Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Đế quân xinh đẹ...

Quỳnh Quỳnh Bạch Thỏ

2024-09-05 15:01:57

Gió thổi nhẹ nhàng trong con hẻm cổ, lướt qua khoảng sân đầu phố, nơi mái hiên chạm trổ đã bị thời gian làm mờ đi vẻ đẹp năm xưa. Đêm qua trời mưa rả rích, giờ đây khắp nơi đọng toàn vũng nước, những bông hoa trắng không biết tên rụng đầy đất. Các cụ già đang ngồi trên bậc cửa trò chuyện, còn lũ trẻ con thì chạy nhảy đùa giỡn trong ngõ nhỏ.

Khương Ngâm nâng váy bước đi, không cẩn thận giẫm phải một vũng nước, làm vài giọt bùn bắn lên tà váy.

“Úi!” Cậu đau lòng nhìn chiếc váy của chính, vừa mới mua hôm qua luôn đó...

Nhưng vì đang vội nên thiếu niên chỉ lau sơ qua rồi cẩn thận chạy ra ngoài hẻm. Hôm nay cậu dậy hơi muộn, lỡ quên mất lời Ngọc Nương dặn phải đến sớm một chút.

Ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu, vừa sâu vừa hẹp, từng phiến đá xanh xếp nối tiếp nhau, còn có cỏ dại mọc lên từ mấy khe hở ở góc tường, tô điểm thêm vài phần thú vị cho con hẻm xám xịt.

Đi vào một con hẻm, rồi lại rẽ sang một con hẻm khác.

Đến lối ra, cuối cùng cũng nhìn thấy Quỳnh Hoa Lâu nằm phía đối diện đường. Khương Ngâm vội vàng chạy qua, nhưng đúng lúc có một người khác cũng đang muốn vào, thế là cả hai vô tình đâm sầm vào nhau.

“A!” Cậu ôm đầu lùi về phía sau một bước, suýt nữa té ngã, may đối phương kịp đỡ cậu lại.

“Vị cô nương này, ngươi không sao... ơ, Đào Hoa cô nương, là ngươi sao?” Thư sinh áo xanh ngập tràn vui mừng, đôi mắt tức khắc sáng bừng lên, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt.

Hôm nay Khương Ngâm cũng mặc chiếc váy màu xanh, vầng trán hơi ửng đỏ, rõ ràng đã bị va đập không nhẹ. Đôi con ngươi dịu dàng trong veo nhìn qua, dường như còn dạt dào sóng nước long lanh, khiến người ta chợt cảm thấy thương xót thay, trông yếu ớt cực kỳ. Lâm Tham bất giác nhớ đến cảm giác mềm mại trong lồng ngực khi nãy.

Lòng hắn khẽ rung động, “Đào Hoa cô nương, trán của ngươi...” Không sao chứ?

“A, không sao không sao.” Khương Ngâm vừa thấy nam nhân liền vội vàng giơ tay áo lên che khuất mặt, cậu luống cuống muốn chạy vào Quỳnh Hoa Lâu, “Ta còn có việc, ngươi đừng đi theo ta nữa!”

“Khoan đã, Đào Hoa cô nương, vẫn nên để ta đưa ngươi đến y quán* xem thử.” Lâm Tham chắn trước Khương Ngâm, không cho cậu đi qua. Hắn đã tìm cô nương này rất lâu rồi, nhưng lần nào cũng bị chàng trai trong lầu từ chối, “Y quán ở ngay gần đây thôi, ngươi nán lại một chút được không?”

*phòng khám thời cổ đại

Khương Ngâm thật sự không dám nói nhiều với đối phương. Cậu đã bị Yến Lâu Y vạch trần, chứng tỏ tài hóa trang của mình cũng chẳng cao siêu gì, nếu lại bị Lâm tú tài nhận ra thân phận thì phiền lắm, hắn ta chắc chắn sẽ “dạy dỗ” mình cho mà xem, “Thật sự không cần đâu, ta có việc gấp phải đi trước.”

Thiếu niên vội vàng luồn xuống cánh tay đối phương chạy vào lầu. Nhưng không ngờ khoé mắt lại thấy Lâm tú tài cũng đuổi theo, cậu bèn nói với giọng hơi bực bội: “Ta không lừa ngươi, ta thật sự bận việc, ngươi đừng theo ta nữa.”

Gương mặt thiếu nữ nọ diễm lệ vô cùng, ngay cả khi đang giận dỗi cũng rất đỗi xinh đẹp.

Lâm Tham sững sờ, một lát sau mới thở dài ra, giọng điệu vừa dịu dàng vừa pha chút bất lực: “Cô nương, dù không đi theo ngươi, tại hạ cũng phải vào Quỳnh Hoa Lâu, Phù Dung cô nương nhờ ta vẽ cho nàng một bức chân dung.”

Bàn tay đang siết chặt làn váy càng thêm căng thẳng hơn, hoá ra là hiểu lầm à...

Khương Ngâm có chút xấu hổ: “Xin lỗi, ta...”

“Không phải cô nương đang vội ư, sao còn không mau vào đi?” Thư sinh trẻ tuổi cười nhẹ, dường như không hề để tâm đến sự mạo phạm vừa rồi, “Nếu cô nương thật sự áy náy, vậy có thể cho phép ta vẽ cho ngươi một bức không?”

“Là muốn ta hẹn gặp ngươi sao?” Khương Ngâm hỏi, nếu thế thì e rằng cậu khó mà đồng ý.

“Không cần.” Lâm Tham cười cười, nét dịu dàng ẩn giấu sự kiên định, “Tại hạ đã khắc sâu giọng nói và dung mạo của cô nương trong tâm trí rồi.”

Nói xong mới thấy lời này có chút dễ gây hiểu lầm, rèm mi hắn khẽ run lên, vành tai hơi ửng hồng.

Khương Ngâm không quá để ý, cậu đang rất gấp, chỉ vội vàng tạm biệt rồi chạy đi. Khi bước qua ngưỡng cửa, thiếu niên chợt quay đầu nhìn lại.

Thánh khiết như liễu rủ đêm xuân, rạng rỡ như bình minh lên cao.

Một chàng trai đẹp đến thế.

Đáng tiếc mắt lại bị mù ——

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mê đắm một kẻ nam giả nữ là cậu!

---

Khi bước vào cửa, Khâu Trạch thấy thiếu niên bây giờ mới đến thì trợn tròn mắt, ra hiệu cho Khương Ngâm cẩn thận một chút, Ngọc Nương đã bắt đầu nói chuyện ở sân sau rồi, bảo cậu mau vào đi.

Khương Ngâm biết lần này mình thật sự đến muộn, tiền lương chắc chắn sẽ bị trừ một con số đau lòng vô cùng. Nhưng dù sao cũng đã trừ rồi, vậy thì ít ra phải cố gắng tránh bị mắng chứ?

Thế là thay vì đi thẳng ra sau tập múa, cậu lại chạy ngược lên phòng Yến Lâu Y.

Cánh cửa chỉ khép hờ, chứng tỏ hắn vẫn chưa rời đi. Khương Ngâm đẩy nhẹ một cái, cửa mở ra, sau đó ——

“Ưm!”

Cậu đột nhiên bị ai đó bịt miệng đè vào góc tường, sợ đến nỗi hồn vía suýt chút nữa bay mất. Mãi đến khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người đối phương, thiếu niên mới giãy giụa đẩy ngực nam nhân ra, “Ưm... ưm, là em!”

Hắn ta lên tiếng, quả nhiên là giọng của Yến Lâu Y, âm điệu còn mang theo chút ý cười, “Ta cứ tưởng con cún nhỏ nào lén lút vào phòng ta, hóa ra là em à?”

Mi mới là cún nhỏ!

Khương Ngâm trừng mắt liếc hắn, “Sao trong phòng ngài tối thế này?”

Yến Lâu Y lười biếng nói: “Uống chút rượu nên hơi choáng váng, thấy nắng chói quá mới kéo rèm lại. Nếu em không thích thì để ta mở ra.”

Khương Ngâm khịt mũi ngửi ngửi mùi rượu nồng nặc khắp phòng, “Thôi, không cần.” Dù sao cậu cũng sắp đi rồi.

“Không cần?” Yến Lâu Y bật cười khe khẽ, “Cũng phải, không nhìn thấy thì càng kích thích hơn nhỉ?”

Còn chưa dứt lời, tay nam nhân tay đã bắt đầu sờ soạng khắp nơi, dễ dàng luồn vào trong váy thiếu niên. Từ ngày có danh nghĩa “dạy dỗ” ấy, Yến Lâu Y luôn lợi dụng cơ hội sàm sỡ cậu công khai. Dây váy được nới lỏng bất ngờ trượt xuống, lộ ra hơn nửa bả vai trần trắng nõn, da thịt mềm mịn như tuyết kia bị bàn tay to lớn xoa nắn, đầy ý trêu ghẹo.

“Ha...” Khương Ngâm quay đầu đi, thoáng run rẩy, cậu thở hổn hển hỏi: “Tiên sinh, đây cũng là dạy dỗ sao?”

Thiếu niên mảnh khảnh nép trong lòng nam nhân, môi son thắm đỏ diễm lệ như quả anh đào chín mọng toả ra hương thơm thoang thoảng, vừa lộng lẫy vừa ướt át, dụ dỗ người ta nếm thử một ngụm.

Đôi con ngươi cậu long lanh sáng rực, dường như còn sóng sánh cả ánh nước. Rèm mi dài cong vút bao lấy ánh nhìn mang theo vài phần yếu đuối e ấp, từ dưới nhìn lên càng toát ra sức hấp dẫn vô hạn.

Yến Lâu Y nặng nề thở dốc bên cần cổ mềm mại, thanh âm có chút khàn khàn, “Đúng vậy.”

“Cho nên em phải ngoan ngoãn một chút, biết không?” Nam nhân khẽ hừ một tiếng, giọng điệu lười biếng cực kỳ gợi cảm, “Em nghe lời thì ta sẽ kết thúc nhanh.”

Thiếu niên đặt tay lên ngực nam nhân, yếu ớt ngăn cản, cậu quay đầu đi, “Nhưng em còn phải đi học nữa, nghe nói hôm nay Ngọc Nương có chuyện quan trọng cần dặn dò. Tiên sinh, ngài buông em ra được không? Em đã đến muộn rồi.”

Yến Lâu Y bật cười, “Vậy là em biết mình muộn nên mới đến tìm ta à? Hửm, thế nào, muốn ta làm bia đỡ đạn bảo vệ em sao?”

Vùng trước ngực bị đối phương nắn bóp, Khương Ngâm chợt cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, xúc cảm tê dại kỳ lạ dần lan tỏa khắp cơ thể. Cậu xấu hổ né sang một bên, song lại càng như tự dâng mình cho nam nhân, bèn đáp lại bằng tông giọng vừa bất bất lực vừa có chút giận dỗi, “Tiên sinh, ngài đừng chọc em nữa, em thật sự muộn rồi, Ngọc tỷ tỷ sẽ mắng em mất...”

“Không sợ, tiên sinh nói tốt giúp em.” Yến Lâu Y đương nhiên không chịu “buông tha”, hắn ôm chặt lấy Khương Ngâm ngăn cậu trốn đi. Ngón tay thon dài chậm rãi trượt dọc xuống sống lưng, rồi dừng lại ấn ấn lên vòng eo, khiến thiếu niên lập tức như bị nắm thóp, liền mềm nhũn xụi lơ trong ngực nam nhân, ngoan ngoãn nghe lời y hệt chú mèo nhỏ.

“Chỉ là nói về việc lên sân khấu thôi, không phải chuyện gì to tát.” Sắp tổ chức buổi biểu diễn mới, Ngọc Nương đang lựa chọn người được lên sân khấu.

Đôi mắt mơ màng của Khương Ngâm lập tức mở lớn, việc quan trọng thế này mà không gấp sao được, cậu còn muốn mượn cơ hội biểu diễn để nổi tiếng thành hoa khối thị trấn nữa!

Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của thiếu niên, Yến Lâu Y cong môi, động tác tay vẫn không hề ngừng lại, hắn tiếp tục nói: “Em lo gì chứ, đã có tiên sinh ở đây, chẳng lẽ lại thiếu phần em sao? Cho dù không có ta thì với thực lực của em cũng đủ để được chọn.”

Lúc này, Khương Ngâm mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng chẳng biết ngón tay dài đang liên tục đâm rút của đối phương chạm phải chỗ thịt mềm nào đó, khiến cậu đột nhiên ngẩng cổ lên rên khẽ, cơ thể run lẩy bẩy không ngớt, ngay cả hai chân cũng yếu ớt không đứng vững.

“Ư… ư...” Trong âm giọng mang theo tiếng nức nở rất nhỏ, vòng tay ôm lấy cổ Yến Lâu Y bắt đầu trở nên mềm nhũn như muốn rơi xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rèm cửa không kéo kín hoàn toàn, vẫn còn chút tia sáng len lỏi lọt vào, vừa hay phủ lên bức tường hai người đang đứng. Trong ánh dương mờ ảo lập loè, Yến Lâu Y nhìn thấy gương mặt đầy nét chịu đựng và hàm rằn cắn chặt lên bờ môi đỏ thắm của thiếu niên.

Không hiểu sao, cõi lòng hắn lại cồn cào ngứa ngáy đến lạ, cứ như bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, một cảm giác khó tả dần dần cuộn trào. Yến Lâu Y thở mạnh, nỗi hưng phấn càng lúc càng tăng cao, toàn bộ bản năng dục vọng âm u nhất đã bùng cháy, hắn không kìm được bế thốc thiếu niên lên, đi về phía bàn trang điểm.

“Á ——!” Khương Ngâm đột nhiên bị ôm, cậu lập tức ngạc nhiên kêu lên.

Rồi nhìn thấy Yến Lâu Y giơ tay quét hết tất cả trang sức trên bàn trang điểm xuống đất, trong đó có cả chiếc hộp lớn đựng đầy trâm cài và vòng tay, tiếng leng keng leng keng vang lên nối tiếp nhau, toàn bộ ngọc quý giá trị cũng bị chủ nhân vứt bỏ không thương tiếc. Rất nhiều món cậu đã nhìn thấy hôm trước, thậm chí còn có thêm một vài thứ mới toanh.

Trái tim Khương Ngâm cũng đau nhói theo.

Bàn trang điểm đủ lớn, quan trọng nhất là có một chiếc gương rất to, có thể nhìn rõ mồn một cảnh tượng nam nhân đè lên người cậu. Yến Lâu Y mỉm cười với Khương Ngâm y phục nửa kín nửa hở phản chiếu bên trong, “Em thích mấy thứ đó à?”

Nói xong, không đợi thiếu niên trả lời, hắn đã cầm lên một nắm vòng tay, “Em thích, thì ta tặng cho em.”

Từng chuỗi từng chuỗi dây đá quý được đeo lên cổ Khương Ngâm, mái tóc đen nhánh rối bời xõa xuống, phần đuôi còn điểm xuyết một chiếc trâm cài. Chẳng hiểu sao tua rua phía trên lại vướng vào sợi tóc, càng tăng thêm vẻ quyến rũ lả lướt vô cùng. Đôi bờ vai tròn trịa nhỏ nhắn lồ lộ thoáng run rẩy, Yến Lâu Y kéo cổ tay mảnh khảnh đến, đeo chiếc vòng bạc chạm trổ hoa văn lên, khẽ khàng đung đưa qua lại.

Giống như một mỹ nhân được xây nên từ muôn vạn châu báu, vừa diễm lệ vừa hết sức mê hoặc.

“Thích không?” Nam nhân thân mật kề sát cần cổ thiếu niên thầm thì.

Khương Ngâm nhìn dáng vẻ bản thân trong gương, dù rất thích ngọc ngà trang sức, song giờ phút này cũng chẳng thể nói lên lời “thích”, thật sự là... thật sự là… hình ảnh này quá mức suy đồi gợi dục...

Cậu và người trong gương, đôi mắt long lanh đẫm đầy ánh nước, cơ thể nõn nà như toả hương thơm, bỗng chốc không còn nhận ra đó là chính mình.

Hơi thở nóng rực của nam nhân phả vào vành tai, ngón tay chôn sâu trong thân thể đâm rút không nhanh không chậm, dường như tốc độ vẫn luôn ung dung thuần thục như thế, nhưng đối với Khương Ngâm lại là một sự tra tấn giày vò. Cậu chỉ cảm thấy cả da đầu mình tê dại, vòng eo sớm đã mềm nhũn, thậm chí xương cốt cũng đang run rẩy khe khẽ.

“Ngài... ngài đừng như vậy...” Thiếu niên cố nhịn đến cuối cùng, song rốt cuộc không kìm được mà bật ra một tiếng khóc nức nở, tông giọng ngọt lịm đặc sệt tựa mật ong.

Đây nào phải cầu xin tha thứ, rõ ràng là muốn đối phương càng thêm thô bạo hơn.

Một tay Yến Lâu Y giữ chặt người cậu, tay còn lại tiếp tục khuấy đảo bên trong Khương Ngâm. Nam nhân cúi đầu, chóp mũi gần như chạm lên làn da mềm mại, hắn ra vẻ buồn rầu hỏi: “Làm sao cũng không được, vậy em muốn thế nào?”

Khương Ngâm thút thít rên rỉ, cố gắng vặn eo né tránh ngón tay đâm rút của đối phương. Cậu cảm thấy gò má có hơi lành lạnh, sắp sửa dán vào mặt kính sáng loáng phía trước. Thiếu niên trong gương cũng đang đỏ mắt khóc lóc cầu xin, dáng vẻ trông đáng thương cực kỳ, làn váy kẹp chặt cánh tay nam nhân, run lẩy bẩy theo từng động tác, nhìn thôi cũng biết đang xảy ra chuyện gì.

Cậu đột nhiên mở to mắt, lập tức ưỡn lưng lên thật cao, không dám nhìn vào cảnh tượng dâm đãng phóng túng trước mặt nữa.

Quá... quá mức ngại ngùng...

“Đừng… đừng làm ở đây… Hức hức, đừng trước gương mà...” Khương Ngâm ôm lấy tay Yến Lâu Y bật khóc. Làn da cậu vốn non nớt mịn màng, phần ngực mềm mại dán vào cánh tay rắn chắc của hắn ta lập tức nhô lên một vùng thịt trắng muốt, tựa như cặp tuyết lê của nàng thiếu nữ, vừa nho nhỏ đáng yêu vừa cực kỳ mê hoặc.

Yến Lâu Y yêu chết cái bộ dạng này của Khương Ngâm, hắn hung hăng hôn thật mạnh, há miệng gặm cắn phần đỉnh ngây ngô. Nói là hôn, nhưng thực chất nam nhân cũng chẳng nhẹ nhàng gì cho cam, hai điểm đỏ tươi non mềm bị hắn mút đến sưng tấy cả lên, trở nên ướt đẫm dính đầy nước bọt.

Khương Ngâm khẽ hít hà, bất mãn đẩy hắn hai cái.

Yến Lâu Y vẫn còn ngậm núm vú thiếu niên, hắn lơ đãng ngẩng đầu, tông giọng ậm ừ cười nói: “Ta làm đau em sao?”

Cậu vặn eo, đôi con ngươi ngấn lệ nhìn sang, chất chứa tia e thẹn xấu hổ muốn nói lại thôi. Vẻ long lanh ngời sáng ấy khiến xương cốt người ta chợt run lên tê dại. Cậu lắc lắc đầu, tiếp tục rên rỉ vụn vặt.

Yến Lâu Y hơi nhướng mày, đã hiểu ra.

Không đau, vậy là sướng?

Chậc, bé dâm!

Yến Lâu Y nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mông Khương Ngâm, “Tách chân rộng ra chút...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Số ký tự: 0