Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 47
2024-08-03 11:39:52
Lý Lâm đã quen với cảnh này, kiên định gật đầu: “Sắp đến Tết rồi, bây giờ không mua, về sau càng bận hơn.” Cuối năm, chỉ cần trong nhà tích trữ một ít phiếu đều sẽ để các cô gái, chàng trai đến tuổi mua một chiếc áo bông mới.
Thị trấn không giống trong thôn.
Các thành viên trong thôn chỉ cần có vải có bông là có thể tự làm, không cần biết là có làm tốt hay không, chỉ cần ấm là được. Nhưng ở thị trấn bên này đã có yêu cầu về kiểu dáng, nhất là các cô gái trẻ, quần áo mà người ta mặc đều mua ở trung tâm mua sắm, bạn lại mặc quần áo tự may, vậy có mất mặt không?
Lê Thiện làm nhiều nhiệm vụ như vậy, tâm lý đã sớm ổn định.
Nhưng khi bị Lý Lâm kéo vào giữa đám đông, cô vẫn không nén nổi sự kích động, loại đối diện trực tiếp với khó khăn như vậy, tinh thần dũng cảm xung phong về phía trước vẫn khiến cô tiến lên, cô trực tiếp lao vào trong đám đông, theo lời dặn của Lý Lâm, giành lấy một chiếc áo bông màu đỏ trong tay người bán hàng và nhét vào lòng Lý Lâm.
Lý Lâm cũng không lơ mơ, cô ấy trực tiếp ướm hai vai của áo bông lên người, thấy kích thước không chênh lệch thì lập tức đặt tiền và phiếu lên quầy: “Nhanh, thanh toán!”
Người bán hàng bị cướp quần áo, đang chuẩn bị mắng người thì bị tiền và phiếu đập vào mặt.
Cô ta lập tức bỏ qua việc mắng người, mở phiếu và thu tiền, sau đó vội vàng giải quyết cho vị khách tiếp theo. Nhưng mà vị khách tiếp theo thì không sảng khoái như vậy, không ngừng tranh cãi với người bán hàng vì một hào tám xu.
Hai người chui ra khỏi đám đông.
Lê Thiện vỗ ngực: “Đông quá, vừa rồi suýt thì bị ép đến nôn mửa.”
“Còn phải nói, người đứng trước tớ hôi chết đi được.” Lý Lâm ôm quần áo nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng mà cô ấy vẫn không nhịn được, dùng bả vai đụng vào Lê Thiện: “Không ngờ cậu lại to gan như vậy, dám cướp quần áo trong tay người bán hàng.”
Người bán hàng bây giờ đều là công việc ổn định, tính tính đều rất kém, chỉ cần khó chịu là sẽ mở miệng mắng người.
“Dù sao cũng đều để bán, chúng ta cũng không mặc cả.” Vẻ mặt Lê Thiện bình tĩnh xua tay, còn nói với Lý Lâm: “Người bán hàng đó muốn đưa quần áo cho một nữ đồng chí đứng bên cạnh tớ, nửa đường bị tớ chặn lại.”
Lý Lâm: “?”
Còn có chuyện này?
“Nhìn nữ đồng chí đó và người bán hàng đó hơi giống nhau, trò vặt này làm sao có thể qua được mắt tớ.”
Hiện tại, một số người bán hàng không dám giở trò ở phía sau, nên khi bán thứ gì gì đó sẽ cố ý đưa sản phẩm tốt cho người quen, đưa sản phẩm có một vài lỗi nhỏ cho khách hàng lạ.
Đây đều là những thủ thuật nhỏ ước định mà thành.
Lý Lâm cầm áo bông lật qua lật lại để xem, phát hiện áo bông này thực sự rất tốt: “May mà ánh mắt của cậu tốt, nếu là tớ thì đã ngây người rồi.”
“Này có là gì?” Lê Thiện xua tay: “Nếu đã mua được áo bông rồi thì chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Chúng ta đi các quầy hàng khác xem đi.” Ánh mắt Lý Lâm lặng lẽ nhìn về phía khu vực đồ gia dụng.
Bên đó có rất nhiều nam nữ thanh niên đang sánh vai nhau xem đồ gia dụng, lại nhìn giấy đăng ký kết hôn mới ra lò trong tay bọn họ, dựa vào giấy đăng ký hôn có thể mua một số đồ đạc mà không cần phiếu, ví dụ như chăn bông, kẹo… Cũng coi như là ưu đãi đặc biệt của thời đại dành cho các cặp vợ chồng mới.
Vì vậy, sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, chuyện đầu tiên mà các cặp vợ chồng thường làm là đến trung tâm mua sắm mua đồ gia dụng.
“Tớ muốn cố gắng tích cóp tiền, sau này sẽ mua toàn bộ tất cả những sản phẩm được ưu đãi.” Lý Lâm tràn đầy niềm tin tuyên bố.
Lê Thiện: “…”
Có lẽ biểu hiện câm nín của Lê Thiện quá rõ ràng, Lý Lâm không khỏi che miệng giải thích: “Vợ chồng mới cưới có thể tiết kiệm rất nhiều tiền nhờ giấy đăng ký kết hôn đó.”
Thị trấn không giống trong thôn.
Các thành viên trong thôn chỉ cần có vải có bông là có thể tự làm, không cần biết là có làm tốt hay không, chỉ cần ấm là được. Nhưng ở thị trấn bên này đã có yêu cầu về kiểu dáng, nhất là các cô gái trẻ, quần áo mà người ta mặc đều mua ở trung tâm mua sắm, bạn lại mặc quần áo tự may, vậy có mất mặt không?
Lê Thiện làm nhiều nhiệm vụ như vậy, tâm lý đã sớm ổn định.
Nhưng khi bị Lý Lâm kéo vào giữa đám đông, cô vẫn không nén nổi sự kích động, loại đối diện trực tiếp với khó khăn như vậy, tinh thần dũng cảm xung phong về phía trước vẫn khiến cô tiến lên, cô trực tiếp lao vào trong đám đông, theo lời dặn của Lý Lâm, giành lấy một chiếc áo bông màu đỏ trong tay người bán hàng và nhét vào lòng Lý Lâm.
Lý Lâm cũng không lơ mơ, cô ấy trực tiếp ướm hai vai của áo bông lên người, thấy kích thước không chênh lệch thì lập tức đặt tiền và phiếu lên quầy: “Nhanh, thanh toán!”
Người bán hàng bị cướp quần áo, đang chuẩn bị mắng người thì bị tiền và phiếu đập vào mặt.
Cô ta lập tức bỏ qua việc mắng người, mở phiếu và thu tiền, sau đó vội vàng giải quyết cho vị khách tiếp theo. Nhưng mà vị khách tiếp theo thì không sảng khoái như vậy, không ngừng tranh cãi với người bán hàng vì một hào tám xu.
Hai người chui ra khỏi đám đông.
Lê Thiện vỗ ngực: “Đông quá, vừa rồi suýt thì bị ép đến nôn mửa.”
“Còn phải nói, người đứng trước tớ hôi chết đi được.” Lý Lâm ôm quần áo nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng mà cô ấy vẫn không nhịn được, dùng bả vai đụng vào Lê Thiện: “Không ngờ cậu lại to gan như vậy, dám cướp quần áo trong tay người bán hàng.”
Người bán hàng bây giờ đều là công việc ổn định, tính tính đều rất kém, chỉ cần khó chịu là sẽ mở miệng mắng người.
“Dù sao cũng đều để bán, chúng ta cũng không mặc cả.” Vẻ mặt Lê Thiện bình tĩnh xua tay, còn nói với Lý Lâm: “Người bán hàng đó muốn đưa quần áo cho một nữ đồng chí đứng bên cạnh tớ, nửa đường bị tớ chặn lại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Lâm: “?”
Còn có chuyện này?
“Nhìn nữ đồng chí đó và người bán hàng đó hơi giống nhau, trò vặt này làm sao có thể qua được mắt tớ.”
Hiện tại, một số người bán hàng không dám giở trò ở phía sau, nên khi bán thứ gì gì đó sẽ cố ý đưa sản phẩm tốt cho người quen, đưa sản phẩm có một vài lỗi nhỏ cho khách hàng lạ.
Đây đều là những thủ thuật nhỏ ước định mà thành.
Lý Lâm cầm áo bông lật qua lật lại để xem, phát hiện áo bông này thực sự rất tốt: “May mà ánh mắt của cậu tốt, nếu là tớ thì đã ngây người rồi.”
“Này có là gì?” Lê Thiện xua tay: “Nếu đã mua được áo bông rồi thì chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Chúng ta đi các quầy hàng khác xem đi.” Ánh mắt Lý Lâm lặng lẽ nhìn về phía khu vực đồ gia dụng.
Bên đó có rất nhiều nam nữ thanh niên đang sánh vai nhau xem đồ gia dụng, lại nhìn giấy đăng ký kết hôn mới ra lò trong tay bọn họ, dựa vào giấy đăng ký hôn có thể mua một số đồ đạc mà không cần phiếu, ví dụ như chăn bông, kẹo… Cũng coi như là ưu đãi đặc biệt của thời đại dành cho các cặp vợ chồng mới.
Vì vậy, sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, chuyện đầu tiên mà các cặp vợ chồng thường làm là đến trung tâm mua sắm mua đồ gia dụng.
“Tớ muốn cố gắng tích cóp tiền, sau này sẽ mua toàn bộ tất cả những sản phẩm được ưu đãi.” Lý Lâm tràn đầy niềm tin tuyên bố.
Lê Thiện: “…”
Có lẽ biểu hiện câm nín của Lê Thiện quá rõ ràng, Lý Lâm không khỏi che miệng giải thích: “Vợ chồng mới cưới có thể tiết kiệm rất nhiều tiền nhờ giấy đăng ký kết hôn đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro