Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà

Chương 38

2024-09-18 16:04:14

Những năm gần đây, anh ta đều phiêu bạt không cố định, cũng có trại tị nạn coi trọng năng lực cường hãn của anh ta và Vượng Tài muốn giữ người lại, nhưng anh ta đều từ chối.

Mà bây giờ, trong nhà băng của bất động sản Phá Hiểu, anh ta đột nhiên muốn ổn định lại.

Nếu một ngày nào đó tìm thấy Điềm Điềm, chắc chắn con bé cũng sẽ thích nơi này.

...

Lúc này, người đàn ông trung niên bị bất động sản Phá Hiểu đuổi đi cũnng mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Cơn đau dữ dội ở gáy làm ông ta có một khoảnh khắc mất trí nhớ.

Tiếp theo là cái lạnh thấm vào tận xương tủy, bộ da thú trên người ông ta đã không cánh mà bay!

Hơn nữa tay chân đều bị trói, không thể cử động.

Hoàn cảnh hiện tại không giống như trại tị nạn dưới lòng đất, nhiệt độ bên ngoài lạnh đến mức ông ta run rẩy.

Ký ức ùa về, ông ta mới nhớ ra rằng không lâu sau khi mình và con trai rời khỏi nhà băng đó thì bị người ta đánh lén, bây giờ mới tỉnh lại.

Bốn phía tối đen như mực, khe cửa hé lộ một tia lửa và tiếng nói chuyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông ta dường như còn ngửi thấy mùi thịt nướng.

Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt, bụng kêu ùng ục.

Nhưng hiện tại ông ta lo lắng nhất vẫn là con trai mình, không biết con trai đã bị nhốt ở đâu.

Ngay lúc này, cánh cửa vẫn đóng chặt bỗng mở ra, ông ta bị người ta thô bạo kéo ra ngoài.

Tiếng nói chuyện ồn ào bên tai ngày càng lớn, tầm nhìn cũng dần xuất hiện ánh lửa, mọi thứ trong tầm mắt trở nên rõ ràng.

Rất nhanh, ông ta bị ném xuống đất, đầu đập xuống nền đất cứng phát ra tiếng "Bịch".

Ông ta còn chưa kịp nhăn mặt thì đã nhìn thấy cảnh tượng khiến ông ta đau đớn tột cùng.

Đứa con trai mà ông ta vừa lo lắng lúc này bị treo trên đống lửa đang cháy, hai chân đã bị nướng chín, những người bên cạnh vừa cười vừa dùng dao cắt thịt trên đó nhét vào miệng.

Con trai ông ta cúi đầu, không biết sống chết, người đàn ông trung niên đau đớn tột cùng, nức nở thành tiếng.

"Anh Phó, lão già này tỉnh rồi." Một giọng nam nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm đám đông, ông ta thực sự nhìn thấy một người quen, Phó Phong!

Nhưng ông ta biết đối phương, đối phương chưa chắc đã biết ông ta.

Tiếng xấu của Phó Phong đã lan truyền khắp trại tị nạn, chuyện giết phụ nữ mang thai ăn thai nhi trước đó chính là do hắn làm.

Nhìn thấy Phó Phong, cơn thịnh nộ trong lòng người đàn ông trung niên trong nháy mắt tan biến.

"Tỉnh rồi à? Có muốn nếm thử thịt con trai mày không, tuy hơi dai nhưng dù sao cũng là thịt mà." Phó Phong nở nụ cười độc ác.

Người đàn ông trung niên bắt đầu run rẩy, không kìm nén được nỗi sợ hãi trong lòng, mặc dù hành hạ người khác có thể khiến ông ta vui vẻ, nhưng ông ta rất sợ chết.

Phó Phong vẫy tay, thực sự ra lệnh cho người nhét một miếng thịt vào miệng người đàn ông trung niên.

Miếng thịt đó có mùi vị gì, người đàn ông trung niên không nếm ra, sau khi bị bóp chặt má nhét vào thì bắt đầu nôn điên cuồng.

Phó Phong cười ha hả, sau đó một giây sau lại thu lại biểu cảm, mặt mày u ám.

“Chán thế, nhốt lại đi, bọn tao không thích thịt già của mày, nhưng kiểu gì cũng có người thích, mang ra ngoài đổi chút vật tư cũng được."

Những người bên cạnh đã quen với sự thất thường của hắn, sau khi đáp lại một tiếng thì chuẩn bị kéo người đàn ông trung niên rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà

Số ký tự: 0