Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa

Chương 11

2024-08-03 11:39:52

Khó khăn lắm mới nuôi được một đứa con gái lớn đến vậy, cuối cùng lại gả cho một người tàn tật không thể tự chăm sóc bản thân, ông ta muốn gì đây?

Đó không phải là kết hôn mà là kết thù mới đúng.

Giám đốc Lưu cũng cảm thấy nhà họ Trương không có khả năng làm chuyện này, nhưng Lê Hồng Quân lại nhất quyết khẳng định mình không làm, chuyện này dừng lại ở đây.

Lê Thiện thấy bọn họ không lên tiếng thì vội vàng nói: "Nếu không tin thì chúng ta đi đến xưởng máy móc tìm cậu con hỏi cho rõ ràng!"

Nếu không làm lớn chuyện này lên thì chắc chắn cô sẽ không bỏ qua.

"Đúng là chuyện này phải hỏi cho rõ ràng. Còn có mẹ của bạn cùng lớp của cháu, bà ấy làm việc ở xưởng nào, chúng ta cũng cần phải hỏi chuyện một chút."

Thậm chí Giám đốc Lưu còn tức giận hơn cả Lê Hồng Quân: "Đúng là hãm hại con gái của đồng bào."

Mọi người đều biết rằng Trương Hồng Trân- mẹ của Lê Thiện là liệt sĩ.

Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng Lê Thiện cũng không trưởng thành trong khu tập thể công nhân của xưởng dệt, có điều bất cứ ai từng trải qua chuyện của năm đó đều biết liệt sĩ Trương Hồng Trân đã cống hiến bao nhiêu. Nếu để cho người khác biết con gái duy nhất của liệt sĩ Trương Hồng Trân gả cho một người tàn tật thì không biết người ngoài sẽ nói gì về xưởng dệt bọn họ.

Đây quả thực là đang xúc phạm đến hình tượng của xưởng dệt!

Lê Hồng Quân cũng không chấp nhận gánh nỗi oan này, lập tức nói: "Được, bây giờ chúng ta đi hỏi xem."

Ông ta vừa nói vừa lấy xe đạp ra: "Chúng ta đến nhà họ Trương trước."

Mặc dù đã mấy năm không đến nhà cha vợ cũ, nhưng vì sự trong sạch nên ông ta sẵn sàng đến đó.

Ngược lại thì Đồng Linh lại kéo Lê Hồng Quân: "Không cần nóng vội đi như vậy, ông không đói bụng, giám đốc Lưu không đói bụng thì Thiện Thiện cũng đói bụng, ăn cơm trưa xong thì chúng ta hẵng đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bàn tay bà ta lạnh như sắt, nụ cười cũng rất giả tạo.

Lê Hồng Quân vừa nghe vậy thì có chút do dự, giữa trưa như vậy mà làm phiền giám đốc Lưu thì đúng là cũng có chút không tốt.

Đồng Linh thấy ông ta do dự thì không khỏi âm thầm thở phào.

Lê Thiện biết bà ta đang kéo dài thời gian, cô lập tức nói: "Con nghĩ đến chuyện này thì cũng không nuốt nổi cơm trưa nữa."

Vẻ mặt cô trở nên dè dặt, vừa quật cường vừa yếu ớt, giọng nói cũng có phần run rẩy: "Dì Tôn, bây giờ tất cả bạn cùng lớp của cháu đều biết cháu sắp gả vào nhà họ Thường, cháu nên làm gì bây giờ?"

"Bây giờ phải đi luôn!"

Khi nghe cô nói như vậy, những người khác còn chưa tỏ thái độ thì giọng nói của giám đốc Lưu đã to hơn trước.

"Được, bây giờ chúng ta xuất phát ngay." Lê Hồng Quân cũng ngoan cố.

Dù sao thì ông ta cũng nhất quyết không gánh tội danh này.

Giám đốc Lưu đi về nhà lấy xe đạp, Lê Thiện ôm Tôn Lệ Phương không chịu buông tay, thoạt nhìn cả người bàng hoàng lại đáng thương, Đồng Linh đứng ở cửa nhíu mày, tựa như đang rất lo lắng nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được sự lo lắng sâu thẳm trong đôi mắt của bà ta.

Lê Thiện càng cảm thấy mình đã tìm được lý do chính đáng, cũng may tìm ra kịp thời khiến Đồng Linh không kịp trở tay.

Tiếp theo chỉ cần không cho Đồng Linh có cơ hội âm thầm đi tìm mẹ của Trương Duyệt thôi.

Có giám đốc Lưu ở đây, mẹ của Trương Duyệt chắc chắn sẽ không để Đồng Linh giấu giếm sự thật. Đến lúc đó, da mặt của bà mẹ kế tốt bụng Đồng Linh này sẽ bị xé toạc ra, để lộ bộ mặt thật của mình.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện kiếp trước Đồng Linh đã tính kế hôn sự của mình, còn giúp Trương Duyệt thuyết phục cô đi Tân Thành thì cô càng hận đến nghiến răng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa

Số ký tự: 0