Ta Ở Mạt Thế Dưỡng Cây Mọng Nước

Chương 12

Phi Đao

2024-09-12 01:35:23

Liên Họa trơ mắt nhìn thân thể mình từ màu lam nhạt xinh đẹp dần dần chuyển thành đen sì. Người luôn chăm chút hình dáng và màu sắc như cô giờ chỉ muốn mắng chửi một trận.

Suốt cả ngày hôm nay di chuyển dưới lòng đất, cô không hề nhận ra điều gì bất thường. Chỉ đến khi kết thúc buổi tu luyện, cô mới phát hiện ra rằng cả đất và nước đều có vấn đề.

Sau khi hấp thụ, cơ thể cô lập tức sinh ra cảm giác khó chịu, cơn đau như bị lửa thiêu lan khắp toàn thân, tựa như có một luồng sức mạnh xa lạ không ngừng va chạm, xung đột với linh lực vốn có của cô, không thể dung hòa.

Rễ của Liên Họa vặn vẹo, cắm thẳng xuống mặt đất, vận chuyển linh lực đến cực hạn. Màu sắc trên thân cô dần nhạt đi, cuối cùng khi trời hừng sáng, cô mới đẩy được luồng sức mạnh kỳ lạ kia ra ngoài.

Khi cơ thể vừa thả lỏng, cô lập tức mềm nhũn, ngã oặt xuống đất, trông chẳng khác gì chiếc lá khô cằn, vô cùng đáng thương.

Giờ thì rắc rối thật rồi, thiên địa linh khí biến đổi, không thể hấp thụ được. Cô còn tu luyện kiểu gì đây?

Liên Họa ủ rũ hồi lâu, cố gắng vực dậy tinh thần, kiểm tra tình trạng cơ thể mình! Vừa nhìn... Cô không khỏi ngạc nhiên.

Tình trạng tồi tệ như cô tưởng vốn không xảy ra, ngược lại, linh lực của cô còn tiến bộ thêm một chút.

Luồng sức mạnh quái lạ kia rất đặc biệt, mặc dù khó hấp thụ nhưng quá trình đẩy lùi nó cũng giúp cô tiến bộ.

Tuy nhiên, phương pháp tu luyện này lại quá đau đớn.

Đường tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, Liên Họa chỉ cân nhắc trong thoáng chốc rồi bình thản chấp nhận kết quả.

Cơn đau chỉ là tạm thời, còn sức mạnh mới sẽ theo ta cả đời.

Tự rót cho mình một ngụm "canh gà" từng học được từ loài người, Liên Họa tiếp tục cuộc hành trình thăm dò trong thành phố.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù chưa khám phá hết, cô có thể chắc chắn một điều: thành phố này không còn một con người sống sót nào.

Không có ai để hỏi tin tức, giờ cô hoàn toàn không biết liệu chỉ có thành phố này gặp vấn đề, hay tất cả các thành phố khác đều như thế.

Nhìn chăm chú vào mảnh đất đen dưới chân, cô xoay người bước đến con đường ven công viên, nơi có một cây phong năm cánh khổng lồ.

Dưới tán lá xanh rậm rạp, những chùm hoa vàng xanh đang đua nở.

Liên Họa đứng dưới gốc cây, phong năm cánh khẽ lay động, có vẻ như cây này không hung dữ như hai cây mà cô từng gặp trước đó. Mãi đến ba phút sau, hai chiếc lá mới từ từ rơi xuống, không nhằm vào cô mà rơi cách một bước chân, như thể phát ra lời cảnh cáo.

Thấy cây phong năm cánh thân thiện, Liên Họa không định tấn công. Cô tiến gần đến thân cây xám đen, nhẹ nhàng đưa một nhánh rễ bò lên thân cây.

“Xin lỗi đã quấy rầy.”

Toàn bộ linh lực tụ lại ở đầu nhánh rễ, chỉ vài giây sau, một đoạn ký ức chậm rãi truyền vào thức hải của cô.

Trên bầu trời xanh lam bỗng xuất hiện những cơn mưa màu xám lạ kỳ, các vật thể to lớn liên tục rơi xuống. Mưa kéo dài nhiều ngày. Từng người đổ bệnh rồi chết, một loại vi khuẩn mới bắt đầu hoành hành.

Những người chết vì vi khuẩn đột ngột sống lại, biến thành xác sống, điên cuồng tấn công loài người. Nỗi hoảng loạn lan rộng, khắp nơi đều trở nên hỗn loạn.

Cảnh sát vào cuộc, đem những người có triệu chứng đi cách ly. Tuy nhiên, sự hỗn loạn gia tăng, người ta bắt đầu đập phá cửa tiệm, cướp bóc thực phẩm và nước uống. Mỗi ngày máu nhuộm đỏ mặt đất.

Đồng thời, loài người bắt đầu xuất hiện những biến dị, có người có khả năng điều khiển nước, lửa, đất và kim loại. Các trận chiến khiến tòa nhà bị tàn phá nghiêm trọng.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Mạt Thế Dưỡng Cây Mọng Nước

Số ký tự: 0