Chương 30
Mê Dương
2024-08-22 21:46:25
Lý Hồng Nguyệt cười không ngậm được mồm:
"Mới mở bán ngày đầu, mà đã lời được hai lượng, mà chúng ta chỉ bán đến buổi trưa"
Tô Văn Tổ cũng liền gật đầu liên tục:
"Chờ ta rèn luyện sức khoẻ! Bán từ sáng sớm đến tối là không thành vấn đề! Đến lúc đó chúng ta liền có thể kiếm được gấp bội tiền lời!"
"Chúng ta thêm vài món giống món thịt luộc giã tỏi để có thể ra món ăn nhanh, kiểu này có thể tiết kiệm thời gian, nương cùng nhị bá nương cũng có thể làm, ta liền có thể có nhiều thời gian hơn làm đồ ăn."
Lý Hồng Nguyệt cùng Ngô Phân đồng ý.
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã qua nửa tháng, trong nửa tháng này, thanh danh tiệm cơm nhà Tô gia coi như đã nổi tiếng, mỗi ngày cứ từ giữa trưa bận đến tối muộn, khách nhân từ trẻ tới già đều hô bằng gọi hữu với họ.
Đến hôm nay, bọn Tô Điềm đã mở tiệm cơm được nửa tháng, Tô Điềm và mọi người đã sớm dậy, thu dọn đơn giản chút đồ rồi họ liền lên đường trở về Tô gia.
Đám người Tô Đại Thụ đã sớm ở trước cửa nhà chờ.
Lần này, Tô Điềm thuê xe lừa để về nhà, hiện tại tiệm cơm của họ kiếm được không ít, không cần phải tiết kiệm tiền mà đi bộ.
Từ xa nàng đã nhìn thấy có người đang đợi ở cửa, Tô Điềm từ trong xe nhô đầu ra vẫy gọi: "Gia gia! Nãi nãi! Bọn ta đã trở về!"
"Cha, nương! Tỷ tỷ!" Tô Văn Thần như một viên đạn nhỏ chạy thật nhanh đến trước xe rồi đi theo xe lừa.
Tô Vạn Thanh cùng Lý Hồng Nguyệt thấy thế liền ôm đứa bé lên xe, chỉ chỉ cái mũi nói:
"Văn Thần có nhớ cha nương không?"
Tô Văn Thần an tĩnh nằm trong ngực Lý Hồng Nguyệt, tay còn lôi kéo tay Tô Điềm:
"Nhớ, cũng nhớ tỷ tỷ."
Tô Điềm nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận của đứa trẻ mà lòng nàng tan chảy.
Tới cửa, mấy người họ xuống xe, hai người Tô Vạn Thanh và Tô Văn Tổ đem đồ vật từ huyện thành chuyển vào trong phòng.
Trương Quế Hoa nhìn thấy bao lớn bao nhỏ, giận trách:
"Ai nha, làm sao lại mang về nhiều đồ như vậy về! Thật sự là không biết tiết kiệm tiền mà!", nói thì nói như thế, trên mặt lại cười như nở hoa.
Tô Điềm đi lên trước ôm lấy bà nói:
"Nãi nãi, ở tiệm cơm mỗi ngày bọn ta đều rất bận rộn, lời được ít bạc, cha nói mua chút vải để may cho mọi người vài bộ y phục mới."
Hốc mắt Trương Quế Hoa hơi ửng đỏ, trong lòng rất vui vẻ.
Trịnh Xuân Miêu lôi kéo cánh tay Tô Văn Tổ mà đánh giá:
"Không tồi, càng ngày càng có tinh thần."
Tô Văn Tổ ngoác miệng chỉ biết cười.
"Tốt, nhiều ngày như vậy các ngươi không có về nhà, nãi nãi cùng đại bá nương của ngươi đã làm không ít đồ ăn, mọi người đi sửa soạn chút rồi chuẩn bị đi ăn cơm." Tô Đại Thụ nhìn chướng mắt, bắt đầu xua bọn họ...
"Mới mở bán ngày đầu, mà đã lời được hai lượng, mà chúng ta chỉ bán đến buổi trưa"
Tô Văn Tổ cũng liền gật đầu liên tục:
"Chờ ta rèn luyện sức khoẻ! Bán từ sáng sớm đến tối là không thành vấn đề! Đến lúc đó chúng ta liền có thể kiếm được gấp bội tiền lời!"
"Chúng ta thêm vài món giống món thịt luộc giã tỏi để có thể ra món ăn nhanh, kiểu này có thể tiết kiệm thời gian, nương cùng nhị bá nương cũng có thể làm, ta liền có thể có nhiều thời gian hơn làm đồ ăn."
Lý Hồng Nguyệt cùng Ngô Phân đồng ý.
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã qua nửa tháng, trong nửa tháng này, thanh danh tiệm cơm nhà Tô gia coi như đã nổi tiếng, mỗi ngày cứ từ giữa trưa bận đến tối muộn, khách nhân từ trẻ tới già đều hô bằng gọi hữu với họ.
Đến hôm nay, bọn Tô Điềm đã mở tiệm cơm được nửa tháng, Tô Điềm và mọi người đã sớm dậy, thu dọn đơn giản chút đồ rồi họ liền lên đường trở về Tô gia.
Đám người Tô Đại Thụ đã sớm ở trước cửa nhà chờ.
Lần này, Tô Điềm thuê xe lừa để về nhà, hiện tại tiệm cơm của họ kiếm được không ít, không cần phải tiết kiệm tiền mà đi bộ.
Từ xa nàng đã nhìn thấy có người đang đợi ở cửa, Tô Điềm từ trong xe nhô đầu ra vẫy gọi: "Gia gia! Nãi nãi! Bọn ta đã trở về!"
"Cha, nương! Tỷ tỷ!" Tô Văn Thần như một viên đạn nhỏ chạy thật nhanh đến trước xe rồi đi theo xe lừa.
Tô Vạn Thanh cùng Lý Hồng Nguyệt thấy thế liền ôm đứa bé lên xe, chỉ chỉ cái mũi nói:
"Văn Thần có nhớ cha nương không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Văn Thần an tĩnh nằm trong ngực Lý Hồng Nguyệt, tay còn lôi kéo tay Tô Điềm:
"Nhớ, cũng nhớ tỷ tỷ."
Tô Điềm nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận của đứa trẻ mà lòng nàng tan chảy.
Tới cửa, mấy người họ xuống xe, hai người Tô Vạn Thanh và Tô Văn Tổ đem đồ vật từ huyện thành chuyển vào trong phòng.
Trương Quế Hoa nhìn thấy bao lớn bao nhỏ, giận trách:
"Ai nha, làm sao lại mang về nhiều đồ như vậy về! Thật sự là không biết tiết kiệm tiền mà!", nói thì nói như thế, trên mặt lại cười như nở hoa.
Tô Điềm đi lên trước ôm lấy bà nói:
"Nãi nãi, ở tiệm cơm mỗi ngày bọn ta đều rất bận rộn, lời được ít bạc, cha nói mua chút vải để may cho mọi người vài bộ y phục mới."
Hốc mắt Trương Quế Hoa hơi ửng đỏ, trong lòng rất vui vẻ.
Trịnh Xuân Miêu lôi kéo cánh tay Tô Văn Tổ mà đánh giá:
"Không tồi, càng ngày càng có tinh thần."
Tô Văn Tổ ngoác miệng chỉ biết cười.
"Tốt, nhiều ngày như vậy các ngươi không có về nhà, nãi nãi cùng đại bá nương của ngươi đã làm không ít đồ ăn, mọi người đi sửa soạn chút rồi chuẩn bị đi ăn cơm." Tô Đại Thụ nhìn chướng mắt, bắt đầu xua bọn họ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro