Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê
Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (25)
Quỳnh Quỳnh Bạch Thỏ
2024-09-05 15:01:57
Editor: hatrang.
- --
Kỳ động dục của Khương Ngâm đến nhanh chóng và mãnh liệt đến độ tất cả mọi người đều không ai ngờ tới.
Một ngày nọ, cậu vẫn đang luyện kiếm như bình thường, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng truyền đến một trận tê dại, ngay lập tức vô lực ngã xuống đất. Ban đầu Vệ Từ còn tưởng rằng cậu lười biếng giả vờ bị bệnh, nhưng sau đó lại nhận thấy sắc mặt Khương Ngâm tái nhợt không còn huyết sắc, y bèn vội chạy tới ôm lấy thiếu niên.
"Sao lại thế này?" Vệ Từ đặt tay lên cổ tay của đối phương, cảm nhận được vô số dòng linh khí hỗn loạn không ngừng trong cơ thể cậu.
"A... Đau, đau quá..." Khương Ngâm cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên toàn thân đều bắt đầu đau nhức dữ dội, cậu cuộn tròn người trong vòng tay săn chắc của Vệ Từ, cả cơ thể run rẩy mãnh liệt, cảm giác như xương cốt bên trong đang phát triển với một tốc độ kinh hoàng, cơn đau dồn dập tấn công cứ như có hàng vạn con kiến không ngừng cắn xé da thịt, cơ bắp chân căng cứng đến mức có cảm tưởng như đang bị rách toạc.
Vô số đạo hoa văn màu tím uốn lượn quỷ dị tràn ra, chúng đồng loạt bò lên, chỉ qua vài giây đã lan khắp mặt Khương Ngâm, cậu thống khổ rên rỉ, Vệ Từ thấy vậy, vội đưa ngón tay vào trong miệng thiếu niên, ngưng trọng nói: "Kỳ thành niên của ngươi đến rồi, lúc xương cốt phát triển có thể sẽ sinh ra đau đớn, chớ cắn lưỡi của mình!"
Bọn họ gây ra tiếng động có hơi lớn một chút, ngay cả Thẩm Thôi Anh bên cạnh cũng giật mình chạy ra, Vệ Từ vội vàng ôm Khương Ngâm bước vào phòng, khi đi ngang qua hắn, y nhỏ giọng dặn dò đối phương chú ý bên ngoài một chút, không được để ai vào quấy rầy.
Thẩm Thôi Anh biết y đang nhắc đến vị thư sinh cổ quái cứ luôn nhìn chằm chằm ba người họ kia, bèn gật đầu đáp ứng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Vệ Từ nhanh chóng bế Khương Ngâm lên giường, đi chuẩn bị thuốc tắm, thế nhưng thiếu niên đã đau đến không biết trời trăng mây gió gì, cậu nhíu chặt mày lại, gắt gao cắn lấy ngón tay của y giống như một chú mèo con dính người, mãi không chịu buông. Tu vi của Vệ Từ chính là Hóa Thần kỳ, thân thể đã sớm trải qua vô số lôi kiếp trở nên kiên cố không thể phá vỡ, đương nhiên sẽ không bị hai chiếc răng cửa nhỏ bé của Khương Ngâm cắn bị thương.
Thật vất vả mới thay được một vật nhỏ khác cho đối phương cắn, y tranh thủ thời gian nấu thuốc tắm, Khương Ngâm cần rất nhiều linh lực để trưởng thành nên y gần như dùng hết sạch toàn bộ dược liệu lần này mang theo.
Nếu linh lực không đủ, không thể "thỏa mãn" bé rồng nhỏ này, chỉ sợ càng về sau kỳ động dục của Khương Ngâm lại thêm mãnh liệt hơn.
Đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Vệ Từ liền ôm Khương Ngâm đi tới, chỉ thấy trên thân thể thiếu niên giờ đây chạy dài hoa văn màu tím quỷ dị, toàn bộ vảy ở đuôi mắt đồng loạt nổi lên, sắc xanh đậm ma mị bao phủ lấy đôi mắt đẫm hơi nước mơ màng của đối phương, khí tức trên người vừa yêu nghiệt vừa dụ hoặc, tựa như một con thú cái không ngừng toả ra mị lực, hấp dẫn thú đực đến giao hoan.
Vệ Từ cảm nhận được được mùi hương ngọt nị mê người tràn ngập trong không khí, suýt chút nữa đã thất thần thả người trong lòng xuống.
Bởi vì Khương Ngâm cứ luôn ôm chặt lấy cổ y không chịu buông, Vệ Từ đành phải cùng cậu xuống tắm, cả thùng gỗ rộng lớn chứa đầy dược liệu quý hiếm chỉ xuất hiện trong sách cổ, xa xỉ đến độ làm người ta phải tặc lưỡi, nhưng hiển nhiên hiệu quả cũng rất lớn, trong nháy mắt, từng dòng linh lực khổng lồ nhanh chóng tràn vào cơ thể bọn họ, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy hoa văn trên mặt Khương Ngâm bắt đầu rõ ràng hơn, biến thành sắc tím đậm.
Có lẽ là do hấp thụ nhiều linh lực nên áp lực trên thân thể thiếu niên đã giảm bớt phần nào, ý thức của Khương Ngâm dần dần tỉnh táo lại, không còn cảm giác đau đớn hành hạ muốn chết nữa, nhưng vẫn khiến cậu không ngừng run rẩy. Thiếu niên hé mi, nhìn xung quanh một vòng mới phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay Vệ Từ, ngay bên dưới là khuôn ngực rắn chắc hữu lực của đối phương, cho dù cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt kia, Khương Ngâm đột nhiên nảy ra một suy nghĩ lớn mật ——
Thụ chính nhìn qua có vẻ rất mảnh khảnh, không ngờ dáng người lại chuẩn như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền không có tâm tư nghĩ đến chuyện này nữa, bởi vì một cơn đau dữ dội khác lại ập đến khiến cơ thể Khương Ngâm lập tức mềm nhũn ra, thiếu niên cắn răng, vô thức vùi vào lồng ngực Vệ Từ, cứ như là muốn chôn chặt bản thân mình trong đó. Song nửa đường, tay nam nhân lại vô tình chạm vào xương cụt của cậu, làm Khương Ngâm theo phản xạ run rẩy cả người, tựa như một chú mèo xù lông, nếu không phải giờ đây cậu không còn sức lực, thiếu niên phỏng chừng đã sớm nhảy dựng lên.
Tại sao thân thể cậu lại trở nên mẫn cảm như vậy chứ?
Khương Ngâm không biết rằng hầu hết Long tộc khi đến kỳ thành niên thì cũng chính là đi dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan*, rất nhiều ấu tể đã bỏ mạng vào giai đoạn này. Để biến thành một con rồng trưởng thành đòi hỏi rất nhiều linh lực, nếu điều kiện linh lực không đủ, Long tộc sẽ chuyển qua song tu cùng bạn lữ, từ đó nhận được tu vi, và để thích ứng với "sự vận động cuồng nhiệt này" nhanh hơn, thì thân thể chúng sẽ biến đổi trở nên cực kì mẫn cảm, rất dễ động dục.
*cửa dẫn đến địa ngục, ý chỉ là chỉ cần sơ suất một chút thôi thì sẽ đi đời
Thế nhưng, không có ai dạy Khương Ngâm những điều này cả, bởi vậy thiếu niên giờ đây cảm thấy vô cùng xấu hổ về những thay đổi sinh lý của bản thân, cần cổ thanh mảnh vốn trắng như tuyết giờ đây nhuốm sắc đỏ bừng không khác gì một con tôm luộc, cả gương mặt tinh xảo cúi gằm xuống, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mặt Vệ Từ.
Lần yêu hóa đầu tiên đã kết thúc, hơi nóng dần dần tản ra, hoa văn trên cơ thể Khương Ngâm cũng bắt đầu mờ đi, đồng thời dung mạo nguyên bản của cậu cũng nhanh chóng hiển lộ. Gương mặt đã từng gây náo loạn một thời ở lưỡng sinh kính lại lần nữa xuất hiện, đường nét tựa như thần tiên từng chút một ngoi lên trên mặt nước, chỉ là giờ phút này bộ dáng của thiếu niên có hơi chật vật, thế nên thiếu đi một phần thánh khiết, song lại nhiều hơn vài phần diễm lệ mị hoặc câu hồn người khác.
Đôi mắt sóng sánh ánh nước đầy mời gọi khẽ lướt qua nam nhân đối diện, cậu cười cười nhìn Vệ Từ trước mặt, không biết vì sao lại cảm thấy y vô cùng ngon miệng.
Thiếu niên liếm môi, đầu lưỡi đỏ hỏn nhỏ nhắn hơi thè ra, khi hồi thần lại thì cậu đã bổ nhào vào đối phương, điên cuồng hôn lấy y như một chú mèo nhỏ đói khát.
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi, Khương Ngâm bỗng nhiên giật mình lùi lại, vô cùng sợ hãi nép mình vào thành bồn, không ngừng chất vấn bản thân trong đầu.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao cậu lại hoá điên nhào vào người Vệ Từ?
Mẹ nó!
Vệ Từ là thụ chính đó!
Làm sao cậu có thể cướp vợ của Thẩm Thôi Anh chứ, hơn nữa, hai thụ không thể "ấy ấy" nhau được đâu!
"Người... Người người người, người cách xa ta ra một chút! Đồ nhi không dám đảm bảo lát nữa sẽ làm gì người đâu!" Khương Ngâm tiếp tục lùi về phía sau, suýt chút nữa là va phải thành thùng tắm, cậu cảm thấy vừa rồi mình như bị ma ám, vậy mà lại có ý niệm như thế với Vệ Từ, thật không thể tin nổi!
Cuối cùng cũng giữ được khoảng cách an toàn, Khương Ngâm vừa định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên trong thân thể lại bất ngờ xuất hiện một cỗ dục vọng không ngừng trào dâng, làm thiếu niên ngay tức khắc đen mặt.
Mẹ nó!
Giây tiếp theo, chỉ thấy cậu lại lao đến Vệ Từ như một con quỷ đói, cái lưỡi nhỏ nhắn liên tục liếm láp đối phương, trước khi một tia lý trí cuối cùng triệt để cắt đứt, cậu chỉ kịp cảm thấy cơn đau nhói nơi cần cổ, Khương Ngâm nghĩ thầm, xong đời rồi, Thẩm Thôi Anh nhất định sẽ không tha cho mình....
Tiểu mỹ nhân nép trong lòng không ngừng đốt lửa, dục vọng của Vệ Từ cũng thuận theo đó mà trỗi dậy, nhịp thở y dần hỗn loạn, cánh tay đang ôm lấy Khương Ngâm cũng vô thức siết chặt, giọng nói vốn luôn lạnh lùng giờ lại trở nên khàn khàn: "A Ngâm..."
Khương Ngâm không phản ứng, thiếu niên vẫn tiếp tục liếm láp trái cổ của đối phương, cứ như đang muốn làm chuyện xấu gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cho nên chỉ có thể sốt ruột hừ hừ không ngừng, cả thân thể mềm mại cọ tới cọ lui lên người nam nhân, nũng nịu như thể sắp sửa bật khóc.
Vệ Từ nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi xanh lam đã bị một tầng hơi nước mờ mịt bao phủ kia, mãi cho đến khi xác nhận đối phương không còn tỉnh táo nữa, ánh mắt y ngay lập tức tối sầm lại, càn rỡ đánh giá bảo vật mà mình thèm muốn đã lâu. Cho dù Khương Ngâm có còn ý thức đi chăng nữa thì y cũng sắp không thể nhịn được, cũng may thiếu niên đã bị dục vọng khống chế trước khi y mất kiểm soát bản thân.
Y chưa bao giờ cảm thấy sung sướng như lúc này đây, Khương Ngâm cần linh lực, Khương Ngâm cần mình.
Vi sư sẽ trợ giúp ngươi, thứ linh lực này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu...
- --
Hương thơm.
Hương thơm nồng đậm tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Khác với mùi vị lạnh lẽo đặc trưng của Vệ Từ, trên cơ thể Khương Ngâm ngự trụ một loại hương sắc nồng nàn quyến rũ đến độ làm kẻ khác phải trầm luân mê muội, là thứ mật ngọt chết chóc lôi kéo con người ta sa vào vực sâu vạn trượng; tựa như một bông hoa rực rỡ nở rộ, phóng đãng mở lời dụ dỗ: hôn ta đi, phá vỡ ta đi, 'làm' ta đi...
Hơi thở mang theo mùi ngọt nị lặng lẽ lan tràn khắp không khí, đan xen mơn trớn lên từng thớ da thịt, vừa chặt chẽ lại tinh xảo chẳng khác nào tơ nhện chằng chịt vô hình.
Không cách nào tránh thoát, lại vây khốn bốn phía, làm người mê đắm khôn nguôi. Nam nhân nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tấm lưng mảnh mai trắng như tuyết của Khương Ngâm, dịu giọng dỗ dành để thiếu niên ghé đầu lên thành thau tắm. Vệ Từ khẽ nâng tay vuốt ve sườn mặt mịn màng của đối phương, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn sâu lắng, bàn tay còn lại duỗi đến địa phương chật hẹp của người nọ, cẩn thận khai mở. Nương theo dòng nước trơn trượt, y rất nhanh đã mở rộng hậu huyệt non mềm kia ra, nhưng đồng thời cũng có một ít nước chảy vào trong.
Thiếu niên mơ mơ màng màng phát ra tiếng nức nở hoảng loạn: "Hức hức... Có nước chảy vào..."
Vệ Từ nghiêng người, tóc chạm vào vầng trán đẫm mồ hôi của đối phương, ôn nhu an ủi: "Không sao, rất nhanh sẽ ổn thôi."
"Hức hức, ta ngứa..." Khương Ngâm cảm nhận được dị vật đột nhiên xâm nhập vào cơ thể, cậu khó chịu rên rỉ, phải mất một lúc lâu mới nhận ra đó là ngón tay của Vệ Từ, thiếu niên ngay lập tức đỏ mặt, tại sao sư phụ lại đưa tay vào nơi đó?
Cậu hơi ngượng ngùng rụt vai lại, vốn dĩ tính nói gì đó, nhưng không biết Vệ Từ đã ấn vào đâu mà chỉ thấy cả người thiếu niên đột nhiên giật thót lên, hai chân thon dài mềm nhũn khuỵu xuống.
"A ——!" Trong thanh âm tràn đầy hoảng sợ của Khương Ngâm mang theo một tia nức nở: "Đừng mà, đừng ấn vào đó! Ngứa quá!"
Một cảm giác tê dại vô lực mà cậu chưa bao giờ trải nghiệm qua đột ngột truyền từ hậu huyệt đến, Khương Ngâm chỉ cảm thấy sống lưng tê rần, cậu chịu không nổi vươn tay ra phía sau, ngăn cản Vệ Từ, "Đừng đâm nữa, tê lắm..."
"Được rồi, không dùng ngón tay nữa." Nam nhân trìu mến hôn lấy thiếu niên, hôn đến mức làm Khương Ngâm có chút thở không nổi, "Vi sư sẽ dùng thứ khác, thứ có thể cho ngươi tu vi."
Khương Ngâm vốn dĩ đang thần chí mê mang không rõ, cậu chỉ nghe thấy hai chữ "tu vi" mà thôi, vì thế mơ hồ thều thào lặp lại: "Tu vi... Ta muốn tu vi..."
Cậu tức khắc cảm nhận được một vật thật to lớn nóng bỏng đặt ở cửa sau của mình.
"Nó" cương cứng đứng thẳng, bên ngoài phủ kín gân xanh ghê người, chiều dài đáng khoa trương khiến kẻ khác phải tấm tắc ngưỡng mộ. Vệ Từ hơi đỡ lấy "nó", rồi không báo trước mà đột ngột đâm mạnh vào bên trong. Khương Ngâm không kịp phản ứng, cả người cứ thế bị đâm đụng sầm vào thùng gỗ, thiếu niên dường như vẫn chưa hoàn hồn, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt thất thần, chỉ có đôi mắt nhuốm đầy nhục dục là trừng lớn, từng dòng lệ trong suốt nhanh chóng chảy dài, cũng không biết là do kích thích hay đau đớn, qua một lát sau mới giật mình khóc lớn.
"Aaa... Không! Trướng quá!" Từng khớp xương trắng bệch nắm lấy cái thùng, trên mặt thiếu niên tràn đầy sợ hãi, thế nhưng hậu huyệt mềm ấm lại thành thật siết chặt lấy dương v*t thô to, quấn quýt si mê không ngừng co thắt, đồng thời còn tri kỷ tiết ra dịch ruột trơn trượt để đối phương có thể tiến vào thuận lợi hơn, Khương Ngâm há miệng thở hổn hển, khóe mắt ánh vảy bạc dần nhiễm lên một tia nhục dục.
Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng từng đợt khoái cảm tê dại không ngừng truyền đến lại nói cho cậu biết cậu thật sự đang vô cùng hưởng thụ. Suy nghĩ này khiến Khương Ngâm theo bản năng che miệng lại, không muốn bản thân mình tiếp tục rên rỉ dâm đãng như vậy, thiếu niên cắn môi đón nhận vô số đợt tấn công dồn dập của đối phương, nhịn đến hai mắt đẫm lệ, vòng eo thon tinh tế nằm gọn trong tay Vệ Từ kịch liệt run rẩy.
"Sướng không?" Giọng nói khàn khàn gợi cảm của Vệ Từ vang lên bên tai.
"Không! Ưm— Á... Không hề sướng!" Khương Ngâm vô cùng xấu hổ, hừ, cậu sẽ không để y đắc ý đâu, dù cho sự thật là cậu đang phê đến nỗi mười ngón chân gắt gao cuộn tròn lại, bụng nhỏ phập phồng dán chặt lên thành thùng, rung lắc va chạm dữ dội. côn th*t quá cỡ kia như một mãnh thú không ngừng lưu động trong cơ thể, cứ như muốn đâm phồng cả bụng của Khương Ngâm lên, đem đến một loại cảm giác dâm loạn khó tả.
Thiếu niên ngửa đầu, cảm nhận được công kích của Vệ Từ càng thêm hung mãnh, nước mắt trong suốt rơi xuống như hạt châu, bờ môi đỏ thẫm không ngừng thở dốc: "Đừng, đừng... Nhanh quá, chậm lại đi..."
Cậu rên lớn, cái đầu nhỏ không ngừng lắc nguầy nguậy tỏ vẻ phản kháng, từng dòng lệ nóng hổi lăn dài trên thân thể nhuốm đầy hơi thở nhục dục. Song, đổi lại là vô số cú va chạm không hề thương tiếc của Vệ Từ, y hung hăng đánh chát chát lên mông cậu, chỉ thấy hai khối thịt căng mọng trắng nõn rung rinh liên tục như món tráng miệng thượng hạng nhất, ngon ngọt tươi mới, toả ra hương thơm mời gọi người đến thưởng thức. Khương Ngâm trước giờ vẫn luôn rất gầy, thế nhưng phần mông lại đặc biệt đẫy đà, không biết có phải do cậu thường xuyên ngồi ngây người hay không; lúc này, trên đó xuất hiện mấy dấu tay đỏ ửng vô cùng dâm loạn, phá lệ chói mắt, cũng phá lệ mê người.
"Ngoan, kẹp chặt mông lại, vi sư sẽ cho ngươi linh lực." Vệ Từ há miệng, cắn mạnh lên vành tai mẫn cảm của Khương Ngâm, thì thầm dụ dỗ, bộ dáng cứ như thể muốn nuốt luôn đối phương vào bụng.
Thiếu niên đỏ mặt, không dám nói nữa, vừa nghe y nhắc đến linh lực, cậu lập tức siết người lại, chỉ thấy cặp mông tròn trịa mềm mại đang không ngừng hút lấy côn th*t dữ tợn màu đỏ tía, hậu huyệt tựa như một cái cái miệng nhỏ tham ăn cắn chặt dương v*t của đối phương không buông. Ở nơi hai người giao hợp bị đâm đến lép nhép tiếng nước khiến người ta mặt đỏ tim đập, thậm chí còn xuất hiện cả bọt trắng xoá tung toé chảy dài xuống kẽ mông, Vệ Từ nhìn một màn này, kích thích đến độ thở gấp, y vươn tay sờ vào thân dưới, quả nhiên liền chạm phải một mảnh dâm thuỷ nhầy nhụa.
"Ngươi thấy không? Thật nhiều nước..." Nam nhân cười cười vươn năm ngón tay nhớp nháp ra trước mặt Khương Ngâm, giọng điệu trầm khàn đầy ái muội.
Cậu quay đầu đi chỗ khác, không ngừng ê a thở dốc, cậu thật sự chịu không nổi nữa, tư thế quỳ này rất đau, thiếu niên bất lực khẽ nức nở một tiếng như mèo kêu, nghiêng đầu ngã lên người Vệ Từ, giọng nói vừa nũng nịu vừa mang ý tứ ra lệnh.
"Mang ta lên giường, đầu gối đau quá."
Vệ Từ nhanh chóng ôm cậu đứng dậy, mạnh mẽ tách mở hai chân thon dài của Khương Ngâm ra, dang rộng như trẻ con đang được xi tiểu, làm lộ hậu huyệt bị va chạm liên tục đến sưng tấy đỏ tươi, thậm chí còn mơ hồ thấy được một dương v*t màu đỏ tím vô cùng dữ tợn đang thong thả ra vào, tuy tốc độ không quá nhanh nhưng lại vô cùng tra tấn, bởi vì tư thế này tiến vào rất sâu, ma sát lên thành ruột mẫn cảm không ngừng. Khương Ngâm rên rỉ không chịu nổi, cậu vừa che miệng vừa nỉ non thút thít, quần áo trên thân sớm đã ướt sũng, dán chặt lên thân thể mềm mại uyển chuyển. Bộ dáng này của thiếu niên dường như càng thêm dụ hoặc hơn, còn có thể thấy rõ hai điểm đỏ nhô lên trên lồng ngực phập phồng của đối phương.
Vừa ngây ngô lại cũng tràn đầy cám dỗ, tựa như một con búp bê sứ tinh xảo vô lực, mặc người xâu xé. Vệ Từ bị vẻ diễm lệ trước mắt hấp dẫn, bất giác vươn tay xoa nắn hai hạt đậu cương cứng đầy mời gọi kia, lúc này, trên mông mất đi một bàn tay nâng đỡ, Khương Ngâm không kịp chuẩn bị, đột ngột ngồi thẳng xuống, "AAAA ——!"
Khoái cảm khủng bố đến đáng sợ ngay lập tức đánh úp vào thân thể thiếu niên, trong nháy mắt, cậu thế nhưng có cảm giác như mình sắp bị đâm xuyên, chỉ biết trợn mắt hét lớn. Bởi vì phải chịu cực độ kích thích, dương v*t phấn hồng nhỏ nhắn của Khương Ngâm trực tiếp bị làm đến bắn ra, trên đầu nấm nhỏ giọt chất nhầy trắng đục, cậu vô lực nằm đè lên cánh tay của Vệ Từ, miệng nhỏ dính đầy nước bọt không ngừng hút khí, trước mắt một màu trắng xoá, đôi đồng tử xanh đậm tan rã, không còn tiêu cự.
Hậu huyệt đỏ tươi vội thắt chặt lại, co rút không ngừng sau cơn lên đỉnh dữ dội, miệng huyệt sưng tấy bị nong lớn, làm lộ ra từng tầng mị thịt dính đầy dâm thuỷ ướt dầm dề, Vệ Từ bị cậu kẹp chặt đến độ suýt nữa là bắn ra, y vội ôm lấy Khương Ngâm, nhanh chóng đâm rút vài cái, sau đó bế cậu lên giường.
"Làm thêm chút nữa, vi sư sẽ bắn hết cho ngươi..."
Y cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt Khương Ngâm, nhìn thiếu niên đang trợn trắng mắt rên rỉ, không rõ là có nghe thấy gì hay không, lại một lần nữa đè cậu xuống dưới thân.
Bảy ngày bảy đêm, hai ta cứ từ từ chơi.
- --
note của editor:
cứu với, mng mún tui edit răm hay là edit hoa mỹ zị (cảnh pỏn thui), tại nếu tui dùng từ bay bướm như chap này thì nó cũng cuốn á nhưng mà bản gốc tác giả viết thẳng quá nên tui viết lại hơi mệt, nếu edit răm thì ngôn từ tục với thô nhưng mà nó sếch bùng lổ=)) ví dụ "hạt đậu nhỏ" nghe nó sao sao á, mà viết "núm v*" sợ nhiều người thấy thô quá hong=))) rùi "du0ngvat", "hauhuyet" đồ nữa á mng có muốn đổi thành version răm hơn hong
- --
Kỳ động dục của Khương Ngâm đến nhanh chóng và mãnh liệt đến độ tất cả mọi người đều không ai ngờ tới.
Một ngày nọ, cậu vẫn đang luyện kiếm như bình thường, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng truyền đến một trận tê dại, ngay lập tức vô lực ngã xuống đất. Ban đầu Vệ Từ còn tưởng rằng cậu lười biếng giả vờ bị bệnh, nhưng sau đó lại nhận thấy sắc mặt Khương Ngâm tái nhợt không còn huyết sắc, y bèn vội chạy tới ôm lấy thiếu niên.
"Sao lại thế này?" Vệ Từ đặt tay lên cổ tay của đối phương, cảm nhận được vô số dòng linh khí hỗn loạn không ngừng trong cơ thể cậu.
"A... Đau, đau quá..." Khương Ngâm cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên toàn thân đều bắt đầu đau nhức dữ dội, cậu cuộn tròn người trong vòng tay săn chắc của Vệ Từ, cả cơ thể run rẩy mãnh liệt, cảm giác như xương cốt bên trong đang phát triển với một tốc độ kinh hoàng, cơn đau dồn dập tấn công cứ như có hàng vạn con kiến không ngừng cắn xé da thịt, cơ bắp chân căng cứng đến mức có cảm tưởng như đang bị rách toạc.
Vô số đạo hoa văn màu tím uốn lượn quỷ dị tràn ra, chúng đồng loạt bò lên, chỉ qua vài giây đã lan khắp mặt Khương Ngâm, cậu thống khổ rên rỉ, Vệ Từ thấy vậy, vội đưa ngón tay vào trong miệng thiếu niên, ngưng trọng nói: "Kỳ thành niên của ngươi đến rồi, lúc xương cốt phát triển có thể sẽ sinh ra đau đớn, chớ cắn lưỡi của mình!"
Bọn họ gây ra tiếng động có hơi lớn một chút, ngay cả Thẩm Thôi Anh bên cạnh cũng giật mình chạy ra, Vệ Từ vội vàng ôm Khương Ngâm bước vào phòng, khi đi ngang qua hắn, y nhỏ giọng dặn dò đối phương chú ý bên ngoài một chút, không được để ai vào quấy rầy.
Thẩm Thôi Anh biết y đang nhắc đến vị thư sinh cổ quái cứ luôn nhìn chằm chằm ba người họ kia, bèn gật đầu đáp ứng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Vệ Từ nhanh chóng bế Khương Ngâm lên giường, đi chuẩn bị thuốc tắm, thế nhưng thiếu niên đã đau đến không biết trời trăng mây gió gì, cậu nhíu chặt mày lại, gắt gao cắn lấy ngón tay của y giống như một chú mèo con dính người, mãi không chịu buông. Tu vi của Vệ Từ chính là Hóa Thần kỳ, thân thể đã sớm trải qua vô số lôi kiếp trở nên kiên cố không thể phá vỡ, đương nhiên sẽ không bị hai chiếc răng cửa nhỏ bé của Khương Ngâm cắn bị thương.
Thật vất vả mới thay được một vật nhỏ khác cho đối phương cắn, y tranh thủ thời gian nấu thuốc tắm, Khương Ngâm cần rất nhiều linh lực để trưởng thành nên y gần như dùng hết sạch toàn bộ dược liệu lần này mang theo.
Nếu linh lực không đủ, không thể "thỏa mãn" bé rồng nhỏ này, chỉ sợ càng về sau kỳ động dục của Khương Ngâm lại thêm mãnh liệt hơn.
Đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Vệ Từ liền ôm Khương Ngâm đi tới, chỉ thấy trên thân thể thiếu niên giờ đây chạy dài hoa văn màu tím quỷ dị, toàn bộ vảy ở đuôi mắt đồng loạt nổi lên, sắc xanh đậm ma mị bao phủ lấy đôi mắt đẫm hơi nước mơ màng của đối phương, khí tức trên người vừa yêu nghiệt vừa dụ hoặc, tựa như một con thú cái không ngừng toả ra mị lực, hấp dẫn thú đực đến giao hoan.
Vệ Từ cảm nhận được được mùi hương ngọt nị mê người tràn ngập trong không khí, suýt chút nữa đã thất thần thả người trong lòng xuống.
Bởi vì Khương Ngâm cứ luôn ôm chặt lấy cổ y không chịu buông, Vệ Từ đành phải cùng cậu xuống tắm, cả thùng gỗ rộng lớn chứa đầy dược liệu quý hiếm chỉ xuất hiện trong sách cổ, xa xỉ đến độ làm người ta phải tặc lưỡi, nhưng hiển nhiên hiệu quả cũng rất lớn, trong nháy mắt, từng dòng linh lực khổng lồ nhanh chóng tràn vào cơ thể bọn họ, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy hoa văn trên mặt Khương Ngâm bắt đầu rõ ràng hơn, biến thành sắc tím đậm.
Có lẽ là do hấp thụ nhiều linh lực nên áp lực trên thân thể thiếu niên đã giảm bớt phần nào, ý thức của Khương Ngâm dần dần tỉnh táo lại, không còn cảm giác đau đớn hành hạ muốn chết nữa, nhưng vẫn khiến cậu không ngừng run rẩy. Thiếu niên hé mi, nhìn xung quanh một vòng mới phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay Vệ Từ, ngay bên dưới là khuôn ngực rắn chắc hữu lực của đối phương, cho dù cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt kia, Khương Ngâm đột nhiên nảy ra một suy nghĩ lớn mật ——
Thụ chính nhìn qua có vẻ rất mảnh khảnh, không ngờ dáng người lại chuẩn như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền không có tâm tư nghĩ đến chuyện này nữa, bởi vì một cơn đau dữ dội khác lại ập đến khiến cơ thể Khương Ngâm lập tức mềm nhũn ra, thiếu niên cắn răng, vô thức vùi vào lồng ngực Vệ Từ, cứ như là muốn chôn chặt bản thân mình trong đó. Song nửa đường, tay nam nhân lại vô tình chạm vào xương cụt của cậu, làm Khương Ngâm theo phản xạ run rẩy cả người, tựa như một chú mèo xù lông, nếu không phải giờ đây cậu không còn sức lực, thiếu niên phỏng chừng đã sớm nhảy dựng lên.
Tại sao thân thể cậu lại trở nên mẫn cảm như vậy chứ?
Khương Ngâm không biết rằng hầu hết Long tộc khi đến kỳ thành niên thì cũng chính là đi dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan*, rất nhiều ấu tể đã bỏ mạng vào giai đoạn này. Để biến thành một con rồng trưởng thành đòi hỏi rất nhiều linh lực, nếu điều kiện linh lực không đủ, Long tộc sẽ chuyển qua song tu cùng bạn lữ, từ đó nhận được tu vi, và để thích ứng với "sự vận động cuồng nhiệt này" nhanh hơn, thì thân thể chúng sẽ biến đổi trở nên cực kì mẫn cảm, rất dễ động dục.
*cửa dẫn đến địa ngục, ý chỉ là chỉ cần sơ suất một chút thôi thì sẽ đi đời
Thế nhưng, không có ai dạy Khương Ngâm những điều này cả, bởi vậy thiếu niên giờ đây cảm thấy vô cùng xấu hổ về những thay đổi sinh lý của bản thân, cần cổ thanh mảnh vốn trắng như tuyết giờ đây nhuốm sắc đỏ bừng không khác gì một con tôm luộc, cả gương mặt tinh xảo cúi gằm xuống, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mặt Vệ Từ.
Lần yêu hóa đầu tiên đã kết thúc, hơi nóng dần dần tản ra, hoa văn trên cơ thể Khương Ngâm cũng bắt đầu mờ đi, đồng thời dung mạo nguyên bản của cậu cũng nhanh chóng hiển lộ. Gương mặt đã từng gây náo loạn một thời ở lưỡng sinh kính lại lần nữa xuất hiện, đường nét tựa như thần tiên từng chút một ngoi lên trên mặt nước, chỉ là giờ phút này bộ dáng của thiếu niên có hơi chật vật, thế nên thiếu đi một phần thánh khiết, song lại nhiều hơn vài phần diễm lệ mị hoặc câu hồn người khác.
Đôi mắt sóng sánh ánh nước đầy mời gọi khẽ lướt qua nam nhân đối diện, cậu cười cười nhìn Vệ Từ trước mặt, không biết vì sao lại cảm thấy y vô cùng ngon miệng.
Thiếu niên liếm môi, đầu lưỡi đỏ hỏn nhỏ nhắn hơi thè ra, khi hồi thần lại thì cậu đã bổ nhào vào đối phương, điên cuồng hôn lấy y như một chú mèo nhỏ đói khát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi, Khương Ngâm bỗng nhiên giật mình lùi lại, vô cùng sợ hãi nép mình vào thành bồn, không ngừng chất vấn bản thân trong đầu.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao cậu lại hoá điên nhào vào người Vệ Từ?
Mẹ nó!
Vệ Từ là thụ chính đó!
Làm sao cậu có thể cướp vợ của Thẩm Thôi Anh chứ, hơn nữa, hai thụ không thể "ấy ấy" nhau được đâu!
"Người... Người người người, người cách xa ta ra một chút! Đồ nhi không dám đảm bảo lát nữa sẽ làm gì người đâu!" Khương Ngâm tiếp tục lùi về phía sau, suýt chút nữa là va phải thành thùng tắm, cậu cảm thấy vừa rồi mình như bị ma ám, vậy mà lại có ý niệm như thế với Vệ Từ, thật không thể tin nổi!
Cuối cùng cũng giữ được khoảng cách an toàn, Khương Ngâm vừa định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên trong thân thể lại bất ngờ xuất hiện một cỗ dục vọng không ngừng trào dâng, làm thiếu niên ngay tức khắc đen mặt.
Mẹ nó!
Giây tiếp theo, chỉ thấy cậu lại lao đến Vệ Từ như một con quỷ đói, cái lưỡi nhỏ nhắn liên tục liếm láp đối phương, trước khi một tia lý trí cuối cùng triệt để cắt đứt, cậu chỉ kịp cảm thấy cơn đau nhói nơi cần cổ, Khương Ngâm nghĩ thầm, xong đời rồi, Thẩm Thôi Anh nhất định sẽ không tha cho mình....
Tiểu mỹ nhân nép trong lòng không ngừng đốt lửa, dục vọng của Vệ Từ cũng thuận theo đó mà trỗi dậy, nhịp thở y dần hỗn loạn, cánh tay đang ôm lấy Khương Ngâm cũng vô thức siết chặt, giọng nói vốn luôn lạnh lùng giờ lại trở nên khàn khàn: "A Ngâm..."
Khương Ngâm không phản ứng, thiếu niên vẫn tiếp tục liếm láp trái cổ của đối phương, cứ như đang muốn làm chuyện xấu gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cho nên chỉ có thể sốt ruột hừ hừ không ngừng, cả thân thể mềm mại cọ tới cọ lui lên người nam nhân, nũng nịu như thể sắp sửa bật khóc.
Vệ Từ nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi xanh lam đã bị một tầng hơi nước mờ mịt bao phủ kia, mãi cho đến khi xác nhận đối phương không còn tỉnh táo nữa, ánh mắt y ngay lập tức tối sầm lại, càn rỡ đánh giá bảo vật mà mình thèm muốn đã lâu. Cho dù Khương Ngâm có còn ý thức đi chăng nữa thì y cũng sắp không thể nhịn được, cũng may thiếu niên đã bị dục vọng khống chế trước khi y mất kiểm soát bản thân.
Y chưa bao giờ cảm thấy sung sướng như lúc này đây, Khương Ngâm cần linh lực, Khương Ngâm cần mình.
Vi sư sẽ trợ giúp ngươi, thứ linh lực này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu...
- --
Hương thơm.
Hương thơm nồng đậm tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Khác với mùi vị lạnh lẽo đặc trưng của Vệ Từ, trên cơ thể Khương Ngâm ngự trụ một loại hương sắc nồng nàn quyến rũ đến độ làm kẻ khác phải trầm luân mê muội, là thứ mật ngọt chết chóc lôi kéo con người ta sa vào vực sâu vạn trượng; tựa như một bông hoa rực rỡ nở rộ, phóng đãng mở lời dụ dỗ: hôn ta đi, phá vỡ ta đi, 'làm' ta đi...
Hơi thở mang theo mùi ngọt nị lặng lẽ lan tràn khắp không khí, đan xen mơn trớn lên từng thớ da thịt, vừa chặt chẽ lại tinh xảo chẳng khác nào tơ nhện chằng chịt vô hình.
Không cách nào tránh thoát, lại vây khốn bốn phía, làm người mê đắm khôn nguôi. Nam nhân nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tấm lưng mảnh mai trắng như tuyết của Khương Ngâm, dịu giọng dỗ dành để thiếu niên ghé đầu lên thành thau tắm. Vệ Từ khẽ nâng tay vuốt ve sườn mặt mịn màng của đối phương, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn sâu lắng, bàn tay còn lại duỗi đến địa phương chật hẹp của người nọ, cẩn thận khai mở. Nương theo dòng nước trơn trượt, y rất nhanh đã mở rộng hậu huyệt non mềm kia ra, nhưng đồng thời cũng có một ít nước chảy vào trong.
Thiếu niên mơ mơ màng màng phát ra tiếng nức nở hoảng loạn: "Hức hức... Có nước chảy vào..."
Vệ Từ nghiêng người, tóc chạm vào vầng trán đẫm mồ hôi của đối phương, ôn nhu an ủi: "Không sao, rất nhanh sẽ ổn thôi."
"Hức hức, ta ngứa..." Khương Ngâm cảm nhận được dị vật đột nhiên xâm nhập vào cơ thể, cậu khó chịu rên rỉ, phải mất một lúc lâu mới nhận ra đó là ngón tay của Vệ Từ, thiếu niên ngay lập tức đỏ mặt, tại sao sư phụ lại đưa tay vào nơi đó?
Cậu hơi ngượng ngùng rụt vai lại, vốn dĩ tính nói gì đó, nhưng không biết Vệ Từ đã ấn vào đâu mà chỉ thấy cả người thiếu niên đột nhiên giật thót lên, hai chân thon dài mềm nhũn khuỵu xuống.
"A ——!" Trong thanh âm tràn đầy hoảng sợ của Khương Ngâm mang theo một tia nức nở: "Đừng mà, đừng ấn vào đó! Ngứa quá!"
Một cảm giác tê dại vô lực mà cậu chưa bao giờ trải nghiệm qua đột ngột truyền từ hậu huyệt đến, Khương Ngâm chỉ cảm thấy sống lưng tê rần, cậu chịu không nổi vươn tay ra phía sau, ngăn cản Vệ Từ, "Đừng đâm nữa, tê lắm..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, không dùng ngón tay nữa." Nam nhân trìu mến hôn lấy thiếu niên, hôn đến mức làm Khương Ngâm có chút thở không nổi, "Vi sư sẽ dùng thứ khác, thứ có thể cho ngươi tu vi."
Khương Ngâm vốn dĩ đang thần chí mê mang không rõ, cậu chỉ nghe thấy hai chữ "tu vi" mà thôi, vì thế mơ hồ thều thào lặp lại: "Tu vi... Ta muốn tu vi..."
Cậu tức khắc cảm nhận được một vật thật to lớn nóng bỏng đặt ở cửa sau của mình.
"Nó" cương cứng đứng thẳng, bên ngoài phủ kín gân xanh ghê người, chiều dài đáng khoa trương khiến kẻ khác phải tấm tắc ngưỡng mộ. Vệ Từ hơi đỡ lấy "nó", rồi không báo trước mà đột ngột đâm mạnh vào bên trong. Khương Ngâm không kịp phản ứng, cả người cứ thế bị đâm đụng sầm vào thùng gỗ, thiếu niên dường như vẫn chưa hoàn hồn, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt thất thần, chỉ có đôi mắt nhuốm đầy nhục dục là trừng lớn, từng dòng lệ trong suốt nhanh chóng chảy dài, cũng không biết là do kích thích hay đau đớn, qua một lát sau mới giật mình khóc lớn.
"Aaa... Không! Trướng quá!" Từng khớp xương trắng bệch nắm lấy cái thùng, trên mặt thiếu niên tràn đầy sợ hãi, thế nhưng hậu huyệt mềm ấm lại thành thật siết chặt lấy dương v*t thô to, quấn quýt si mê không ngừng co thắt, đồng thời còn tri kỷ tiết ra dịch ruột trơn trượt để đối phương có thể tiến vào thuận lợi hơn, Khương Ngâm há miệng thở hổn hển, khóe mắt ánh vảy bạc dần nhiễm lên một tia nhục dục.
Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng từng đợt khoái cảm tê dại không ngừng truyền đến lại nói cho cậu biết cậu thật sự đang vô cùng hưởng thụ. Suy nghĩ này khiến Khương Ngâm theo bản năng che miệng lại, không muốn bản thân mình tiếp tục rên rỉ dâm đãng như vậy, thiếu niên cắn môi đón nhận vô số đợt tấn công dồn dập của đối phương, nhịn đến hai mắt đẫm lệ, vòng eo thon tinh tế nằm gọn trong tay Vệ Từ kịch liệt run rẩy.
"Sướng không?" Giọng nói khàn khàn gợi cảm của Vệ Từ vang lên bên tai.
"Không! Ưm— Á... Không hề sướng!" Khương Ngâm vô cùng xấu hổ, hừ, cậu sẽ không để y đắc ý đâu, dù cho sự thật là cậu đang phê đến nỗi mười ngón chân gắt gao cuộn tròn lại, bụng nhỏ phập phồng dán chặt lên thành thùng, rung lắc va chạm dữ dội. côn th*t quá cỡ kia như một mãnh thú không ngừng lưu động trong cơ thể, cứ như muốn đâm phồng cả bụng của Khương Ngâm lên, đem đến một loại cảm giác dâm loạn khó tả.
Thiếu niên ngửa đầu, cảm nhận được công kích của Vệ Từ càng thêm hung mãnh, nước mắt trong suốt rơi xuống như hạt châu, bờ môi đỏ thẫm không ngừng thở dốc: "Đừng, đừng... Nhanh quá, chậm lại đi..."
Cậu rên lớn, cái đầu nhỏ không ngừng lắc nguầy nguậy tỏ vẻ phản kháng, từng dòng lệ nóng hổi lăn dài trên thân thể nhuốm đầy hơi thở nhục dục. Song, đổi lại là vô số cú va chạm không hề thương tiếc của Vệ Từ, y hung hăng đánh chát chát lên mông cậu, chỉ thấy hai khối thịt căng mọng trắng nõn rung rinh liên tục như món tráng miệng thượng hạng nhất, ngon ngọt tươi mới, toả ra hương thơm mời gọi người đến thưởng thức. Khương Ngâm trước giờ vẫn luôn rất gầy, thế nhưng phần mông lại đặc biệt đẫy đà, không biết có phải do cậu thường xuyên ngồi ngây người hay không; lúc này, trên đó xuất hiện mấy dấu tay đỏ ửng vô cùng dâm loạn, phá lệ chói mắt, cũng phá lệ mê người.
"Ngoan, kẹp chặt mông lại, vi sư sẽ cho ngươi linh lực." Vệ Từ há miệng, cắn mạnh lên vành tai mẫn cảm của Khương Ngâm, thì thầm dụ dỗ, bộ dáng cứ như thể muốn nuốt luôn đối phương vào bụng.
Thiếu niên đỏ mặt, không dám nói nữa, vừa nghe y nhắc đến linh lực, cậu lập tức siết người lại, chỉ thấy cặp mông tròn trịa mềm mại đang không ngừng hút lấy côn th*t dữ tợn màu đỏ tía, hậu huyệt tựa như một cái cái miệng nhỏ tham ăn cắn chặt dương v*t của đối phương không buông. Ở nơi hai người giao hợp bị đâm đến lép nhép tiếng nước khiến người ta mặt đỏ tim đập, thậm chí còn xuất hiện cả bọt trắng xoá tung toé chảy dài xuống kẽ mông, Vệ Từ nhìn một màn này, kích thích đến độ thở gấp, y vươn tay sờ vào thân dưới, quả nhiên liền chạm phải một mảnh dâm thuỷ nhầy nhụa.
"Ngươi thấy không? Thật nhiều nước..." Nam nhân cười cười vươn năm ngón tay nhớp nháp ra trước mặt Khương Ngâm, giọng điệu trầm khàn đầy ái muội.
Cậu quay đầu đi chỗ khác, không ngừng ê a thở dốc, cậu thật sự chịu không nổi nữa, tư thế quỳ này rất đau, thiếu niên bất lực khẽ nức nở một tiếng như mèo kêu, nghiêng đầu ngã lên người Vệ Từ, giọng nói vừa nũng nịu vừa mang ý tứ ra lệnh.
"Mang ta lên giường, đầu gối đau quá."
Vệ Từ nhanh chóng ôm cậu đứng dậy, mạnh mẽ tách mở hai chân thon dài của Khương Ngâm ra, dang rộng như trẻ con đang được xi tiểu, làm lộ hậu huyệt bị va chạm liên tục đến sưng tấy đỏ tươi, thậm chí còn mơ hồ thấy được một dương v*t màu đỏ tím vô cùng dữ tợn đang thong thả ra vào, tuy tốc độ không quá nhanh nhưng lại vô cùng tra tấn, bởi vì tư thế này tiến vào rất sâu, ma sát lên thành ruột mẫn cảm không ngừng. Khương Ngâm rên rỉ không chịu nổi, cậu vừa che miệng vừa nỉ non thút thít, quần áo trên thân sớm đã ướt sũng, dán chặt lên thân thể mềm mại uyển chuyển. Bộ dáng này của thiếu niên dường như càng thêm dụ hoặc hơn, còn có thể thấy rõ hai điểm đỏ nhô lên trên lồng ngực phập phồng của đối phương.
Vừa ngây ngô lại cũng tràn đầy cám dỗ, tựa như một con búp bê sứ tinh xảo vô lực, mặc người xâu xé. Vệ Từ bị vẻ diễm lệ trước mắt hấp dẫn, bất giác vươn tay xoa nắn hai hạt đậu cương cứng đầy mời gọi kia, lúc này, trên mông mất đi một bàn tay nâng đỡ, Khương Ngâm không kịp chuẩn bị, đột ngột ngồi thẳng xuống, "AAAA ——!"
Khoái cảm khủng bố đến đáng sợ ngay lập tức đánh úp vào thân thể thiếu niên, trong nháy mắt, cậu thế nhưng có cảm giác như mình sắp bị đâm xuyên, chỉ biết trợn mắt hét lớn. Bởi vì phải chịu cực độ kích thích, dương v*t phấn hồng nhỏ nhắn của Khương Ngâm trực tiếp bị làm đến bắn ra, trên đầu nấm nhỏ giọt chất nhầy trắng đục, cậu vô lực nằm đè lên cánh tay của Vệ Từ, miệng nhỏ dính đầy nước bọt không ngừng hút khí, trước mắt một màu trắng xoá, đôi đồng tử xanh đậm tan rã, không còn tiêu cự.
Hậu huyệt đỏ tươi vội thắt chặt lại, co rút không ngừng sau cơn lên đỉnh dữ dội, miệng huyệt sưng tấy bị nong lớn, làm lộ ra từng tầng mị thịt dính đầy dâm thuỷ ướt dầm dề, Vệ Từ bị cậu kẹp chặt đến độ suýt nữa là bắn ra, y vội ôm lấy Khương Ngâm, nhanh chóng đâm rút vài cái, sau đó bế cậu lên giường.
"Làm thêm chút nữa, vi sư sẽ bắn hết cho ngươi..."
Y cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt Khương Ngâm, nhìn thiếu niên đang trợn trắng mắt rên rỉ, không rõ là có nghe thấy gì hay không, lại một lần nữa đè cậu xuống dưới thân.
Bảy ngày bảy đêm, hai ta cứ từ từ chơi.
- --
note của editor:
cứu với, mng mún tui edit răm hay là edit hoa mỹ zị (cảnh pỏn thui), tại nếu tui dùng từ bay bướm như chap này thì nó cũng cuốn á nhưng mà bản gốc tác giả viết thẳng quá nên tui viết lại hơi mệt, nếu edit răm thì ngôn từ tục với thô nhưng mà nó sếch bùng lổ=)) ví dụ "hạt đậu nhỏ" nghe nó sao sao á, mà viết "núm v*" sợ nhiều người thấy thô quá hong=))) rùi "du0ngvat", "hauhuyet" đồ nữa á mng có muốn đổi thành version răm hơn hong
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro