Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà

Chương 47

2024-09-18 16:04:14

Cũng có người vì thế mà mất mạng.

Trong thời điểm thiếu thuốc men như thế này, không ai dám đùa giỡn với cơ thể của mình.

Thấy vẻ mặt của mọi người, Ninh Hiểu nói: "Mọi người tự lấy đồ đến đổ nước uống đi."

Mọi người nhìn nhau, không ai nhúc nhích.

Ninh Hiểu cũng không quan tâm bọn họ, dù sao đây cũng không phải nhiệm vụ trong phạm vi của cô.

Thấy Ninh Hiểu uống từng ngụm lớn, cuối cùng có người không nhịn được cũng lấy đồ đựng trong ba lô của mình ra, đi rót một cốc nước, người không có đồ đựng thì cẩn thận đổ nước vào lòng bàn tay, lúc này nước vẫn còn hơi nóng nhưng bọn họ cũng không quan tâm được nhiều, bưng nước trong tay lên miệng uống.

Hoàng Thiến băng bó đơn giản vết thương cho bố mình xong, cũng rót cho ba người họ một cốc nước.

Không ngờ nước trong tay lại ngọt ngào lạ thường, không giống như nước lọc có vị đắng mà bọn họ thường uống.

Sau khi uống vài ngụm nước, trạng thái của mọi người mới tốt hơn một chút, lại rối rít cảm ơn Ninh Hiểu.

Ninh Hiểu lại lấy gạc trong ba lô ra, bán một miếng bốn tinh thể tuyết cấp một cho người bị thương.

Lúc đầu có người bán tín bán nghi mua một miếng dùng thử, máu lập tức ngừng chảy.

Hiệu quả tốt đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Hoàng Thiến cũng mua cho bố mình một miếng, cánh tay đứt lìa đã được nhanh chóng cầm máu.

Hoàng Dũng cúi đầu nhìn cánh tay của mình, trong mắt thoáng qua vẻ u ám, nhưng ông không hối hận khi dùng cánh tay này để đổi lấy mạng sống cho con gái, chỉ là không biết bao lâu nữa mới đến được trại tị nạn, ông sợ sau này mình sẽ trở thành gánh nặng cho vợ con.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này, những người sống sót trơ mắt nhìn Ninh Hiểu lại lấy ra từ trong túi một vài chiếc bánh bao nóng hổi: "Ăn không? Một tinh thể tuyết cấp một có thể mua năm cái."

Mấy người điên cuồng nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn Ninh Hiểu đã khác hẳn, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể lấy ra nhiều thứ tốt như vậy trong thời mạt thế? Giá cả còn rẻ như cho.

Hoàng Thiến không khỏi nghĩ đến chú mèo máy Đôrêmon mà cô ta đã xem trước thời mạt thế.

Mọi người xông lên, không lâu sau mỗi người đều cầm trên tay một chiếc bánh bao lớn, há miệng ăn nhồm nhoàm.

Hoàng Thiến cũng cắn từng miếng nhỏ, chiếc bánh bao trắng không có mùi vị gì, ăn vào lại có vị ngọt ngào, đã bao nhiêu năm rồi cô ta không được ăn những món ăn bình thường như thế này?

Mọi người còn chưa hoàn hồn sau cú sốc về thức ăn, Ninh Hiểu lại ném ra một quả bom tấn, cô có thể đưa họ đến một nơi trú ẩn tuyệt đối an toàn.

Có nước có điện, còn có thể ăn những món ăn như thế này mỗi ngày, chỉ cần có tinh thể tuyết.

Mọi người mơ mơ màng màng bị Ninh Hiểu dẫn vào một chiếc xe trượt tuyết.

Chiếc xe trượt tuyết này có hai tầng, Hoàng Thiến và gia đình cô ta cùng hai người khác ngồi ở tầng một, những người khác đều lên tầng hai.

Một chiếc xe chở được một nửa.

Ninh Hiểu cũng vừa mới biết chiếc xe trượt tuyết này có thể kéo dài ra phía sau.

Bây giờ số người không nhiều nên không cần kéo dài xe, tuy nhiên cũng đủ khiến Ninh Hiểu kinh ngạc rồi.

Mọi người lên xe mới từ từ hoàn hồn, chiếc xe này lại còn có điều hòa!

Gió ấm thổi ra, có người không nhịn được cởi mũ thú trên đầu, thở ra một hơi thoải mái, vẫn đang nghĩ xem tất cả những điều này có phải là thật không.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà

Số ký tự: 0