Chương 26
Mê Dương
2024-08-22 21:46:25
Trên đường về nhà, Tô Đại Thụ thở dài:
"Không nghĩ giá tiền thuê nhà ở huyện thành lại đắt như vậy, tiểu Điềm nhi, nếu không mặc cả được, chúng ta liền thuê căn nhỏ hơn đi."
Tô Điềm lắc đầu:
"Gia gia, ta có ý tưởng của riêng mình, ta vừa mới để ý một chút, chỗ căn nhà lớn kia cách quầy hàng của chúng ta không xa, đến lúc đó cửa hàng chúng ta khai trương, khách hàng quen chỉ đi hai bước chân là đến, khẳng định bọn họ sẽ thuận tiện hơn."
"Với lại, gia có vừa để ý không?" Tô Điềm còn nói: "Các cửa hàng hai bên căn nhà lớn đều không phải là quán ăn, một nhà là bán tạp hoá, một nhà khác thì là bán rượu, không giống chỗ căn nhỏ kia, hai bên đều là quán ăn, rất dễ xảy ra mâu thuẫn."
Tô Đại Thụ sau khi nghe xong Tô Điềm phân tích, trong lòng cũng thoáng nghiêng về nhà lớn.
Tô Điềm thấy thế, nàng lại tiếp thêm mồi lửa:
"Hơn nữa, chỗ nhà lớn đã có bàn ghế đầy đủ, ta đoán chỗ bàn ghế này không tính thêm tiền bên cạnh phần thuê nhà của gia chủ. Gia gia, chúng ta không cần phải lo sắm sanh bàn ghế mới, chỉ phí tiền và tốn thời gian thôi, chi bằng mở tiệm sớm hơn chút còn có thể kiếm nhiều bạc hơn."
Tô Đại Thụ lại thở dài:
"Vậy theo ý con mà quyết định đi, sau khi về nhà thì giải thích rõ ràng với mọi người là được."
Tô Điềm gật đầu:
"Người yên tâm, gia gia..."
.........
Ngày hôm sau Tô Điềm cùng với Tô Đại Thụ theo giao hẹn mà đi gặp Lưu Nhị, quả nhiên giống như Tô Điềm suy đoán vào ngày hôm qua, gia chủ còn tặng kèm thêm bàn ghế.
Lưu Nhị vui vẻ cười nói:
"Gia chủ coi như nể ta chút mấy phần tình mọn, nếu cô nương thuê, tiền thuê ba tháng còn có thể bớt được một hai lượng."
Tô Điềm mặt mày hớn hở:
"Rất đa tạ Lưu thúc.", nói xong nàng kéo tay áo Tô Đại Thụ: "Gia gia, vậy chúng ta liền quyết định như vậy đi, làm phiền Lưu thúc đưa chúng ta đi ký khế thư."
.........
Cầm khế thư trong tay, Tô Đại Thụ thoáng nghĩ đến việc một phát liền tiêu hết năm lượng bạc, cảm thấy như trái tim đang rỉ máu, dù trải qua nhiều năm như vậy, một năm thu hoạch của cả gia đình cũng cùng lắm chỉ bảy tám lượng bạc.
Tô Điềm đương nhiên sẽ không cho ông cơ hội buồn bã, lúc này liền lôi kéo Tô Đại Thụ đi mua sắm đồ đạc.
Có cửa hàng của riêng mình, Tô Điềm vừa đi vừa nhún nhảy, có không ít đồ cần phải mua, biển hiệu của tiệm cơm, tìm người làm bảng thực đơn theo yêu cầu, còn phải xem xét các nguyên liệu nấu ăn, thu mua củi nhóm bếp ở chỗ nào, đến khi khai trương, múa sư tử, lẵng hoa, pháo đều không thể thiếu, một đống việc cần làm! Chuyến này một lần đi mua sắm họ đã tiêu hết gần hai lượng bạc.
Bận rộn một vòng, Tô Điềm cùng Tô Đại Thụ mỏi mệt lê thân thể về tới trong nhà.
Lúc ăn cơm tối, đám người Tô gia tụ họp một chỗ, đêm nay họ còn muốn thương lượng ai trong nhà sẽ đến tiệm cơm để hỗ trợ Tô Điềm, dù sao người ở hậu viện không có nhiều.
"Chân của ta còn chưa thuận tiện đi lại, để Xuân Miêu ở nhà cùng ta vậy." Tô Vạn Hải lên tiếng đầu tiên: "Tiểu tử Văn Tổ còn trẻ, có thể giúp đỡ được không ít việc, để hắn đi là được rồi."
Trịnh Xuân Miêu tỏ vẻ đồng ý.
"Không nghĩ giá tiền thuê nhà ở huyện thành lại đắt như vậy, tiểu Điềm nhi, nếu không mặc cả được, chúng ta liền thuê căn nhỏ hơn đi."
Tô Điềm lắc đầu:
"Gia gia, ta có ý tưởng của riêng mình, ta vừa mới để ý một chút, chỗ căn nhà lớn kia cách quầy hàng của chúng ta không xa, đến lúc đó cửa hàng chúng ta khai trương, khách hàng quen chỉ đi hai bước chân là đến, khẳng định bọn họ sẽ thuận tiện hơn."
"Với lại, gia có vừa để ý không?" Tô Điềm còn nói: "Các cửa hàng hai bên căn nhà lớn đều không phải là quán ăn, một nhà là bán tạp hoá, một nhà khác thì là bán rượu, không giống chỗ căn nhỏ kia, hai bên đều là quán ăn, rất dễ xảy ra mâu thuẫn."
Tô Đại Thụ sau khi nghe xong Tô Điềm phân tích, trong lòng cũng thoáng nghiêng về nhà lớn.
Tô Điềm thấy thế, nàng lại tiếp thêm mồi lửa:
"Hơn nữa, chỗ nhà lớn đã có bàn ghế đầy đủ, ta đoán chỗ bàn ghế này không tính thêm tiền bên cạnh phần thuê nhà của gia chủ. Gia gia, chúng ta không cần phải lo sắm sanh bàn ghế mới, chỉ phí tiền và tốn thời gian thôi, chi bằng mở tiệm sớm hơn chút còn có thể kiếm nhiều bạc hơn."
Tô Đại Thụ lại thở dài:
"Vậy theo ý con mà quyết định đi, sau khi về nhà thì giải thích rõ ràng với mọi người là được."
Tô Điềm gật đầu:
"Người yên tâm, gia gia..."
.........
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau Tô Điềm cùng với Tô Đại Thụ theo giao hẹn mà đi gặp Lưu Nhị, quả nhiên giống như Tô Điềm suy đoán vào ngày hôm qua, gia chủ còn tặng kèm thêm bàn ghế.
Lưu Nhị vui vẻ cười nói:
"Gia chủ coi như nể ta chút mấy phần tình mọn, nếu cô nương thuê, tiền thuê ba tháng còn có thể bớt được một hai lượng."
Tô Điềm mặt mày hớn hở:
"Rất đa tạ Lưu thúc.", nói xong nàng kéo tay áo Tô Đại Thụ: "Gia gia, vậy chúng ta liền quyết định như vậy đi, làm phiền Lưu thúc đưa chúng ta đi ký khế thư."
.........
Cầm khế thư trong tay, Tô Đại Thụ thoáng nghĩ đến việc một phát liền tiêu hết năm lượng bạc, cảm thấy như trái tim đang rỉ máu, dù trải qua nhiều năm như vậy, một năm thu hoạch của cả gia đình cũng cùng lắm chỉ bảy tám lượng bạc.
Tô Điềm đương nhiên sẽ không cho ông cơ hội buồn bã, lúc này liền lôi kéo Tô Đại Thụ đi mua sắm đồ đạc.
Có cửa hàng của riêng mình, Tô Điềm vừa đi vừa nhún nhảy, có không ít đồ cần phải mua, biển hiệu của tiệm cơm, tìm người làm bảng thực đơn theo yêu cầu, còn phải xem xét các nguyên liệu nấu ăn, thu mua củi nhóm bếp ở chỗ nào, đến khi khai trương, múa sư tử, lẵng hoa, pháo đều không thể thiếu, một đống việc cần làm! Chuyến này một lần đi mua sắm họ đã tiêu hết gần hai lượng bạc.
Bận rộn một vòng, Tô Điềm cùng Tô Đại Thụ mỏi mệt lê thân thể về tới trong nhà.
Lúc ăn cơm tối, đám người Tô gia tụ họp một chỗ, đêm nay họ còn muốn thương lượng ai trong nhà sẽ đến tiệm cơm để hỗ trợ Tô Điềm, dù sao người ở hậu viện không có nhiều.
"Chân của ta còn chưa thuận tiện đi lại, để Xuân Miêu ở nhà cùng ta vậy." Tô Vạn Hải lên tiếng đầu tiên: "Tiểu tử Văn Tổ còn trẻ, có thể giúp đỡ được không ít việc, để hắn đi là được rồi."
Trịnh Xuân Miêu tỏ vẻ đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro