Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 24
2024-08-03 11:39:52
Quả thật chuyện hôm nay là do bà ta gây ra, nhưng bà ta không biết tại sao con nhóc Lê Thiện này đột nhiên trở nên mạnh mẽ như trở thành một người khác, vốn dĩ con nhóc đó luôn lầm lì và rụt rè nên bà ta tin rằng dù bà ta có làm gì thì cô cũng không dám phản kháng, thế mà cô lại dám âm mưu tính kế bà ta.
Làm sao có thể đổ lỗi cho cô đây?
Muốn trách thì phải trách tâm tư con nhóc Lê Thiện quá sâu, vậy mà lại dám lừa bà ta lâu như vậy.
Chạy trốn cũng không giải quyết được vấn đề.
Vợ chồng Lê Hồng Quân vẫn bị lôi ra khỏi nhà.
Hai người vừa xuất hiện, Trương Hồng Mai đã lập tức đẩy Lê Thiện ra rồi lao tới kéo rách cổ áo Lê Hồng Quân: "Lê Hồng Quân, ông có xứng với chị gái tôi không?"
Lê Hồng Quân rụt cổ, lúc này vẫn im lặng.
"Ông trả lại tất cả đồ đạc cho chị tôi, ông không đáng để chị tôi quan tâm chút nào." Trương Tân Dân cũng ra vẻ như đang nắm chặt tay chuẩn bị tiến tới.
Trương Trục Nhật lập tức bước tới ngăn ông ấy lại.
Sau khi ngăn cản ông ấy, Trương Trục Nhật cũng không quên cúi đầu chào Ngô Trường Xuân với vẻ mặt ngượng ngùng: “Xin lỗi, xin lỗi, bọn họ kích động quá.” Vành mắt ông ấy cũng đỏ hoe rồi thở dài một hơi: “Tôi đã mời tất cả những nhà lãnh đạo có mặt trong cuộc nói chuyện năm đó đến đây, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ cần ông trả lại công việc mà Hồng Trân để lại cho Thiện Thiện là được."
Đồng Linh nghe vậy thì tức muốn nổ tung: "Sao có thể làm như vậy được? Công việc này thuộc về Hồng Quân của nhà tôi!"
“Bà đừng nói gì hết.” Lê Hồng Quân đẩy Đồng Linh.
Đồng Linh vẫn không phục,còn muốn tiếp tục hét lên.
"Tại sao lại thuộc về Lê Hồng Quân? Chị của tôi đã trả giá bằng mạng sống của mình cho công việc này. Trước khi chết, giám đốc xưởng còn đích thân hứa rằng công việc này sẽ giao cho Thiện Thiện nhà chúng tôi. Tôi không tin. Tôi không tin đâu, một xưởng lớn lại chẳng có ai để nói lý cả."
Phạm Cầm khai hỏa toàn bộ hỏa lực.
"Điều này tôi làm chứng, tất cả đều là sự thật." Trương Khánh Đông ở bên cạnh tiếp lời: "Không chỉ công việc, mà cả ngôi nhà mà Lão Lê đang ở cũng là ngôi nhà mà xưởng phân cho Hồng Trân. Dựa trên thời gian làm việc trong Hồng Quân thì chỉ có thể ở tạm."
Đồng Linh không ngờ Trương Khánh Đông lại tàn nhẫn như vậy.
Rút của cải ra khỏi bùn, miệng căng cứng, chẳng những muốn công việc kia mà còn muốn cướp nhà đi.
*Rút củ cải ra khỏi bùn: Một chuyện sáng tỏ, một chuyện liên quan khác cũng đồng thời bị vạch trần
"Bà không thể nói như vậy, lúc chúng ta giao căn nhà này, không phải chỉ vì Hồng Trân, Hồng Quân cũng có thâm niên." Ngô Trường Xuân nhanh chóng mở miệng ngăn cản, nhưng ông ta chỉ nói đến vấn đề nhà cửa, không nói đến công việc của ông ta.
Có thể thấy là không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn công việc này thuộc về Lê Thiện.
Trương Trục Nhật liếc nhìn Ngô Trường Xuân nhưng thấy đối phương đang nháy mắt với ông ấy.
So với công việc thì chắc chắn ngôi nhà này quan trọng hơn.
Lê Hồng Quân lúc này cũng thành khẩn nói: “Quả thực công việc này là của Thiện Thiện. Tôi thừa nhận, tôi không có ý định giao nó cho người khác, chỉ là Thiện Thiện còn chưa tốt nghiệp cấp ba, tôi nghĩ mình sẽ làm tiếp rồi giao lại cho con bé sau khi nó tốt nghiệp."
Nghe được những lời này của Lê Hồng Quân, Lê Thiện chỉ cảm thấy buồn cười.
Nếu thật sự cảm thấy công việc này thuộc về cô thì sao kiếp trước có thể trơ mắt nhìn cô về quê mà không nói một lời?
Ngược lại thì Đồng Linh rất yên tâm vì còn hai tháng nữa Lê Thiện mới tốt nghiệp.
Trong hai tháng qua đã có quá nhiều biến số.
"Báo danh trước đi, chỉ cần không lấy tiền lương là được."
Trương Trục Nhật không dễ bị lừa như vậy nên nói thẳng với giám đốc Lưu: “Dù sao thì hạn ngạch này đã bị treo nhiều năm như vậy, chỉ là đổi tên mà thôi.”
Làm sao có thể đổ lỗi cho cô đây?
Muốn trách thì phải trách tâm tư con nhóc Lê Thiện quá sâu, vậy mà lại dám lừa bà ta lâu như vậy.
Chạy trốn cũng không giải quyết được vấn đề.
Vợ chồng Lê Hồng Quân vẫn bị lôi ra khỏi nhà.
Hai người vừa xuất hiện, Trương Hồng Mai đã lập tức đẩy Lê Thiện ra rồi lao tới kéo rách cổ áo Lê Hồng Quân: "Lê Hồng Quân, ông có xứng với chị gái tôi không?"
Lê Hồng Quân rụt cổ, lúc này vẫn im lặng.
"Ông trả lại tất cả đồ đạc cho chị tôi, ông không đáng để chị tôi quan tâm chút nào." Trương Tân Dân cũng ra vẻ như đang nắm chặt tay chuẩn bị tiến tới.
Trương Trục Nhật lập tức bước tới ngăn ông ấy lại.
Sau khi ngăn cản ông ấy, Trương Trục Nhật cũng không quên cúi đầu chào Ngô Trường Xuân với vẻ mặt ngượng ngùng: “Xin lỗi, xin lỗi, bọn họ kích động quá.” Vành mắt ông ấy cũng đỏ hoe rồi thở dài một hơi: “Tôi đã mời tất cả những nhà lãnh đạo có mặt trong cuộc nói chuyện năm đó đến đây, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ cần ông trả lại công việc mà Hồng Trân để lại cho Thiện Thiện là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng Linh nghe vậy thì tức muốn nổ tung: "Sao có thể làm như vậy được? Công việc này thuộc về Hồng Quân của nhà tôi!"
“Bà đừng nói gì hết.” Lê Hồng Quân đẩy Đồng Linh.
Đồng Linh vẫn không phục,còn muốn tiếp tục hét lên.
"Tại sao lại thuộc về Lê Hồng Quân? Chị của tôi đã trả giá bằng mạng sống của mình cho công việc này. Trước khi chết, giám đốc xưởng còn đích thân hứa rằng công việc này sẽ giao cho Thiện Thiện nhà chúng tôi. Tôi không tin. Tôi không tin đâu, một xưởng lớn lại chẳng có ai để nói lý cả."
Phạm Cầm khai hỏa toàn bộ hỏa lực.
"Điều này tôi làm chứng, tất cả đều là sự thật." Trương Khánh Đông ở bên cạnh tiếp lời: "Không chỉ công việc, mà cả ngôi nhà mà Lão Lê đang ở cũng là ngôi nhà mà xưởng phân cho Hồng Trân. Dựa trên thời gian làm việc trong Hồng Quân thì chỉ có thể ở tạm."
Đồng Linh không ngờ Trương Khánh Đông lại tàn nhẫn như vậy.
Rút của cải ra khỏi bùn, miệng căng cứng, chẳng những muốn công việc kia mà còn muốn cướp nhà đi.
*Rút củ cải ra khỏi bùn: Một chuyện sáng tỏ, một chuyện liên quan khác cũng đồng thời bị vạch trần
"Bà không thể nói như vậy, lúc chúng ta giao căn nhà này, không phải chỉ vì Hồng Trân, Hồng Quân cũng có thâm niên." Ngô Trường Xuân nhanh chóng mở miệng ngăn cản, nhưng ông ta chỉ nói đến vấn đề nhà cửa, không nói đến công việc của ông ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể thấy là không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn công việc này thuộc về Lê Thiện.
Trương Trục Nhật liếc nhìn Ngô Trường Xuân nhưng thấy đối phương đang nháy mắt với ông ấy.
So với công việc thì chắc chắn ngôi nhà này quan trọng hơn.
Lê Hồng Quân lúc này cũng thành khẩn nói: “Quả thực công việc này là của Thiện Thiện. Tôi thừa nhận, tôi không có ý định giao nó cho người khác, chỉ là Thiện Thiện còn chưa tốt nghiệp cấp ba, tôi nghĩ mình sẽ làm tiếp rồi giao lại cho con bé sau khi nó tốt nghiệp."
Nghe được những lời này của Lê Hồng Quân, Lê Thiện chỉ cảm thấy buồn cười.
Nếu thật sự cảm thấy công việc này thuộc về cô thì sao kiếp trước có thể trơ mắt nhìn cô về quê mà không nói một lời?
Ngược lại thì Đồng Linh rất yên tâm vì còn hai tháng nữa Lê Thiện mới tốt nghiệp.
Trong hai tháng qua đã có quá nhiều biến số.
"Báo danh trước đi, chỉ cần không lấy tiền lương là được."
Trương Trục Nhật không dễ bị lừa như vậy nên nói thẳng với giám đốc Lưu: “Dù sao thì hạn ngạch này đã bị treo nhiều năm như vậy, chỉ là đổi tên mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro