Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 8
2024-08-03 11:39:52
Vì vậy, cô trơ mắt nhìn Lê Thông nhận công việc mà mẹ ruột của cô để lại cho cô, Lê Châu kết hôn với con trai út của giám đốc Lưu, cả gia đình hòa thuận, hạnh phúc mỹ mãn sống trong căn nhà mà đơn vị chia cho Trương Hồng Trân.
Lê Thiện căm hận ngút trời.
Ngay sau đó cô đã bị hệ thống bắt, giống như xã súc 996 mấy thế giới khác.
Cuối cùng bây giờ cô đã trở về.
Hơn nữa còn trở về khi tất cả mọi thứ chưa bắt đầu.
Lê Thiện nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm, ngón tay siết chặt từ từ buông ra.
— Không thể vội vàng.
Muốn lấy lại mọi thứ thì không thể quá sốt ruột.
Lê Thiện không khỏi có chút hối hận vì đã trở về khu xưởng dệt, cô nên đến thẳng nhà ông ngoại thăm ông ngoại, nhân tiện bình tĩnh suy nghĩ thật kỹ xem con đường tương lai nên đi như thế nào chứ không phải chạy về với cảm xúc bốc đồng.
Lê Hồng Quân ở xưởng dệt gần hai mươi năm, lại sống trong khu cán bộ, chắc chắn là quan hệ với những cán bộ kia rất tốt, nếu không tương lai cũng sẽ không làm thông gia với giám đốc Lưu, cho nên nếu cô muốn lấy lại xưởng từ tay ông ta thì cô còn phải suy tính kỹ hơn.
Việc khẩn cấp trước mắt là phải ổn định Lê Hồng Quân!
**
Đồng Linh về cùng Lê Hồng Quân.
Trong tay bà ta còn không quên bưng hai cái cặp lồng đựng bắp cải nướng thịt, thanh danh mẹ kế tốt của bà ta đã được truyền đi.
Dọc theo đường đi, bà ta đã tẩy não Lê Hồng Quân, nói Lê Thiện phạm lỗi nên trở về, vốn dĩ Lê Hồng Quân nghe nói Lê Thiện về nhà thì trong lòng ông ta cũng có chút vui vẻ nhưng bây giờ chỉ còn lại lửa giận, chỉ hận không thể nhanh chóng về nhà, đánh chết con nhãi kia.
Bớt hại người trong nhà.
Cho nên ông ta vừa vào nhà đã thấy Lê Thiện thì không nói hai lời lập tức cầm cây gậy bên cạnh rồi chỉ vào Lê Thiện lớn tiếng hỏi: "Mày phạm lỗi gì ở bên ngoài?"
Đầu tiên là Lê Thiện sửng sốt, sau đó tức giận đến bật cười cười.
"Tôi có thể phạm lỗi gì? Hơn nữa, ai nói với ông là tôi đã phạm lỗi?"
“Vậy mày xin nghỉ phép để về làm gì?"
Lê Hồng Quân cũng không tin lời Lê Thiện nói, ông ta cảm thấy Đồng Linh nói rất đúng, nếu không phải chuyện lớn thì con nhãi này cũng không dám tùy ý xin nghỉ.
Hơn nữa, trước đây cũng không thấy cô về thăm người cha già này, bây giờ đột nhiên trở về thì chắc chắn là phạm lỗi ở bên ngoài.
Nhất thời ông ta càng thêm tức giận: "Không nói sự thật?" Vừa nói xong đã cầm cây gậy muốn đánh cô.
Kiếp trước Lê Thiện về nhà rất ít nhưng không biết Lê Hồng Quân còn có khuynh hướng bạo lực, cô bị dọa nên lập tức lùi lại một bước rồi hô: "Tôi nói thật cái gì? Đây là nhà tôi, tại sao tôi không thể về, hơn nữa việc tôi xin nghỉ phép là vì tôi đã phạm sai lầm à? Nhỡ đâu tôi không khỏe thì sao?"
"Không trách mọi người đều nói có mẹ kế thì có cha dượng, quả nhiên lời xưa nói không sai."
Nói đến đây, Lê Thiện đã rơi nước mắt.
Cô che mặt, cho dù khóc đến lê hoa đái vũ* cũng không cản trở miệng cô tiếp tục nói thêm: "Con chỉ muốn về để hỏi ba vài điều, cuối cùng là ai đã bịa đặt ở bên ngoài là con đã phạm sai lỗi."
*Lê hoa đái vũ :Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Một cô gái trẻ tuổi như con có thể phạm lỗi gì?"
"Nếu như bị người ta nghe thấy thì người ta sẽ nói con thế nào?"
Mặc dù không chỉ đích danh nhưng Đồng Linh vẫn cảm thấy lời nói đó giống như một cái tát tát vào mặt mình.
Lê Hồng Quân nghe xong thì không khỏi có phần nghi ngờ nhìn về phía Đồng Linh.
Vậy mà vừa rồi Đồng Linh còn thề son sắt.
Hai vợ chồng không nói gì, đúng lúc này đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói của giám đốc Lưu: "Lão Lê, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hiếm khi con bé mới về mà ông lại khiến con bé khóc sướt mướt như vậy."
Lê Thiện căm hận ngút trời.
Ngay sau đó cô đã bị hệ thống bắt, giống như xã súc 996 mấy thế giới khác.
Cuối cùng bây giờ cô đã trở về.
Hơn nữa còn trở về khi tất cả mọi thứ chưa bắt đầu.
Lê Thiện nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm, ngón tay siết chặt từ từ buông ra.
— Không thể vội vàng.
Muốn lấy lại mọi thứ thì không thể quá sốt ruột.
Lê Thiện không khỏi có chút hối hận vì đã trở về khu xưởng dệt, cô nên đến thẳng nhà ông ngoại thăm ông ngoại, nhân tiện bình tĩnh suy nghĩ thật kỹ xem con đường tương lai nên đi như thế nào chứ không phải chạy về với cảm xúc bốc đồng.
Lê Hồng Quân ở xưởng dệt gần hai mươi năm, lại sống trong khu cán bộ, chắc chắn là quan hệ với những cán bộ kia rất tốt, nếu không tương lai cũng sẽ không làm thông gia với giám đốc Lưu, cho nên nếu cô muốn lấy lại xưởng từ tay ông ta thì cô còn phải suy tính kỹ hơn.
Việc khẩn cấp trước mắt là phải ổn định Lê Hồng Quân!
**
Đồng Linh về cùng Lê Hồng Quân.
Trong tay bà ta còn không quên bưng hai cái cặp lồng đựng bắp cải nướng thịt, thanh danh mẹ kế tốt của bà ta đã được truyền đi.
Dọc theo đường đi, bà ta đã tẩy não Lê Hồng Quân, nói Lê Thiện phạm lỗi nên trở về, vốn dĩ Lê Hồng Quân nghe nói Lê Thiện về nhà thì trong lòng ông ta cũng có chút vui vẻ nhưng bây giờ chỉ còn lại lửa giận, chỉ hận không thể nhanh chóng về nhà, đánh chết con nhãi kia.
Bớt hại người trong nhà.
Cho nên ông ta vừa vào nhà đã thấy Lê Thiện thì không nói hai lời lập tức cầm cây gậy bên cạnh rồi chỉ vào Lê Thiện lớn tiếng hỏi: "Mày phạm lỗi gì ở bên ngoài?"
Đầu tiên là Lê Thiện sửng sốt, sau đó tức giận đến bật cười cười.
"Tôi có thể phạm lỗi gì? Hơn nữa, ai nói với ông là tôi đã phạm lỗi?"
“Vậy mày xin nghỉ phép để về làm gì?"
Lê Hồng Quân cũng không tin lời Lê Thiện nói, ông ta cảm thấy Đồng Linh nói rất đúng, nếu không phải chuyện lớn thì con nhãi này cũng không dám tùy ý xin nghỉ.
Hơn nữa, trước đây cũng không thấy cô về thăm người cha già này, bây giờ đột nhiên trở về thì chắc chắn là phạm lỗi ở bên ngoài.
Nhất thời ông ta càng thêm tức giận: "Không nói sự thật?" Vừa nói xong đã cầm cây gậy muốn đánh cô.
Kiếp trước Lê Thiện về nhà rất ít nhưng không biết Lê Hồng Quân còn có khuynh hướng bạo lực, cô bị dọa nên lập tức lùi lại một bước rồi hô: "Tôi nói thật cái gì? Đây là nhà tôi, tại sao tôi không thể về, hơn nữa việc tôi xin nghỉ phép là vì tôi đã phạm sai lầm à? Nhỡ đâu tôi không khỏe thì sao?"
"Không trách mọi người đều nói có mẹ kế thì có cha dượng, quả nhiên lời xưa nói không sai."
Nói đến đây, Lê Thiện đã rơi nước mắt.
Cô che mặt, cho dù khóc đến lê hoa đái vũ* cũng không cản trở miệng cô tiếp tục nói thêm: "Con chỉ muốn về để hỏi ba vài điều, cuối cùng là ai đã bịa đặt ở bên ngoài là con đã phạm sai lỗi."
*Lê hoa đái vũ :Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Một cô gái trẻ tuổi như con có thể phạm lỗi gì?"
"Nếu như bị người ta nghe thấy thì người ta sẽ nói con thế nào?"
Mặc dù không chỉ đích danh nhưng Đồng Linh vẫn cảm thấy lời nói đó giống như một cái tát tát vào mặt mình.
Lê Hồng Quân nghe xong thì không khỏi có phần nghi ngờ nhìn về phía Đồng Linh.
Vậy mà vừa rồi Đồng Linh còn thề son sắt.
Hai vợ chồng không nói gì, đúng lúc này đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói của giám đốc Lưu: "Lão Lê, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hiếm khi con bé mới về mà ông lại khiến con bé khóc sướt mướt như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro