Chương 3.2: Lửa Phượng Hoàng
Đại Hồng Liệu
2024-07-21 06:05:46
Hà Nhất Chu càng thì cao hứng từ trên cái ghế đứng ngay lên: "Quá tốt rồi, Minh trưởng lão cuối cùng đem mồi lửa mang về rồi!" Gã vội vội vàng vàng đi ra ngoài cửa.
Tây Thần thấy thế, cũng đi theo sát tới.
Hà Nhất Chu nhận ra được động tác của cậu, dừng bước, ninh mi nhìn cậu: "Ngươi theo ta làm gì, tự trở lại chơi với ngụm nước đi."
Tây Thần vẫn là một bộ dáng vẻ nghe không hiểu, ngốc hề hề cười với gã: "Khà khà, khà khà khà..."
Hà Nhất Chu lại lộ ra thần sắc chán ghét, Tây Thần cho rằng cậu vừa muốn mắng lên, không nghĩ tới Hà Nhất Chu xoay một cái, đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười có chút quái lạ, đắc ý, lại tự có mấy phần kiêu ngạo.
Tây Thần chưa kịp nghĩ rõ ràng điệu cười là có ý gì, Hà Nhất Chu liền nói: "Nếu ngươi muốn cùng, vậy hãy cùng đi, bất quá ngươi ở trên đường nếu như dám gây rắc rối cho ta, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!"
Tây Thần thật vất vả mới đạt được mục đích, cậu làm sao có khả năng sẽ quấy rối phá hoại.
Cậu một đường an phận theo Hà Nhất Chu đến Tàng Bảo các.
Tàng Bảo các cũng không lớn, chỉ có hai tầng cao, xây dựng cũng không tinh mỹ, mới nhìn, chính là một tiểu lâu bình thường không có gì lạ .
Nhưng mà Tây Thần biết, hết thảy linh bảo cùng pháp khí Huyền Thiên tông, tất cả đều giấu ở tiểu lâu bình thường không có gì lạ này.
Hà Nhất Chu đi tới cửa Tàng Bảo các, cũng không gõ cửa, mà là ngẩng đầu nhìn lầu hai vị trí trước cửa sổ hô một tiếng: "Minh trưởng lão, ta đến rồi!"
"Lên đây đi."
Tây Thần từ trong miệng chim nhỏ từng nghe thấy giọng trầm ổn này, lần thứ hai từ lầu hai truyền đến, đồng thời, cửa Tàng Bảo các cũng tự động mở ra.
Hà Nhất Chu bước vui vẻ tiến vào, còn Tây Thần rập khuôn từng bước.
Hai người rất nhanh đi đến lầu hai Tàng Bảo các, vị trí trước cửa sổ lầu hai có một bàn gỗ nhỏ, trên bàn bày đủ loại kiểu dáng rượu ngon.
Cạnh bàn rượu thế nhưng là một người đàn ông trung niên dáng dấp bình thường không có gì lạ .
Nam nhân trung niên này chính là Minh trưởng lão trong miệng Hà Nhất Chu, một trong năm Đại trưởng lão Huyền Thiên tông.
Đừng xem hắn ta có vẻ thường thường không có gì lạ, trừ Đông Lăng Tiên tôn ít xuất hiện, hắn thế nhưng lại là 1 trong những người tối cao của Huyền Thiên tông.
Chỉ là tính cách của hắn lẫm lẫm liệt liệt, sinh thời không thích hỏi đến thế tục, chỉ thích uống rượu.
Thấy Tây Thần theo phía sau Hà Nhất Chu, Minh trưởng lão cũng không thèm để ý, trực tiếp từ trong lòng móc ra một quả cầu lửa ném cho Hà Nhất Chu.
Mặt ngoài quả cầu lửa bao bọc một tầng băng màu lam cách nhiệt tầng, dù cho có một tầng băng, Hà Nhất Chu lúc tiếp nhận quả cầu lửa, vẫn bị nóng nhe răng trợn mắt.
"Aaa, thật nóng a! Minh trưởng lão ngươi biết rõ ta không có hỏa linh căn, làm sao có thể trực tiếp đem mồi lửa vứt về hướng tay ta!"
Minh trưởng lão xì cười một tiếng: "Nóng cũng chả chết ngươi, hiện tại lửa đã cho ngươi , rượu của ta đâu, nhanh cho ta!"
"Mỗi ngày chỉ biết uống rượu, sớm muộn người cũng sẽ uống đến chết!" Hà Nhất Chu hùng hùng hổ hổ từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình rượu.
Minh trưởng lão sau khi nhận rượu, liền bắt đầu đuổi người: "Được rồi, mồi lửa cũng lấy được rồi, nhanh cút ra ngoài!"
Kỳ thực không cần hắn đuổi, Hà Nhất Chu cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
Cầm trong tay mồi lửa, Hà Nhất Chu thực sự là khó chống đỡ cảm giác nóng rực này, tốc độ chạy trở về hầu như nhanh hơn gấp đôi.
Vừa về tới tiểu phá trong phòng, gã lập tức đem mồi lửa ném lên trên bàn.
"Thực sự là quá nóng!" Hà Nhất Chu xoa xoa tay bị nóng đến đỏ bừng, nhưng biểu hiện lại đặc biệt mừng rỡ: "tiểu Phong sư đệ sau khi nhận được chắc chắn là hài lòng, đây chính là Phượng Hoàng mồi lửa tất cả tu sĩ hỏa linh căn đều tha thiết ước mơ."
Hà Nhất Chu tự mình tự cao hứng không có chú ý tới sau lưng hắn, Tây Thần lại nở một nụ cười quái dị.
Tây Thần sở dĩ cố ý dính Hà Nhất Chu, ngoại trừ do Hà Nhất Chu đơn thuần nhất, còn có nguyên nhân là Phượng Hoàng mồi lửa này.
Phượng Hoàng có một loại thuộc tính "Lửa" thần thú, chúng nó nắm giữ vĩnh viễn Phượng Hoàng chân hỏa bất diệt, đó là mồi lửa mạnh nhất thế gian này.
Chỉ là đáng tiếc chính là, Phượng Hoàng cũng đã tuyệt diệt từ lúc một ngàn năm trước.
Bất quá Phượng Hoàng tuy đã bị diệt, nhưng ngọn lửa vẫn chưa mất.
Ở bên trong một vương triều nào đó dưới nhân gian, còn lưu lại một tia lửa Phượng Hoàng nhỏ nhoi.
Hà Nhất Chu, chính là hoàng tử của vương triều này.
Vì để cho Ninh Phong rèn luyện ra hỏa linh căn thuần túy nhất , Hà Nhất Chu nhõng nhẽo đòi hỏi hai năm, rốt cục để phụ vương gã đồng ý đáp ứng gã đem lửa Phượng Hoàng tặng cho Ninh Phong.
Tây Thần biết nội dung này, vì vậy cố ý dán Hà Nhất Chu, muốn nhân cơ hội trộm đi tia lửa.
Cậu cũng sắp chết rồi, muốn lấy lửa Phượng Hoàng tất nhiên không phải vì rèn luyện linh căn, mà là vì trả thù.
Phượng Hoàng chân hỏa năm giữ thuộc tính bất diệt, nói cách khác, Phượng Hoàng chân hỏa một khi bốc cháy lên liền không cách nào tắt nó.
Huyền Thiên tông to lớn hùng vĩ như vậy, nếu là bị Phượng Hoàng chân hỏa thiêu, đến lúc đó nhất định sẽ dễ nhìn lạ thường.
Tây Thần thấy thế, cũng đi theo sát tới.
Hà Nhất Chu nhận ra được động tác của cậu, dừng bước, ninh mi nhìn cậu: "Ngươi theo ta làm gì, tự trở lại chơi với ngụm nước đi."
Tây Thần vẫn là một bộ dáng vẻ nghe không hiểu, ngốc hề hề cười với gã: "Khà khà, khà khà khà..."
Hà Nhất Chu lại lộ ra thần sắc chán ghét, Tây Thần cho rằng cậu vừa muốn mắng lên, không nghĩ tới Hà Nhất Chu xoay một cái, đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười có chút quái lạ, đắc ý, lại tự có mấy phần kiêu ngạo.
Tây Thần chưa kịp nghĩ rõ ràng điệu cười là có ý gì, Hà Nhất Chu liền nói: "Nếu ngươi muốn cùng, vậy hãy cùng đi, bất quá ngươi ở trên đường nếu như dám gây rắc rối cho ta, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!"
Tây Thần thật vất vả mới đạt được mục đích, cậu làm sao có khả năng sẽ quấy rối phá hoại.
Cậu một đường an phận theo Hà Nhất Chu đến Tàng Bảo các.
Tàng Bảo các cũng không lớn, chỉ có hai tầng cao, xây dựng cũng không tinh mỹ, mới nhìn, chính là một tiểu lâu bình thường không có gì lạ .
Nhưng mà Tây Thần biết, hết thảy linh bảo cùng pháp khí Huyền Thiên tông, tất cả đều giấu ở tiểu lâu bình thường không có gì lạ này.
Hà Nhất Chu đi tới cửa Tàng Bảo các, cũng không gõ cửa, mà là ngẩng đầu nhìn lầu hai vị trí trước cửa sổ hô một tiếng: "Minh trưởng lão, ta đến rồi!"
"Lên đây đi."
Tây Thần từ trong miệng chim nhỏ từng nghe thấy giọng trầm ổn này, lần thứ hai từ lầu hai truyền đến, đồng thời, cửa Tàng Bảo các cũng tự động mở ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Nhất Chu bước vui vẻ tiến vào, còn Tây Thần rập khuôn từng bước.
Hai người rất nhanh đi đến lầu hai Tàng Bảo các, vị trí trước cửa sổ lầu hai có một bàn gỗ nhỏ, trên bàn bày đủ loại kiểu dáng rượu ngon.
Cạnh bàn rượu thế nhưng là một người đàn ông trung niên dáng dấp bình thường không có gì lạ .
Nam nhân trung niên này chính là Minh trưởng lão trong miệng Hà Nhất Chu, một trong năm Đại trưởng lão Huyền Thiên tông.
Đừng xem hắn ta có vẻ thường thường không có gì lạ, trừ Đông Lăng Tiên tôn ít xuất hiện, hắn thế nhưng lại là 1 trong những người tối cao của Huyền Thiên tông.
Chỉ là tính cách của hắn lẫm lẫm liệt liệt, sinh thời không thích hỏi đến thế tục, chỉ thích uống rượu.
Thấy Tây Thần theo phía sau Hà Nhất Chu, Minh trưởng lão cũng không thèm để ý, trực tiếp từ trong lòng móc ra một quả cầu lửa ném cho Hà Nhất Chu.
Mặt ngoài quả cầu lửa bao bọc một tầng băng màu lam cách nhiệt tầng, dù cho có một tầng băng, Hà Nhất Chu lúc tiếp nhận quả cầu lửa, vẫn bị nóng nhe răng trợn mắt.
"Aaa, thật nóng a! Minh trưởng lão ngươi biết rõ ta không có hỏa linh căn, làm sao có thể trực tiếp đem mồi lửa vứt về hướng tay ta!"
Minh trưởng lão xì cười một tiếng: "Nóng cũng chả chết ngươi, hiện tại lửa đã cho ngươi , rượu của ta đâu, nhanh cho ta!"
"Mỗi ngày chỉ biết uống rượu, sớm muộn người cũng sẽ uống đến chết!" Hà Nhất Chu hùng hùng hổ hổ từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình rượu.
Minh trưởng lão sau khi nhận rượu, liền bắt đầu đuổi người: "Được rồi, mồi lửa cũng lấy được rồi, nhanh cút ra ngoài!"
Kỳ thực không cần hắn đuổi, Hà Nhất Chu cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
Cầm trong tay mồi lửa, Hà Nhất Chu thực sự là khó chống đỡ cảm giác nóng rực này, tốc độ chạy trở về hầu như nhanh hơn gấp đôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa về tới tiểu phá trong phòng, gã lập tức đem mồi lửa ném lên trên bàn.
"Thực sự là quá nóng!" Hà Nhất Chu xoa xoa tay bị nóng đến đỏ bừng, nhưng biểu hiện lại đặc biệt mừng rỡ: "tiểu Phong sư đệ sau khi nhận được chắc chắn là hài lòng, đây chính là Phượng Hoàng mồi lửa tất cả tu sĩ hỏa linh căn đều tha thiết ước mơ."
Hà Nhất Chu tự mình tự cao hứng không có chú ý tới sau lưng hắn, Tây Thần lại nở một nụ cười quái dị.
Tây Thần sở dĩ cố ý dính Hà Nhất Chu, ngoại trừ do Hà Nhất Chu đơn thuần nhất, còn có nguyên nhân là Phượng Hoàng mồi lửa này.
Phượng Hoàng có một loại thuộc tính "Lửa" thần thú, chúng nó nắm giữ vĩnh viễn Phượng Hoàng chân hỏa bất diệt, đó là mồi lửa mạnh nhất thế gian này.
Chỉ là đáng tiếc chính là, Phượng Hoàng cũng đã tuyệt diệt từ lúc một ngàn năm trước.
Bất quá Phượng Hoàng tuy đã bị diệt, nhưng ngọn lửa vẫn chưa mất.
Ở bên trong một vương triều nào đó dưới nhân gian, còn lưu lại một tia lửa Phượng Hoàng nhỏ nhoi.
Hà Nhất Chu, chính là hoàng tử của vương triều này.
Vì để cho Ninh Phong rèn luyện ra hỏa linh căn thuần túy nhất , Hà Nhất Chu nhõng nhẽo đòi hỏi hai năm, rốt cục để phụ vương gã đồng ý đáp ứng gã đem lửa Phượng Hoàng tặng cho Ninh Phong.
Tây Thần biết nội dung này, vì vậy cố ý dán Hà Nhất Chu, muốn nhân cơ hội trộm đi tia lửa.
Cậu cũng sắp chết rồi, muốn lấy lửa Phượng Hoàng tất nhiên không phải vì rèn luyện linh căn, mà là vì trả thù.
Phượng Hoàng chân hỏa năm giữ thuộc tính bất diệt, nói cách khác, Phượng Hoàng chân hỏa một khi bốc cháy lên liền không cách nào tắt nó.
Huyền Thiên tông to lớn hùng vĩ như vậy, nếu là bị Phượng Hoàng chân hỏa thiêu, đến lúc đó nhất định sẽ dễ nhìn lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro