Ta Ở Dân Quốc Viết Tiểu Thuyết Làm Giàu

Chương 11

2024-10-08 10:59:01

Năm xưa Tang Tiền thị sống khổ cực, sau khi gả cho Tang Nguyên Thiện mới có cuộc sống tốt đẹp.

Tang Nguyên Thiện tuy lớn hơn Tang Tiền Thị hai mươi tuổi, nhưng tướng mạo anh tuấn còn có bản lãnh, người cũng hiền lành, Tang Tiền Thị khi còn nhỏ mất cha, đối với trượng phu của mình là cực thích.

Phu thê làm bạn hơn ba mươi năm, trong lòng Tang Tiền thị, người quan trọng nhất chính là Tang Nguyên Thiện.

Trước đó lu bu chuyện tang lễ của Tang Nguyên Thiện, Tang Tiền Thị không rảnh suy nghĩ chuyện khác, nhưng lúc này nghe cháu gái nhiều lần nói chuyện con trai làm chồng tức chết, liền có oán niệm với con trai.

Nếu như con trai chưa từng thua sạch gia nghiệp, cho dù tiệm tơ lụa không mở được, bọn họ cũng có thể dựa vào thu tiền thuê đất thuê nhà để sống qua ngày, sợ là chồng của bà ấy lúc này vẫn còn sống rất tốt.

Người này có nhiều bản lĩnh, hết lần này tới lần khác già đến thê lương, trước khi chết mấy tháng, ngay cả miếng thịt cũng không ăn được, còn ba lần bảy lượt chịu nhục, sau khi chết, tang sự càng đơn sơ.

Tang Tiền thị lau nước mắt, không khỏi hận con trai.

Tang Cảnh Vân thấy thế, lại nói mấy lời với bà nội mình, nói có người bị quản thúc nghiêm khắc, sau đó cai thuốc phiện, cải tà quy chính.

Trong lòng Tang Tiền thị hơi động, vội hỏi Tang Cảnh Vân quản thúc như thế nào, Tang Cảnh Vân liền cho một ít chiêu.

Hai người trò chuyện thật lâu, nghe thấy Lục Doanh gọi bọn họ ăn cơm, mới đi ra ngoài.

Tang Cảnh Vân vừa đi ra, liền thấy được hai em trai.

Nguyên chủ của thân thể này giống Lục Doanh, dáng người không cao lớn, mặc dù không thiếu dinh dưỡng, vóc dáng cũng không cao, lúc này không đến một mét sáu, cũng không biết về sau còn có thể cao lên hay không.

Nhưng Tang Cảnh Anh thì khác, thiếu niên mười ba tuổi này còn cao hơn Tang Cảnh Vân năm sáu centimet, cậu còn đặc biệt gầy, cánh tay lộ ra từ trong ống tay áo còn nhỏ hơn cánh tay Tang Cảnh Vân, tựa như nhẹ nhàng gập lại là có thể bị bẻ gãy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tang Cảnh Vân tính tuổi của người khác, quen dùng tuổi dương, nhưng lúc này người ta đều thích nói về tuổi mụ, Tang Cảnh Anh tuổi mụ mười lăm tuổi, ở trong mắt rất nhiều người, đã có thể gánh vác công việc.

Sau khi Tang Nguyên Thiện qua đời mấy ngày nay, cậu càng là mắt trần có thể thấy được sự ổn trọng.

"Bà nội, hôm nay con dẫn theo em trai đi giúp người ta dán hộp bánh trung thu, kiếm được năm đồng." Tang Cảnh Anh lấy ra năm đồng tiền, đưa cho Tang Tiền thị.

Tang Tiền thị không nhận, mặt lộ vẻ ôn hòa: "A Anh, trong nhà còn có tiền, tiền này con tự cầm tiêu đi."

Tang Cảnh Vân nhìn Tang Tiền thị một cái, lại tiến lên nhận lấy đồng tiền kia, lại cười với Tang Cảnh Anh: "A Anh, em trưởng thành rồi, đều có thể kiếm tiền, thật tốt. A Anh, chị nói cho em biết tình huống trong nhà nhé."

Tang Nguyên Thiện và Tang Tiền thị đều coi mấy đứa cháu như trẻ con, không muốn nói rõ ràng tình huống trong nhà.

Nhưng Tang Cảnh Vân lại không đồng ý.

Một mực gạt con cháu, đối với họ mà nói không nhất định là chuyện tốt, Tang gia suy tàn sớm có dấu hiệu, nhưng nguyên chủ hoàn toàn không biết gì cả, thế cho nên lúc nhà mình bị lấy đi, cô chịu đả kích thật lớn.

Bây giờ bọn họ đều sắp không có cơm ăn, lại ở trước mặt Tang Cảnh Anh tô son trát phấn ra vẻ thái bình, lại có ý nghĩa gì?

Nói đến, cũng chính là Tang Cảnh Anh là người tốt, mới nguyện ý ra ngoài làm công trợ cấp gia đình, Tang Cảnh Hùng lại khác.

Lão tam Tang Cảnh Hùng mới mười tuổi, còn chưa hiểu chuyện, lại không có người nói với nó tình huống trong nhà, nửa năm nay, nó lúc thì đòi ăn thịt, lúc thì đòi quần áo mới, quả thực chọc không ít chuyện.

Lúc này, nó nhìn chằm chằm vào đồng tiền trên tay Tang Cảnh Vân không buông.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Dân Quốc Viết Tiểu Thuyết Làm Giàu

Số ký tự: 0