Ta Mở Tiệm Cơm Ở Cổ Đại

Chương 10

Mê Dương

2024-08-22 21:46:25

"Đại phu, chỗ này có bán thạch cao không?" Tô Điềm đánh giá xung quanh một chút.

Một vị đại phu từ sau quầy ngẩng đầu: "Thạch cao? Đó là cái gì?"

Tô Điềm căng thẳng trong lòng: "Hỏng rồi, chẳng nhẽ nơi này không có thạch cao?",

"Ai da, chính là thứ có màu trắng, kết thành một khối, chuyên dùng làm dược liệu để trị chứng nóng trong người."

"À, thứ người nói chính là Bạch Hổ đó." sau khi nghe Tô Điềm miêu tả, đại phu từ trong tủ thuốc lấy ra một ít thạch cao đặt vào trong đĩa.

Tô Điềm tiến lên nhìn một chút rồi ngửi thử:

"Đúng! Chính là cái này", nói xong nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. "Làm phiền đại phu lấy cho ta 10 văn tiền cho loại này."

"Được", đại phu nhận lấy tiền, cẩn thận đem thạch cao gói lại rồi đưa cho Tô Điềm: "Cô nương nớ rằng thứ này không có nhiều tác dụng lắm đâu."

Tô Điềm nhận lấy gói thuốc, nhìn đại phu mà nở nụ cười cảm kích:

"Cảm ơn đại phu."

Ra khỏi cửa, Tô Điềm đưa gói thuốc cho Tô Văn Tổ:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đi thôi, chúng ta đi mua muối và đường."

"Lại mua muối tiếp?" trên mặt Tô Văn Tổ đầy dấu chấm hỏi.

Tô Điềm nhìn bộ dáng của hắn mà tức đến nghiến răng:

"Bảo huynh đi thì đi, huynh có còn là đại ca không, sao cứ như con rùa vậy."

.......

Trời đã tối đen, Tô Điềm cùng Tô Văn Tổ cố gắng mang bao lớn bao nhỏ nhanh chóng trở về Tô gia.

"Các ngươi đã về rồi.", Ngô Phân mở cửa, tiếp nhận đồ đạc từ trong tay Tô Văn Tổ: "Tiểu Điềm nhi, ta căn thời gian ngâm đậu tương không chênh lệch lắm, ngươi mau tới xem thử."

Vào trong phòng bếp, đại bá nương đã nấu xong cơm tối. Có hai chậu lớn trên bàn, bên trong chậu đang ngâm đậu tương, Tô Điềm vớt ra một ít, hạt đậu tương đã nở, vân vê nhẹ nhàng thì hạt đậu liền tách đôi, hoàn hảo!

Tô Điềm gật đầu với Ngô Phân:

"Các bá nương ngâm đúng độ lắm, chúng ta ăn cơm tối trước, ăn xong còn phải làm phiền cha và các đại bá hỗ trợ xay đậu tương rồi."

Bởi mong muốn mau chóng làm ra thành phẩm, mà người Tô gia ăn qua loa mấy miếng cho xong bữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đám người họ tụ tập trong sân, Trương Quế Hoa thắp một ngọn đèn dầu đặt trên bệ cửa sổ.

Tô Điềm hắng giọng một cái: "Gia gia, nãi nãi, các bá bá, bá nương, cha nương, bởi gia cảnh gia đình ta có hạn, hôm nay con dùng luôn đậu tương của nhà để làm ra một thứ gọi là sữa đậu nành. Chút nữa, còn phải nhờ cha và nhị bá dùng cối xay chỗ đậu tương đã ngâm lúc chiều, cụ thể phải xay như thế nào thì tí nữa con sẽ ở bên cạnh hướng dẫn."

Tô Vạn Thanh gật đầu, đi vào trong bếp rồi bưng chậu đậu tương ngâm đi ra.

Cối xay đã được rửa sạch sẽ lúc chiều, bây giờ có thể dùng luôn được.

Tô Điềm bốc một nắm đậu tương bỏ vào lỗ bên trong cối xay, rồi ra hiệu cho Tô Vạn Thanh bắt đầu xoay cối xay.

Cứ như vậy, bỏ vào mấy nắm đậu tương, thêm nước nhiều lần, phía dưới cối xay rốt cuộc cũng xuất hiện chất lỏng màu vàng, khiến mọi người xung quanh rất ngạc nhiên, họ bỗng trở nên ồn ào.

"Đây chính là sữa đậu nành như tiểu Điềm nhi nói?" Lý Hồng Nguyệt liếc nhìn Tô Điềm.

"Đại bá nương, nhị bá nương, nương, mọi người nhìn kỹ", Tô Điềm lại lấy một nắm đậu tương, cầm bát lên múc nước, "Đại khái là cứ một nắm đậu tương thì ứng với hai bát nước, mọi người ghi nhớ trạng thái sữa đậu nành hiện tại, đặc thì bỏ ít đậu hơn chút, mà loãng thì bỏ nhiều đậu hơn."

Trịnh Xuân Miêu, Ngô Phân, Lý Hồng nguyệt ríu rít gật đầu.

Tô Điềm nhường chỗ cho Trịnh Xuân Miêu:

"Gật đầu bấy nhiêu đủ rồi, mọi người thay phiên nhau thử làm một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Mở Tiệm Cơm Ở Cổ Đại

Số ký tự: 0