Chương 8
Mê Dương
2024-08-22 21:46:25
Dùng cơm trưa xong, Ngô Phân dọn bát đũa, những người còn lại đều đã về phòng nghỉ ngơi một lúc, để buổi chiều đi ra ngoài ruộng.
"Gia gia, nãi nãi, cha nương, con.... Con có vài lời muốn nói với mọi người....."
Lý Hồng Nguyệt sờ trán Tô Điềm, quan tâm nói:
"Tiểu Điềm nhi lại ra mồ hôi rồi, chẳng nhẽ lại bị ốm?". Tô Điềm cầm tay Lý Hồng Nguyệt, lắc đầu, ý bảo mấy người bọn họ vào nhà.
"Con... Lúc con sinh bệnh, có mơ một giấc mộng, trong mơ xuất hiện một lão gia gia nói ông là thần tiên, có duyên với con."
Đúng vậy, đây chính là phương án mà cả đêm Tô Điềm vắt óc nghĩ ra.
Tô Đại Thụ vuốt ve ngón tay, đôi mắt đầy phong sương chớp chớp vài cái:
"Lão thần tiên?"
"Vâng, gia gia." Tô Điềm nhút nhát sợ sệt đáp.
Trương Quế Hoa cùng Lý Hồng Nguyệt lúc này mặt đã đầy nước mắt, hai người gắt gao nắm lấy tay nhau:
"Thần tiên hiển linh... Lão thần tiên..."
Tô Đại Thụ cằm run rẩy, nghẹn ngào nói:
"Lão thần tiên đó còn nói gì không?"
Tô Điềm lắc đầu:
"Trong mộng, lão thần tiên điểm lên đầu con, trong đầu con liền lập tức xuất hiện rất nhiều công thức nấu ăn, hy vọng con có thể khiến những mỹ thực ấy quang dương phát đại..." Tô Điềm lau nước mắt, nàng lộ ra vẻ tươi cười trước bốn người đang khóc: "Gia gia, nãi nãi, cha nương, gia đình chúng ta có hy vọng rồi!".
"Hài tử ngoan... Hài tử ngoan, đây hẳn là lão thần tiên đang chiếu cố cho con...", Tô Vạn Thanh vỗ vỗ vai Tô Điềm, vui mừng tươi cười.
Tô Điềm nhân cơ hội nói:
"Nương, hôm qua người còn nhớ rõ con đã hỏi thức ăn cho gà là gì đúng không? Thực đơn của lão thần tiên lại có nguyên liệu nấu ăn này, có thể làm ra nhiều đồ ăn ngon!".
Lý Hồng Nguyệt nghe nữ nhi hỏi chuyện mình, ngẩng đầu nói:
"Đương nhiên ta nhớ rõ, nhưng nương không nghĩ được nhiều đến như vậy."
Tô Điềm cười ngọt ngào với Lý Hồng Nguyệt, rồi quay ra nói với Tô Đại Thụ:
"Gia gia, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào bây giờ?".
Tô Đại Thụ lấy tẩu thuốc nhiều năm đang ngậm trong miệng ra, thở dài:
"Con cùng với cha nương cứ đi nghỉ ngơi trước đi, bên chỗ đại bá và nhị bá của con ta sẽ nói sau, buổi chiều bọn ta sẽ không ra ruộng nữa, ở nhà nghiêm cứu thử công thức của lão thần tiên xem."
Tô Vạn Thanh xoa đầu Tô Điềm:
"Haiz, cha, con đưa Hồng Nguyệt và tiểu Điềm nhi về phòng trước."
..........
Âm thanh ồn ào từ ngoài cửa vọng đến, Tô Điềm mở mắt, có chút hoảng hốt, sau đó chậm rãi nhìn ra cửa:
"Hiện giờ bên ngoài có ổn không, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Tô Điềm đẩy cửa đi ra, thấy mọi thứ trong viện bị rối tung cả lên, bộ dạng ai cũng khác lạ, nàng thấy được khoé mắt rơm rớm lệ của cả Tô Vạn Hải và Tô Vạn Hà bên cạnh.
"Tiểu Điềm nhi tới đây bái lạy lão thần tiên mau", nhị bá nương ánh mắt sắc bén, vừa nói vừa kéo Tô Điềm đến chỗ vái lạy. Tô Vạn Hải đứng đối diện Tô Điềm lộ vẻ vui mừng. Lúc này, Tô Điềm đã hiểu, gia gia đã nói chuyện này với mọi người trong gia đình rồi.
"Đại bá, nhị bá", Tô Điềm lên tiếng chào hỏi, sau đó nàng quỳ xuống vái lạy, không chỉ vì nguyên chủ mà còn vì cuộc sống sau này của Tô gia.
Trịnh Xuân Miêu đến dìu Tô Vạn Hải ngồi xuống một cái ghế đẩu, rồi quay lại vuốt ve khuôn mặt Tô Điềm nói:
"Tiểu Điềm nhi, có việc gì cần làm thì cứ bảo với bọn ta, bá nương bảo đảm sẽ làm thật tốt."
"Gia gia, nãi nãi, cha nương, con.... Con có vài lời muốn nói với mọi người....."
Lý Hồng Nguyệt sờ trán Tô Điềm, quan tâm nói:
"Tiểu Điềm nhi lại ra mồ hôi rồi, chẳng nhẽ lại bị ốm?". Tô Điềm cầm tay Lý Hồng Nguyệt, lắc đầu, ý bảo mấy người bọn họ vào nhà.
"Con... Lúc con sinh bệnh, có mơ một giấc mộng, trong mơ xuất hiện một lão gia gia nói ông là thần tiên, có duyên với con."
Đúng vậy, đây chính là phương án mà cả đêm Tô Điềm vắt óc nghĩ ra.
Tô Đại Thụ vuốt ve ngón tay, đôi mắt đầy phong sương chớp chớp vài cái:
"Lão thần tiên?"
"Vâng, gia gia." Tô Điềm nhút nhát sợ sệt đáp.
Trương Quế Hoa cùng Lý Hồng Nguyệt lúc này mặt đã đầy nước mắt, hai người gắt gao nắm lấy tay nhau:
"Thần tiên hiển linh... Lão thần tiên..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Đại Thụ cằm run rẩy, nghẹn ngào nói:
"Lão thần tiên đó còn nói gì không?"
Tô Điềm lắc đầu:
"Trong mộng, lão thần tiên điểm lên đầu con, trong đầu con liền lập tức xuất hiện rất nhiều công thức nấu ăn, hy vọng con có thể khiến những mỹ thực ấy quang dương phát đại..." Tô Điềm lau nước mắt, nàng lộ ra vẻ tươi cười trước bốn người đang khóc: "Gia gia, nãi nãi, cha nương, gia đình chúng ta có hy vọng rồi!".
"Hài tử ngoan... Hài tử ngoan, đây hẳn là lão thần tiên đang chiếu cố cho con...", Tô Vạn Thanh vỗ vỗ vai Tô Điềm, vui mừng tươi cười.
Tô Điềm nhân cơ hội nói:
"Nương, hôm qua người còn nhớ rõ con đã hỏi thức ăn cho gà là gì đúng không? Thực đơn của lão thần tiên lại có nguyên liệu nấu ăn này, có thể làm ra nhiều đồ ăn ngon!".
Lý Hồng Nguyệt nghe nữ nhi hỏi chuyện mình, ngẩng đầu nói:
"Đương nhiên ta nhớ rõ, nhưng nương không nghĩ được nhiều đến như vậy."
Tô Điềm cười ngọt ngào với Lý Hồng Nguyệt, rồi quay ra nói với Tô Đại Thụ:
"Gia gia, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào bây giờ?".
Tô Đại Thụ lấy tẩu thuốc nhiều năm đang ngậm trong miệng ra, thở dài:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con cùng với cha nương cứ đi nghỉ ngơi trước đi, bên chỗ đại bá và nhị bá của con ta sẽ nói sau, buổi chiều bọn ta sẽ không ra ruộng nữa, ở nhà nghiêm cứu thử công thức của lão thần tiên xem."
Tô Vạn Thanh xoa đầu Tô Điềm:
"Haiz, cha, con đưa Hồng Nguyệt và tiểu Điềm nhi về phòng trước."
..........
Âm thanh ồn ào từ ngoài cửa vọng đến, Tô Điềm mở mắt, có chút hoảng hốt, sau đó chậm rãi nhìn ra cửa:
"Hiện giờ bên ngoài có ổn không, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Tô Điềm đẩy cửa đi ra, thấy mọi thứ trong viện bị rối tung cả lên, bộ dạng ai cũng khác lạ, nàng thấy được khoé mắt rơm rớm lệ của cả Tô Vạn Hải và Tô Vạn Hà bên cạnh.
"Tiểu Điềm nhi tới đây bái lạy lão thần tiên mau", nhị bá nương ánh mắt sắc bén, vừa nói vừa kéo Tô Điềm đến chỗ vái lạy. Tô Vạn Hải đứng đối diện Tô Điềm lộ vẻ vui mừng. Lúc này, Tô Điềm đã hiểu, gia gia đã nói chuyện này với mọi người trong gia đình rồi.
"Đại bá, nhị bá", Tô Điềm lên tiếng chào hỏi, sau đó nàng quỳ xuống vái lạy, không chỉ vì nguyên chủ mà còn vì cuộc sống sau này của Tô gia.
Trịnh Xuân Miêu đến dìu Tô Vạn Hải ngồi xuống một cái ghế đẩu, rồi quay lại vuốt ve khuôn mặt Tô Điềm nói:
"Tiểu Điềm nhi, có việc gì cần làm thì cứ bảo với bọn ta, bá nương bảo đảm sẽ làm thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro