Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa

Chương 33

2024-08-03 11:39:52

Thời gian báo danh thi vào nhà máy dược trước thời gian thi tốt nghiệp nửa tháng, còn ngày thi chính thức là sau khi thi tốt nghiệp ba ngày.

Lê Thiện rất nghi ngờ rằng nhà máy dược đang cổ vũ sinh viên mới tốt nghiệp khóa này thi vào nhà máy dược.

Lý Lâm rất kích động, đang chuẩn bị thu dọn chăn đệm thì nghe thấy có người gọi cửa: “Lê Thiện, bên ngoài có người tìm.”

“Đến đây!”

Lê Thiện khép sách lại, vội vã nhét sách vào trong túi của Lý Lâm, còn không quên dặn dò: “Lý Lâm, cậu đừng quên, sáng mai tớ sẽ đến tìm cậu.”

“Được, được, đến lúc đó tớ sẽ mang khoai lang sấy cho cậu, bà của tớ tự tay sấy đó, rất thơm.”

Lý Lâm thấy Lê Thiện cõng một chiếc túi lớn, vội vàng đến giúp đỡ: “Nhiều thứ như vậy, cậu có cõng nổi không? Tớ giúp cậu.”

“Cảm ơn, ra ngoài là được, em họ tớ đi xe đạp đến đón tớ.”

“Cậu còn khách sáo với tớ à?”

Lý Lâm cười, đưa tay lấy một chiếc túi lớn vác lên vai, vô cùng nhanh nhẹn ra khỏi ký túc xá, Lê Thiện xách theo hai chiếc túi còn lại và chậm rãi chạy theo sau, vừa chạy vừa gọi: “Cậu chậm một chút.”

Trương Duyệt vẫn luôn đứng ở cửa, sắc mặt phức tạp nhìn bóng dáng đang rời đi của Lê Thiện, trong lòng vô cùng bực bội.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa rồi, Hạ Đường lại yêu cầu cô ta khuyên Lê Thiện xuống nông thôn.

Trước đây, cô ta cảm thấy Hạ Đường cố ý dùng chuyện này để lấy lệ với cô ta.

Nhưng vừa rồi, cô ta có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của Hạ Đường.

Anh ta thực sự rất muốn Lê Thiện xuống nông thôn với họ.

Trở lại đại viện của công nhân nhà máy cơ khí, em họ Trương Triều đẩy xe đạp vào sân, sau đó mới quay lại giúp Lê Thiện xách túi.

“Chị đừng làm gì cả, để em xách cho.”

Trương Triều mới mười ba tuổi, nhưng cậu cũng không thấp, một tay xách một chiếc túi lớn, bước chân vững vàng bước vào sân. Tất nhiên là Lê Thiện không thể đứng bên cạnh nhìn, cô xách túi nhỏ đi theo ở phía sau.

Trước khi bước vào sân, Lê Thiện nhìn xung quanh một vòng, thấy có người nằm bò trên tường của mấy căn nhà xung quanh đang nhìn về phía bên này.

Cô lập tức biết…

Chắc chắn là chuyện mấy ngày trước cô đến nhà máy dệt gây sự đã bị lan truyền.

“Chị, đồ đạc của chị đã đưa đến phòng của chị rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương Triều tay không đi ra từ nhà chính, lại nhanh chóng nhận túi nhỏ trong tay Lê Thiện, giọng nói hơi kích động: “Hôm qua, mẹ của em đã dọn dẹp giường cho chị, nói chị sẽ về ở chắc chắn trong kỳ nghỉ phép tháng này.”

Ban đầu, sau khi lên trung học phổ thông, Lê Thiện sẽ trở về vào kỳ nghỉ mỗi tháng, nhưng kể từ sau khi hai anh trai xuống nông thôn, cô rất ít khi trở về.

Trương Triều và cô chênh lệch tuổi tác khá lớn nên từ nhỏ đã không chơi cùng nhau.

Lê Thiện không ngờ mình trở về ở lại có thể khiến Trương Triều vui vẻ như vậy, cô lại một lần nữa cảm thấy lúc trước mình đã làm ra một quyết định sai lầm, đã khiến rất nhiều người thân bị tổn thương. Lúc này, nhìn Trương Triều kích động nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ thấp thỏm, cô không khỏi xoa đầu cậu: “Trương Triều, em đừng làm nữa, để chị làm đi.”

“Không cần đâu chị, em khỏe lắm.” Ánh mắt Trương Triều sáng lên, giọng điệu lại càng thêm phấn chấn.

“Đây không phải vấn đề khỏe hay không khỏe, chị mang theo rất nhiều thứ trở về, có lẽ sẽ ở lại lâu dài. Em sắp xếp đồ đạc giúp chị, sau này, chị muốn tìm thứ gì cũng không biết đặt ở đâu.” Lê Thiện cười, nhận lấy sách trong tay Trương Triều đặt lên bàn sách.

Lúc này, Trương Triều giống như vừa phản ứng lại, vội vàng hỏi: “Chị, chị không ở trường sao?”

“Còn nửa tháng nữa là thi rồi, chị muốn về nhà ôn tập.”

Đối với quyết định này của Lê Thiện, Trương Triều đồng ý cả hai tay, hận không thể để Lê Thiện đến trường làm thủ tục học ngoại trú ngay bây giờ.

Nhưng cậu cũng sợ mình quá nhiệt tình sẽ dọa Lê Thiện bỏ chạy nên vẫn cố gắng kìm nén cảm giác hưng phấn, có điều khóe miệng cong lên không giấu được tâm trạng tốt của cậu.

Phòng của Lê Thiên chưa từng thay đổi, vẫn là căn phòng ở trong cùng đó, còn Trương Triều đã dọn ra khỏi phòng của vợ chồng Trương Trục Nhật và chuyển vào phòng mà hai anh trai từng ở.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa

Số ký tự: 0