Ta Ở Dân Quốc Viết Tiểu Thuyết Làm Giàu
Chương 15
2024-10-08 10:59:01
Sau khi Tang Tiền thị về nhà, liền đóng cửa lại, lúc này mới thả Tang Học Văn ra khỏi phòng.
"Học Văn, chờ ăn sáng xong, con đi khai khẩn đất trong sân đi, mẹ mua chút hạt giống, dự định trồng, còn có đám dây leo khoai lang kia, cũng có thể thử trồng xem." Tang Tiền thị nói với Tang Học Văn.
Lúc này Tang Học Văn đã tỉnh táo lại, một lòng muốn sửa chữa lỗi lầm trước đó, lập tức đồng ý.
Tang Cảnh Vân cảm thấy ông ấy nghĩ quá đơn giản.
Với thân thể này của ông ấy... Cho dù nhà bọn họ không lớn, xới xong cũng có thể lấy nửa cái mạng của ông ấy.
Ăn sáng xong, Tang Cảnh Vân dẫn Tang Cảnh Anh ra khỏi cửa, trước khi ra ngoài, Tang Tiền thị cho cô hai mươi tiền đồng.
Tiền này không tính là nhiều, nhưng đối với nhà bọn họ mà nói, đã là một khoản tiền lớn.
Ngoài ra, vào lúc này, sức mua của số tiền này cũng không yếu.
Mua một cái bánh nướng ở sạp ven đường, tốn hao cũng chỉ một tiền đồng đã có thể lấp đầy bụng cô rồi.
Trị an đương thời cũng không tốt, nhất là nơi bọn họ sinh sống.
Thân thể này của Tang Cảnh Vân không phải là tuyệt sắc đại mỹ nhân gì, nhưng cũng không kém, cũng chỉ là tuổi còn nhỏ, chưa trưởng thành.
Sợ bị người để mắt tới, cô đặc biệt mặc áo cũ của Tang Cảnh Anh, lại đội một cái nón rơm rách, lúc này mới dẫn Tang Cảnh Anh đi cùng, một đường đi về hướng huyện thành.
Chỗ bọn họ ở cách huyện thành khoảng mười dặm đường, cũng chính là năm cây số, phải đi một giờ.
Tang Cảnh Anh tạm được, Tang Cảnh Vân đi một đoạn, liền cảm thấy tim đập quá nhanh, có chút đi không nổi.
Thân thể này của cô quả thực có chút yếu, cũng may không có bệnh nặng.
Tang Cảnh Vân có ký ức của nguyên chủ, cô biết sức khỏe của nguyên chủ không tốt, chủ yếu là không thích vận động và kén ăn.
Nguyên chủ không thích ăn thịt, khẩu vị cũng không tốt, còn không ra ngoài, khí huyết không đủ, cả ngày mệt mỏi.
Chờ có tiền, cô nhất định phải điều trị một phen.
"A Anh, chúng ta nghỉ một chút." Tang Cảnh Vân mở miệng.
Tang Cảnh Anh thấy sắc mặt Tang Cảnh Vân trắng bệch, quan tâm hỏi: "Chị, chị không sao chứ?"
"Chị không sao, chỉ là mệt mỏi." Tang Cảnh Vân mở miệng.
"Chị, em đưa chị trở về đi, một mình em đi tìm chú tư Trương là được. Chị vừa mới hết bệnh, không thể mệt mỏi." Tang Cảnh Anh nói.
Sau khi ông nội qua đời, hai ngày đầu đã đi khắp nơi báo tang, ngày thứ ba ngày thứ tư làm tang sự, tang sự vừa xong, chị cậu liền ngã quỵ, sốt cao, dọa người trong nhà sợ quá sức, suốt đêm mời đại phu đến khám và chữa bệnh.
Đêm đó quả thực nguy hiểm, chị cậu bệnh đến mức không uống nổi thuốc, may mắn sáng sớm hôm sau đã tỉnh, sốt cũng hạ xuống, nhưng hai ngày sau, chị cậu vẫn không xuống giường được, mãi cho đến hôm qua mới không cần bưng cơm vào trong phòng.
Theo cậu thấy, chị cậu còn cần dưỡng thêm một ít thời gian.
Tang Cảnh Vân nói: "Chị đi cùng, đi chậm một chút không có gì đáng ngại."
Chỉ là đi đường, cũng sẽ không làm thân thể trở nên kém đi, còn có thể rèn luyện một chút.
Hai người đi đại khái hai giờ, mới rốt cục đi tới huyện thành.
Lúc này huyện thành Thượng Hải, ngoại trừ một hai con phố tương đối rộng, đại đa số đều là hẻm nhỏ chật hẹp, một đường đi qua, có thể nhìn thấy rất nhiều cửa hàng đời sau không có.
Tang Cảnh Vân còn nhìn thấy trước cửa tiệm thuốc lá có người đang cầm bào bào thuốc.
Thuốc này không phải là thuốc phiện, mà là lá thuốc bình thường.
Lá thuốc lá quéo lại, rắc chút dầu cải và nước, từng lớp từng lớp ép chặt, lại dùng bào bào, là có thể bào ra sợi thuốc lá vô cùng mảnh.
Loại thuốc lá này trải qua xử lý, có thể làm thành thuốc lá, cũng có thể dùng tẩu thuốc để hút.
Lúc Tang Nguyên Thiện còn sống, thích hút loại thuốc lá này, đáng tiếc về sau, ngay cả tẩu hút thuốc hắn cũng không có.
Tang Cảnh Vân nhìn qua từng cửa hàng, suy nghĩ chuyện tìm việc làm, rốt cuộc, đi tới cửa nhà chú tư Trương.
"Học Văn, chờ ăn sáng xong, con đi khai khẩn đất trong sân đi, mẹ mua chút hạt giống, dự định trồng, còn có đám dây leo khoai lang kia, cũng có thể thử trồng xem." Tang Tiền thị nói với Tang Học Văn.
Lúc này Tang Học Văn đã tỉnh táo lại, một lòng muốn sửa chữa lỗi lầm trước đó, lập tức đồng ý.
Tang Cảnh Vân cảm thấy ông ấy nghĩ quá đơn giản.
Với thân thể này của ông ấy... Cho dù nhà bọn họ không lớn, xới xong cũng có thể lấy nửa cái mạng của ông ấy.
Ăn sáng xong, Tang Cảnh Vân dẫn Tang Cảnh Anh ra khỏi cửa, trước khi ra ngoài, Tang Tiền thị cho cô hai mươi tiền đồng.
Tiền này không tính là nhiều, nhưng đối với nhà bọn họ mà nói, đã là một khoản tiền lớn.
Ngoài ra, vào lúc này, sức mua của số tiền này cũng không yếu.
Mua một cái bánh nướng ở sạp ven đường, tốn hao cũng chỉ một tiền đồng đã có thể lấp đầy bụng cô rồi.
Trị an đương thời cũng không tốt, nhất là nơi bọn họ sinh sống.
Thân thể này của Tang Cảnh Vân không phải là tuyệt sắc đại mỹ nhân gì, nhưng cũng không kém, cũng chỉ là tuổi còn nhỏ, chưa trưởng thành.
Sợ bị người để mắt tới, cô đặc biệt mặc áo cũ của Tang Cảnh Anh, lại đội một cái nón rơm rách, lúc này mới dẫn Tang Cảnh Anh đi cùng, một đường đi về hướng huyện thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỗ bọn họ ở cách huyện thành khoảng mười dặm đường, cũng chính là năm cây số, phải đi một giờ.
Tang Cảnh Anh tạm được, Tang Cảnh Vân đi một đoạn, liền cảm thấy tim đập quá nhanh, có chút đi không nổi.
Thân thể này của cô quả thực có chút yếu, cũng may không có bệnh nặng.
Tang Cảnh Vân có ký ức của nguyên chủ, cô biết sức khỏe của nguyên chủ không tốt, chủ yếu là không thích vận động và kén ăn.
Nguyên chủ không thích ăn thịt, khẩu vị cũng không tốt, còn không ra ngoài, khí huyết không đủ, cả ngày mệt mỏi.
Chờ có tiền, cô nhất định phải điều trị một phen.
"A Anh, chúng ta nghỉ một chút." Tang Cảnh Vân mở miệng.
Tang Cảnh Anh thấy sắc mặt Tang Cảnh Vân trắng bệch, quan tâm hỏi: "Chị, chị không sao chứ?"
"Chị không sao, chỉ là mệt mỏi." Tang Cảnh Vân mở miệng.
"Chị, em đưa chị trở về đi, một mình em đi tìm chú tư Trương là được. Chị vừa mới hết bệnh, không thể mệt mỏi." Tang Cảnh Anh nói.
Sau khi ông nội qua đời, hai ngày đầu đã đi khắp nơi báo tang, ngày thứ ba ngày thứ tư làm tang sự, tang sự vừa xong, chị cậu liền ngã quỵ, sốt cao, dọa người trong nhà sợ quá sức, suốt đêm mời đại phu đến khám và chữa bệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm đó quả thực nguy hiểm, chị cậu bệnh đến mức không uống nổi thuốc, may mắn sáng sớm hôm sau đã tỉnh, sốt cũng hạ xuống, nhưng hai ngày sau, chị cậu vẫn không xuống giường được, mãi cho đến hôm qua mới không cần bưng cơm vào trong phòng.
Theo cậu thấy, chị cậu còn cần dưỡng thêm một ít thời gian.
Tang Cảnh Vân nói: "Chị đi cùng, đi chậm một chút không có gì đáng ngại."
Chỉ là đi đường, cũng sẽ không làm thân thể trở nên kém đi, còn có thể rèn luyện một chút.
Hai người đi đại khái hai giờ, mới rốt cục đi tới huyện thành.
Lúc này huyện thành Thượng Hải, ngoại trừ một hai con phố tương đối rộng, đại đa số đều là hẻm nhỏ chật hẹp, một đường đi qua, có thể nhìn thấy rất nhiều cửa hàng đời sau không có.
Tang Cảnh Vân còn nhìn thấy trước cửa tiệm thuốc lá có người đang cầm bào bào thuốc.
Thuốc này không phải là thuốc phiện, mà là lá thuốc bình thường.
Lá thuốc lá quéo lại, rắc chút dầu cải và nước, từng lớp từng lớp ép chặt, lại dùng bào bào, là có thể bào ra sợi thuốc lá vô cùng mảnh.
Loại thuốc lá này trải qua xử lý, có thể làm thành thuốc lá, cũng có thể dùng tẩu thuốc để hút.
Lúc Tang Nguyên Thiện còn sống, thích hút loại thuốc lá này, đáng tiếc về sau, ngay cả tẩu hút thuốc hắn cũng không có.
Tang Cảnh Vân nhìn qua từng cửa hàng, suy nghĩ chuyện tìm việc làm, rốt cuộc, đi tới cửa nhà chú tư Trương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro