Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat

Bàn Tay Vàng Đế...

2024-10-06 21:53:58

Ngay lập tức, sau khi rối rắm, Vương Bình đã chọn đại một cái bình nổi lềnh bềnh.

“Ting, chúc mừng ngươi nhận được bàn tay vàng của riêng mình, máy giả lập nhân sinh.”

Thoáng chốc, tiếng thông báo của hệ thống group chat cũng bắt đầu vang lên.

Đồng thời, trước mắt Vương Bình còn xuất hiện một màn hình màu lam nhạt, bên trên có vài chữ, giới thiệu chức năng của máy giả lập nhân sinh.

Máy giả lập nhân sinh:

Chức năng 1: Mỗi ngày ký chủ có một lần giả lập miễn phí, sau khi giả lập kết thúc, số lần giả lập sẽ được làm mới vào rạng sáng.

Chức năng 2: Tiêu hao linh thạch có thể tiến hành giả lập đặc biệt, một trăm phần trăm đạt được phần thưởng giả lập.

Đồng thời, trước khi bắt đầu giả lập sẽ có tỷ lệ nhất định có được thiên phú giả lập.

Nhưng mà, số lượng linh thạch cần tiêu hao cho mỗi lần giả lập đặc biệt sẽ tiến hành tăng dần tùy theo số lần giả lập.

Sau khi tiến hành giả lập đặc biệt, phúc lợi mô phỏng miễn phí của người mới sẽ biến mất, mỗi mười ngày chỉ có thể miễn phí mô phỏng một lần. Số lần mô phỏng có thể để dành.

“!!!”

Vương Bình xem giới thiệu chức năng máy giả lập nhân sinh, rồi hiện ra vẻ mặt kinh ngạc.

Hay lắm, không ngờ lại là máy giả lập nhân sinh.

Loại bàn tay vàng này đúng là bàn tay vàng lý tưởng.

Máy giả lập có thể thông qua giả lập để tránh né nguy hiểm và tử vong, càng có thể nhanh chóng gia tăng thực lực!

“Có máy giả lập, năng lực sinh tồn của ta chắc chắn là tuyệt vời. Bây giờ, giả lập thôn xóm này trước xem có an toàn không.”

Trong lòng Vương Bình kích động, hít thở sâu mấy lần mới khiến bản thân bình tĩnh lại, hắn nhìn về phía thôn xóm có khói bếp cách không xa, lựa chọn sử dụng máy giả lập nhân sinh.

‘Ting, bắt đầu giả lập nhân sinh.’

‘Sau khi ngươi suy nghĩ, lựa chọn đến thôn xóm phía trước, ngươi kinh ngạc phát hiện ngôn ngữ của người trong thôn lại là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, ngươi vô cùng mừng rỡ.’

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


‘Thôn trưởng của thôn xóm hỏi ngươi là ai, tại sao xuất hiện ở đây, ngươi bày tỏ bản thân là người du lịch, hy vọng người trong thôn có thể thu nhận ngươi. Thôn trưởng suy nghĩ một lát, lựa chọn thu nhận ngươi.’

‘Ngươi vô cùng mừng rỡ, lấy ra vài que cay cảm ơn đám người thôn trưởng. Đám người thôn trưởng cầm lấy đồ ăn, nhưng không ăn nó. Ngươi tinh ý nhìn ra ý nghĩ của đám người thôn trưởng, biết bọn họ sợ đồ ăn này có độc, không khỏi bất đắc dĩ tự ăn trước.’

‘Thấy ngươi bắt đầu ăn, đám người thôn trưởng mới yên tâm, lựa chọn ăn đồ. Nhưng sau khi thôn trưởng ăn đồ ăn vặt, sắc mặt lại thay đổi, kêu lên đồ ăn này có độc, trực tiếp đánh chết ngươi.’

‘Giả lập lần này kết thúc, lượt giả lập còn lại hôm nay bằng không.’

“???”

Vương Bình nhìn nội dung giả lập trên màn hình ảo này, cả ngươi đều mờ mịt rồi.

Chuyện gì vậy, nguyên nhân tử vong này kỳ quái quá rồi đấy.

Hắn nghiêm chỉnh lấy đồ ăn vặt ra để cảm ơn người khác, lại bị người khác cho là có độc, sau đó bị đánh chết tại chỗ.

Đây, cái chết này thật sự khiến người ta mờ mịt, nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi.

Lúc Vương Bình đang mờ mịt, trong đầu cũng xuất hiện thông báo của group chat, nhắc nhở có người đang @ hắn.

Vương Bình lấy lại tinh thần, mở trang group chat ra.

Phương Vân (3) @Vương Bình (66): “Thế nào, người mới bốc được bàn tay vàng gì rồi? Cho mọi người mở rộng tầm mắt nào.”

Ngô Quân (20): “Không lẽ là giống ta, bốc trúng bàn tay vàng rác, trực tiếp tự kỷ rồi chứ.”

Lưu Mai (15): “Chuyện bàn tay vàng này đừng cưỡng cầu, có vẫn tốt hơn không có.”

Trương Hổ (5): “Tại sao các ngươi lại ngầm thừa nhận bàn tay vàng người mới bốc trúng là rác chứ, lẽ nào không thể bốc được bàn tay vàng trâu bò, đang ở trạng thái ngạc nhiên vui mừng à?”

Thái Vĩnh Long (1): “Hổ Tử nói có lý, đám người các ngươi, lương tâm xấu xa thật.”

Phương Vân (3): “Thái ca, ngươi có tư cách nói lời này sao? Mặt co giật.jpg.”

Thái Vĩnh Long (1): “Sao ta lại không có tư cách? Lý lẽ hùng hồn.jpg.”

Ngô Quân (20): “Hu hu hu, Thái ca, ngươi sờ lương tâm, nhớ lại ban đầu sau khi ta nói ra bàn tay vàng, ngươi đã cười nhạo ta thế nào.”

Thái Vĩnh Long (1): “Có sao? Hoàn toàn không có!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngô Quân (20): “…”

Lúc này, Vương Bình cũng đã lên tiếng.

Vương Bình (66): “Bốc được bàn tay vàng không tệ, may mà bốc được bàn tay vàng không tệ, nếu không sợ là cũng trực tiếp tạch luôn rồi. Tom run cầm cập.jpg.”

Thái Vĩnh Long (1): “Nói thế nào, ngươi gặp chuyện gì rồi?”

Vương Bình (66): “Không phải gặp chuyện gì rồi, là biết sắp xảy ra chuyện gì.”

Sau lời này của Vương Bình, group nháy mắt nổ tung.

Phương Vân (3): “Vãi, đừng nói với ta ngươi bốc được bàn tay vàng hack kiểu như biết trước tương lai nhé, hâm mộ đố kỵ.jpg.”

Lưu Mai (15): “Nghe lời này của người mới, chắc là đúng rồi. Cùng hâm mộ.jpg.”

Trương Hổ (5): “Biết trước tương lai à, có thể xếp top 3 trong số bàn tay vàng đã xuất hiện đến nay. Vận may của người mới không tệ nha, năng lực sinh tồn này có thể kéo max rồi.”

Ngô Quân (20): “Ghen tỵ quá! Ta rất ghen tỵ! Tại sao chỉ có ta thảm như vậy! Hu hu hu, tức quá đi!”

Thái Vĩnh Long (1): “Biết trước tương lai à, không tệ không tệ, người mới có tiền đồ. Nhưng mà, cậu đã thấy tương lai gì?”

Thấy mọi người ngầm thừa nhận bàn tay vàng của mình là biết trước tương lai, Vương Bình không khỏi ngẩn người.

Hắn theo bản năng muốn giải thích bàn tay vàng của mình không phải biết trước tương lai, mà là máy giả lập nhân sinh biến thái hơn.

Nhưng mà rất nhanh Vương Bình đã bình tĩnh lại, mặc dù hắn trạch, nhưng tốt xấu gì cũng từng trải xã hội mấy năm, cũng từng đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, biết rõ đạo lý lòng đề phòng người khác không thể không có.

Cho nên, hắn không giải thích.

Vương Bình: “Chuyện là thế này…”

Vương Bình kể đơn giản lại nội dung của máy giả lập.

Ngô Quân (20): “Hơ, thôn trưởng này lúc mới đầu rất tốt mà, tại sao đột nhiên lại trở mặt giết người rồi?”

Lưu Mai (15): “Thì ra là vậy, ta hiểu rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat

Số ký tự: 0