Ta Ở Dân Quốc Viết Tiểu Thuyết Làm Giàu

Chương 13

2024-10-08 10:59:01

Ông chủ Lý là buổi chiều tới, mà lúc này đã là chạng vạng tối.

Trong nhà chính còn có ánh sáng, nhưng trong phòng giam giữ Tang Học Văn lại không có một chút ánh sáng nào.

Tang Tiền thị mở cửa, Tang Cảnh Vân đi vào theo, chỉ thấy Tang Học Văn quỳ rạp trên mặt đất khóc nức nở.

Tang Cảnh Vân nói: "Cha, nên ăn cơm tối rồi."

Tang Học Văn giờ phút này rất tỉnh táo, nói: "Mọi người đừng để ý tới cha, để cho cha chết đi."

Kiếp trước, cha mẹ Tang Cảnh Vân làm ăn không ở bên cạnh, cô chỉ có thể ăn cơm ở nhà bác cả, điều này khiến cô theo bản năng học được cách nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa tâm tư cô tinh tế tỉ mỉ, đối với tâm tư người khác, cũng có thể phỏng đoán được bảy tám phần.

Lúc này Tang Học Văn nói lời này, là thật lòng.

Tang Cảnh Vân âm thầm thở dài.

Tên Tang Học Văn này, không coi là người xấu.

Nếu ông ấy thật sự xấu từ gốc rễ, Tang Nguyên Thiện và Tang Tiền thị sẽ không bao giờ dung túng ông ấy nữa, Lục Doanh cũng sẽ không đối với ông ấy không rời không bỏ.

Chỉ là có đôi khi, chính ông ấy cũng không khống chế nổi chính mình, cuối cùng làm ra đủ loại chuyện khốn nạn.

Tang Cảnh Vân nói: "Cha, trước mắt nhà chúng ta sắp không có cơm ăn rồi, nếu như cha lại xảy ra chuyện, chúng ta cũng chỉ có thể chết đói!"

Tang Học Văn sửng sốt.

Tang Cảnh Vân lại nói: "Hôm nay trả tiền, trong nhà cũng chỉ còn lại có chừng trăm đồng tiền, hiện tại cả nhà chúng ta dựa vào Cảnh Anh mang theo Cảnh Hùng đi hộp bánh trung thu kiếm tiền... Cha, nếu cha lại vứt bỏ cả nhà, nhà ta làm sao bây giờ?"

Tang Tiền thị và Lục Doanh sẽ không thật sự nhìn Tang Học Văn chết đi, cho dù là bản thân Tang Cảnh Vân cũng không thể trơ mắt nhìn người chết được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đời trước cô ngay cả một con gà cũng chưa từng giết.

"Đều là cha không tốt... Cha..." Tang Học Văn lại khóc lên.

Tang Cảnh Vân thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi khóc lóc kêu cha, vừa bực mình vừa buồn cười.

Từ khi Tang Nguyên Thiện qua đời, Tang Học Văn cả ngày khóc, cả ngày gọi cha.

Ông ấy ước chừng là ý thức được, sau này gây chuyện, không còn Tang Nguyên Thiện dọn dẹp cục diện rối rắm cho ông ấy nữa.

Tang Cảnh Vân và Tang Tiền thị mặc cho ông ấy khóc, chờ ông ấy khóc xong, Tang Cảnh Vân đưa cháo cho ông ấy: "Cha, người uống cháo đi."

Tang Học Văn đã sớm đói bụng, nhận lấy cháo bắt đầu uống.

Tang Cảnh Vân vốn muốn cho Tang Tiền thị giáo huấn Tang Học Văn một chút, nhưng lúc này Tang Học Văn vẫn chưa gây chuyện, không tiện động thủ, cô chỉ ở bên cạnh, nói với tình trạng trong nhà thê thảm như thế nào với ông ấy: "Cha, nếu còn không trả tiền thuê nhà, chúng ta sẽ dọn đến cổn địa long ở đối diện sông, cả nhà chúng ta, nói không chừng cũng sẽ bị chết đói. Lúc trước con nhìn thấy bên kia, con gái cùng tuổi như con, bị bán đi làm ăn da thịt, trẻ con tuổi như em gái, cứ thế chết đói ở ven đường..."

Tang Học Văn nghe Tang Cảnh Vân nói xong, đều choáng váng.

"Cha, ngày mai cha giúp con làm chút việc đi, con không muốn bị chết đói." Tang Cảnh Vân "khóc" lên.

Tang Học Văn vẫn luôn rất thương con gái lớn.

Nửa năm này, con gái lớn thấy ông ấy đều không có sắc mặt tốt, thường xuyên mắng ông ấy, nhưng lúc ông ấy thanh tỉnh, cũng biết là lỗi của mình, cho nên cũng không trách móc, thậm chí ngóng trông người nhà mắng ông ấy thêm vài câu.

Lúc này thấy con gái lớn mạnh mẽ khóc, ông ấy hối hận không thôi, vội vàng đáp ứng: "Sau này cha nhất định sẽ làm việc thật tốt, cha sẽ đi tìm một công việc..."

Tang Cảnh Vân không nói gì, trong bóng tối nắm tay Tang Tiền thị một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Dân Quốc Viết Tiểu Thuyết Làm Giàu

Số ký tự: 0