Chương 41
Mê Dương
2024-08-22 21:46:25
"An An..." Tô Điềm cảm thấy đầu choáng váng. Nàng không thể chịu nổi khi nhìn thấy một đứa bé khóc như thế này.
Nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, Tô Điềm bảo Thẩm Ôn Chiêu dừng xe lại ở cửa sau, sau đó nàng từng bước một đi về phía xe ngựa, tay bế An An vào lòng.
An An khóc lóc, giãy dụa trong vòng tay Tô Điềm. Thẩm Ôn Chiêu bước tới ôm lấy An An, nào ngờ An An liên tục gạt ra, ôm chặt Tô Điềm không buông.
Tô Điềm thấy vậy, đành phải đè chặt cánh tay An An xuống, để Thẩm Ôn Chiêu bế An An vào xe ngựa.
An An được Thẩm Ôn Chiêu ôm chặt mà vẫn không ngừng vùng vẫy, giọng khản đặc, khóc hết nước mắt.
"Đi thôi." Thẩm Ôn Chiêu ra lệnh.
Tô Thiên xoay người đóng cửa lại. Nàng tựa người vào cửa mà không còn chút sức lực nào. Nàng nhắm mắt lại, tiếng khóc của An An vẫn truyền đến bên tai. Nàng không thể làm khác được, nàng tìm thấy An An trong hoàn cảnh khổ cực, đứa trẻ không thể tránh khỏi sinh ra cảm giác phụ thuộc.
Tiếng khóc ngày một xa dần, đôi tay Tô Điềm không ngừng run lên, toàn thân lạnh ngắt. Khung cảnh khi còn ở bên cạnh An An hiện lên trong mắt nàng.
Ngay tại thời điểm mắt Tô Điềm đang mơ hồ, một thanh âm nhỏ đột nhiên vang lên.
"Tỷ… tỷ!"
Giọng đứa nhỏ khàn khàn sau một thời gian dài không nói chuyện.
Tô Điềm đột nhiên tỉnh lại, mở cửa. Chiếc xe ngựa đã dừng lại cách đó không xa. An An vùng vẫy muốn trốn thoát, trượt khỏi xe ngựa, loạng choạng hướng về phía Tô Điềm.
"Tỷ tỷ!"
An An! Nhìn thấy đứa bé liều mạng chạy tới đây, Tô Điềm đành phải tiến lên vài bước để đỡ lấy nó.
Tô Điềm ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của An An, cảm nhận được thân thể nó có chút run rẩy.
Thẩm Ôn Chiêu xuống xe, nhìn hai người ôm nhau, suy nghĩ một lúc.
"Báo tin về nhà. Ngày trở về sẽ hoãn lại thêm một tháng nữa, Ninh Nhi đã bắt đầu chịu nói chuyện rồi."
“Hồi mới học nói, Ninh Nhi cũng tỏ ra rất lanh lợi.”
Thẩm Ôn Chiêu cùng Tô Điềm sóng vai đi cùng đi về phòng, đứa nhỏ được an ủi xong đã ngủ thiếp đi trong lòng Tô Điềm. Mới vừa rồi Lý Hồng Nguyệt định bế đứa trẻ vào phòng ngủ, suýt nữa nó lại khóc lên.
“Nhưng lần đầu tiên ta gặp An An, nó không còn chịu nói chuyện rồi.” Tô Điềm cau mày.
"Đúng vậy." Nói đến đây, Thẩm Ôn Chiêu có ý tự trách mình: “Là do chúng ta ban đầu sơ suất, thời điểm đó trong nhà xảy ra một số chuyện, ta và cha Ninh Nhi xử lý công việc rất bận rộn. Sau khi sinh Ninh Nhi, sức khỏe của mẫu thân nó rất kém. Trong khi chúng ta chuyên tâm giúp mẫu thân Nhi Nhi hồi phục sức khỏe, bảo mẫu chăm sóc Ninh Nhi đã bị ai đó xúi giục gây ra hành vi xấu với Ninh Nhi. Khi chúng ta phát hiện ra có chuyện không ổn, đứa bé đã..."
=======================
NOTE: Tóm tắt thành viên gia đình Tô Điềm để mọi người dễ hình dung:
Ông Bà: Tô Đại Thụ, Trương Quế Hoa
Bác cả: Tô Vạn Hải, Trịnh Xuân Miêu (Con: Tô Văn Tổ, Tô Văn Dương)
Bác hai: Tô Vạn Hà, Ngô Phân (Con: Tô Văn An, Tô Nhân, Tô Diệu)
Bố mẹ: Tô Vạn Thanh, Lý Hồng Nguyệt (Con: Tô Điềm, Tô Văn Thần)
Nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, Tô Điềm bảo Thẩm Ôn Chiêu dừng xe lại ở cửa sau, sau đó nàng từng bước một đi về phía xe ngựa, tay bế An An vào lòng.
An An khóc lóc, giãy dụa trong vòng tay Tô Điềm. Thẩm Ôn Chiêu bước tới ôm lấy An An, nào ngờ An An liên tục gạt ra, ôm chặt Tô Điềm không buông.
Tô Điềm thấy vậy, đành phải đè chặt cánh tay An An xuống, để Thẩm Ôn Chiêu bế An An vào xe ngựa.
An An được Thẩm Ôn Chiêu ôm chặt mà vẫn không ngừng vùng vẫy, giọng khản đặc, khóc hết nước mắt.
"Đi thôi." Thẩm Ôn Chiêu ra lệnh.
Tô Thiên xoay người đóng cửa lại. Nàng tựa người vào cửa mà không còn chút sức lực nào. Nàng nhắm mắt lại, tiếng khóc của An An vẫn truyền đến bên tai. Nàng không thể làm khác được, nàng tìm thấy An An trong hoàn cảnh khổ cực, đứa trẻ không thể tránh khỏi sinh ra cảm giác phụ thuộc.
Tiếng khóc ngày một xa dần, đôi tay Tô Điềm không ngừng run lên, toàn thân lạnh ngắt. Khung cảnh khi còn ở bên cạnh An An hiện lên trong mắt nàng.
Ngay tại thời điểm mắt Tô Điềm đang mơ hồ, một thanh âm nhỏ đột nhiên vang lên.
"Tỷ… tỷ!"
Giọng đứa nhỏ khàn khàn sau một thời gian dài không nói chuyện.
Tô Điềm đột nhiên tỉnh lại, mở cửa. Chiếc xe ngựa đã dừng lại cách đó không xa. An An vùng vẫy muốn trốn thoát, trượt khỏi xe ngựa, loạng choạng hướng về phía Tô Điềm.
"Tỷ tỷ!"
An An! Nhìn thấy đứa bé liều mạng chạy tới đây, Tô Điềm đành phải tiến lên vài bước để đỡ lấy nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Điềm ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của An An, cảm nhận được thân thể nó có chút run rẩy.
Thẩm Ôn Chiêu xuống xe, nhìn hai người ôm nhau, suy nghĩ một lúc.
"Báo tin về nhà. Ngày trở về sẽ hoãn lại thêm một tháng nữa, Ninh Nhi đã bắt đầu chịu nói chuyện rồi."
“Hồi mới học nói, Ninh Nhi cũng tỏ ra rất lanh lợi.”
Thẩm Ôn Chiêu cùng Tô Điềm sóng vai đi cùng đi về phòng, đứa nhỏ được an ủi xong đã ngủ thiếp đi trong lòng Tô Điềm. Mới vừa rồi Lý Hồng Nguyệt định bế đứa trẻ vào phòng ngủ, suýt nữa nó lại khóc lên.
“Nhưng lần đầu tiên ta gặp An An, nó không còn chịu nói chuyện rồi.” Tô Điềm cau mày.
"Đúng vậy." Nói đến đây, Thẩm Ôn Chiêu có ý tự trách mình: “Là do chúng ta ban đầu sơ suất, thời điểm đó trong nhà xảy ra một số chuyện, ta và cha Ninh Nhi xử lý công việc rất bận rộn. Sau khi sinh Ninh Nhi, sức khỏe của mẫu thân nó rất kém. Trong khi chúng ta chuyên tâm giúp mẫu thân Nhi Nhi hồi phục sức khỏe, bảo mẫu chăm sóc Ninh Nhi đã bị ai đó xúi giục gây ra hành vi xấu với Ninh Nhi. Khi chúng ta phát hiện ra có chuyện không ổn, đứa bé đã..."
=======================
NOTE: Tóm tắt thành viên gia đình Tô Điềm để mọi người dễ hình dung:
Ông Bà: Tô Đại Thụ, Trương Quế Hoa
Bác cả: Tô Vạn Hải, Trịnh Xuân Miêu (Con: Tô Văn Tổ, Tô Văn Dương)
Bác hai: Tô Vạn Hà, Ngô Phân (Con: Tô Văn An, Tô Nhân, Tô Diệu)
Bố mẹ: Tô Vạn Thanh, Lý Hồng Nguyệt (Con: Tô Điềm, Tô Văn Thần)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro