Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà
Chương 11
2024-09-18 16:04:14
"Thật sự... có nhà như vậy sao?" Cô gái lẩm bẩm.
"Có chứ, nhà tôi đây không phải sao? Cô ăn cháo trước đi, ăn xong chúng ta có thể đi xem căn nhà mà sau này cô sẽ thuê." Ninh Hiểu cười tươi nói.
"Không cần đâu… quý hóa quá…"
Lời từ chối còn chưa nói hết đã bị Ninh Hiểu cắt ngang: "Ăn đi, dù sao tôi cũng sợ cô chết đói ở nhà tôi."
Bụng cô gái vẫn đang kêu ùng ục, tiếng kêu đặc biệt to.
Cô ta nhắm mắt lại, dường như sau tám năm tận thế, cô ta lại một lần nữa cảm nhận được sự xấu hổ.
Dưới sự khuyên bảo của Ninh Hiểu, cuối cùng cô gái vẫn bưng bát cháo trắng lên húp hết.
Cháo trắng mềm mại mang theo hương thơm đặc trưng của gạo, cô gái mơ màng, đã bao lâu rồi cô ta không được uống thứ cháo ngon như vậy.
Trong phút chốc, hốc mắt cô ta hơi cay cay.
Cô gái nghĩ, nếu tất cả những điều này đều là ảo tưởng trước khi chết, hoặc đây là một bát thuốc độc thì cô ta cũng đã rất mãn nguyện rồi.
Nhưng cô ta ăn xong cháo trắng, thứ nhận được chỉ là sự ấm áp và no bụng.
Nhân lúc cô gái ăn cháo, Ninh Hiểu đã dùng một trăm điểm tích lũy đổi một căn nhà băng từ hệ thống, số điểm tích lũy vừa mới đến tài khoản ngay lập tức chỉ còn lại một trăm chín mươi điểm.
Hệ thống ở trong đầu cô thông báo nhà băng đã được đặt xong, Ninh Hiểu vội gọi cô gái cùng đi xem nhà băng.
Cô gái lại muốn mặc lại chiếc áo dày cộp đó, bị Ninh Hiểu ngăn lại, chiếc áo này có mùi quá khó ngửi, nghe nói là lông của quái thú tuyết, có thể chống rét nhưng vì điều kiện hạn chế nên không xử lý sạch sẽ, trên đó vẫn còn mùi hôi của dã thú và thoang thoảng mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn.
Ninh Hiểu cho cô gái mượn một chiếc áo của mình, hệ thống đã chuẩn bị sẵn quần áo mùa đông trong tủ quần áo, toàn bộ đều là kích cỡ của cô, hệ thống nói đây là đặc quyền cơ bản của chủ nhà, cũng giống tủ lạnh đựng đầy ắp thức ăn.
Cô gái cao hơn Ninh Hiểu một chút nhưng rất gầy, mặc vào vẫn rộng thùng thình.
Tuy nhiên có thể chống chọi với cái lạnh là được rồi.
Thực ra với thời tiết hiện tại thì chiếc áo lông vũ này căn bản không thể chống rét, nhưng cô gái vừa đi ra ngoài lại không hề cảm thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô ta lập tức ngây người, nhưng nghĩ lại thì trong hoàn cảnh thế này vẫn có thể lấy ra đồ ăn, ở một ngôi nhà tốt như vậy, còn có nước và điện, bản thân đã không đơn giản rồi.
Ở phía trước khu vực của nhà trọ băng, xuất hiện một căn nhà băng cô đơn lẻ loi.
Ninh Hiểu và cô gái tiến lên, nhà băng không ký hợp đồng thì chỉ có chủ nhà mới mở được, vì vậy cô đặt tay lên tay nắm cửa, ấn một cái, nghe thấy tiếng tách, cửa mở ra.
Đồ đạc trong nhà không bằng nhà băng của Ninh Hiểu nhưng cũng đã rất tốt, vào cửa bên trái là bếp, sau đó là phòng khách, hai phòng ngủ, một nhà vệ sinh, trong phòng khách có một lò sưởi, thông với hệ thống sưởi ấm của cả ngôi nhà.
Nhà được trang trí theo phong cách hiện đại đơn giản, giản dị nhưng sang trọng.
Vỏ ngoài bằng gạch băng khiến nhiệt độ trong nhà không quá thấp, còn có thể ngăn nhiệt thoát ra ngoài.
Cô gái ngây người đứng tại chỗ, rất muốn tự tát mình một cái xem có phải là thật không.
Ninh Hiểu đã đi đến chỗ bếp, tiện tay bật đèn và mở nước: "Cô xem, nước và điện cũng có, đốt than xong thì cả ngôi nhà sẽ ấm lên thôi."
"Có chứ, nhà tôi đây không phải sao? Cô ăn cháo trước đi, ăn xong chúng ta có thể đi xem căn nhà mà sau này cô sẽ thuê." Ninh Hiểu cười tươi nói.
"Không cần đâu… quý hóa quá…"
Lời từ chối còn chưa nói hết đã bị Ninh Hiểu cắt ngang: "Ăn đi, dù sao tôi cũng sợ cô chết đói ở nhà tôi."
Bụng cô gái vẫn đang kêu ùng ục, tiếng kêu đặc biệt to.
Cô ta nhắm mắt lại, dường như sau tám năm tận thế, cô ta lại một lần nữa cảm nhận được sự xấu hổ.
Dưới sự khuyên bảo của Ninh Hiểu, cuối cùng cô gái vẫn bưng bát cháo trắng lên húp hết.
Cháo trắng mềm mại mang theo hương thơm đặc trưng của gạo, cô gái mơ màng, đã bao lâu rồi cô ta không được uống thứ cháo ngon như vậy.
Trong phút chốc, hốc mắt cô ta hơi cay cay.
Cô gái nghĩ, nếu tất cả những điều này đều là ảo tưởng trước khi chết, hoặc đây là một bát thuốc độc thì cô ta cũng đã rất mãn nguyện rồi.
Nhưng cô ta ăn xong cháo trắng, thứ nhận được chỉ là sự ấm áp và no bụng.
Nhân lúc cô gái ăn cháo, Ninh Hiểu đã dùng một trăm điểm tích lũy đổi một căn nhà băng từ hệ thống, số điểm tích lũy vừa mới đến tài khoản ngay lập tức chỉ còn lại một trăm chín mươi điểm.
Hệ thống ở trong đầu cô thông báo nhà băng đã được đặt xong, Ninh Hiểu vội gọi cô gái cùng đi xem nhà băng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái lại muốn mặc lại chiếc áo dày cộp đó, bị Ninh Hiểu ngăn lại, chiếc áo này có mùi quá khó ngửi, nghe nói là lông của quái thú tuyết, có thể chống rét nhưng vì điều kiện hạn chế nên không xử lý sạch sẽ, trên đó vẫn còn mùi hôi của dã thú và thoang thoảng mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn.
Ninh Hiểu cho cô gái mượn một chiếc áo của mình, hệ thống đã chuẩn bị sẵn quần áo mùa đông trong tủ quần áo, toàn bộ đều là kích cỡ của cô, hệ thống nói đây là đặc quyền cơ bản của chủ nhà, cũng giống tủ lạnh đựng đầy ắp thức ăn.
Cô gái cao hơn Ninh Hiểu một chút nhưng rất gầy, mặc vào vẫn rộng thùng thình.
Tuy nhiên có thể chống chọi với cái lạnh là được rồi.
Thực ra với thời tiết hiện tại thì chiếc áo lông vũ này căn bản không thể chống rét, nhưng cô gái vừa đi ra ngoài lại không hề cảm thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô ta lập tức ngây người, nhưng nghĩ lại thì trong hoàn cảnh thế này vẫn có thể lấy ra đồ ăn, ở một ngôi nhà tốt như vậy, còn có nước và điện, bản thân đã không đơn giản rồi.
Ở phía trước khu vực của nhà trọ băng, xuất hiện một căn nhà băng cô đơn lẻ loi.
Ninh Hiểu và cô gái tiến lên, nhà băng không ký hợp đồng thì chỉ có chủ nhà mới mở được, vì vậy cô đặt tay lên tay nắm cửa, ấn một cái, nghe thấy tiếng tách, cửa mở ra.
Đồ đạc trong nhà không bằng nhà băng của Ninh Hiểu nhưng cũng đã rất tốt, vào cửa bên trái là bếp, sau đó là phòng khách, hai phòng ngủ, một nhà vệ sinh, trong phòng khách có một lò sưởi, thông với hệ thống sưởi ấm của cả ngôi nhà.
Nhà được trang trí theo phong cách hiện đại đơn giản, giản dị nhưng sang trọng.
Vỏ ngoài bằng gạch băng khiến nhiệt độ trong nhà không quá thấp, còn có thể ngăn nhiệt thoát ra ngoài.
Cô gái ngây người đứng tại chỗ, rất muốn tự tát mình một cái xem có phải là thật không.
Ninh Hiểu đã đi đến chỗ bếp, tiện tay bật đèn và mở nước: "Cô xem, nước và điện cũng có, đốt than xong thì cả ngôi nhà sẽ ấm lên thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro