Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 13
2024-08-03 11:39:52
“Không phải nói là bạn học cùng lớp con bé làm mai cho sao? Chúng ta cũng đừng dây dưa nữa, bây giờ lập tức đi hỏi một chút.”
Trương Trục Nhật cũng cảm thấy chuyện này kỳ quặc.
Dù sao Lê Thiện cũng là một đứa nhỏ hướng nội, không dễ dàng đắc tội với người khác, nghỉ phép thì lập tức về nhà, sau khi về nhà lại càng chịu khó, ngay cả vợ ông ấy cũng tiếc hận vì Lê Thiện không phải là con gái ruột mà phải chịu cảnh ngộ đáng thương- không có mẹ, cha lại không thương.
Bây giờ mọi chuyện đã bị bại lộ, nên thừa dịp kẻ xấu còn chưa phát hiện mà điều tra rõ ràng, tránh việc kéo dài thời gian, rút dây động rừng.
“Vậy bây giờ chúng ta đi chứ?” Nãy giờ Lê Hồng Quân vẫn luôn im lặng hỏi.
Trương Trục Nhật liếc ông ta một cái rồi hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là chuyện này không liên quan đến nhà các người.”
Lúc này Lê Hồng Quân cũng không còn khí thế như lúc cầm gậy nữa, đối mặt với người anh vợ cũ này, từ trước đến nay ông ta đều không tự tin, bây giờ bị nghẹn một vố nhưng cũng không dám nói lại mà cứng cổ, miệng hùm gan sứa đáp: “Chắc chắn là không liên quan.”
“Tôi đi nói một tiếng đã” Trương Trục Nhật ném thuốc, chạy chậm về phía văn phòng.
Giám đốc Lưu xoa xoa eo đứng đầu ở bên ngoài, Lê Hồng Quân thì bày ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta thật sự không muốn đối mặt với người anh trai lớn của vợ cũ này.
“Thiện Thiện, con biết mẹ của bạn học con làm ở xưởng nào không?” Giám đốc Lưu hỏi.
“Biết ạ.”
Lê Thiện gật đầu: “Bà ta làm ở xưởng thêu.”
Nhưng ba Trương Duyệt lại là đầu bếp nấu món chính tại căn tin của huyện.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Trương Duyệt cảm thấy mình xứng với Hạ Đường, rốt cuộc bây giờ làm đầu bếp chính là một công việc cực tốt, không chỉ thừa kế sự đứng đắn mà mỗi năm đều có khảo hạch, là loại việc làm ổn định.
Xưởng thêu hoa a…
Giám đốc Lưu nói thầm một tiếng, đây chính là đơn vị anh em của xưởng dệt.
Gió bắc thổi vù vù.
Lê Thiện kiễng chân, cô không liên tục nhìn về phía xung quanh văn phòng, trong lòng Tôn Lệ Phương lại tràn đầy tò mò mà nhìn quanh bốn phía, đây vẫn là lần đầu tiên bà đến xưởng máy móc, chỉ có một người là Đồng Linh đứng sau cùng bị hoảng sợ.
Vốn dĩ bà ta định đi trước để tìm mẹ của Trương Duyệt nói chuyện. Nhưng bây giờ nhiều người như vậy khiến bà ta không dám đi.
Bà ta cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra như bây giờ. Trong lúc nhất thời hối hận không thôi, sớm biết như vậy đã không thổi gió bên tai Lê Hồng Quân, như vậy thì Lê Hồng Quân không tức giận, cũng không khiến giám đốc Lưu phải đến, chỉ cần giám đốc Lưu không đến thì bà ta cũng chẳng sợ Lê Thiện chất vấn Lê Hồng Quân. Chỉ cần đóng cửa vào thì bà ta tin chắc rằng mình có thể khuyên Lê Hồng Quân không làm lớn chuyện chứ không phải như bây giờ, một bước sai, từng bước sai, nghĩ lại thì đã không còn cách nào cứu vãn rồi.
Đồng Linh trơ mắt nhìn Trương Trục Nhật đi vào rồi lại đi ra, trong tay ông ấy còn đẩy cái xe đạp.
Trong lòng lo lắng không chịu được.
“Hồng Quân, ông từ từ đã, tôi đi xe đạp với ông.” Thấy bọn họ sắp đi, Đồng Linh nhanh chóng nói.
Vốn dĩ Lê Hồng Quân định đồng ý, kết quả vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trương Trực Nhật nhìn ông ta, trong lòng ông ta lập tức run lên, nhanh chóng nói: “Bà đi cùng chị Tôn với Thiện Thiện đi.”
Nói xong cũng không dám nhìn mặt Đồng Linh, ông ta trèo luôn lên lên xe đạp, đạp một cái đi trước.
Đồng Linh không dám tin là người chồng chung chăn gối hai mươi năm với mình lại cứ thế bỏ chạy như vậy.
Sau khi Lê Hồng Quân đi, giám đốc Lưu cũng nhanh chóng đi theo, vốn dĩ Trương Trục Nhật còn định chở Lê Thiện nhưng lại tưởng tượng chắc chút nữa sẽ rất khó coi, còn không bằng để cô ngồi xe buýt, vì thế ông ấy gật đầu với Tôn Lệ Phương: “Chị Tôn, làm phiền chị đưa Thiện Thiện theo.”
Trương Trục Nhật cũng cảm thấy chuyện này kỳ quặc.
Dù sao Lê Thiện cũng là một đứa nhỏ hướng nội, không dễ dàng đắc tội với người khác, nghỉ phép thì lập tức về nhà, sau khi về nhà lại càng chịu khó, ngay cả vợ ông ấy cũng tiếc hận vì Lê Thiện không phải là con gái ruột mà phải chịu cảnh ngộ đáng thương- không có mẹ, cha lại không thương.
Bây giờ mọi chuyện đã bị bại lộ, nên thừa dịp kẻ xấu còn chưa phát hiện mà điều tra rõ ràng, tránh việc kéo dài thời gian, rút dây động rừng.
“Vậy bây giờ chúng ta đi chứ?” Nãy giờ Lê Hồng Quân vẫn luôn im lặng hỏi.
Trương Trục Nhật liếc ông ta một cái rồi hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là chuyện này không liên quan đến nhà các người.”
Lúc này Lê Hồng Quân cũng không còn khí thế như lúc cầm gậy nữa, đối mặt với người anh vợ cũ này, từ trước đến nay ông ta đều không tự tin, bây giờ bị nghẹn một vố nhưng cũng không dám nói lại mà cứng cổ, miệng hùm gan sứa đáp: “Chắc chắn là không liên quan.”
“Tôi đi nói một tiếng đã” Trương Trục Nhật ném thuốc, chạy chậm về phía văn phòng.
Giám đốc Lưu xoa xoa eo đứng đầu ở bên ngoài, Lê Hồng Quân thì bày ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta thật sự không muốn đối mặt với người anh trai lớn của vợ cũ này.
“Thiện Thiện, con biết mẹ của bạn học con làm ở xưởng nào không?” Giám đốc Lưu hỏi.
“Biết ạ.”
Lê Thiện gật đầu: “Bà ta làm ở xưởng thêu.”
Nhưng ba Trương Duyệt lại là đầu bếp nấu món chính tại căn tin của huyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây cũng là nguyên nhân khiến Trương Duyệt cảm thấy mình xứng với Hạ Đường, rốt cuộc bây giờ làm đầu bếp chính là một công việc cực tốt, không chỉ thừa kế sự đứng đắn mà mỗi năm đều có khảo hạch, là loại việc làm ổn định.
Xưởng thêu hoa a…
Giám đốc Lưu nói thầm một tiếng, đây chính là đơn vị anh em của xưởng dệt.
Gió bắc thổi vù vù.
Lê Thiện kiễng chân, cô không liên tục nhìn về phía xung quanh văn phòng, trong lòng Tôn Lệ Phương lại tràn đầy tò mò mà nhìn quanh bốn phía, đây vẫn là lần đầu tiên bà đến xưởng máy móc, chỉ có một người là Đồng Linh đứng sau cùng bị hoảng sợ.
Vốn dĩ bà ta định đi trước để tìm mẹ của Trương Duyệt nói chuyện. Nhưng bây giờ nhiều người như vậy khiến bà ta không dám đi.
Bà ta cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra như bây giờ. Trong lúc nhất thời hối hận không thôi, sớm biết như vậy đã không thổi gió bên tai Lê Hồng Quân, như vậy thì Lê Hồng Quân không tức giận, cũng không khiến giám đốc Lưu phải đến, chỉ cần giám đốc Lưu không đến thì bà ta cũng chẳng sợ Lê Thiện chất vấn Lê Hồng Quân. Chỉ cần đóng cửa vào thì bà ta tin chắc rằng mình có thể khuyên Lê Hồng Quân không làm lớn chuyện chứ không phải như bây giờ, một bước sai, từng bước sai, nghĩ lại thì đã không còn cách nào cứu vãn rồi.
Đồng Linh trơ mắt nhìn Trương Trục Nhật đi vào rồi lại đi ra, trong tay ông ấy còn đẩy cái xe đạp.
Trong lòng lo lắng không chịu được.
“Hồng Quân, ông từ từ đã, tôi đi xe đạp với ông.” Thấy bọn họ sắp đi, Đồng Linh nhanh chóng nói.
Vốn dĩ Lê Hồng Quân định đồng ý, kết quả vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trương Trực Nhật nhìn ông ta, trong lòng ông ta lập tức run lên, nhanh chóng nói: “Bà đi cùng chị Tôn với Thiện Thiện đi.”
Nói xong cũng không dám nhìn mặt Đồng Linh, ông ta trèo luôn lên lên xe đạp, đạp một cái đi trước.
Đồng Linh không dám tin là người chồng chung chăn gối hai mươi năm với mình lại cứ thế bỏ chạy như vậy.
Sau khi Lê Hồng Quân đi, giám đốc Lưu cũng nhanh chóng đi theo, vốn dĩ Trương Trục Nhật còn định chở Lê Thiện nhưng lại tưởng tượng chắc chút nữa sẽ rất khó coi, còn không bằng để cô ngồi xe buýt, vì thế ông ấy gật đầu với Tôn Lệ Phương: “Chị Tôn, làm phiền chị đưa Thiện Thiện theo.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro