Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 18
2024-08-03 11:39:52
Ông ấy trừng mắt liếc nhìn Lê Hồng Quân, sau đó quay đầu chào hỏi giám đốc Lưu và thư ký Hứa của xưởng dệt: "Chuyện hôm nay thực sự làm phiền mọi người rồi."
"Sao lại phiền chứ? Quả thật tính chất của chuyện này rất xấu, sau này xưởng cũng sẽ kiểm soát nghiêm ngặt khía cạnh này." Thư ký Hứa dùng giọng nhà quan nói, tất nhiên, đó cũng không phải lời nói suông, cho dù Lý Tú Mai cố gắng ngụy biện thế nào thì cũng vô dụng, trong chuyện này, bà ta không chịu trách nhiệm một nửa thì cũng phải chịu ba phần, cho nên nhất định sau này xưởng dệt sẽ xử lý nghiêm túc.
Chuyện này không chỉ liên quan đến con cái liệt sĩ mà còn liên quan đến hai đơn vị anh em là xưởng máy móc và xưởng dệt.
Giám đốc Lưu cũng bày tỏ thái độ: "Liên quan đến vấn đề của Đồng Linh, trong xưởng sẽ tổ chức thảo luận, nhưng ông cũng biết, suy cho cùng thì việc này là chuyện gia đình, cho dù xưởng có xử lý thì cũng sẽ không xử lý quá phận."
Lời nói này của Giám đốc Lưu còn chân thành hơn nhiều.
Năm đó, liệt sĩ Trương Hồng Trân không chỉ cứu được tài sản quan trọng của xưởng mà còn cứu sống rất nhiều công nhân, giám đốc Lưu cũng nhờ Trương Hồng Trân mới thoát khỏi thảm họa nên ông cảm thấy vô cùng áy náy.
Trương Trục Nhật hiểu ý gật đầu, sau đó vỗ vai của giám đốc Lưu: "Chờ sau khi tan làm thì tôi sẽ đi tìm ông nói chuyện."
Đây là chuẩn bị nghiêm túc nói chuyện.
"Được, được." Giám đốc Lưu gật đầu liên tục.
Tôn Lệ Phương nhanh chóng nói: "Buổi tối đến nhà tôi uống rượu đi." Lúc này, bà cũng không chấp nhất việc tốn kém thức ăn, cho dù tình cảnh hỗn loạn nhưng vẫn không từ bỏ việc tìm việc cho đứa con trai nhỏ của mình: "Tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon chiêu đãi mọi người."
"Được."
Trương Trục Nhật cũng không khách khí, ông ấy dẫn đầu rời đi: "Tôi sẽ đưa bọn nhỏ về trước, cũng sắp xế chiều rồi mà lại náo loạn một trận như vậy, đoán chừng trong lòng cũng cảm thấy khó chịu."
"Đúng đúng đúng, các người về trước đi."
Giám đốc Lưu giúp thư ký Hứa tiễn khách.
Trương Trục Nhật xuyên qua đám đông, đi đến phía sau cùng, nhìn Lê Thiện đang thu mình lại sau đám đông, nói lớn: "Về nhà cùng cậu."
Đừng tưởng rằng ông ấy không nhìn thấy vừa nãy chính cô là người đã đẩy Đồng Linh ra ngoài.
Lê Thiện đáp lại, nhắm mắt đi theo ông ấy ra ngoài.
Chờ sau khi rời khỏi cổng xưởng dệt, Lê Thiện ngồi ở ghế sau xe của Trương Trục Nhật. Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Trương Trục Nhật vang lên từ phía trước: "Chuyện hôm nay cháu làm rất đúng, nên làm như vậy, đừng giữ mọi chuyện trong lòng, cảm thấy tủi thân thì trở về nói với cậu, cậu sẽ làm chỗ dựa cho cháu."
Nghe được giọng nói tràn đầy quan tâm, Lê Thiện cũng không nhịn được úp mặt vào tấm lưng rộng lớn của Trương Trục Nhật.
Cô không nói gì, chỉ dựa vào lưng ông ấy gật đầu.
Trương Trục Nhật có thể cảm nhận được đứa nhỏ đang khóc.
Nhất thời ông ấy càng thêm đau lòng, cũng càng oán hận những gì Đồng Linh đã làm.
Lê Thiện cũng đang nghĩ đến Đồng Linh, cô vẫn cảm thấy Đồng Linh không làm diễn viên thì thật đáng tiếc. Kiếp trước, sau khi cô về quê thì Trương Trục Nhật cũng đến xưởng dệt tìm Lê Hồng Quân, chẳng qua lúc đó Đồng Linh diễn một vở tuồng trong nhà máy, mọi người ở đó đều biết Lê Hồng Quân muốn Lê Thiện đến xưởng dệt làm việc, nhưng Lê Thiện không muốn, nhất quyết muốn đuổi theo Hạ Đường đến Tân Thành.
Tất cả mọi người đều nói rằng Lê Thiện bỏ đi theo tình yêu.
Mà khi đó ván đã đóng thuyền, cho dù Trương Trục Nhật không tin thì cũng không thể tìm Lê Hồng Quân gây phiền toái được.
Hơn nữa, lúc ấy nhà họ Trương cũng xảy ra một số chuyện…
Lê Thiện đột nhiên ngồi thẳng người lên, hỏi: "Cậu cả, gần đây cậu hai có viết thư gửi lại không ạ?"
"Sao lại phiền chứ? Quả thật tính chất của chuyện này rất xấu, sau này xưởng cũng sẽ kiểm soát nghiêm ngặt khía cạnh này." Thư ký Hứa dùng giọng nhà quan nói, tất nhiên, đó cũng không phải lời nói suông, cho dù Lý Tú Mai cố gắng ngụy biện thế nào thì cũng vô dụng, trong chuyện này, bà ta không chịu trách nhiệm một nửa thì cũng phải chịu ba phần, cho nên nhất định sau này xưởng dệt sẽ xử lý nghiêm túc.
Chuyện này không chỉ liên quan đến con cái liệt sĩ mà còn liên quan đến hai đơn vị anh em là xưởng máy móc và xưởng dệt.
Giám đốc Lưu cũng bày tỏ thái độ: "Liên quan đến vấn đề của Đồng Linh, trong xưởng sẽ tổ chức thảo luận, nhưng ông cũng biết, suy cho cùng thì việc này là chuyện gia đình, cho dù xưởng có xử lý thì cũng sẽ không xử lý quá phận."
Lời nói này của Giám đốc Lưu còn chân thành hơn nhiều.
Năm đó, liệt sĩ Trương Hồng Trân không chỉ cứu được tài sản quan trọng của xưởng mà còn cứu sống rất nhiều công nhân, giám đốc Lưu cũng nhờ Trương Hồng Trân mới thoát khỏi thảm họa nên ông cảm thấy vô cùng áy náy.
Trương Trục Nhật hiểu ý gật đầu, sau đó vỗ vai của giám đốc Lưu: "Chờ sau khi tan làm thì tôi sẽ đi tìm ông nói chuyện."
Đây là chuẩn bị nghiêm túc nói chuyện.
"Được, được." Giám đốc Lưu gật đầu liên tục.
Tôn Lệ Phương nhanh chóng nói: "Buổi tối đến nhà tôi uống rượu đi." Lúc này, bà cũng không chấp nhất việc tốn kém thức ăn, cho dù tình cảnh hỗn loạn nhưng vẫn không từ bỏ việc tìm việc cho đứa con trai nhỏ của mình: "Tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon chiêu đãi mọi người."
"Được."
Trương Trục Nhật cũng không khách khí, ông ấy dẫn đầu rời đi: "Tôi sẽ đưa bọn nhỏ về trước, cũng sắp xế chiều rồi mà lại náo loạn một trận như vậy, đoán chừng trong lòng cũng cảm thấy khó chịu."
"Đúng đúng đúng, các người về trước đi."
Giám đốc Lưu giúp thư ký Hứa tiễn khách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Trục Nhật xuyên qua đám đông, đi đến phía sau cùng, nhìn Lê Thiện đang thu mình lại sau đám đông, nói lớn: "Về nhà cùng cậu."
Đừng tưởng rằng ông ấy không nhìn thấy vừa nãy chính cô là người đã đẩy Đồng Linh ra ngoài.
Lê Thiện đáp lại, nhắm mắt đi theo ông ấy ra ngoài.
Chờ sau khi rời khỏi cổng xưởng dệt, Lê Thiện ngồi ở ghế sau xe của Trương Trục Nhật. Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Trương Trục Nhật vang lên từ phía trước: "Chuyện hôm nay cháu làm rất đúng, nên làm như vậy, đừng giữ mọi chuyện trong lòng, cảm thấy tủi thân thì trở về nói với cậu, cậu sẽ làm chỗ dựa cho cháu."
Nghe được giọng nói tràn đầy quan tâm, Lê Thiện cũng không nhịn được úp mặt vào tấm lưng rộng lớn của Trương Trục Nhật.
Cô không nói gì, chỉ dựa vào lưng ông ấy gật đầu.
Trương Trục Nhật có thể cảm nhận được đứa nhỏ đang khóc.
Nhất thời ông ấy càng thêm đau lòng, cũng càng oán hận những gì Đồng Linh đã làm.
Lê Thiện cũng đang nghĩ đến Đồng Linh, cô vẫn cảm thấy Đồng Linh không làm diễn viên thì thật đáng tiếc. Kiếp trước, sau khi cô về quê thì Trương Trục Nhật cũng đến xưởng dệt tìm Lê Hồng Quân, chẳng qua lúc đó Đồng Linh diễn một vở tuồng trong nhà máy, mọi người ở đó đều biết Lê Hồng Quân muốn Lê Thiện đến xưởng dệt làm việc, nhưng Lê Thiện không muốn, nhất quyết muốn đuổi theo Hạ Đường đến Tân Thành.
Tất cả mọi người đều nói rằng Lê Thiện bỏ đi theo tình yêu.
Mà khi đó ván đã đóng thuyền, cho dù Trương Trục Nhật không tin thì cũng không thể tìm Lê Hồng Quân gây phiền toái được.
Hơn nữa, lúc ấy nhà họ Trương cũng xảy ra một số chuyện…
Lê Thiện đột nhiên ngồi thẳng người lên, hỏi: "Cậu cả, gần đây cậu hai có viết thư gửi lại không ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro