Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên (Dịch)
Tranh Cùng Thế...
Nhâm Ngã Tiếu
2024-11-18 23:12:36
Nửa nén hương sau, loại cảm giác bị theo dõi kia vẫn quanh quẩn trong lòng Phương Vọng.
“Không cần căng thẳng, hắn không dám ra tay. “
Một âm thanh truyền vào trong tai Phương Vọng, hắn giương mắt nhìn về phía Chu Tuyết đứng hàng trước nhất, ánh mắt kỳ quái.
Hình như chỉ có hắn có thể nghe thấy được giọng nói của Chu Tuyết, những người khác tiếp tục tiến lên, cũng không ghé mắt hoặc quay đầu.
“Đây là Truyền Âm thuật, tiến vào Thái Uyên môn, ngươi cũng có thể học được. Người đi theo sai chúng ta hẳn là có liên quan đến tu tiên giả bị ngươi giết. Những ngày này, ta trốn vào chỗ sâu trong rừng cây, giả vờ nghiên cứu Phần Hồn phiên, thực ra là để lại vết tích, để bọn họ đuổi bắt tới.”
Chu Tuyết truyền âm đến lần nữa. Lời này khiến Phương Vọng nhíu mày, không rõ nàng muốn làm gì.
“Tên kia cầm hai pháp khí trong tay, sau lưng hắn tất nhiên có người. Ta lo lắng Phương phủ sẽ còn nghênh đón họa diệt môn, cho nên cố gắng dẫn người sau lưng đến đây điều tra, chỉ cần đối phương biết được chúng ta bái nhập Thái Uyên môn, đối phương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Người nọ có quan trọng đến đâu, cũng chỉ là Dưỡng Khí cảnh thôi, vì hắn, đắc tội loại quái vật khổng lồ như Thái Uyên môn thì được không bù mất.”
Thì ra là thế.
Phương Vọng cảm thấy có lý, nhưng trong lòng hắn lại sinh lên một sự hoang mang.
Đối phương lớn gan như vậy sao, lại theo tới nơi này, không sợ Thái Uyên môn phát hiện sao?
Chu Tuyết không còn truyền âm, Phương Vọng không phớt lờ, vẫn giữ cảnh giác như cũ.
Mãi cho đến chập tối, loại cảm giác bị theo dõi kia rốt cục biến mất, xem ra đối phương không còn dám tiến lên.
Trong rừng cây, đám người dừng bên cạnh dòng suối nhỏ, đã nhóm lên đống lửa. Phương Vọng ngồi bên cạnh Chu Tuyết nghỉ ngơi, những người khác cũng ngồi vây quanh lại.
“Ngày mai là có thể đến tiểu trấn thung lũng trước Thái Uyên môn, ta giảng giải với các ngươi trước một chút, Thái Uyên môn có chín mạch, tính ra còn có sáu bảy ngày là phải tiến hành khảo hạch nhập môn. Với tư chất của các ngươi, thông qua khảo hạch không khó, ta hi vọng mỗi người vào một mạch, đừng ôm đoàn.” Chu Tuyết nhẹ nói.
Người có thể tu tiên trong Phương phủ cũng không chỉ có bọn họ, Chu Tuyết chỉ chọn ra một nhóm tử đệ tư chất nhất trác tuyệt đến đây, đứng vững chân trước rồi lại nói.
Nghe nói muốn một mình một mạch, sắc mặt Phương Hinh trắng nhợt, đột nhiên bắt đầu khẩn trương. Thiếu niên, thanh niên khác thì không khiếp đảm, càng nhiều hơn là hưng phấn.
Chu Tuyết liếc nhìn Phương Vọng và Phương Hàn Vũ, nói: “Hai người các ngươi, sau khi tiến vào khảo hạch, không thể nương tay, chỉ có thể triển lộ thiên phú. Chuyện này sẽ quyết định đãi ngộ sau khi các ngươi nhập Thái Uyên môn. Người tư chất bình thường, chỉ có thể làm đệ tử phổ thông, muốn tấn thăng phải cần rất nhiều năm cố gắng. “
“Nhất là Phương Vọng, lúc này ngươi cũng đừng chơi trò giả heo ăn thịt hổ gì nữa.”
Chu Tuyết rất lo lắng về Phương Vọng, vì tiểu tử này rất có thể trốn. Sau khi sống lại, nàng hiểu rõ một phen, thì ra là không chỉ có nàng, toàn bộ Phương phủ, bao gồm phụ mẫu Phương Vọng cũng không biết Phương Vọng có võ công cao như vậy.
Nàng đã từng nghi ngờ, kiếp trước vì sao không nhìn thấy Phương Vọng xuất thủ. Sau này nàng nghĩ thông suốt, kiếp trước trong đêm diệt môn, nàng tay không trói gà cũng không chặt, màn đêm buông xuống đã chạy đi, chỉ thoáng nhìn đạo nhân áo xanh một lần. Rất nhiều mặt phủ tử đệ chiến đấu cùng đạo nhân áo xanh, nàng cũng không nhìn thấy, không có Ngự Kiếm thuật, Phương Vọng có mạnh hơn nữa, cũng phải chết trong tay đạo nhân áo xanh.
Phương Vọng bất đắc dĩ nói: “Ta biết.”
Làm như hắn rất “cẩu” vậy.
Chu Tuyết tiếp tục căn dặn, nàng không giảng thuật cụ thể nội dung khảo hạch, không biết là vì tôi luyện bọn họ, hay là bị cao nhân của Thái Uyên môn nghe thấy.
Một đêm không có chuyện gì.
Mặt trăng lặn, mặt trời mọc, khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống, đám người Phương Vọng tiếp tục lên đường.
Trên đường đi sau đó, bọn họ nhìn thấy rất nhiều kỳ vật. Con nhện lớn bằng đầu người, cây ăn thịt người vung vẩy, dê núi có khuôn mặt như người, mèo đen năm đuôi,… vân vân. Dựa theo lời Chu Tuyết nói, đây đều là yêu vật cấp thấp nhất, còn chưa tới trình độ tinh quái, đặc điểm của tinh quái chính là có thể nói tiếng người.
Ngoài yêu vật, bọn họ còn chứng kiến rất nhiều hoa quả màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn rất bất phàm, nhưng sau khi bị Chu Tuyết nói là có kịch độc, bọn họ cũng không dám đụng vào.
Mãi cho đến sau lúc giữa trưa, bọn họ rốt cục đến thung lũng Chu Tuyết nói tới. Có một cái cửa lớn đứng thẳng ở miệng thung lũng, trên cửa treo bảng hiệu:
Trấn Thái Uyên!
Trong thung lũng, lầu các san sát, khói bếp lượn lờ, ngọn núi xung quanh hùng vĩ, khiến Phương Vọng bất giác nghĩ đến Ngũ Chỉ sơn, mà trấn Thái Uyên như bị nhốt trong Ngũ Chỉ sơn.
Cửa vào không người canh giữ, đám người Phương Vọng trực tiếp vào trấn. Trên đường phố phía trước có mọi người lui tới, từng người thoạt nhìn đều không phải phàm nhân, thậm chí còn có người cưỡi hạc bay lên, bay ra từ trong trấn, rồi cấp tốc bay tới núi cao, dẫn tới đám con cháu Phương phủ mơ tưởng mong ước, tất cả đều phấn khởi.
Giờ khắc này, bọn họ mới có cảm giác thực sự tiếp xúc đạo tu tiên.
Ven đường, Phương Vọng cũng quan sát xung quanh đó. Hai bên đường phố đều là các loại cửa hàng, có bán đan dược, pháp khí, lá bùa, công pháp, pháp thuật,… vân vân, thậm chí còn có Kỳ Vật các, mặc dù đại đa số cửa hàng không kín người hết chỗ, nhưng cũng thể hiện ra bầu không khí tu tiên nồng đậm.
Chu Tuyết dẫn bọn họ đi tới một khách sạn vào ở. Sau khi giao xong bạc, tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu, ngoài Phương Hinh, Phương Tử Tinh, những người khác đều là mỗi người một gian phòng.
“Chậc chậc, Thái Uyên môn mà còn thu bạc sao?”
Phương Vọng thầm cảm khái trong lòng. Mặc dù cảm thấy ly kỳ, nhưng nhìn Chu Tuyết cũng giao nộp không ít bạc, nghĩ đến Thái Uyên môn cũng cần liên kết với thế tục.
“Không cần căng thẳng, hắn không dám ra tay. “
Một âm thanh truyền vào trong tai Phương Vọng, hắn giương mắt nhìn về phía Chu Tuyết đứng hàng trước nhất, ánh mắt kỳ quái.
Hình như chỉ có hắn có thể nghe thấy được giọng nói của Chu Tuyết, những người khác tiếp tục tiến lên, cũng không ghé mắt hoặc quay đầu.
“Đây là Truyền Âm thuật, tiến vào Thái Uyên môn, ngươi cũng có thể học được. Người đi theo sai chúng ta hẳn là có liên quan đến tu tiên giả bị ngươi giết. Những ngày này, ta trốn vào chỗ sâu trong rừng cây, giả vờ nghiên cứu Phần Hồn phiên, thực ra là để lại vết tích, để bọn họ đuổi bắt tới.”
Chu Tuyết truyền âm đến lần nữa. Lời này khiến Phương Vọng nhíu mày, không rõ nàng muốn làm gì.
“Tên kia cầm hai pháp khí trong tay, sau lưng hắn tất nhiên có người. Ta lo lắng Phương phủ sẽ còn nghênh đón họa diệt môn, cho nên cố gắng dẫn người sau lưng đến đây điều tra, chỉ cần đối phương biết được chúng ta bái nhập Thái Uyên môn, đối phương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Người nọ có quan trọng đến đâu, cũng chỉ là Dưỡng Khí cảnh thôi, vì hắn, đắc tội loại quái vật khổng lồ như Thái Uyên môn thì được không bù mất.”
Thì ra là thế.
Phương Vọng cảm thấy có lý, nhưng trong lòng hắn lại sinh lên một sự hoang mang.
Đối phương lớn gan như vậy sao, lại theo tới nơi này, không sợ Thái Uyên môn phát hiện sao?
Chu Tuyết không còn truyền âm, Phương Vọng không phớt lờ, vẫn giữ cảnh giác như cũ.
Mãi cho đến chập tối, loại cảm giác bị theo dõi kia rốt cục biến mất, xem ra đối phương không còn dám tiến lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong rừng cây, đám người dừng bên cạnh dòng suối nhỏ, đã nhóm lên đống lửa. Phương Vọng ngồi bên cạnh Chu Tuyết nghỉ ngơi, những người khác cũng ngồi vây quanh lại.
“Ngày mai là có thể đến tiểu trấn thung lũng trước Thái Uyên môn, ta giảng giải với các ngươi trước một chút, Thái Uyên môn có chín mạch, tính ra còn có sáu bảy ngày là phải tiến hành khảo hạch nhập môn. Với tư chất của các ngươi, thông qua khảo hạch không khó, ta hi vọng mỗi người vào một mạch, đừng ôm đoàn.” Chu Tuyết nhẹ nói.
Người có thể tu tiên trong Phương phủ cũng không chỉ có bọn họ, Chu Tuyết chỉ chọn ra một nhóm tử đệ tư chất nhất trác tuyệt đến đây, đứng vững chân trước rồi lại nói.
Nghe nói muốn một mình một mạch, sắc mặt Phương Hinh trắng nhợt, đột nhiên bắt đầu khẩn trương. Thiếu niên, thanh niên khác thì không khiếp đảm, càng nhiều hơn là hưng phấn.
Chu Tuyết liếc nhìn Phương Vọng và Phương Hàn Vũ, nói: “Hai người các ngươi, sau khi tiến vào khảo hạch, không thể nương tay, chỉ có thể triển lộ thiên phú. Chuyện này sẽ quyết định đãi ngộ sau khi các ngươi nhập Thái Uyên môn. Người tư chất bình thường, chỉ có thể làm đệ tử phổ thông, muốn tấn thăng phải cần rất nhiều năm cố gắng. “
“Nhất là Phương Vọng, lúc này ngươi cũng đừng chơi trò giả heo ăn thịt hổ gì nữa.”
Chu Tuyết rất lo lắng về Phương Vọng, vì tiểu tử này rất có thể trốn. Sau khi sống lại, nàng hiểu rõ một phen, thì ra là không chỉ có nàng, toàn bộ Phương phủ, bao gồm phụ mẫu Phương Vọng cũng không biết Phương Vọng có võ công cao như vậy.
Nàng đã từng nghi ngờ, kiếp trước vì sao không nhìn thấy Phương Vọng xuất thủ. Sau này nàng nghĩ thông suốt, kiếp trước trong đêm diệt môn, nàng tay không trói gà cũng không chặt, màn đêm buông xuống đã chạy đi, chỉ thoáng nhìn đạo nhân áo xanh một lần. Rất nhiều mặt phủ tử đệ chiến đấu cùng đạo nhân áo xanh, nàng cũng không nhìn thấy, không có Ngự Kiếm thuật, Phương Vọng có mạnh hơn nữa, cũng phải chết trong tay đạo nhân áo xanh.
Phương Vọng bất đắc dĩ nói: “Ta biết.”
Làm như hắn rất “cẩu” vậy.
Chu Tuyết tiếp tục căn dặn, nàng không giảng thuật cụ thể nội dung khảo hạch, không biết là vì tôi luyện bọn họ, hay là bị cao nhân của Thái Uyên môn nghe thấy.
Một đêm không có chuyện gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt trăng lặn, mặt trời mọc, khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống, đám người Phương Vọng tiếp tục lên đường.
Trên đường đi sau đó, bọn họ nhìn thấy rất nhiều kỳ vật. Con nhện lớn bằng đầu người, cây ăn thịt người vung vẩy, dê núi có khuôn mặt như người, mèo đen năm đuôi,… vân vân. Dựa theo lời Chu Tuyết nói, đây đều là yêu vật cấp thấp nhất, còn chưa tới trình độ tinh quái, đặc điểm của tinh quái chính là có thể nói tiếng người.
Ngoài yêu vật, bọn họ còn chứng kiến rất nhiều hoa quả màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn rất bất phàm, nhưng sau khi bị Chu Tuyết nói là có kịch độc, bọn họ cũng không dám đụng vào.
Mãi cho đến sau lúc giữa trưa, bọn họ rốt cục đến thung lũng Chu Tuyết nói tới. Có một cái cửa lớn đứng thẳng ở miệng thung lũng, trên cửa treo bảng hiệu:
Trấn Thái Uyên!
Trong thung lũng, lầu các san sát, khói bếp lượn lờ, ngọn núi xung quanh hùng vĩ, khiến Phương Vọng bất giác nghĩ đến Ngũ Chỉ sơn, mà trấn Thái Uyên như bị nhốt trong Ngũ Chỉ sơn.
Cửa vào không người canh giữ, đám người Phương Vọng trực tiếp vào trấn. Trên đường phố phía trước có mọi người lui tới, từng người thoạt nhìn đều không phải phàm nhân, thậm chí còn có người cưỡi hạc bay lên, bay ra từ trong trấn, rồi cấp tốc bay tới núi cao, dẫn tới đám con cháu Phương phủ mơ tưởng mong ước, tất cả đều phấn khởi.
Giờ khắc này, bọn họ mới có cảm giác thực sự tiếp xúc đạo tu tiên.
Ven đường, Phương Vọng cũng quan sát xung quanh đó. Hai bên đường phố đều là các loại cửa hàng, có bán đan dược, pháp khí, lá bùa, công pháp, pháp thuật,… vân vân, thậm chí còn có Kỳ Vật các, mặc dù đại đa số cửa hàng không kín người hết chỗ, nhưng cũng thể hiện ra bầu không khí tu tiên nồng đậm.
Chu Tuyết dẫn bọn họ đi tới một khách sạn vào ở. Sau khi giao xong bạc, tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu, ngoài Phương Hinh, Phương Tử Tinh, những người khác đều là mỗi người một gian phòng.
“Chậc chậc, Thái Uyên môn mà còn thu bạc sao?”
Phương Vọng thầm cảm khái trong lòng. Mặc dù cảm thấy ly kỳ, nhưng nhìn Chu Tuyết cũng giao nộp không ít bạc, nghĩ đến Thái Uyên môn cũng cần liên kết với thế tục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro