Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê
Đế quân xinh đẹ...
Quỳnh Quỳnh Bạch Thỏ
2024-09-05 15:01:57
Editor: hatrang.
- --
Buổi tối, thời gian học tập vừa đau khổ vừa tràn ngập vui sướng lại bắt đầu. Đúng là Lâm tú tài giảng dạy rất giỏi, luôn khéo léo lồng ghép những dẫn chứng vào từng câu chữ, làm cho thơ văn vốn nhạt nhẽo khô khan cũng trở nên cực kỳ thú vị. Khương Ngâm thích nhất là nghe đối phương kể chuyện.
Nhưng mấy ngày nay cậu mải chạy sang nhà công chính, đã thế còn đi hóng hớt khắp nơi, vui đến mức quên mất bài tập lần trước Lâm tú tài giao —— học thơ.
“Bài 《 Quan Thư 》 học đến đâu rồi?” Lâm Tham ngồi ngay ngắn trước bàn, hôm nay hắn mặc một chiếc áo mỏng màu xanh nhạt, giọng nói ấm áp từ tốn, dung mạo trong trẻo vô cùng dịu dàng.
Thiếu niên tất nhiên chưa học gì cả, bèn chột dạ lén nhìn Lâm tú tài, thấy ánh mắt đối phương dần dần sắc bén hơn, cậu liền vô thức thẳng lưng lên, hết sức tự tin vỗ vỗ ngực, “Ta thuộc lòng rồi!”
“Ừm hửm~” Con ngươi Lâm Tham loé lên ý cười nhẹ, hắn kéo dài giọng nói đầy ẩn ý, “Thuộc lòng rồi sao?”
“Vâng!” Khương Ngâm đắc ý gật đầu, “Thuộc lòng luôn ạ!”
Vậy thì chắc không cần trả bài nữa nhỉ?
“Ừm.” Lâm Tham khẽ đáp, không biết là có tin hay không, đôi mắt chất chứa vẻ dịu dàng nhìn Khương Ngâm một lượt từ trên xuống dưới, thấy thiếu niên nọ đột nhiên trở nên căng thẳng, hắn mới mở sách ra, nhẹ nhàng nói: “Đã thuộc rồi thì đọc thử một lần đi.”
“À… cái này...” Khương Ngâm lập tức cứng đờ cả người, nét tự tin trên gương mặt nhanh chóng đông cứng lại, cậu cẩn thận nhìn Lâm Tham một cái, “Tiên sinh, ta đã học thuộc rồi, vẫn phải đọc lại sao ạ?”
Giọng nói người nọ càng lúc càng nhỏ dần, cứ như không còn tự tin nữa, bộ dạng chú mèo con ủ rũ cụp đuôi trông rất đáng yêu, Lâm Tham nhìn nhìn, trong con ngươi đen láy vô thức hiện lên chút ý cười.
“Thuộc thật màaa, không cần đọc nữa được hong!” Khương Ngâm ảo não, cậu giậm giậm chân, tay áo bị siết chặt đến nhăn nhúm, “Tiên sinh...”
Cậu vừa nói vừa lén lút vươn tay định nhìn sách, nhưng lại bị một cây thước gõ lên.
“Không được nhìn lén!” Lâm Tham nói.
Thấy kế hoạch không thành công, thiếu niên liền ấm ức bĩu môi, đôi mắt lém lỉnh tinh nghịch đảo qua, đầy vẻ xảo quyệt. Cậu bắt đầu chuyển sang đổ lỗi, hờn dỗi đáp: “Ta không hề nhìn lén, ta chỉ có thói quen phải cầm gì đó khi đọc bài thôi. Đều tại tiên sinh hết, ta vừa nhớ ra từ đầu tiên thì ngài làm ta phân tâm quên mất rồi!”
Lâm Tham cong môi nhìn đối phương, trêu chọc hỏi: “Thế bây giờ đã nhớ ra chưa?”
Khương Ngâm cố vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng thật sự nhớ được, thế là cậu bèn giơ ngón tay lên trời, nói to: “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu!”
“Tại hà chi châu... tại hà chi châu...” Câu tiếp theo là gì thế? Sao nghĩ mãi không ra… Khương Ngâm sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tai, đôi mắt đen láy không ngừng liếc tới liếc lui nam nhân văn nhã bên cạnh, trên trán cứ như muốn viết mấy chữ “mau nhắc ta đi”.
Lâm Tham bất đắc dĩ nói: “Yểu điệu...”
Cậu lập tức bừng tỉnh, vỗ tay vui mừng nói tiếp: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Hảo cầu... hảo cầu... Ủa, hảo cầu rồi đến gì nhỉ? Ui da, đầu ta có hơi choáng váng, tự nhiên không nhớ ra được.”
“Hay là… tiên sinh, ngài nhắc ta thêm một câu nữa được hong?” Khương Ngâm thò đầu qua, con ngươi tràn đầy vẻ trông mong, cậu vừa cầu xin vừa làm bộ xoa xoa trán, cứ như thật sự đang bị đau đầu.
Lâm Tham thở dài, đáp: “Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi.”
“Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi. Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, du tai du tai, triển chuyển phản trắc...” Khương Ngâm lại trở nên vô cùng hăng hái, hớn hở đọc tiếp.
Thế là phần kiểm tra miệng nho nhỏ đầu giờ đã trôi qua trong sự nhắc nhở đầy bất lực của Lâm tú tài. Sau khi đọc xong, dù mặt thiếu niên có dày đến đâu thì lúc này cũng cảm thấy xấu hổ cực kỳ.
Cậu đỏ mặt, mũi chân nhón lên vẽ vài vòng trên mặt đất, mất tự nhiên nói: “Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, mong tiên sinh tin tưởng ta, lần sau, lần sau ta nhất định sẽ học thuộc lòng kỹ càng!”
Khương Ngâm nghĩ thầm, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ dám lười biếng như hôm nay nữa, thật sự quá mất mặt.
Lâm Tham nhìn thoáng qua thiếu niên đang cúi gằm mặt xuống ngực, thở dài cảm thán một tiếng, quả là tính cách trẻ con mà, rồi nhẹ nhàng cười nói: “Được rồi, lần sau nhớ thuộc bài xong mới đi chơi nhé.”
Cậu ngượng ngùng gật đầu.
Buổi học này, Khương Ngâm nghiêm túc nghe giảng đến bất ngờ, trên sách chi chít đầy ghi chú của cậu, tuy rằng nét chữ vẫn còn xấu xí thảm thương, nhưng trông cũng có tiến bộ hơn trước. Sau khi hoàn thành xong, cậu lại ngồi luyện chữ theo mẫu mà Lâm Tham đưa cho.
Người mới học thì luyện chữ khải, nhưng thật ra cậu thích sấu kim thể* hơn, những nét bút ấy vừa sắc bén vừa toát lên sự cao quý tao nhã.
*Ngày nay, nhiều người đặc biệt yêu thích lối thư pháp “Sấu Kim Thể” (nét chữ vàng xương xương) do Tống Huy Tông – Triệu Cát – Hoàng đế của đời Tống sáng tạo ra. Loại thư pháp này là một dạng chữ vô cùng độc đáo, nét bút tuy mảnh mai nhưng bay bổng, nổi danh hậu thế bởi “chữ xương mà lại không mất đi thịt“.
Mang đến vẻ đẹp tựa như khắc vào sắt, chạm lên bạc.
Đang viết chăm chỉ, Khương Ngâm bỗng cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mình, lòng cậu lập tức dấy lên cảm giác kỳ lạ, “Yêu tổng, Lâm tiên sinh đang nhìn tui phải không?”
Hệ thống 661 đang háppy háppy háppỳ trong không gian hệ thống, đột nhiên bị thiếu niên gọi ra, nó khó chịu đáp lời: “Đúng vậy, cậu không nhầm đâu, hắn ta thật sự đang nhìn cậu đấy.”
Khương Ngâm vô cùng thắc mắc, “Hắn nhìn tui làm gì?”
Cậu chợt tự luyến nghĩ: “Chẳng lẽ là do tui ngon zai quá, nên hắn ta mê mẩn tui rồi?”
Khương Ngâm rất tự tin với “mặt tiền” của mình. Dung mạo của thụ chính trong nguyên tác có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, là em trai của y, cậu tất nhiên cũng không hề kém cạnh. Dù tính tình tệ hại đến mức nào, thì chỉ cần dựa vào vẻ ngoài này, cũng đã có vô số kẻ nguyện ý làm mọi trò khôi hài chỉ để đổi lấy một nụ cười mỉm của cậu.
Hệ thống 661 cười giễu, lạnh lùng chế nhạo không thương tiếc: “Cậu nghĩ nhiều rồi, hắn ta chỉ đang tự hỏi, sao vị tiểu lang quân nhà họ Khương này lại giống nữ nhân hắn thích đến thế thôi.”
Hệ thống 661 mô phỏng lại tâm lý Lâm tú tài, khiến thiếu niên nghe mà giật mình sợ hãi, “Sao hắn ta lại ám ảnh lúc tui giả nữ vậy, nhỡ đâu tui bị phát hiện thì sao?”
Cậu điên cuồng hò hét trong não, làm hệ thống cũng đau đầu theo, nó bắt đầu hối hận vì đã nói sự thật này cho đối phương biết, liền nhanh chóng khuyên nhủ: ”Bình tĩnh nào, cậu càng hoảng loạn thì càng dễ bị lộ. Trấn định một chút, dù sao hắn cũng đâu dám lột đồ cậu kiểm chứng.“
Hệ thống 661 trợn mắt, nghĩ bụng, sợ cái choá gì?
Lúc này, Khương Ngâm đã dần bình tĩnh lại. Cũng đúng, Lâm tú tài là một chính nhân quân tử, dù trong lòng có nghi ngờ thì cũng sẽ không bộc lộ ra ngoài hay tùy tiện làm phiền mình, nên cậu không phải lo lắng.
Cậu chỉ cần giả vờ như không biết gì cả là được.
Ánh nến mờ ảo chiếu rực căn phòng nhỏ, dưới vầng sáng lập lòe, thiếu niên thanh tú hơi tì ngực lên bàn viết chữ. Mái tóc dài đen nhánh uốn lượn khắp mặt bàn, khiến gương mặt tinh xảo kia thấm đượm nét mềm mại dịu dàng. Người ta vẫn thường hay nói: “Dưới đèn ngắm người đẹp, càng ngắm càng đẹp”, đặc biệt là khi đối phương còn chợt nhếch môi cười nhẹ, dường như vừa nghĩ đến điều gì rất thú vị, hai mắt cậu híp lại cong cong.
Sự quen thuộc lạ lùng ấy khiến Lâm Tham buột miệng thốt ra một cái tên.
“Đào Hoa cô nương...”
Quá giống…
Nam nhân ngẩn ngơ nhìn bóng dáng ôn hòa của thiếu niên trước mặt, đôi mắt giống, lông mày cũng giống, cả cái miệng kia nữa. Chỉ là môi của Đào Hoa cô nương đỏ hơn một chút, đuôi mắt nàng cũng diễm lệ hơn, tựa như một chú mèo con.
Có lần, hắn từng vô tình bắt gặp một con mèo Ba Tư ở nhà người bạn đồng nghiệp, nghe nói đó là giống vô cùng quý hiếm được mang về từ Tây Vực. Con mèo với bộ lông trắng muốt như tuyết kiêu hãnh ngồi trên tấm thảm nhung đỏ, đôi đồng tử ánh lên sắc xanh lam, ngay cả động tác liếm lông cũng cao quý và thanh tao đến cực độ. Đuôi mắt nó cong vút rực rỡ, cứ như đã được tỉ mỉ tô vẽ.
Nhưng mà, Lâm Tham bóp chặt lòng bàn tay, ép bản thân phải tỉnh táo lại. Một người là thiếu niên vui vẻ hoạt bát, một người là thiếu nữ duyên dáng xinh đẹp, sao hắn có thể lẫn lộn hai bọn họ thành một được?
Trong lòng nam nhân đột nhiên dâng lên nỗi thất vọng thoáng qua, ánh mắt vốn dịu dàng của Lâm Tham lập tức tối tăm hẳn đi. Từ sau lần chạm mặt tại Quỳnh Hoa Lâu hôm ấy, hắn chưa từng gặp lại Đào Hoa cô nương.
Hắn chỉ… muốn gặp đối phương một lần, rồi trả lại chiếc trâm cài bị đánh rơi mà thôi…
Lâm Tham không nhịn được chạm lên tay áo của mình, hắn vẫn luôn mang theo chiếc trâm kia, lúc nào cũng mong ngày nào đó có thể tình cờ trông thấy nàng. Thậm chí, ngay cả những lời sẽ nói với người nọ, hắn đã sớm tập đi tập lại nhuần nhuyễn trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Nhưng đáng tiếc…
Có lẽ vì đang chìm trong suy tư, thế nên tâm trạng Lâm Tham có chút dao động, đương nhiên không hề để ý đến vẻ mặt sợ hãi thót tim của Khương Ngâm bên cạnh.
Tiết học hôm nay đã kết thúc, nam nhân từ chối để thiếu niên tiễn ra ngoài, tự mình xách đèn rời đi. Chàng trai tú tài nọ văn nhã đoan trang vô cùng, đến bóng lưng cũng mảnh khảnh thẳng tắp như cây trúc rắn rỏi.
Phong thái trời sinh, thanh tao anh tuấn.
Hệ thống 661 trong đầu “chậc chậc” hai tiếng, đầy vẻ chế giễu, “Ôi, một thanh niên tốt như vậy, sao lại bị cậu mê hoặc cơ chứ?”
Khương Ngâm: “...” Tôi có biết hắn thích tôi đâu!
Một lúc sau, cậu ra ngoài cửa chờ bác Trần tan làm, giờ này hẳn là đối phương sắp về rồi. Sắc trời đã sẩm tối, việc đi lại ban đêm cũng khá khó khăn, Khương Ngâm từng đề nghị để mình ra quán trọ đón đối phương, nhưng ai ngờ ông lão không vui, thế là cậu đành phải từ bỏ ý định này.
Cậu cầm một chiếc đèn đứng chờ cạnh cửa, từ xa xa đã trông thấy bác Trần ôm một đống đồ vật đi tới, thiếu niên liền vội vàng chạy đến giúp đỡ. Buổi tối, bóng cây hai bên lắc lư lay động, hoà cùng là tiếng ồn ào mơ hồ từ những người đàn ông đang uống rượu ăn thịt sân bên cạnh.
Nếu Khương Ngâm không nhìn nhầm, khi đi ngang qua, dường như bác Trần đã thoáng liếc mắt về phía cổng nhà hàng xóm.
- --
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Về vấn đề tặng lục lạc, thiết lập của Khương Khương trong thế giới này là thích Quý đại nhân, thế nên em bé của chúng ta mới muốn biểu hiện rằng mình đã bị sắc đẹp mê hoặc, kiểu khờ khờ chạy đi nịnh bợ người ta á. Nhưng ẻm lại tiếc đồ của mình, nên sẵn tiện lấy quà Kha Đàm đem tặng luôn, “của người phúc ta“. Đúng zị, Khương Khương chính là người không tim không phổi như thế đó… ừm...
- --
Buổi tối, thời gian học tập vừa đau khổ vừa tràn ngập vui sướng lại bắt đầu. Đúng là Lâm tú tài giảng dạy rất giỏi, luôn khéo léo lồng ghép những dẫn chứng vào từng câu chữ, làm cho thơ văn vốn nhạt nhẽo khô khan cũng trở nên cực kỳ thú vị. Khương Ngâm thích nhất là nghe đối phương kể chuyện.
Nhưng mấy ngày nay cậu mải chạy sang nhà công chính, đã thế còn đi hóng hớt khắp nơi, vui đến mức quên mất bài tập lần trước Lâm tú tài giao —— học thơ.
“Bài 《 Quan Thư 》 học đến đâu rồi?” Lâm Tham ngồi ngay ngắn trước bàn, hôm nay hắn mặc một chiếc áo mỏng màu xanh nhạt, giọng nói ấm áp từ tốn, dung mạo trong trẻo vô cùng dịu dàng.
Thiếu niên tất nhiên chưa học gì cả, bèn chột dạ lén nhìn Lâm tú tài, thấy ánh mắt đối phương dần dần sắc bén hơn, cậu liền vô thức thẳng lưng lên, hết sức tự tin vỗ vỗ ngực, “Ta thuộc lòng rồi!”
“Ừm hửm~” Con ngươi Lâm Tham loé lên ý cười nhẹ, hắn kéo dài giọng nói đầy ẩn ý, “Thuộc lòng rồi sao?”
“Vâng!” Khương Ngâm đắc ý gật đầu, “Thuộc lòng luôn ạ!”
Vậy thì chắc không cần trả bài nữa nhỉ?
“Ừm.” Lâm Tham khẽ đáp, không biết là có tin hay không, đôi mắt chất chứa vẻ dịu dàng nhìn Khương Ngâm một lượt từ trên xuống dưới, thấy thiếu niên nọ đột nhiên trở nên căng thẳng, hắn mới mở sách ra, nhẹ nhàng nói: “Đã thuộc rồi thì đọc thử một lần đi.”
“À… cái này...” Khương Ngâm lập tức cứng đờ cả người, nét tự tin trên gương mặt nhanh chóng đông cứng lại, cậu cẩn thận nhìn Lâm Tham một cái, “Tiên sinh, ta đã học thuộc rồi, vẫn phải đọc lại sao ạ?”
Giọng nói người nọ càng lúc càng nhỏ dần, cứ như không còn tự tin nữa, bộ dạng chú mèo con ủ rũ cụp đuôi trông rất đáng yêu, Lâm Tham nhìn nhìn, trong con ngươi đen láy vô thức hiện lên chút ý cười.
“Thuộc thật màaa, không cần đọc nữa được hong!” Khương Ngâm ảo não, cậu giậm giậm chân, tay áo bị siết chặt đến nhăn nhúm, “Tiên sinh...”
Cậu vừa nói vừa lén lút vươn tay định nhìn sách, nhưng lại bị một cây thước gõ lên.
“Không được nhìn lén!” Lâm Tham nói.
Thấy kế hoạch không thành công, thiếu niên liền ấm ức bĩu môi, đôi mắt lém lỉnh tinh nghịch đảo qua, đầy vẻ xảo quyệt. Cậu bắt đầu chuyển sang đổ lỗi, hờn dỗi đáp: “Ta không hề nhìn lén, ta chỉ có thói quen phải cầm gì đó khi đọc bài thôi. Đều tại tiên sinh hết, ta vừa nhớ ra từ đầu tiên thì ngài làm ta phân tâm quên mất rồi!”
Lâm Tham cong môi nhìn đối phương, trêu chọc hỏi: “Thế bây giờ đã nhớ ra chưa?”
Khương Ngâm cố vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng thật sự nhớ được, thế là cậu bèn giơ ngón tay lên trời, nói to: “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu!”
“Tại hà chi châu... tại hà chi châu...” Câu tiếp theo là gì thế? Sao nghĩ mãi không ra… Khương Ngâm sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tai, đôi mắt đen láy không ngừng liếc tới liếc lui nam nhân văn nhã bên cạnh, trên trán cứ như muốn viết mấy chữ “mau nhắc ta đi”.
Lâm Tham bất đắc dĩ nói: “Yểu điệu...”
Cậu lập tức bừng tỉnh, vỗ tay vui mừng nói tiếp: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Hảo cầu... hảo cầu... Ủa, hảo cầu rồi đến gì nhỉ? Ui da, đầu ta có hơi choáng váng, tự nhiên không nhớ ra được.”
“Hay là… tiên sinh, ngài nhắc ta thêm một câu nữa được hong?” Khương Ngâm thò đầu qua, con ngươi tràn đầy vẻ trông mong, cậu vừa cầu xin vừa làm bộ xoa xoa trán, cứ như thật sự đang bị đau đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tham thở dài, đáp: “Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi.”
“Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi. Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, du tai du tai, triển chuyển phản trắc...” Khương Ngâm lại trở nên vô cùng hăng hái, hớn hở đọc tiếp.
Thế là phần kiểm tra miệng nho nhỏ đầu giờ đã trôi qua trong sự nhắc nhở đầy bất lực của Lâm tú tài. Sau khi đọc xong, dù mặt thiếu niên có dày đến đâu thì lúc này cũng cảm thấy xấu hổ cực kỳ.
Cậu đỏ mặt, mũi chân nhón lên vẽ vài vòng trên mặt đất, mất tự nhiên nói: “Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, mong tiên sinh tin tưởng ta, lần sau, lần sau ta nhất định sẽ học thuộc lòng kỹ càng!”
Khương Ngâm nghĩ thầm, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ dám lười biếng như hôm nay nữa, thật sự quá mất mặt.
Lâm Tham nhìn thoáng qua thiếu niên đang cúi gằm mặt xuống ngực, thở dài cảm thán một tiếng, quả là tính cách trẻ con mà, rồi nhẹ nhàng cười nói: “Được rồi, lần sau nhớ thuộc bài xong mới đi chơi nhé.”
Cậu ngượng ngùng gật đầu.
Buổi học này, Khương Ngâm nghiêm túc nghe giảng đến bất ngờ, trên sách chi chít đầy ghi chú của cậu, tuy rằng nét chữ vẫn còn xấu xí thảm thương, nhưng trông cũng có tiến bộ hơn trước. Sau khi hoàn thành xong, cậu lại ngồi luyện chữ theo mẫu mà Lâm Tham đưa cho.
Người mới học thì luyện chữ khải, nhưng thật ra cậu thích sấu kim thể* hơn, những nét bút ấy vừa sắc bén vừa toát lên sự cao quý tao nhã.
*Ngày nay, nhiều người đặc biệt yêu thích lối thư pháp “Sấu Kim Thể” (nét chữ vàng xương xương) do Tống Huy Tông – Triệu Cát – Hoàng đế của đời Tống sáng tạo ra. Loại thư pháp này là một dạng chữ vô cùng độc đáo, nét bút tuy mảnh mai nhưng bay bổng, nổi danh hậu thế bởi “chữ xương mà lại không mất đi thịt“.
Mang đến vẻ đẹp tựa như khắc vào sắt, chạm lên bạc.
Đang viết chăm chỉ, Khương Ngâm bỗng cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mình, lòng cậu lập tức dấy lên cảm giác kỳ lạ, “Yêu tổng, Lâm tiên sinh đang nhìn tui phải không?”
Hệ thống 661 đang háppy háppy háppỳ trong không gian hệ thống, đột nhiên bị thiếu niên gọi ra, nó khó chịu đáp lời: “Đúng vậy, cậu không nhầm đâu, hắn ta thật sự đang nhìn cậu đấy.”
Khương Ngâm vô cùng thắc mắc, “Hắn nhìn tui làm gì?”
Cậu chợt tự luyến nghĩ: “Chẳng lẽ là do tui ngon zai quá, nên hắn ta mê mẩn tui rồi?”
Khương Ngâm rất tự tin với “mặt tiền” của mình. Dung mạo của thụ chính trong nguyên tác có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, là em trai của y, cậu tất nhiên cũng không hề kém cạnh. Dù tính tình tệ hại đến mức nào, thì chỉ cần dựa vào vẻ ngoài này, cũng đã có vô số kẻ nguyện ý làm mọi trò khôi hài chỉ để đổi lấy một nụ cười mỉm của cậu.
Hệ thống 661 cười giễu, lạnh lùng chế nhạo không thương tiếc: “Cậu nghĩ nhiều rồi, hắn ta chỉ đang tự hỏi, sao vị tiểu lang quân nhà họ Khương này lại giống nữ nhân hắn thích đến thế thôi.”
Hệ thống 661 mô phỏng lại tâm lý Lâm tú tài, khiến thiếu niên nghe mà giật mình sợ hãi, “Sao hắn ta lại ám ảnh lúc tui giả nữ vậy, nhỡ đâu tui bị phát hiện thì sao?”
Cậu điên cuồng hò hét trong não, làm hệ thống cũng đau đầu theo, nó bắt đầu hối hận vì đã nói sự thật này cho đối phương biết, liền nhanh chóng khuyên nhủ: ”Bình tĩnh nào, cậu càng hoảng loạn thì càng dễ bị lộ. Trấn định một chút, dù sao hắn cũng đâu dám lột đồ cậu kiểm chứng.“
Hệ thống 661 trợn mắt, nghĩ bụng, sợ cái choá gì?
Lúc này, Khương Ngâm đã dần bình tĩnh lại. Cũng đúng, Lâm tú tài là một chính nhân quân tử, dù trong lòng có nghi ngờ thì cũng sẽ không bộc lộ ra ngoài hay tùy tiện làm phiền mình, nên cậu không phải lo lắng.
Cậu chỉ cần giả vờ như không biết gì cả là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh nến mờ ảo chiếu rực căn phòng nhỏ, dưới vầng sáng lập lòe, thiếu niên thanh tú hơi tì ngực lên bàn viết chữ. Mái tóc dài đen nhánh uốn lượn khắp mặt bàn, khiến gương mặt tinh xảo kia thấm đượm nét mềm mại dịu dàng. Người ta vẫn thường hay nói: “Dưới đèn ngắm người đẹp, càng ngắm càng đẹp”, đặc biệt là khi đối phương còn chợt nhếch môi cười nhẹ, dường như vừa nghĩ đến điều gì rất thú vị, hai mắt cậu híp lại cong cong.
Sự quen thuộc lạ lùng ấy khiến Lâm Tham buột miệng thốt ra một cái tên.
“Đào Hoa cô nương...”
Quá giống…
Nam nhân ngẩn ngơ nhìn bóng dáng ôn hòa của thiếu niên trước mặt, đôi mắt giống, lông mày cũng giống, cả cái miệng kia nữa. Chỉ là môi của Đào Hoa cô nương đỏ hơn một chút, đuôi mắt nàng cũng diễm lệ hơn, tựa như một chú mèo con.
Có lần, hắn từng vô tình bắt gặp một con mèo Ba Tư ở nhà người bạn đồng nghiệp, nghe nói đó là giống vô cùng quý hiếm được mang về từ Tây Vực. Con mèo với bộ lông trắng muốt như tuyết kiêu hãnh ngồi trên tấm thảm nhung đỏ, đôi đồng tử ánh lên sắc xanh lam, ngay cả động tác liếm lông cũng cao quý và thanh tao đến cực độ. Đuôi mắt nó cong vút rực rỡ, cứ như đã được tỉ mỉ tô vẽ.
Nhưng mà, Lâm Tham bóp chặt lòng bàn tay, ép bản thân phải tỉnh táo lại. Một người là thiếu niên vui vẻ hoạt bát, một người là thiếu nữ duyên dáng xinh đẹp, sao hắn có thể lẫn lộn hai bọn họ thành một được?
Trong lòng nam nhân đột nhiên dâng lên nỗi thất vọng thoáng qua, ánh mắt vốn dịu dàng của Lâm Tham lập tức tối tăm hẳn đi. Từ sau lần chạm mặt tại Quỳnh Hoa Lâu hôm ấy, hắn chưa từng gặp lại Đào Hoa cô nương.
Hắn chỉ… muốn gặp đối phương một lần, rồi trả lại chiếc trâm cài bị đánh rơi mà thôi…
Lâm Tham không nhịn được chạm lên tay áo của mình, hắn vẫn luôn mang theo chiếc trâm kia, lúc nào cũng mong ngày nào đó có thể tình cờ trông thấy nàng. Thậm chí, ngay cả những lời sẽ nói với người nọ, hắn đã sớm tập đi tập lại nhuần nhuyễn trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Nhưng đáng tiếc…
Có lẽ vì đang chìm trong suy tư, thế nên tâm trạng Lâm Tham có chút dao động, đương nhiên không hề để ý đến vẻ mặt sợ hãi thót tim của Khương Ngâm bên cạnh.
Tiết học hôm nay đã kết thúc, nam nhân từ chối để thiếu niên tiễn ra ngoài, tự mình xách đèn rời đi. Chàng trai tú tài nọ văn nhã đoan trang vô cùng, đến bóng lưng cũng mảnh khảnh thẳng tắp như cây trúc rắn rỏi.
Phong thái trời sinh, thanh tao anh tuấn.
Hệ thống 661 trong đầu “chậc chậc” hai tiếng, đầy vẻ chế giễu, “Ôi, một thanh niên tốt như vậy, sao lại bị cậu mê hoặc cơ chứ?”
Khương Ngâm: “...” Tôi có biết hắn thích tôi đâu!
Một lúc sau, cậu ra ngoài cửa chờ bác Trần tan làm, giờ này hẳn là đối phương sắp về rồi. Sắc trời đã sẩm tối, việc đi lại ban đêm cũng khá khó khăn, Khương Ngâm từng đề nghị để mình ra quán trọ đón đối phương, nhưng ai ngờ ông lão không vui, thế là cậu đành phải từ bỏ ý định này.
Cậu cầm một chiếc đèn đứng chờ cạnh cửa, từ xa xa đã trông thấy bác Trần ôm một đống đồ vật đi tới, thiếu niên liền vội vàng chạy đến giúp đỡ. Buổi tối, bóng cây hai bên lắc lư lay động, hoà cùng là tiếng ồn ào mơ hồ từ những người đàn ông đang uống rượu ăn thịt sân bên cạnh.
Nếu Khương Ngâm không nhìn nhầm, khi đi ngang qua, dường như bác Trần đã thoáng liếc mắt về phía cổng nhà hàng xóm.
- --
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Về vấn đề tặng lục lạc, thiết lập của Khương Khương trong thế giới này là thích Quý đại nhân, thế nên em bé của chúng ta mới muốn biểu hiện rằng mình đã bị sắc đẹp mê hoặc, kiểu khờ khờ chạy đi nịnh bợ người ta á. Nhưng ẻm lại tiếc đồ của mình, nên sẵn tiện lấy quà Kha Đàm đem tặng luôn, “của người phúc ta“. Đúng zị, Khương Khương chính là người không tim không phổi như thế đó… ừm...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro