tư tế Mộc bộ lạc, ngươi là Tư tế của Mộc bộ lạc?”
Thẩm Nùng nhìn Báo Thu với vẻ tò mò, lông mày hơi nhướng lên “Có việc gì?”
“Giúp giúp ta, cầu ngươi giúp ta.” Báo Thu vội vàng nói: “Bọn họ đều sắp chết, chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi muốn ta làm cái gì đều có thể!”
Thẩm Nùng nghe thấy lời nói lộn xộn, nhíu mày hỏi: “Ai sắp chết? Giúp ngươi cái gì? Nói rõ ràng.”
Báo Thu không giấu giếm “Lúc trước ta dẫn người truy đuổi các ngươi để cướp muối đá. Mãng Lâm nói Thần Thú vì vậy mà tức giận, Diêm Sơn của Diêm Bộ bị thu hồi đi một nửa.”
“Hắn ta những người đuổi theo đều đưa đi cho tộc ăn thịt người để làm thịt, nhằm bình ổn cơn giận của Thần Thú. Tư tế không muốn bộ lạc tổn thất quá nhiều người giúp đỡ cầu tình. Cuối cùng Mãng Lâm nói chỉ đưa ta đi.”
Diêm Sơn?
Thẩm Nùng hút mũi, Diêm Sơn biến mất hoàn toàn không phải do Thần Thú.
“Vậy nên, Diêm Bộ đã chịu hình phạt từ Thần Thú…”
Chưa kịp cho Thẩm Nùng phân tích xong, Báo Thu liền khinh thường “Xì” một tiếng “Diêm Bộ trước đây cũng không thiếu lần đoạt muối đá, Thần Thú cũng không hề trừng phạt. Hình phạt của Thần Thú rõ ràng là vì Mãng Lâm không tuân thủ quy tắc chiến đấu của thú nhân.”
“Mãng Lâm bị thương nặng trong trận chiến với ngươi, ta có thể cảm nhận được điều đó. Mãng Lâm vì lý do này muốn giết ta.”
Báo Thu trào phúng nói: “Diêm Sơn biến mất đã cho hắn ta một lý do để tiêu diệt ta và toàn bộ săn thú đội của ta. Nhưng vì còn phải nể mặt tư tế, hắn không thể giết hết mọi người.”
“Chỉ cần những người trong săn thú đội còn sống, chuyện ta bị đưa đến tộc ăn thịt người để làm thịt cũng không quan trọng nữa.”
Nói đến đây, Báo Thu chau mày “Nhưng Mãng Sơn đã chết trước khi ta bị tiễn đi một đêm, Mãng Lâm không bao giờ nghe lời tư tế khuyên bảo, và muốn chôn sống toàn bộ săn thú đội của ta.”
Nhớ lại hình ảnh đội săn thú bị tra tấn, trên mặt Báo Thu lộ vẻ thống khổ “Mãng Lâm đã dùng máu của tư tế để uy hiếp bọn họ, bẻ gãy tay chân và đưa đi tộc ăn thịt người.”
“Lộc Thảo và Dương Mộc đã bị đưa đi tộc ăn thịt người, còn ta thì bị trói, chỉ có thể đứng nhìn mà không làm gì được…”
Báo Thu trong cơn thống khổ giãy giụa, ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm vào Thẩm Nùng “Hiện tại Mãng Sơn đã chết, Mãng Lâm muốn ta và đội săn thú bồi mệnh cho hắn.”
“Với tính cách của Mãng Lâm, hắn ta sẽ không tha cho Mộc bộ lạc vì đệ đệ hắn đã bị ngươi đánh trọng thương rồi chết. Tư tế Mộc bộ lạc, chỉ cần ngươi giúp ta cứu những người trong đội săn thú, họ sẽ trung thành với ngươi.”
Thẩm Nùng nhíu mày, việc này rốt cuộc cũng liên quan đến cậu. Cậu không ngay lập tức đáp ứng lời cầu xin của Báo Thu mà lại tiếp tục quan sát các vết thương trên cơ thể hắn.
“Ngươi là chiến sĩ thú nhân cấp bảy, nhưng vẫn có thể bị Diêm Bộ biến thành một phế nhân. Mộc bộ lạc chỉ là một bộ lạc nhỏ nhoi, ngươi nghĩ ta sẽ mạo hiểm để cứu người cho ngươi sao?”
Thẩm Nùng tiếp tục hỏi: “Hơn nữa, Mộc bộ lạc vẫn còn cần dựa vào Diêm Bộ để lấy Hoán Diêm thạch, mà lại vì ngươi cùng Diêm Bộ trở mặt, liệu có đáng giá không?”
Báo Thu cúi đầu, đôi tay nắm chặt, dường như đang quyết định một điều gì đó quan trọng. Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đầy kiên định “Chỉ cần ngươi giúp ta, ta có thể cùng ngươi kết huyết khế.”
Thẩm Nùng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào trên mặt, không rõ là vui hay giận.
Lúc này, Cậu gõ gõ hệ thống “Huyết khế là thứ gì?”
Hệ thống liền cung cấp thêm thông tin từ kho dữ liệu “Huyết khế là một loại khế ước đặc biệt giữa thú nhân và tư tế. Thú nhân sẽ lấy máu của mình hòa vào huyết thạch để thề, đồng thời ký kết huyết khế với tư tế. Tư tế cũng sẽ truyền vào một giọt máu của mình để thiết lập mối liên kết này.”
【Huyết khế một khi được thiết lập, gien thú huyết trong cơ thể thú nhân sẽ thúc đẩy lòng trung thành của họ đối với tư tế đã ký kết huyết khế, khiến họ không thể phản bội.】
Sau khi hệ thống hoàn tất phần giải thích, nó nhìn vào Báo Thu, người đang nằm ở đó với bộ dạng bị thương nặng, và tiếp tục “Ký chủ, hắn rất có thành ý. Bằng không, ngài thu nhận hắn đi?”
Thẩm Nùng chớp chớp mắt, hỏi: “Nếu như Báo Thu muốn ký kết huyết khế, liệu có được tính vào nhiệm vụ có năm thú nhân cấp bảy không?”
Hệ thống nhất thời lúng túng, nó mất một lúc để thu thập thông tin trước khi trả lời “Theo lý thuyết, chỉ cần là thú nhân thuộc về Mộc bộ lạc và đạt cấp độ bảy, hắn có thể được tính vào nhiệm vụ.”
Thẩm Nùng nhướng mày, che giấu cảm xúc trong lòng. Cậu khoanh tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương, im lặng nhìn Báo Thu, không nói một lời.
Báo Thu chậm rãi nhận ra rằng mình không nhận được phản hồi từ Thẩm Nùng, ánh mắt mong chờ của hắn dần tắt. Lang Vũ và những người khác đã liều mạng để giúp hắn chạy thoát, hy vọng hắn có thể rời xa càng xa càng tốt.
Nhưng trong lòng Báo Thu, hắn không chỉ muốn tự cứu mình mà còn muốn cứu những người khác. Hắn biết rằng chỉ dựa vào sức mình thì không thể làm được điều đó. Hắn cần tìm một người mạnh mẽ để giúp đỡ.
Tư tế của Mộc bộ lạc, chính là người duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
Hắn mỗi lần đối diện với người này đều có cảm giác như bị đối phương thao túng. Ngoài tư tế Mộc bộ lạc ra, không ai khác khiến hắn có cảm giác như vậy.
Nếu tư tế Mộc bộ lạc không giúp hắn, thì sẽ không còn ai có thể dám đối đầu với Diêm Bộ.
Báo Thu suốt chặng đường đều dựa niềm tin vào tư tế Mộc bộ lạc để chống đỡ cho bản thân. Hắn biết rằng khả năng bị từ chối của đối phương có thể lớn hơn khả năng được chấp nhận.
Nhưng chỉ cần chính tai chưa nghe thấy lời từ chối, hắn trong lòng thầm nói, vạn nhất được đáp ứng thì sao?
Báo Thu cảm nhận được sự trầm mặc từ Thẩm Nùng, lòng hắn chùng xuống. Hắn biết rằng điều kiện của mình không đủ để động tâm đối phương.
Hắn trong lòng biết đối phương không định giúp mình, đành thỉnh cầu “ Tư tế, nếu không giúp ta, xin ngươi đem ta thả đi, ta muốn đi cứu bọn họ...”
Thẩm Nùng liếc mắt đánh giá nhìn Báo Thu, không chút lưu tình nói: “Đi Diêm Bộ cứu người à? Dựa vào nửa cái mạng của ngươi sao?”
Báo Thu kiên định nói : “Cứu không được thì chết cùng nhau”
“Ngươi xem ra cũng rất trọng tình trọng nghĩa.”
Thẩm Nùng ngồi xổm xuống, cẩn thận đoan trang nâng mặt Báo Thu lên.
Ngũ Quan Báo Thu tinh tế, mũi cao thẳng. Tuy không thể so với Chọn, nhưng cũng tính là đẹp mắt.
Thẩm Nùng từ nhỏ lớn lên đều thích cái đẹp, dù là người hay vật.
Làm người đầu tiên cùng cậu ký huyến kế, tuyệt đối không thể quá xấu.
Sau khi ngắm Thẩm Nùng đủ, cậu mới mở miệng nói: “Muốn ta cứu người thì có thể, nhưng phải đáp ứng ta một điều kiện. Thú nhân được cứu, những người cấp năm trở lên cần phải kết thành huyết khế với ta.”
Cằm của Báo Thu vẫn luôn bị Thẩm Nùng nâng lên, cơ thể bị buộc chặt, khiến cổ cảm thấy đau nhức.
Nghe Thẩm Nùng nói vậy, gương mặt đau khổ của Báo Thu liền sáng bừng lên, hắn hứa hẹn: “Tư tế yên tâm, bọn họ đều nghe lời ta, chắc chắn họ sẽ ký kết huyết khế với ngươi!”
Thẩm Nùng rất hài lòng với câu trả lời của Báo Thu, vừa đứng lên thì tay cậu đã bị một bàn tay lớn ấm áp nắm lấy.
Chọn cúi đầu, mắt nhìn xuống, một tay nắm lấy cổ tay Thẩm Nùng, tay còn lại cầm một tấm da thú mềm mại và sạch sẽ, cẩn thận lau sạch đầu ngón tay Thẩm Nùng đã chạm vào Báo Thu.
Thẩm Nùng cảm nhận được độ ấm của da thịt và lực mạnh mẽ từ bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, cùng với cảm giác mềm mại tinh tế từ da lông chạm vào đầu ngón tay.
Khi da lông lướt qua đầu ngón tay, Thẩm Nùng khẽ co đầu ngón tay lại, tránh khỏi tấm da thú rơi xuống từ tay Chọn.
Chọn nhìn Thẩm Nùng, trên gương mặt tuấn tú vẫn mang theo chút giận dữ và khó hiểu.
Thẩm Nùng dường như có cảm giác về hành động của Chọn, giống như một con chó lớn bảo vệ thức ăn, cảm thấy có chút sai sai.
Không muốn suy nghĩ quá nhiều, Thẩm Nùng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chọn, đầy hứng thú nói: “Ngươi tức giận cái gì? Tay ta cũng bị ngươi chạm vào rồi, nếu không ngươi lau giúp ta một chút?”
Chọn nghe xong, thoáng sững sờ, rồi cúi đầu một lần nữa. Hắn ngoan ngoãn buông tay Thẩm Nùng ra, cầm tấm da thú và cẩn thận lau tay Thẩm Nùng.
Thẩm Nùng không thể thấy được vẻ mặt của Chọn, không biết đối phương đang biểu lộ cảm xúc gì. Cũng chẳng buồn nghĩ đến, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào cảm giác trên cổ tay mình, và cuối cùng, Thẩm Nùng không thể chịu đựng thêm nữa.
Thẩm Nùng bất ngờ nắm lấy tay Chọn, ngăn lại động tác của hắn.
Giọng nói của Thẩm Nùng thoáng mang theo một chút mềm mại khó nhận ra: “Ngươi đừng lau nữa, ngứa quá.”
Cái hang này rất khó tìm, ngay cả người trong Mộc bộ lạc cũng phải mò mẫm một hồi mới tìm được lối vào.
Khi Thẩm Nùng đến nơi, bên ngoài có hai huynh đệ Ngưu Mộc và Ngưu Sơn đang đứng canh.
Bên ngoài trời sáng rực, nhưng bên trong hang động lại rất lớn, càng đi càng tối.
Ngưu Mộc đưa cây đuốc đến “Tư tế, tên đó ở bên trong.”
Ánh lửa chiếu sáng lên con đường quanh co, bên trong hang động vang vọng tiếng bước chân trống trải.
Khi Thẩm Nùng đã bắt đầu phân không rõ phương hướng thì cuối cùng cũng gặp được người bị bắt.
“Báo Thu?”
Không trách Thẩm Nùng kinh ngạc, nếu cậu nhớ không lầm thì Báo Thu là chiến sĩ thú nhân cấp bảy.
Đội thu thập đều là những thiếu niên chưa thức tỉnh, cùng lão nhân, trẻ nhỏ, và chỉ có một người có thể chiến đấu là Thỏ Đông, nhưng chỉ là chiến sĩ thú nhân bậc một.
Toàn bộ đội thu thập đều không đủ sức mạnh để đối phó với Báo Thu, một quyền của hắn ta cũng đủ đánh bại họ.
Vậy mà Báo Thu lại có thể bị đội thu thập bắt về?
Nhìn Báo Thu hôn mê bất tỉnh, Thẩm Nùng hỏi: “Miêu Thảo, các ngươi tìm thấy hắn ở đâu bên thác nước? Tình huống ngay lúc đó thế nào, nói cho ta biết một chút.”
“Thác nước cách đó không xa có một khu rừng.” Miêu Thảo hồi tưởng lại “Lúc ấy ta đang hái quả, thấy trên mặt đất có rất nhiều quả. Cỏ gần đó lại có vết máu, ta theo vết máu tìm thấy hắn ta.”
Vậy nên, có lẽ là đội thu thập đã gặp phải hắn trước và hắn đã bị trọng thương?
Thẩm Nùng kiểm tra kỹ lưỡng Báo Thu dưới ánh lửa.
Lúc này, cậu mới nhận ra trên người Báo Thu có vô số vết thương lớn nhỏ, chân trái thì bị vặn vẹo ở một tư thế kỳ quái.
Thương thế của Báo Thu rất nghiêm trọng, hắn chỉ còn một hơi thở treo lủng lẳng.
Nếu không phải thu thập đội đã dẫn hắn trở về, có lẽ hắn đã chết ở bên ngoài rồi.
_____
Trong chỗ sâu của hang lạnh băng đen tối, Báo Thu cảm nhận được một nguồn nhiệt. Hắn ta chậm rãi mở to mắt, ánh lửa chiếu vào mắt khiến hắn chói mắt.
Tư tế Mộc bộ lạc đang nương qua ánh lửa nhìn về phía hắn, Báo Thu đột ngột mở to hai mắt, thân thể nghiêng về phía trước, muốn xem rõ hơn.
Khi đó, hắn mới nhận ra đôi tay và chân mình đều bị dây thừng trói buộc, cả người không thể cử động.
Thẩm Nùng nhận thấy phản ứng của Báo Thu có chút lạ lùng, sao mà người này lại kích động như vậy khi thấy mình?
Thần thái của Báo Thu không giống như đang muốn trả thù, mà giống như một người đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, tìm kiếm một cây cầu cứu mạng.
Đầy khẩn cầu và khát vọng.
Khi nhận ra mình bị trói chặt, Báo Thu không còn giãy giụa nữa. Hắn xác nhận thân phận của Thẩm Nùng “Tư tế Mộc bộ lạc, ngươi là Tư tế của Mộc bộ lạc?”
Thẩm Nùng nhìn Báo Thu với vẻ tò mò, lông mày hơi nhướng lên “Có việc gì?”
“Giúp giúp ta, cầu ngươi giúp ta.” Báo Thu vội vàng nói: “Bọn họ đều sắp chết, chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi muốn ta làm cái gì đều có thể!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Nùng nghe thấy lời nói lộn xộn, nhíu mày hỏi: “Ai sắp chết? Giúp ngươi cái gì? Nói rõ ràng.”
Báo Thu không giấu giếm “Lúc trước ta dẫn người truy đuổi các ngươi để cướp muối đá. Mãng Lâm nói Thần Thú vì vậy mà tức giận, Diêm Sơn của Diêm Bộ bị thu hồi đi một nửa.”
“Hắn ta những người đuổi theo đều đưa đi cho tộc ăn thịt người để làm thịt, nhằm bình ổn cơn giận của Thần Thú. Tư tế không muốn bộ lạc tổn thất quá nhiều người giúp đỡ cầu tình. Cuối cùng Mãng Lâm nói chỉ đưa ta đi.”
Diêm Sơn?
Thẩm Nùng hút mũi, Diêm Sơn biến mất hoàn toàn không phải do Thần Thú.
“Vậy nên, Diêm Bộ đã chịu hình phạt từ Thần Thú…”
Chưa kịp cho Thẩm Nùng phân tích xong, Báo Thu liền khinh thường “Xì” một tiếng “Diêm Bộ trước đây cũng không thiếu lần đoạt muối đá, Thần Thú cũng không hề trừng phạt. Hình phạt của Thần Thú rõ ràng là vì Mãng Lâm không tuân thủ quy tắc chiến đấu của thú nhân.”
“Mãng Lâm bị thương nặng trong trận chiến với ngươi, ta có thể cảm nhận được điều đó. Mãng Lâm vì lý do này muốn giết ta.”
Báo Thu trào phúng nói: “Diêm Sơn biến mất đã cho hắn ta một lý do để tiêu diệt ta và toàn bộ săn thú đội của ta. Nhưng vì còn phải nể mặt tư tế, hắn không thể giết hết mọi người.”
“Chỉ cần những người trong săn thú đội còn sống, chuyện ta bị đưa đến tộc ăn thịt người để làm thịt cũng không quan trọng nữa.”
Nói đến đây, Báo Thu chau mày “Nhưng Mãng Sơn đã chết trước khi ta bị tiễn đi một đêm, Mãng Lâm không bao giờ nghe lời tư tế khuyên bảo, và muốn chôn sống toàn bộ săn thú đội của ta.”
Nhớ lại hình ảnh đội săn thú bị tra tấn, trên mặt Báo Thu lộ vẻ thống khổ “Mãng Lâm đã dùng máu của tư tế để uy hiếp bọn họ, bẻ gãy tay chân và đưa đi tộc ăn thịt người.”
“Lộc Thảo và Dương Mộc đã bị đưa đi tộc ăn thịt người, còn ta thì bị trói, chỉ có thể đứng nhìn mà không làm gì được…”
Báo Thu trong cơn thống khổ giãy giụa, ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm vào Thẩm Nùng “Hiện tại Mãng Sơn đã chết, Mãng Lâm muốn ta và đội săn thú bồi mệnh cho hắn.”
“Với tính cách của Mãng Lâm, hắn ta sẽ không tha cho Mộc bộ lạc vì đệ đệ hắn đã bị ngươi đánh trọng thương rồi chết. Tư tế Mộc bộ lạc, chỉ cần ngươi giúp ta cứu những người trong đội săn thú, họ sẽ trung thành với ngươi.”
Thẩm Nùng nhíu mày, việc này rốt cuộc cũng liên quan đến cậu. Cậu không ngay lập tức đáp ứng lời cầu xin của Báo Thu mà lại tiếp tục quan sát các vết thương trên cơ thể hắn.
“Ngươi là chiến sĩ thú nhân cấp bảy, nhưng vẫn có thể bị Diêm Bộ biến thành một phế nhân. Mộc bộ lạc chỉ là một bộ lạc nhỏ nhoi, ngươi nghĩ ta sẽ mạo hiểm để cứu người cho ngươi sao?”
Thẩm Nùng tiếp tục hỏi: “Hơn nữa, Mộc bộ lạc vẫn còn cần dựa vào Diêm Bộ để lấy Hoán Diêm thạch, mà lại vì ngươi cùng Diêm Bộ trở mặt, liệu có đáng giá không?”
Báo Thu cúi đầu, đôi tay nắm chặt, dường như đang quyết định một điều gì đó quan trọng. Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đầy kiên định “Chỉ cần ngươi giúp ta, ta có thể cùng ngươi kết huyết khế.”
Thẩm Nùng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào trên mặt, không rõ là vui hay giận.
Lúc này, Cậu gõ gõ hệ thống “Huyết khế là thứ gì?”
Hệ thống liền cung cấp thêm thông tin từ kho dữ liệu “Huyết khế là một loại khế ước đặc biệt giữa thú nhân và tư tế. Thú nhân sẽ lấy máu của mình hòa vào huyết thạch để thề, đồng thời ký kết huyết khế với tư tế. Tư tế cũng sẽ truyền vào một giọt máu của mình để thiết lập mối liên kết này.”
【Huyết khế một khi được thiết lập, gien thú huyết trong cơ thể thú nhân sẽ thúc đẩy lòng trung thành của họ đối với tư tế đã ký kết huyết khế, khiến họ không thể phản bội.】
Sau khi hệ thống hoàn tất phần giải thích, nó nhìn vào Báo Thu, người đang nằm ở đó với bộ dạng bị thương nặng, và tiếp tục “Ký chủ, hắn rất có thành ý. Bằng không, ngài thu nhận hắn đi?”
Thẩm Nùng chớp chớp mắt, hỏi: “Nếu như Báo Thu muốn ký kết huyết khế, liệu có được tính vào nhiệm vụ có năm thú nhân cấp bảy không?”
Hệ thống nhất thời lúng túng, nó mất một lúc để thu thập thông tin trước khi trả lời “Theo lý thuyết, chỉ cần là thú nhân thuộc về Mộc bộ lạc và đạt cấp độ bảy, hắn có thể được tính vào nhiệm vụ.”
Thẩm Nùng nhướng mày, che giấu cảm xúc trong lòng. Cậu khoanh tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương, im lặng nhìn Báo Thu, không nói một lời.
Báo Thu chậm rãi nhận ra rằng mình không nhận được phản hồi từ Thẩm Nùng, ánh mắt mong chờ của hắn dần tắt. Lang Vũ và những người khác đã liều mạng để giúp hắn chạy thoát, hy vọng hắn có thể rời xa càng xa càng tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng trong lòng Báo Thu, hắn không chỉ muốn tự cứu mình mà còn muốn cứu những người khác. Hắn biết rằng chỉ dựa vào sức mình thì không thể làm được điều đó. Hắn cần tìm một người mạnh mẽ để giúp đỡ.
Tư tế của Mộc bộ lạc, chính là người duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
Hắn mỗi lần đối diện với người này đều có cảm giác như bị đối phương thao túng. Ngoài tư tế Mộc bộ lạc ra, không ai khác khiến hắn có cảm giác như vậy.
Nếu tư tế Mộc bộ lạc không giúp hắn, thì sẽ không còn ai có thể dám đối đầu với Diêm Bộ.
Báo Thu suốt chặng đường đều dựa niềm tin vào tư tế Mộc bộ lạc để chống đỡ cho bản thân. Hắn biết rằng khả năng bị từ chối của đối phương có thể lớn hơn khả năng được chấp nhận.
Nhưng chỉ cần chính tai chưa nghe thấy lời từ chối, hắn trong lòng thầm nói, vạn nhất được đáp ứng thì sao?
Báo Thu cảm nhận được sự trầm mặc từ Thẩm Nùng, lòng hắn chùng xuống. Hắn biết rằng điều kiện của mình không đủ để động tâm đối phương.
Hắn trong lòng biết đối phương không định giúp mình, đành thỉnh cầu “ Tư tế, nếu không giúp ta, xin ngươi đem ta thả đi, ta muốn đi cứu bọn họ...”
Thẩm Nùng liếc mắt đánh giá nhìn Báo Thu, không chút lưu tình nói: “Đi Diêm Bộ cứu người à? Dựa vào nửa cái mạng của ngươi sao?”
Báo Thu kiên định nói : “Cứu không được thì chết cùng nhau”
“Ngươi xem ra cũng rất trọng tình trọng nghĩa.”
Thẩm Nùng ngồi xổm xuống, cẩn thận đoan trang nâng mặt Báo Thu lên.
Ngũ Quan Báo Thu tinh tế, mũi cao thẳng. Tuy không thể so với Chọn, nhưng cũng tính là đẹp mắt.
Thẩm Nùng từ nhỏ lớn lên đều thích cái đẹp, dù là người hay vật.
Làm người đầu tiên cùng cậu ký huyến kế, tuyệt đối không thể quá xấu.
Sau khi ngắm Thẩm Nùng đủ, cậu mới mở miệng nói: “Muốn ta cứu người thì có thể, nhưng phải đáp ứng ta một điều kiện. Thú nhân được cứu, những người cấp năm trở lên cần phải kết thành huyết khế với ta.”
Cằm của Báo Thu vẫn luôn bị Thẩm Nùng nâng lên, cơ thể bị buộc chặt, khiến cổ cảm thấy đau nhức.
Nghe Thẩm Nùng nói vậy, gương mặt đau khổ của Báo Thu liền sáng bừng lên, hắn hứa hẹn: “Tư tế yên tâm, bọn họ đều nghe lời ta, chắc chắn họ sẽ ký kết huyết khế với ngươi!”
Thẩm Nùng rất hài lòng với câu trả lời của Báo Thu, vừa đứng lên thì tay cậu đã bị một bàn tay lớn ấm áp nắm lấy.
Chọn cúi đầu, mắt nhìn xuống, một tay nắm lấy cổ tay Thẩm Nùng, tay còn lại cầm một tấm da thú mềm mại và sạch sẽ, cẩn thận lau sạch đầu ngón tay Thẩm Nùng đã chạm vào Báo Thu.
Thẩm Nùng cảm nhận được độ ấm của da thịt và lực mạnh mẽ từ bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, cùng với cảm giác mềm mại tinh tế từ da lông chạm vào đầu ngón tay.
Khi da lông lướt qua đầu ngón tay, Thẩm Nùng khẽ co đầu ngón tay lại, tránh khỏi tấm da thú rơi xuống từ tay Chọn.
Chọn nhìn Thẩm Nùng, trên gương mặt tuấn tú vẫn mang theo chút giận dữ và khó hiểu.
Thẩm Nùng dường như có cảm giác về hành động của Chọn, giống như một con chó lớn bảo vệ thức ăn, cảm thấy có chút sai sai.
Không muốn suy nghĩ quá nhiều, Thẩm Nùng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chọn, đầy hứng thú nói: “Ngươi tức giận cái gì? Tay ta cũng bị ngươi chạm vào rồi, nếu không ngươi lau giúp ta một chút?”
Chọn nghe xong, thoáng sững sờ, rồi cúi đầu một lần nữa. Hắn ngoan ngoãn buông tay Thẩm Nùng ra, cầm tấm da thú và cẩn thận lau tay Thẩm Nùng.
Thẩm Nùng không thể thấy được vẻ mặt của Chọn, không biết đối phương đang biểu lộ cảm xúc gì. Cũng chẳng buồn nghĩ đến, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào cảm giác trên cổ tay mình, và cuối cùng, Thẩm Nùng không thể chịu đựng thêm nữa.
Thẩm Nùng bất ngờ nắm lấy tay Chọn, ngăn lại động tác của hắn.
Giọng nói của Thẩm Nùng thoáng mang theo một chút mềm mại khó nhận ra: “Ngươi đừng lau nữa, ngứa quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro